LoveTruyen.Me

Nhat Niem Lo Huong Bac Cat Tuong Da

Một lúc sau, Lục Hướng Bắc liền rời đi.

Trước khi đi không nói với Đồng Nhất Niệm là đi đâu, đây chính là phong cách trước nay của anh.

Anh dường như chưa bao giờ nghĩ đến việc Đồng Nhất Niệm sẽ để ý anh đi đâu hay sẽ ở nhà đợi anh quay về.

Khi mới lấy nhau, Đồng Nhất Niệm thường xuyên nếm mùi vị chờ đợi. Dù luôn mong muốn rời khỏi nhà họ Đồng sống độc lập nhưng cái cảm giác thật sự một mình bị màn đêm bao vây vẫn có chút cô đơn, vì thế cô thử đợi Lục Hướng Bắc trở về.

Nhưng anh trước nay chưa bao giờ nói với cô khi nào sẽ quay về cũng giống như anh không bao giờ nói với cô anh đi đâu.

Lúc đầu vì sự kiêu ngạo nên cô không bao giờ gọi điện hỏi anh, vì dù sao hôn nhân của bọ họ bắt đầu cũng không phải là tình yêu. Cô không yêu anh nên cô làm gì có quyền hay nghĩa vụ quản việc anh đi đâu chứ?

Tình trạng cuộc sống bình thường nhất của bọn họ là sống chung dưới một mái nhà, mỗi người đều giữ cho mình không gian riêng không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Đây là định vị cô đặt ra cho cuộc hôn nhân của mình từ khi bắt đầu.

Chỉ là cô không ngờ tới dần dần cô lại càng yêu anh, từng cử động của anh, hàng lông mày rậm khi nhìn của anh, đôi môi nhếch lên khi nói chuyện của anh, chiếc lưng cô đơn khi xoay người của anh, tất cả của anh đều dần dần trờ nên có hương vị, có ý nghĩa.

Không, nên nói là anh vốn đã như vậy rồi chỉ là người thưởng thức có ý niệm thôi, nên tất cả mới trở nên không giống như vậy.

Vì không giống nên từ đầu đáng lẽ là chỉ nên đợi anh ta về nhà lại trở thành âm thầm mong anh về nhà mà con người thì chỉ cần có hy vọng thì điều lần lượt sẽ đến với họ chính là sự thất vọng.

Sự mâu thuẫn, luôn như hình với bóng vậy…

Trong tim cô dường như có một lỗ đen, mỗi khi chờ đợi rồi thất vọng thì lỗ đen này dần dần trở lên to hơn. Vì thế lỗ đen này ngày càng to to đến khi chính bản thân cô cũng không biết làm sao mới có thể lấp đầy nó thì mới biết thì ra cô đã tự ném bản thân mình vào nơi sâu thẳm đó rồi.

Vì thế không chờ đợi nữa.

Nhưng có một số thứ, đã rối loạn rồi thì dù muốn trở lại bình thường như ban đầu cũng thật sự rất khó.

Ví dụ như tối nay, vẫn là ánh trăng đẹp sẽ đó, màn đêm thanh mát sau cơn mưa không nóng không lạnh thật đúng là nhiệt độ thích hợp nhất cho việc ngủ. Nếu như là lúc chưa lấy chồng thì đã ngủ từ sớm không cần lo nghĩ gì rồi, nhưng còn bây giờ thì sao? Dù cho đã hạ quyết tâm ly hôn nhưng vẫn không điều khiển được bản thân muốn nghe thấy âm thanh quen thuộc, muốn được nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đóng mở cửa quen thuộc.

Điều này đã trở thành một thói quen trong cuộc sống.

Xem ra muốn thay đổi thói quen này thật sự phải chờ đến khi đoạn tuyệt hoàn toàn chắc mới làm được.

Cô nhắm mắt không muốn nhìn ánh sáng yếu ớt cửa mặt trăng bên ngoài cửa sổ nữa.

Không nhìn thấy ánh sáng liệu có thể không sinh ra hy vọng không đáng có nữa không?

Cuối cùng cô để bản thân hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, không cảm giác.

Chỉ mong trong mơ sê không có hình ảnh anh sáng sủa xuất hiện nữa, để cô không phải chịu sự dày vò tận tim can nữa.

Độ nóng như bao vấy lấy cô, vẫn là hơi thở quen thuộc đó.

Một chút lạnh lẽo len lỏi váo giữa hai chân cô, sự kích thích mạnh mẽ trực tiếp tiến đến gần, cô còn chưa kịp tỉnh lại thì đã bị sóng điện tấn công, vừa nhanh vừa chậm  tấn công từng dây thần kinh, tưng tế bào, từng giọt máu…

Đêm nay con người này quyết chí phải đạt được mục đích rồi.

