Nhung Cuoc Tinh Loan Luan
Đêm đó, sau bữa tiệc dài và ngấm men rượu, ông Minh trở về nhà trong trạng thái chếnh choáng. Cảm giác lâng lâng khiến mọi thứ xung quanh như mờ ảo, nhưng hình ảnh của Hà, người em gái luôn được ông bảo vệ – lại trở nên rõ nét hơn bao giờ hết trong tâm trí.Cô Hà, người đã từng sống trong sự u uất, nay dần lấy lại niềm vui, nhưng chính điều đó lại khơi dậy trong ông Minh một cảm giác kỳ lạ, một nỗi khao khát mà chính ông cũng không lý giải được. Trong cơn say và sự lấn át của cảm xúc, ông bước chậm rãi về phía phòng Hà.Cửa phòng khẽ kêu lên khi ông đẩy nhẹ, và ánh sáng từ bên ngoài rọi vào phòng, phác họa cơ thể Hà dưới lớp váy ngủ mỏng manh. Cô nằm yên trên giường, gương mặt bình yên trong giấc ngủ, hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của ông Minh. Hơi thở của cô đều đặn, tạo nên một khung cảnh thanh bình, nhưng điều đó càng khiến lòng ông Minh dậy sóng.Ông Minh đứng đó một lúc, nhìn ngắm Hà với ánh mắt vừa yêu thương, vừa dục vọng. Bước chân ông tiến lại gần hơn, chầm chậm và nhẹ nhàng như thể không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên bình này, nhưng bên trong, cơn bão lòng đã trào dâng mãnh liệt.Bàn tay ông run rẩy, chạm nhẹ vào chiếc váy mỏng của Hà, rồi chầm chậm kéo nó xuống. Ông có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô dưới lớp vải, và điều đó khiến ông không thể kìm nén bản thân. Mặc dù một phần trong ông biết điều này là sai, nhưng dục vọng và sự ham muốn đã hoàn toàn làm mờ đi lý trí.Hà khẽ cựa mình, nhưng không tỉnh dậy. Ông Minh cúi xuống, đôi môi ông gần như chạm vào làn da mềm mại của cô. Sự gần gũi này khiến ông không thể cưỡng lại, và rồi ông nhấn mình xuống, giữ chặt lấy Hà.Lúc này, Hà mở mắt, nhưng thay vì sự chống cự, cô chỉ nhìn ông Minh với ánh mắt mơ màng. Có lẽ do tác dụng của thuốc an thần, hoặc cũng có thể do sự gắn bó lâu dài giữa họ, cô không phản kháng. Đôi mắt cô nhắm lại, như thể chấp nhận số phận, hay cũng có thể là sự bất lực trước tình thế.Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như dừng lại, chỉ còn lại sự xâm chiếm của ông Minh lên cơ thể mong manh của Hà. Bàn tay ông khám phá từng đường cong, đôi môi ông tìm kiếm làn da cô, và cuối cùng, ông đã chiếm đoạt cô trong sự tĩnh lặng đầy ám ảnh.Giữa lúc ông đang lạc trong cơn mê cuồng ấy, cửa phòng bỗng bật mở. Liên, vừa chứng kiến mọi thứ, khuôn mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy giữ khay trà, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng. Cô chưa kịp nói gì, ông Minh đã nhanh chóng tiến về phía cô, đôi mắt đầy dục vọng như ngọn lửa đang bùng cháy không thể dập tắt. Liên vội vàng lùi lại, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người khiến cô không thể thoát được.Ông Minh giữ chặt tay cô, kéo mạnh vào căn phòng bên cạnh. Cửa phòng đóng sập lại, và không gian xung quanh như bị bóp nghẹt bởi bầu không khí căng thẳng. Liên không còn lối thoát, tiếng hét của cô cũng nghẹn lại nơi cổ họng."