NHÂN VẬT PHỤ CŨNG MUỐN NGHỈ NGƠI (AllVietNam)
#6:Task- Then
Cậu bước đi, đôi mắt đánh tráo nhìn xung quanh, đảm bảo rằng không có ai nghi ngờ cậu. Cảm thấy hồi hộp và sợ hãi, đây chính là cảm giác đầu tiên khi làm nhiệm vụ sao? Hay thật, trước giờ ngoài mệt mỏi, uể oải và mấy cái tâm trạng lãng xẹt khác ra thì đây chính là lần đầu tiên cậu có loại cảm giác này. Cậu đi tìm từng căn phòng, chúng không phải là những thanh sắt mà là được xây nên vô cùng tử tế bởi những cánh cửa kĩ lưỡng rất chắc chắn.Cậu đột nhiên lo lắng khi thấy một vài thứ mật mã gì đó trên mỗi cánh cửa, chẳng lẽ lại cần mật khẩu? Vậy cậu móc đâu ra được? Đã vậy cậu chắc chắn quý cô đó có thể đã được đi chỗ khác, chỗ nào đó ví dụ như giường? Hoặc một nơi nào đó phù hợp với sức mạnh của cô.Lúc đó công cuộc tìm kiếm của cậu chẳng phải dài dằng dẳng hơn sao?Cậu thở dài, tiếc thường vì cái số phận ỉ ôi của cậu, sao không cho cậu xuyên làm nhân vật phản diện hoặc ít nhất là nhân vật nào mà không có trong truyện có cuộc sống bình thường luôn đi! Cứ phải nhân vật phụ vừa khổ vừa cực thế này làm quái gì? Giờ thì cậu đã hiểu được nỗi khổ của nhân vật phụ rồi, thật đáng thương.Thôi những suy nghĩ tiêu cực lại, cậu mệt mỏi lê lết từng phòng, mong ông trời độ cậu, cho cuộc đi tìm dễ dễ một chút. Cậu chưa muốn mệt đến chết đâu. Khi ấy trong tiểu sử của cậu sẽ có một dòng đỏ chót ở trang cuối cùng " Vietnam đã chết vì làm việc quá sức" nghe nó nhục gì đâu à. Chân cậu bỗng dừng lại một cách cửa, bên trong còn có tiếng thút thít bé xíu của một cô gái nào đó, cậu nhìn bảng tên, nhìn luôn cái số hiệu của người bên trong. 4185-Avicia. Chuẩn rồi! Chuẩn quá rồi, cậu vui mừng, đỡ mất công tốn thời gian tìm lòi mắt. Thở ra một hơi, cậu cầm vào cánh cửa, muốn mở ra. Nhưng tiếc quá, nó lại được đặt mật khẩu, như những người khác cậu bấm tùm lum, từa lưa mở được hay không thì chắc ai cũng biết.Trong trí nhớ cỏn con của bộ não, trong truyện có nhắc đến tình tiết cô biết mất khẩu nhưng không mở được, biết vì sau mỗi lần bị "sử dụng" họ lại lôi cô vào, tay bấn thoăn thoắt mật khẩu, nên từ đó cô nhớ được. Cậu lập tức nghĩ ra cách nhưng không biết có được hay không, khả năng bị kẹt bên ngoài này mãi mãi là không thể loại trừ. Nó còn có khả năng cao nữa cơ.-"Um... Cô gì ơi?"Địt mẹ, hỏi như lồnCậu thất vọng quá, thất vọng vì cái khả năng ăn nói của bản thân, trong đầu đã bắn ra một câu tục tĩu nhè nhẹ. Gì mà cô gì ơi? Quý cô đó lại nghĩ cậu là người bị đui thì chết, biển tên rõ rành rành vậy mà. Cậu muốn hỏi lại, ghé mắt qua khung cửa kính gần đó xem cô gái đó có động thái gì không. Nhưng có lẽ là không rồi.