Không có những nụ hôn, không có màn dạo đầu, nhân lúc cô đang ngủ trực tiếp dùng ngón tay lạnh ngắt của mình tấn công vị trí trọng yếu nhất, làm cô không thể chạy thoát…

Cô biết bản thân không thể nào thoát nổi,…. Sự tấn công mạnh mẽ trực tiếp, mỗi lần đều như lấy mạng, mỗi lần đều tiếp xúc với nơi sâu thẳm nhất linh hồn cô, mỗi lần đều làm cho linh hồn cô run rẩy theo…

Cô đã tỉnh táo rồi.

Nhưng cô thà không tỉnh lại, mắt vẫn nhắm, cảm giác được mình đang bị dày vò, sự né tránh lý trí và cơ thể không thể thừa nhận được khát vọng giống như được tôi luyện từ địa ngục vậy, một nửa là nước biển một nửa là diêm hỏa…

Cô cảm nhận được ngón tay anh đi vào, cô mẫn cảm mềm mại như vậy liền không chịu được thắt chặt lại, cắn chặt lấy…

Điều này làm cô cảm thấy xấu hổ, ra sức nhẫn nhịn xúc động muốn rên lên, cắn chặt môi, cơ thể không theo ý mình co rút và run rẩy theo sự không nhanh không chậm của anh, thậm chí âm thầm mong muốn động tác của anh có thể nhanh hơn nữa…

Bỗng nhiên, cảm thấy có gì đó đang dần lớn lên và cứng rắn làm cho cơn co giật trong cở thể nhanh chóng được giải phóng, mồ hôi hột xuất hiện trên khắp các cơ trên cơ thê, cô siết chặt bản thân xuống giường để bản thân không mât kiểm soát.

Mà anh rõ ràng biết cô đã tỉnh rồi lại hạ thấp người nói lời ái muội vào tai cô: “Hai ngón tay rồi, thật khít…”

Cô vô cùng xấu hổ, hai chân càng kẹp chặt.

Anh có chút khoa trương gọi nhẹ: “Vợ nhiệt tình quá làm ngón tay anh muốn gãy rồi…”

Tên lưu manh xấu xa này, chiếm tiện nghi của cô lại còn la làng nữa!

Không để ý được nhiều như vậy không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa cô liền mở mắt hét lên: “Đồ lưu manh mau cút ra ngoài!”

Dưới ánh sáng mờ, nụ cười của anh hiện lên lại dịu dàng như vậy, chân thực như vậy. Cô vẫn cảm thấy bi ai lẽ nào chỉ có những lúc như thế này cô mới cảm thấy gần gũi với anh sao?

Nhưng anh không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ, ngón tay trong vòng vây ấm áp của cô chính xác không sai xót tìm đến điểm quan trọng nhất của cô ấn xuống…

Cô cuối cùng không nhịn được phát ra tiếng, đó là sự giải phóng bị kiềm chế đã lâu…

Gương mặt cô đỏ lên, không biết ngón tay anh đã ướt đến mức nào? Cô lại nhắm mắt không dám nhìn vào ánh mắt chế nhạo của anh, không dám nhìn ngón tay giơ ra của anh…

Lục Hướng Bắc đáng ghét, Lưu manh xấu xa! Trước đây cũng từng có những hành động như thế, giơ ngón tay ướt nhẹp của anh ta ra cho cô nhìn, là muốn chứng tỏ hay là như thế nào?

“Mở mắt ra…” Ngữ khí của anh có ý cười.

Cô vẫn cố chấp không nói gì cũng không làm theo lời anh.

“Cô ngốc, anh không bắt em nhìn…” Anh dường như biết cô đang nghĩ gì, cười đầy ái muội.

Mặt cô càng đỏ, may mà không mở đèn, dưới ánh trăng sáng chắc nhìn không rõ.

“Mở mắt ra đi, cô gái, có nười đang nhìn chúng ta đấy…” Anh bỗng nói.

Cái gì? Cô bị dọa giật mình thật sự mở mắt ra, trước mắt ngoài bộ mặt cười đáng ghét kia ra làm gì còn người nào khác chứ?

Đồng Nhất Niệm mày thật ngốc, mánh thế này mà cũng bị lừa! Cô có chút tức giận.

“Cô gái ngốc, anh không hề lừa em, ánh trăng đang nhìn chúng ta kìa…” Cơ thể anh đè xuống, phủ lên người cô, giọng nói dần dần trở lên mơ hồ, thủ thỉ thậm chí giống như yêu thương nâng niu kể chuyện đồng thoại vậy…

Cô sững người.

Khi anh hôn cô, cô hơi hé mắt có chút mơ hồ, nhớ lại hồi nhỏ ăn kẹo bông mềm mại ngọt ngào.