Ông... ông chủ..." Cô cố gắng thốt lên, nhưng đôi tay thô bạo của ông Minh đã nhanh chóng bịt chặt miệng cô. Mọi lời cầu xin chưa kịp thoát ra đã bị ông bóp nghẹt."Im đi!" Ông Minh gầm lên, giọng nói của ông giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ còn là sự áp đặt và quyền lực. Ông đẩy mạnh Liên xuống giường, ánh mắt rực lửa chiếm hữu lấy cô. Liên vùng vẫy, nhưng sức lực nhỏ bé của cô không là gì so với sự hung hãn của ông Minh. Bàn tay ông giữ chặt lấy cổ tay cô, khiến cô không thể di chuyển.Liên khóc, nước mắt cô tuôn trào trong sự sợ hãi và tuyệt vọng. Những giọt nước mắt ấy dường như chỉ khiến ông Minh thêm cuồng bạo. Ông cúi xuống, tiếng thở gấp gáp và hơi thở nồng nặc mùi rượu phủ kín lấy cô.Chiếc váy ngủ mỏng manh của Liên nhanh chóng bị ông Minh kéo xuống, để lộ cơ thể non nớt và mong manh của cô dưới ánh đèn mờ. Dù cố gắng chống cự, sự bất lực của Liên chỉ làm tăng thêm sự phẫn nộ và cuồng loạn trong ông.Ông Minh chiếm đoạt Liên như thể cô không còn là một con người, mà chỉ là đối tượng cho những ham muốn đen tối của ông. Tiếng khóc của cô vang lên yếu ớt trong căn phòng ngột ngạt, nhưng không ai có thể nghe thấy hay cứu cô khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này.Sau khi thoả mãn, ông Minh bắt đầu thay đổi hoàn toàn cách cư xử. Thay vì tiếp tục đe dọa hay sử dụng vũ lực, ông dùng những lời nói ngọt ngào, như muốn xóa nhòa mọi tội lỗi đã gây ra. "Liên à, chú chỉ lỡ tay thôi, mọi chuyện sẽ ổn mà. Chú chỉ muốn tốt cho con, không ai có thể chăm lo cho con bằng chú đâu."Những lời nói của ông ta khiến Liên rùng mình, nhưng đồng thời, chúng cũng làm cô bối rối. Ông Minh không còn là người chủ đáng tin cậy mà cô từng kính trọng, mà đã trở thành một kẻ xảo trá, biết cách tận dụng sự yếu đuối của cô để điều khiển mọi thứ. Ông ta tỏ ra dịu dàng, vờ như đang quan tâm đến Liên, nhưng thực chất là để củng cố sự kiểm soát của mình."Con biết mà, chỉ cần con nghe lời, chú sẽ bù đắp tất cả. Không ai sẽ tin con nếu con kể ra đâu. Chỉ có chú là người duy nhất đứng về phía con thôi," ông Minh tiếp tục rót vào tai cô những lời nói đầy ngụy biện, cố gắng gieo vào cô cảm giác cô đơn và tuyệt vọng.Liên không biết phải làm sao. Những lời dụ dỗ ấy như tấm lưới vô hình, càng ngày càng siết chặt lấy cô. Mỗi lần cô cố gắng thoát ra, ông Minh lại dùng những lời ngon ngọt để khiến cô hoang mang, không biết đâu là sự thật. Trong lòng Liên lúc này chỉ là một mớ hỗn độn giữa sự ghê tởm và nỗi sợ hãi. Nhưng cô biết, nếu cô không đủ mạnh mẽ để thoát ra khỏi sự thao túng này, cô sẽ mãi mãi là con rối trong tay ông ta.Cô vẫn im lặng mặc cho ông có nói gì đi nữa. Một lúc sau, ông đứng dậy bước ra ngoài để lại Liên ngồi đó với sự tủi nhục, cô không còn khóc được nữa, bóng tối dần bao trùm không gian trả lại sự im lặng và yên bình, Liên nằm đó mệt mỏi rồi dần chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua những chiếc rèm cửa dày của căn biệt thự, phủ lên từng món đồ gỗ và bức tranh cổ trong phòng một lớp sáng dịu dàng. Không khí trong lành của buổi sáng Sài Gòn đầu thu dường như cũng không đủ để làm dịu đi tâm trạng nặng nề của Liên, cô gái trẻ ngồi im lặng bên khung cửa sổ, đôi mắt xa xăm nhìn về phía vườn hoa rực rỡ ngoài kia. Thân hình mảnh khảnh của cô như co rúm lại, vai run rẩy dưới lớp áo lụa mỏng manh, nhưng điều lạnh lẽo nhất chính là nỗi lo âu bủa vây lấy cô. Tâm trí cô bị giam cầm bởi những ký ức ám ảnh của đêm qua, khi ông Minh - người đàn ông quyền lực trong căn nhà này - đã bước vào phòng cô với mùi rượu nồng nặc và ánh mắt sắc lạnh, đầy đòi hỏi.