-"Cô... Avicia?"Trả lời cậu đi, làm ơnNgười ta lại tưởng cậu tự kỉ nói chuyện một mình thì chết. Cậu khóc ròng, muốn đập cửa. May sao lần này cô gái đó có quay lại, mái tóc trắng tinh của cô phấp phới, trông ô cùng đẹp đẽ. Đúng là không làm người ta thất vọng, đến cậu cũng... Quay lại tập trung làm việc, cô gái đó nhìn cậu bằng đôi mắt xanh dương trong trẻo, nhưng lại không có mấy hồn sắc, hình như cô đã trải qua thứ gì đó rất kinh khủng?-"Anh muốn cái quái-!"-"Shhh"Cố ta hét lên bằng tôn giọng khàn đặc, đôi mắt đã ngấn lẹ một lần nữa, cậu giật mình lặp tứ chặn họng cô ta lại. Đã kíp làm gì đâu mà hét kinh vậy? Mà nghe giọng cô ta làm cậu thấy ớn, khàn đã vậy còn đục kinh khủng khiếp. Ăn gì mà rống như bò vậy. Nhưng dù sao thì cậu cũng chỉ giữ nó lại ở trong đầu thôi. Ai mà biết được uy lực của phụ nữa lớn thế nào cơ chứ.-"Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây... nên làm ơn? Mở cửa cho tôi được không?"Cậu nhỏ giọng nhất có thể, như muốn ré lên một tiếng, cậu mong cái giọng của cô gái ấy sẽ không làm ai phải chú ý đến mà tiến tới đây, dù sao thì nơi này cách cũng khá xa khu vực chính, đã vậy còn cách âm qua bức tường, chắc chỉ có cậu và cô ta nghe thấy thôi ha?Cô gái kia ngờ vực, chầm chậm bò lại gần cửa, với tôn giọng nhẹ hơn một chút, cô nhỏ giọng nói.-"Thật không?"Cậu cười gượng, thì đúng là đưa ra khỏi đây, nhưng sẽ đưa đến một nơi mà cũng không kém cạnh chỗ này mấy. Thôi thì cứ tập trung vào câu trả lời trước đã.-"Thật... tin tôi"Bằng chất giọng chắc nịch mà cậu mới học qua một giây trước, cậu và ánh mắt kiên định nhìn sâu vào cô gái. Tưởng chừng như cô gái đó sẽ chẳng để ý mà mặc kệ cậu, cô lại dùng ánh mắt với một tia hy vọng vụt qua, nụ cười bỗng hiên lên trên môi- cũng...cũng đáng yêu?-"1..1-2...7...7-...4"Câu nhíu mày, gì mà một một hai bảy bảy bốn cơ? Cậu nhìn thì chỉ thấy có bốn số cơ mà, hay cô ấy nói đại, nghĩ ra số gì thì nói số ấy? Cậu nhíu mày lại, đôi mắt không ổn mấy nhìn cô. nghi ngờ và không có niềm kì vọng. Cô ta giật thót mình, lắp bắp, người run hết cả lên.-"Là... là 1274 thưa an-anh"Vãi lồn luôn? Kính ngữ ?Cậu đáng sợ vậy sao?Cậu thở dài, cười nhẹ một chút, xoa dịu cô ta, mong cô ta không nhận ra sự khó chịu của mình, là ơn đấy, cậu ghét nhất là dùng kính ngữ, không phải là kính ngữ trên dưới mà là giống như con trai, con gái. Nó cứ kì kì, không hiểu sao cậu con cảm thấy không thích. Giải thích vậy nhưng cậu chắc chắn bản thân còn kì quái hơn vậy rất nhiều.Cậu bấm mật khẩu, chiếc cửa nhẹ nhàng mở ra, tách một tiếng, cái chốt cửa cuối cùng cũng hạ xuống, những đường cho cậu đi vào. Giờ thì cậu sẽ phải đối mặt với thứ tiếp theo, làm thế nào để đưa cô gái này ra ngoài.Cậu nhìn cô từ trên xuống, cô quỳ trước cửa, khuôn mặt khá sạch sẽ, nhìn qua thôi cũng đủ hiểu cô mới làm cái quái gì, với ai. Mấy dấu đỏ chót trên cổ, cùng vết cắn sứt máu thế kia thì có là trẻ con 7 tuổi cũng hiểu. Tay cô yếu ớt run rẩy từng chút một. Ngứa mắt, quá ngứa mắt, con gái gì mà yếu như sên vậy?