LoveTruyen.Me

Nhan Vat Phu Cung Muon Nghi Ngoi Allvietnam


Đường vào tim em ôi bắng giá...

Đóng băng rồi đéo tiến vào được nữa.

Cút mẹ đi.

Cậu ôm cái cơ thể đang buốt giá như trần thuật của mình, mà kêu lên nỗi oan ức từ tận đáy lòng, Giờ là tròn hai giờ sáng, cậu vẫn đang loay hoay với mặt đất bằng phẳng này. Không khí ngày một lạnh bất thường, cảm giác cứ buôn buốt sau lưng làm cậu không dám quay mặt lại, chỉ dám nhắm mắt làm ngơ, cố gắng trấn an bản thân rằng đay chỉ là tiếng tưởng tượng hồ đồ từ não bộ. Khi quá sợ hãi hay lo lắng.

Nhưng tưởng tượng kiểu đéo gì mà đến tiếng thở phì phò bên tai cũng rõ như vậy!?

Cậu hét trong lòng, tay ôm cơ thể mà run cầm cập, mắt ngước lên phái cửa kính đang im lìm đóng lại, giờ quan trọng hơn là cậu cần tìm cách để leo lên đó, phá cửa sổ rồi đi vào mà không có chút tiếng động. Rất khó, dĩ nhiên là vô cùng khó. Thêm cái áp lực từ trí tưởng tượng hồ đồ như cậu nói mà mọi thứ cứ mơ hồ. Cứ lập đi lập lại, khó chịu và chóng mặt.

Chẳng hiểu tại sao, nhưng căn nhà tối om, có lẽ do cậu suy nghĩ quá nhiều, hai giờ sáng chẳng có đứa nào rảnh ngồi trước cửa sổ ngắm không khí lạnh. Đến cả cậu cũng chẳng thể thức đến lúc đó, mắt chỉ muốn lòi hết ra ngoài để nghỉ ngơi. Cậu thở dài, nhìn xung quan, cố tìm kiếm thứ gì đó có thể bám víu vào. Bỗng nhiên lại có chút cảm giác rùng rợn..,

Sao cứ giống giống mấy trò chơi kinh dị vậy nhỉ?

Như bao trò chơi khác, để đột nhập vào một căn nhà có người, cậu cần tìm dụng cụ. Dù chẳng liên quan nhưng cậu mong bản thân sẽ không gặp con quái vật khổng lồ rồi bị rượt từ đầu rừng tới cuối rừng rồi chết mất xác ở đâu đó. Quá kinh khủng! Cậu không muốn vướng phải cái kết thúc tồi tệ đó. Cậu chỉ muốn cá kết bình thường, một vợ một con sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Lạy chúa trên cao, mong người hãy phù hộ cho tấm thân úa mòn này...

Chân cậu khựng lại một chút rồi bắt đầu bước quanh ngôi nhà, chỉ trong phạm vi gần để đảm rằng sẽ có những thứ hữu dụng để bản thân sử dụng. Làn sương mù mờ đặc làm khu rừng đã sâu còn miên man, hoăm hoẳm một màu đen, tối tăm. Tưởng chừng như trốn trong đó là con nai vàng khát máu. Càng  nghĩ lại càng thấy bản thân hình như sắp không xong rồi. cậu muốn kêu East Laos trợ giúp nhưng sợ hắn lại lảm nhảm chửi cậu như đúng rồi. cậu quá ảm ảnh, quá đủ rồi, sức chịu đựng có giới hạn, sợ rằng nghe nửa bản thân sẽ háo điên háo rồi rồi chạy thẳng vào rừng mất.

Mắt cậu lia nhanh xung quanh, tay vén từng bụi cây, tìm kiếm thứ gì đó hữu ích, nhưng hầu như chỉ toàn rác thải đã phân hủy. Cũng thật lạ, Germany đường đường là con của Nazi mà lại sống nơi hoang vu hẻo lánh này, còn là ngôi nhà cuối cùng của dãy biệt thự. Càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chẳng sai chỗ nào. Tiếng loạt xoạt của cỏ trong màn đêm thanh vắng làm mọi thứ như thêm màu tăm tối, ánh đèn từ chiếc điện thoại là thứ duy nhất chiếu ra lúc này, cũng là thứ duy nhất hữu dụng ngay lúc này.

Bất chợt mắt cậu va phải thứ gì đó được treo trên cành cây, không khỏi tò mè, cậu lập tức soi đèn. Không nằm ngoài dự đoán, sợi dây thừng lủng lẳng treo trên cành cây cách nơi đó một khoảng ngắn. Cậu biết sợi dây này để làm gì, nhưng điểm bất thường hơn là nó lại vô cùng dài, được quấn mấy vòng trên cây, phủ trọn một cành lớn, không có điều gì cho thấy là đã có người treo cổ ở đây. Nhưng lại được sắp xếp như một điều ngụ ý gì cho trước. Cậu nuốt ực, không thể không muốn lấy nó.