Liên không thể quên được từng cái chạm tay, từng lời nói mà ông Minh đã thì thầm vào tai cô. Dù cả cơ thể và tâm hồn cô đều kháng cự, ông vẫn bất chấp, mặc kệ mọi sự phản đối. Sau đó, khi ông rời khỏi phòng, để lại cô trong sự bàng hoàng, Liên chỉ còn biết ngồi bất động trong bóng tối, cảm giác như mọi hy vọng và niềm tin vào cuộc sống đã bị tước đoạt hết.
Bên ngoài, ngôi biệt thự vẫn toát lên vẻ uy nghiêm, lạnh lùng như thường ngày. Đứng từ bên ngoài, không ai có thể tưởng tượng rằng, đằng sau những cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo kia, là những mối quan hệ phức tạp, mờ ám, và đầy sự thao túng quyền lực. Bên trong phòng khách rộng lớn với bộ bàn ghế gỗ quý, ông Minh ngồi đối diện với em gái Hà, người phụ nữ trẻ có khuôn mặt thanh tú nhưng ẩn chứa nhiều nỗi niềm. Trên bàn là một khay trà nóng, khói bốc lên nghi ngút, nhưng chẳng ai buồn chạm vào. Không gian giữa họ yên ắng một cách đáng sợ.
Ông Minh ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay đặt hờ trên đùi, ánh mắt sắc bén dõi theo từng biểu hiện của Hà. Hà vẫn cúi đầu, đôi tay run run nắm chặt tách trà trước mặt, dường như cô đang cố gắng che giấu những cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Từ đêm qua, tâm trí cô không lúc nào ngừng rối loạn. Cô đã chứng kiến mọi thứ, cảm nhận rõ ràng sự khác lạ trong thái độ của ông Minh. Từng cử chỉ, từng ánh mắt của ông dành cho cô đêm qua đều vượt ra ngoài ranh giới anh em thông thường. Trong lòng Hà, sự ngờ vực và cảm giác tội lỗi lẫn lộn, khiến cô không biết phải đối mặt với ông Minh như thế nào.
Cuối cùng, ông Minh phá vỡ sự im lặng bằng giọng nói trầm đục, chậm rãi nhưng đầy quyền uy:
"Hà… chuyện đêm qua. Anh không có ý gì xấu. Chỉ là, mọi thứ đã vượt quá kiểm soát. Anh đã uống nhiều hơn mức cần thiết. Em hiểu cho anh, phải không?"
Lời nói của ông như xoáy sâu vào tâm can Hà, cô không dám ngẩng lên, chỉ im lặng. Những cảm xúc dâng trào trong cô đang dần bùng nổ, nhưng cô vẫn cố kìm nén, không muốn cho ông Minh thấy sự yếu đuối của mình. Nhưng trong lòng, Hà lại chẳng thể phủ nhận sự thật rằng từ lâu cô đã không còn xem ông Minh chỉ là anh trai ruột. Tình cảm cô dành cho ông đã vượt xa mức tình thân. Điều đó khiến cô càng thêm khó xử và rơi vào vòng xoáy cảm xúc không lối thoát.
