Nhung Mau Truyen Ngan Hoc Duong Tinh Yeu Thanh Xuan Trai Nghiem Yeu
Sáng hôm sau, tôi đến lớp với tâm trạng ủ ê. Vừa đặt cái cặp xuống ghế, thằng Hùng "còm" buông ngay một câu nhận xét."Lương ! Làm gì mặt mày ỉu xìu như cái bánh bao chiều thế?"Cô chủ nhiệm phát bài kiểm tra môn Tự Nhiên Xã Hội tuần trước. Như một phép màu, tâm trạng tôi ngay lập tức thay đổi nhanh như được lập trình sẵn. Con mười đỏ chói trong khung điểm như truyền sinh lực cho tôi, giúp tôi lấy lại phong độ thường ngày. Giờ ra chơi, tôi là trung tâm của lũ bạn khi say sưa nói chuyện ba hoa trên trời dưới đất. Vài thằng con trai thấy ghét liền lảng ra chỗ khác chơi đuổi bắt. Lúc ấy, tình cờ làm sao khi nhỏ Diệu An mới đi cantin ăn hàng về.Phịch ! Nó thả mình xuống ghế ngay cạnh tôi."Giỏi ghê ha ! Tao làm có chín điềm."
"Chơ sao nữa. Tao mà lị" - Tôi kiêu ngạo đáp.Chẳng hiểu vì sao khi đó một suy nghĩ nhẹ lướt qua trong đầu tôi."Ê ! An, Thế nhỏ Quyên lớp trưởng 4/4 được mấy điểm?" - Tôi cố gắng lấy giọng thản nhiên hỏiNhỏ Diệu An tròn xoe đôi mắt ra chiều ngạc nhiên đáp."Nó á? Lần này nó điểm thấp ghê lắm mày ơi."
"Mấy?" - Tôi hồi hộp.
"Ba thôi" - nhỏ An đáp với giọng thảng thốt.Tôi im lặng trong hai giây trước khi phá lên cười to rồi cố tình nói lảng sang chuyện khác. "Ra về mày biết tay tao". Tôi khoái trá nghĩ thầm.Trống tan trường vừa nổi lên, lũ bạn tôi ùa ra khỏi lớp với tốc độ của tên lửa Nasa. Riêng tôi, lấy lí do dán lại cuốn vở bị rách (mà bị rách thật do sơ ý) nên cố tình nán lại lớp để ra về sau cuối. Rốt cuộc, lần ra về cuối này của tôi là do chủ ý chứ không phải do thua cuộc trong cuộc tranh chấp ngoài cổng trường như mọi hôm. Tôi lặng lẽ bỏ sách vở vào cặp, rón rén tới đứng ở cửa lớp lén nhìn sang lớp 4/4. Và không nằm ngoài dự đoán, nhỏ Quyên lại ra về vào đúng giờ ấy, khi sân trường đã vắng tanh.Cúi xuống gài lại dây giày thật chặt, tôi ngưng thở trong giây lát trước khi ùa chạy thật nhanh về phía trước. Khoảng cách giữa tôi và con Quyên không hề xa. Ngay lúc cái đuôi tóc của nó chưa kịp quay lui để hiểu cái gì đang xảy ra phía sau, tôi đã tiến sát sau lưng đồng thời dùng cả hai tay đẩy thật mạnh. Con Quyên ngã dúi về phía trước, bàn chân trái vấp mặt sân khiến cả thân người nó ngã về phía trước. Nó chỉ kịp "hự" lên một tiếng rất nhỏ trước khi chà nguyên hai cẳng tay xuống sân trường.Tôi đứng ngay trước mặt nó, mặt cười nhăn nhở lè lưỡi trêu."Ê. Đồ học ngu, bài kiểm tra được có ba điểm. Tưởng giỏi lắm nữa cơ, chảnh chó hả mày? Mày tưởng mày hơn tao à?"Tôi nói một mạch không nghỉ, tim đập như điên vì sự phấn khích tột độ. Đỗ Quyên hết nhìn tôi lại đưa hai cẳng tay rươm rướm máu lên nhìn. Và hiển nhiên, mắt nó ngấn nước. Nhưng tuyệt nhiên không có dòng nước mắt nào lăn xuống. Quyên gượng đứng dậy, giữ nguyên tư thế hai cẳng tay trước ngực rồi bỏ chạy ra khỏi cổng trường.Tôi đứng đó. Trơ.