Qua vai anh cô có thể nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, rất tròn, rất sáng, giây phút nhắm mắt đó, ánh trăng đó, rõ ràng miệng thì khóc nhưng mắt lại cười cong môi…

Gần đây những lần cùng anh hoan ái trái tim và cơ thể có thể hòa làm một là việc cực khó, luôn luôn là anh đòi hỏi bức bách sau đó cơ thể không chịu nổi sự mê hoặc liền dán lấy anh, cô rất ít khi chủ động, dù có phản ứng lại cũng chỉ là sự báo thù vô nghĩa, vô cùng điên rồ, tình cảm lại không có đủ.

Nhưng đêm nay thật kỳ lạ, tâm lý rất rõ ràng, cả khi anh hôn cô, cô cũng chủ động đáp lại, răng lưỡi chủ động nghênh đón anh, dịu dàng yêu thương…

Anh rõ ràng cũng có chút bất ngờ nhưng còn hơn nữa là như nhận được sự cổ vũ nụ hôn trong đêm với ánh trăng trong trẻo này lại gia tăng thêm phần  nóng bỏng và thâm tình…

Lúc lâu sau không có những nụ hôn dây dưa nữa, nụ hôn giữa bọn họ nói theo cảm giác của anh là ngày cang đẫm máu… nhưng tất cả xảy ra đêm nay đều làm anh vui mừng đến khó tin được vì thế không nỡ rời khỏi môi cô, cuốn lấy lưỡi  nhỏ của cô một lúc sau liền dây dưa, vui vẻ  không rời với nó. Dần dần làm cho người bị cuốn vào là cô lại vùng lên chiếm thế chủ động, bướng bỉnh càn quét mọi ngóc ngách trong miệng và răng anh, chọc đến cả nguồn nhiệt của anh, muốn câu dẫn nó rồi lại rời đi đợi anh đuổi theo cô lại mềm mại dịu dàng bướng bỉnh tiếp nhận để nó xuyên qua, rồi tiếp tục hấp dẫn anh , tiếp tục trốn tránh…

Vài lần như vậy làm anh cuối cùng mất kiên nhẫn, giữ chặt đầu cô , dính sát lại một cách quyết đoán không hề lơi lỏng, chuyên tâm và bá đạo cho đến khi nghẹt thở…

Đồng Nhất Niệm cảm thấy bản thân đã điên rồi, đêm nay sao lại có thể như vậy?

Cô thừa nhận đối với cô mà nói Lục Hướng Bắc luôn có sự mê hoặc lớn nhưng đó là chỉ về vấn đề tính không tiên quan gì đến tình vậy mà đêm nay cô cảm thấy bản thân và anh ta giống như vô cùng tin tưởng gắn bó với nhau vậy, vốn là một nóng một lạnh, sau khi thỏa thuận thì gắn lại với nhau, dù cho xảy ra sự thay đổi về nhiệt độ nhưng mỗi phân tử vẫn hợp lại với nhau thành một thể, sự giao lưu của nóng và lạnh nhưng lại xảy ra bản hợp tấu ấm áp. Có thể chưa đủ kịch liệt, có thể chưa đủ nóng bỏng nhưng sự dung hòa, tương dụng ấm áp này lại chân thật đến vậy, giống như một dòng sông cùng chảy mãi với thời gian vậy,có thể từ từ dẫn dắt nhau cả đời…

Cả đời sao? Đồng Nhất Niệm nghĩ đến từ này trong tim lại đau.

Thở dài.

Loạn hết rồi,tất cả trong đêm nay đều loạn rồi.

Rút cuộc là điều gì đã làm cho không khí đêm nay trở thành như vậy? Cô cũng không biết

Có thể là do anh trong úc cô ngủ say đã trực tiếp kích thích, có thể do kỹ thuật hôn cao siêu của anh, cũng có thể do tiếng gọi “ Cô gái ngốc, ánh trăng đang nhìn chúng ta…” của anh, có thể…có thể là do ánh trăng đêm nay quá đẹp…

Đều là do ánh trăng gây họa

Cô bất lực trong lòng kết luận một câu, cũng đã không thể chốn tránh được nữa cô đã triệt để buông thả bản thân, nụ hôn của anh đã trượt xuống dưới, rơi xuống cổ, vai, ngực...

Không biết lúc nào, sự đẹp đẽ phấn hồng trước ngực đã sớm trở lên kiêu ngạo giương cao rồi, khi môi anh bọc lấy nó mang theo nụ cười, ngón tay cô đâm vào tóc anh ôm chặt đầu anh, cơ thể uốn cong đẹp đẽ như không e dè mà thể hiện hết sự khát vọng đối với anh.

*****
Hết chương 94

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me