Hà khẽ nhấp một ngụm trà, mong mùi thơm từ lá trà sẽ làm dịu đi cơn bối rối trong lòng. Cô đặt tách xuống, giọng thì thầm như gió thoảng:
"Đêm qua, em biết anh đã say. Nhưng mọi chuyện không đơn giản chỉ dừng lại ở đó, anh biết mà."
Ông Minh im lặng một lúc, ánh mắt ông đăm chiêu, suy tính. Ông biết rõ, sự tình cảm giữa ông và Hà không còn thuần túy nữa. Từ lâu, ông đã nhìn cô với ánh mắt khác, ánh mắt của người đàn ông nhìn một người phụ nữ. Dù ông có cố gắng che giấu, thì sự thật vẫn rõ ràng. Và bây giờ, khi mọi thứ đã vượt qua ranh giới, ông không thể quay đầu lại. Ông Minh đứng dậy, bước đến gần Hà, đôi mắt ông đầy quyền lực và sự chiếm hữu:
"Hà, em biết rõ anh là người như thế nào. Anh không bao giờ làm điều gì mà không suy nghĩ. Đêm qua chỉ là một sự cố, nhưng em cũng hiểu rằng, có những thứ không thể đảo ngược. Anh cần em ở bên, hơn bất kỳ ai khác."
Hà cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cả người cô như chìm trong dòng cảm xúc hỗn loạn. Ông Minh nói đúng, cô không thể từ chối sự thật rằng tình cảm cô dành cho ông đã vượt xa khỏi mối quan hệ anh em. Nhưng sự hỗn độn trong lòng cô khiến cô càng thêm hoang mang. Cô không biết nên đối diện với ông Minh như thế nào, và cũng không biết phải làm gì với chính những cảm xúc rối loạn của mình.
Ông Minh thấy rõ sự phân vân trong ánh mắt Hà, ông khẽ mỉm cười, bàn tay ông đặt lên vai cô, một cử chỉ vừa ấm áp nhưng cũng đầy áp lực. "Em đừng lo. Anh sẽ không để em phải khổ sở đâu. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."
Hà không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Trong lòng cô, những mâu thuẫn vẫn giằng xé, nhưng cô biết mình không thể phản kháng ông Minh. Từ lâu, cô đã bị cuốn vào thế giới của ông, một thế giới mà ông Minh là người điều khiển mọi thứ. Cô không thể thoát ra, cũng không muốn thoát ra, bởi tình cảm cô dành cho ông Minh quá lớn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn cảm thấy một sự bất an đang âm ỉ, lớn dần theo từng ngày.
Buổi chiều trôi qua một cách nặng nề trong biệt thự, khi ánh hoàng hôn vàng rực dần nhuộm đỏ khắp các bức tường, như tô điểm thêm cho không gian đã u ám và lạnh lẽo. Tiếng gió rít qua những tán cây ngoài vườn khiến không gian càng thêm tĩnh lặng, đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của ông Minh trên hành lang. Ông dừng lại trước cánh cửa phòng của Liên. Đôi tay ông gõ nhè nhẹ lên cánh cửa gỗ, nhưng tiếng gõ vang lên như những tiếng sấm trong tai Liên.
Bên trong, Liên ngồi trên giường, tay ôm chặt lấy chiếc gối nhỏ như bám víu vào một thứ gì đó an toàn. Cô đã nghe rõ tiếng bước chân của ông Minh từ xa, và nỗi sợ hãi dâng tràn trong lòng cô khiến toàn thân cô đông cứng. Đôi mắt cô dán chặt vào cánh cửa, lòng cầu mong nó sẽ không bao giờ mở ra.
Nhưng rồi, tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này to và dứt khoát hơn. Giọng ông Minh cất lên, trầm ấm nhưng đầy quyền uy:
"Liên, mở cửa. Tôi cần nói chuyện với em."