* * *Hôm sau, hôm sau nữa, thứ bảy và chủ nhật đến như một lẽ hiển nhiên. Hai ngày quan trọng nhất, vui nhất, thoải mái nhất của đời học sinh tiểu học bỗng chốc chán chường một cách lạ thường. Tôi ăn uống không thấy ngon, bỏ mặc món trứng chiên yêu thích đến nỗi mẹ tôi thốt lên : "Hôm nay sao thế con?". Mẹ sờ tay lên trán tôi. "Chẳng sốt, trán vẫn mát đây này. Mẹ nấu không ngon hả con?". Tôi lắc đầu, cố gắng vơ nốt chỗ cơm còn lại trong chén rồi xin phép bố mẹ lên phòng nằm. Chiếc chăn bông thoang thoảng mùi thuốc diệt gián. "Chắc mẹ có xịt trong phòng rồi". Tôi căng mắt ra trong bóng tối ngập ngụa, bít bùng. Chợt ! Mi mắt khẽ chớp. Gì thế nhỉ?Thái dương tôi dường như mát hơn. Thứ gì đó nhẹ, mỏng đang lướt chầm chậm từ khóe mắt tôi ra ngoài.Hai ngày cuối tuần của tôi trôi qua trong những giấc ngủ chập chờn. Thi thoảng trong giấc chiêm bao không tên, tôi lại mơ thấy những chiếc nhãn vở, chiếc cặp in hình Pikachu. Vụt ! Bím tóc đuôi sam, má lúm đồng tiền. Vụt ! Sân trường đầy nắng và lá rụng, hai cẳng tay rướm máu. Vụt ! Chuông đồng hồ báo thức reo lên như bị cơn động kinh dành riêng cho thế giới máy móc.Mắt nhắm mắt mở tắt chuông đồng hồ, tôi gượng ngồi dậy. Đầu đau như búa bổ, tôi ngồi thừ người lắng nghe những va chạm nhức nhối ngay trong đầu. Nhói. Êm. Lại nhói. Dạ dày tôi thót lên một cái. Thứ gì đó từ trên cổ họng rơi tuột xuống bên dưới.Sáng thứ hai, sau khi ngốn xong bữa sáng với mì trứng và cốc sữa đậu nành mẹ mua, tôi lại mang cặp rồi đi bộ đến trường như bao buổi sáng trước đó. Chẳng có điều gì đặc biệt ngoại trừ giờ chào cờ sáng hôm đó, tôi không hề hát quốc ca mặc cho bọn nhóc đứng xung quanh ra sức rống lên. Một cách cố tình lén lút, tôi nhìn sang bên phải, nơi mà lớp 4/4 vẫn thường xếp hàng trong giờ chào cờ.Không có !Buổi học sáng hôm ấy trôi qua trong sự ồn ào như thường lệ của bọn nhóc lớp tôi. Trừ tôi.Tiết học cuối trôi qua trong giọng giảng bài đều đều nhàm chán của thầy Pháp – giáo viên dạy môn Âm Nhạc. Tôi cố gắng hoàn thành bài tập vẽ nốt nhạc xong sớm nhất có thể trước khi ngồi thừ người. "Xin lỗi kiểu gì bây giờ?"Tiếng trống tan trường vang lên. Ông Cư bảo vệ hôm nay dường như đánh to hơn mọi ngày. Lũ bạn tôi ùa ra khỏi lớp như thường lệ. Tôi đợi chúng nó về hết trước khi mang cặp đứng dậy. "Lần này lại đi sau, nhưng cố gắng nói xin lỗi rõ ràng, rành mạch nghe chưa Lương."Nhưng rồi, vừa bước dăm bước chạm tới cánh cửa lớp, khuôn mặt con Tâm "tẹt" - ám chỉ cái mũi không được cao của nó – hiện ra như đang đợi sẵn từ lâu. Tôi ngạc nhiên hỏi.- Chưa về à? Đứng đây làm gì nữa?
- Về chứ. Nhưng xong nhiệm vụ mới về. Này, con Quyên gửi cho mày cái này. Tao đã hứa với hắn là không tò mò giở ra xem rồi đó.Ngạc nhiên lần hai. Tôi chưa cầm lấy vội.- Vậy Quyên đi đâu? Sao lại nhờ mày đưa giùm?