-"Chết thật, tôi sẽ đi tìm một bộ đồ cho cô mặc"Cậu im lặng, đi ra khỏi phòng, nhìn cô ta với khuôn mặt trắng đang run rẩy vì sợ hãi, rồi nhẹ nhàng gật đầu ngồi im chờ cậu. Tự dưng cậu thấy có lỗi quá, đi lừa một cô gái tội nghiệp như vậy, mà cũng do cô ấy quá dễ lười, trong nguyên tác cũng nói, cô vốn ngây thơ, thuần khiết, vậy cũng đủ hiểu sao lại run lẩy bẩy như ma chết rồi.Cậu đi sâu vào trong, cố tìm một vị bác sĩ nào đó trông yếu ớt một chút. Càng đi sâu, không khí lại càng giảm xuống, cậu mệt mỏi mắt nhắm mắt lại, chớp chớp vài cái cho đỡ mỏi. Thực ra ở nơi đây sẽ khá an toàn cho cậu, đây là căn cứ phụ, chủ yếu là để nghiên cứu nên người trong đây khá lỏng lẻo, nói chúng là vẫn không được buông lỏng cảnh giác.Một cô nhìn có vẻ như là bác sĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, đôi mắt cô nhìn cậu chằm chằm.-"Cho tôi hỏi, đường đến phòng 1178 ở đâu vậy?"Ồ người mới sao? Vậy thì dễ hơn cho cậu rồi, cậu dùng khả năng diễn xuất kém cỏi từ trong sách ra, nhẹ nhàng trả lời, nhưng chưa hết câu thì cô tá đã ngã xuống. Vĩnh biệt cô gái, cô đã sống đủ rồi, chết đi cho đỡ chật đất. Dù sao thì cô ta cũng sẽ chẳng được chôn cất đâu, chỉ thiêu thành tro rồi đổ xuống biển thôi, vào hết bụng cá ý mà.Cậu đột nhiên khựng lại, dù sao cũng là nam nhi, tốt nhất là nên vác cô ta đến thẳng phòng của nữ nhân kia luôn, mắt cậu chưa muốn bị mù, cậu lại càng không, hơn nữa cậu cũng chẳng phải loại người vô duyên, cứ để phụ nữ với phụ nữ cho lành. Có khi cô y tá kia lại hiện hồn về ám cậu thì chết, cậu sợ ma lắm.Dừng lại trước cửa phòng của cô gái kia, cậu ném cái xác xuống, thanh thản nói quý cô kia thay đồ rồi quay mặt đi. Nơi đây có camera, nhưng với cải khả năng biến hình từ tóc đỏ thành xanh của cậu thì cậu đảm bảo có là thần thánh cũng không phân biệt được. Đã vậy quần áo còn là của nơi này, có thể làm giảm sự nghi ngờ xuống.Khi quý cô kia xong xuôi, cũng là lúc cậu thở ra một hơi nhẹ, trông ổn áp phết, giừo chỉ cần che đi cái tóc nữa là xong, nhưng che kiểu gì?Còn tiếp...--------------Note: Tôi đã có nick zalo mới :))) Giờ thì tôi sẽ đi cày play together :))). Thú thật thì dạo này đang bị rảnh cái bác ạ. Thi xong tự dưng thấy nhớ mấy lúc ôn thi quớ. Flex điểm của các bác đi :))) Tôi biết hết điểm của tôi rồi á, cũm được, trừ môn toán ra Đoán xem ai sẽ là người phát hiện ra cái xác đầu tiên nào. Hehe Và cuối cùm. Hãy follow, vote và bình luận cho tôi nha các bấy bì yêu dấuuuuuu. Love uuu.Thank you for reading!Love---------------Tác giả: LumiereDeFeu
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me