Cậu có thể dùng dây thừng để trèo lên mái nhà, nơi có ô cửa kính của tầng cao nhất, dẫn vào cũng là phòng gác mái, nơi cũ kĩ, và thường không ai để ý tới. Nhưng vấn đề là cậu sợ ma, không phải sợ mà là sợ vãi cả buồi. Không dám tiến lại gần đề lấy cái dây đó, nó phải đi qua một hàng rào bởi những bụi cây, rồi tiến thêm hai đến ba bước nữa mới đến, cậu có muốn bước cũng không được, bởi đây như ranh giới của cậu, mỗi nơi là cõi âm, nơi còn lại là phàm trần. Bước vào chẳng khác gì reo bản thân cho tử thần. Nên chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ đành vận dụng toàn bộ thần kinh não, kiếm một cái que thật dài, rồi khều khều sợi dây.

Người nghiêng như sắp ngã nhưng sợ dây đã được cậu gỡ bỏ một chút. Cậu hì hục, thở nhanh vì mệt. Sức càng ngày càng yếu, cơ thể bắt đầu có giấu hiệu không chống đỡ được nữa, cậu nuốt ực, nhăn mày chịu đựng.

Sắp được rồi! Cố lên!

Bộp

Sợi dây rơi xuống đất cậu thở phào, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi trước khi kéo sợi giây vào bên trong. Tốt quá rồi, ông trời vẫn đang phù hộ cho cậu. Đa tạ. 

Phải cho đến khi cậu thở phào nhẹ nhõm và sợi dây nằm gọn trên tay mới chính thức được coi là nhiệm vụ đầu tiên được hoàn thành, cậu cười hề hề. Cảm thấy thật may mắn khi không bắt gặp mấy oan hồn lơ lửng. Ghê bỏ mẹ, cậu mà gặp là cậu ngồi khóc tu tu, kệ mẹ Germany có phát hiện hay không. Kinh bỏ mẹ, giờ mà được giao nhiệm vụ bắt ma chắc cậu thà chết còn hơn. Chắp tay lên đầu, cậu bái lạy ông trời vì dã cứu cậu một mạng. Hành động hài hước như một tên ngốc.

Cậu thở phè, hè một cái thật dài rồi mặc kệ luồng khí lạnh xung quang, dùng kĩ năng trèo cây của mình trèo lên cái cây cao nhất. Đúng là bao năm kinh nghiệm hái trộm trái cây vẫn còn đó, không hổ danh là cậu, cây cao mấy cũng trèo được, trừ cây roi ra.

Lên đến một càng cao chót vót, nơi có thể nhìn thấy bên trong tầng hai qua một chiếc cửa sổ, cậu nhìn vào bên trong, nheo mắt xem xét xem xem có ai không, nhưng may sao bên trong là một không gian trống vắng. Không có chút tung tích gì của người bị coi là mục tiêu. Cậu cầm dây, buộc thành một hình tròn to rồi dùng hết sức quăng nó lên ngọn cây cao nhất, ở nơi đó thì cậu có thể dễ dàng đi qua mái nhà hơn.

Chân chèo đèo lội suối, một hồi lây mới đến được đỉnh ngọn  cây, nơi này lạnh giá, lỏng lẻo, cảm giác có thể ngã bất cứ lúc nào, thi thoảng nhờ cơn gió lạnh mà cây lại rung nhẹ một cái làm cậu mấy lần thì mất đà ngã từ cao xuống, xác tan tác, hồn bay phách tán. Sợ vãi cả lồn ra nhưng không hiểu sao cậu vẫn làm được. Cái này nó gọi là trình độ!

Cậu nhìn về phái mái nhà, mặt cắt không còn một giọt máu.

Ngu người rồi, cậu sợ độ cao!

Còn tiếp...

-----------------

Note: Uầy, hí hí, nay cho bé Vietnam dô tri một tí :))

             Vừa viết vừa sợ ma kiểu gì :)))

              Cẩn thận có con nào đó đang sau lưng các bác nhéee

              Quỷ ở khắp mọi nơi đấyyyy

               Hí hí, dạo này bị tiêu chảy, trĩ, buồn ỉa cacthu nên truyện bị tùm lum từa lưaaa.

                Tự dưng lại thích BE, Vietnam nhận ra đây chỉ là một giấc mơ, bản thân thực sự đã trở thành người thực vật, tất cả mọi truyện đều là giấc mơ.

                  Ê nghe cũng hay á, triển luôn chứ nhỉiii.

                  Mà dạo này hoi lười, có ai muốn tôi mở Talk show hay Ask& Dare khum?

                   Không thì thui àaaa, chứu tôi thế nào cũng đượcccc

                    Đừn quên nhấn lẹ vô cái ngôi sao siu dthw, nút follows sêuuuuuuu khủm lồ và bluan như một món quà tinh thần cho tui nhaa :3

Thank you for reading!

Love

--------------

Tác giả: LumiereDeFeu 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me