- Tao không biết, mày hỏi nhiều quá. Này.Nó dúi "cái này" ấy vào tay tôi rồi chạy biến ra về. Lúc này, tôi mới nhìn kĩ thứ ấy. Một hộp giấy vuông nhỏ màu nâu, có in hình họa tiết cỏ bốn lá màu xanh. Nhìn quanh quất, sân trường vắng tanh. Hành lang dãy lớp học tôi đang đứng cũng không một bóng người. Hồi hộp ! Tôi mở nắp hộp.Một chiếc móc chìa khóa hình Pikachu màu vàng. Tôi nhấc nó ra khỏi hộp. Dưới đáy hộp, một mẩu giấy nhỏ được gấp làm tư."Tao đây. Đỗ Quyên đây.Mày còn nhớ hồi học mẫu giáo, tao xin mày cái nhãn hình bông hoa ấy không? Khi đó mày không cho, tao tức quá về khóc cả đêm luôn. Sau đợt đó, ba tao đi công tác bên Mĩ định dẫn mẹ con tao theo. Tao có chịu đi đâu, lại khóc để ba tao không dẫn đi nữa. Sau ba tao đi một mình, để mẹ ở lại Việt Nam với tao. Ba tao hẹn một năm nữa ổn định rồi dẫn mẹ con tao theo.Qua bên đó, ba tao làm ăn thua lỗ, đi vay nợ nần không trả được. Nghe nói bị bọn xã hội đen nào đó ở bển đuổi đánh, đến giờ lâu rồi không nghe tin tức gì hết. Có người nói ba tao chết bên ấy rồi. Mẹ tao từ ngày nghe tin ba tao như vậy tự nhiên điên luôn. Khi khóc khi cười mà tao chẳng biết vì sao.Tao về ở với bà ngoại, mẹ tao suốt ngày nằm lì trong nhà không có khi nào ra bên ngoài luôn mày ơi. Toàn ngoại tao lo hết mọi việc, tao có phụ giúp được mấy việc trong nhà.À, không biết sao mà ngoại tao khi nào cũng nói là tao lớn lên không giống lúc còn nhỏ tí nào hết. Hèn gì mày ko nhận ra tao cũng phải. 6 năm rồi chơ phải ít đâu. HahaSao hôm đó mày đẩy tao ngã thế? Hai tay tao giờ còn rát đây này, bôi thuốc đỏ vào mà chưa khỏi. Tao có làm gì mày đâu? Tao làm bài kiểm tra điểm thấp là do đêm trước, tao thức cả đêm bón thuốc sốt cho mẹ tao đó. Không kịp học bài nên có làm được quái gì đâu. Còn tao hay về cuối là vì không muốn ai biết về tao và chuyện của tao thôi. Tao phải đổi tên để đi học vì hình như ba tao làm gì đó có dính dáng tới công an ấy. Ngoại tao bảo thế.À còn nữa, tao về cuối là để nhìn mày. Tao biết mày cũng hay bị bỏ lại ở cuối khi ra về phải không? Tao giả vờ im lặng đó chứ mày tới bắt chuyện, tao thích lắm.Tao thích mày.Ngoại dẫn tao và mẹ về quê rồi. Xa lắm, ngoài Nam Định cơ. Tao ra ngoài ấy học tiểu học luôn.Mày gắng học nghe. Hẹn gặp lại.Bảo Trâm."Cái tên Bảo Trâm nằm cuối bức thư khiến tôi choáng váng. Lẽ nào lại thế? Lẽ nào cái con nhỏ mang đồ xuề xòa, cũ kĩ đó lại là Bảo Trâm sao? Đúng thật, là cả Đỗ Quyên lẫn Bảo Trâm đều có má lúm đồng tiền nhưng sao lại khác nhau thế?Chiếc lá bàng vàng úa bất chợt buông mình xuống trước mặt tôi. À !Là do hình bóng Trâm năm đó khắc quá sâu trong kí ức tôi nên giờ đây, khi đã lớn hơn một chút, Trâm lại xuất hiện trước mặt tôi. Nhưng dưới cái tên khác là Đỗ Quyên. Quyên lại học chung trường với tôi nhưng không còn là con nhóc dỗi hờn, hay khóc nhè năm đó nữa. Vẫn là cái lúm đồng tiền ấy, nhưng nụ cười không còn nữa.Trâm ơi ! Sao lại thế? Cứ bước qua cuộc đời tớ rồi vụt tan biến nhanh như vậy.Trưa hôm đó, nắng đang gay gắt chợt tắt đi. Mây đen ùn ùn kéo đến.* * *Tôi dụi mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn, đẩy ghế đứng dậy. Bên ngoài, mưa đã tạnh. Tôi lấy cuốn nhật kí từ trong hộc bàn, bìa ngoài bằng da đen của nó đã sờn nhưng bên trong thì vẫn luôn vẹn nguyên. Tôi quyết định sẽ làm đầy thêm sự vẹn nguyên đó bằng những dòng sắp viết.Vì một lời hứa trở về.Tớ sẽ đợi.
___AND___
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me