Liên biết mình không thể trốn mãi. Cô từ từ đứng dậy, bàn tay run rẩy nắm lấy tay nắm cửa, mở hé cánh cửa gỗ dày nặng. Ông Minh bước vào, ánh mắt ông không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi, ngược lại, đầy sự bình thản và tính toán. Liên cúi đầu, đôi mắt không dám ngước lên đối diện với ông.
Ông Minh nhìn cô chăm chú một lúc, ánh mắt ông dường như đang dò xét từng cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt Liên. Rồi ông ngồi xuống ghế, giọng nói trở nên chậm rãi nhưng đầy nghiêm khắc:
"Liên, tôi biết đêm qua đã xảy ra chuyện không mong muốn. Nhưng em phải hiểu rằng, mọi thứ trong cuộc sống này đều có cái giá của nó. Và em cũng không phải ngoại lệ."
Liên vẫn giữ im lặng, đôi bàn tay cô siết chặt lấy nhau. Ông Minh tiếp tục:
"Tôi sẽ giúp em, nếu em hiểu được vị trí của mình và biết điều mà em phải làm. Còn nếu em nghĩ rằng mình có thể thoát ra khỏi cái vòng này, thì em đã nhầm."
Lời nói của ông Minh như những nhát dao sắc bén, cắt sâu vào lòng Liên. Cô biết mình không còn sự lựa chọn nào khác. Trong căn biệt thự này, ông Minh là người nắm quyền sinh quyền sát, và cô chỉ là một con tốt nhỏ nhoi trong bàn cờ của ông.
Liên im lặng, đôi tay siết chặt lấy vạt áo, ánh mắt rối bời. Ông Minh tiếp tục, giọng nói cương quyết nhưng cũng đầy ẩn ý:
"Em đã thấy mình thay đổi như thế nào từ khi bước chân vào căn nhà này chưa? Cuộc sống của em đã tốt hơn rất nhiều, và không phải ai cũng có được cơ hội như vậy. Nhưng cuộc sống này cũng đi kèm với trách nhiệm. Em hiểu chứ?"
Liên không nói nên lời, cô cảm thấy bị dồn ép vào một góc tối, nơi không còn lối thoát. Ông Minh tiếp tục, giọng điệu mềm mỏng nhưng không thiếu phần thao túng:
"Liên, nếu em rời khỏi đây, mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều. Mẹ em, em gái em – tất cả sẽ không còn được tôi bảo bọc nữa. Em cần phải cân nhắc thật kỹ trước khi đưa ra quyết định."
Liên cúi đầu, lòng cô ngập tràn những mâu thuẫn. Cô cảm nhận được gánh nặng từ sự lựa chọn mà ông Minh đang đặt lên vai cô. Ông nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng như đang bóp nghẹt:
"Em không cần phải tha thứ cho tôi ngay bây giờ, nhưng em cần hiểu rằng hợp tác với tôi sẽ mang lại lợi ích cho em và những người em yêu thương. Chúng ta đều cần phải chấp nhận sự thật để có được thứ mình muốn."
Liên gật đầu, không còn sức phản kháng, giọng nói khẽ khàng:
"Cháu sẽ cố gắng."
Ông Minh mỉm cười, vẻ hài lòng hiện rõ trong ánh mắt:
"Tốt. Hãy nhớ, tôi luôn ở đây để giúp em, nếu em chọn ở lại."
Trong những ngày sau đó, dù sự kiểm soát của ông Minh khiến Liên cảm thấy ngột ngạt, cô biết rằng mình không có nhiều lựa chọn. Cô dần chấp nhận thực tại, nhưng sâu trong lòng, cô vẫn mong muốn một con đường khác, một sự giải thoát mà cô chưa thể tìm thấy.
Mối quan hệ giữa Hà và Liên càng ngày càng gần gũi hơn, không còn khoảng cách chủ tớ mà dần trở thành tình chị em thân thiết. Trong căn biệt phủ rộng lớn, những cảm xúc, những toan tính vẫn tiếp tục giằng xé, trong khi màn đêm dần buông, để lại những tâm hồn đầy thương tổn nhưng không thể rời xa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me