Nhung Ngay Lang Dang
Đà lạt, 24/06/2028...."Chú Denis ơi, mở cửa cho cháu với!""Chờ chú một chút, chú đang dở tay!" Denis vội vội vàng vàng tắt bếp rồi bước lên nhà trên. "Gì thế Nguyên? Mới sáng sớm cháu mang gì cho chú thế?"Hạ Nguyên, cô bé hàng xóm của Denis, à nói là hàng xóm thôi chứ nhà cũng chẳng gần nhau mấy.Mở cửa cho cô bé là chàng trai dong dỏng cao, hơi gầy, gương mặt đẹp mang chút buồn nơi đuôi mắt. Cậu mặc một chiếc sơ mi trắng, quần tây làm toát lên vẻ thư sinh như những cậu học trò trên ghế nhà trường, khoác lên thêm một chiếc áo len mỏng thì lại mang đến cảm giác đây là một người đàn ông của gia đình, dịu dàng. "Bà cháu bảo cháu sang cho chú cái bánh flan này, bà cháu làm đấy." Cô bé dùng hai tay đưa cho Denis hộp bánh, rồi như chợt nhớ gì, vội chạy ra cái xe đạp nhỏ. Một lát sau Nguyên lại chạy vào, trên tay là mấy cành tú cầu còn đọng lại mấy hạt sương sớm. "Nè, chúc mừng sinh nhật chú Den nha!""Ôi, đẹp thế. Chú xin! À, cho chú gửi lời cảm ơn với bà nhé, hôm nào chú sẽ sang thăm bà." Denis xoa đầu cô bé, mỉm cười."Đẹp không? Sáng nay cháu vừa cắt của mẹ đấy!" Nguyên nhe răng cười thật tươi, một nụ cười vô tư của trẻ thơ."Hả, cháu cắt của mẹ á, này nhớ, kì này về là ăn mắng cho xem!" Denis trợn mắt nhìn cô bé, trong lòng thầm than trời."Không sao đâu mà, mẹ biết hôm nay là sinh nhật chú Denis nên không so đo đâu mà. Thôi cháu về nhé, tạm biệt chú nha." Cô bé đến rồi đi như một cơn gió làm Denis cũng chẳng theo kịp.Nhìn hộp bánh flan và mấy cành cẩm tú cầu, Denis thở dài rồi quay lưng vào nhà, đóng cửa lại.Ngôi nhà nhỏ xinh nằm dưới chân ngọn đồi nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều hoa hướng dương, loài hoa mà chẳng mấy ai trồng trước sân. Trong sân có một chiếc xích đu trắng, bên hông có thêm một bụi dâu rừng đương sai quả và vài thứ cây linh tinh khác, trông yên bình, đẹp đẽ là thế nhưng không khỏi khiến người ta có cảm giác buồn mênh mang.
.
.
.
"Den, cho em này, anh thấy hoa tươi quá nên mua về đấy." Chàng trai với đôi mắt nâu sáng ngời chìa ra cho Denis một bó tú cầu."Sao lại là tú cầu vậy Quân?" Denis nhận lấy bó hoa mà mặt chẳng chút biểu cảm."Den Den, em không thích hoa tú cầu à?" Quân tròn mắt hỏi cậu."Ừa, em không thích, nhìn nó em lại có cảm giác rất buồn ấy." Cậu bĩu môi, thở dài"À, thế còn cái này? Anh đặc biệt lựa đấy!" Từ trong giỏ xe, Quân lấy ra một chiếc bình cắm hoa màu tím nhạt, đưa cho cậu."Coi như anh có mắt thẩm mỹ đấy." Cậu nở một nụ cười đầy nhu tình.Thấy Denis cười, Quân cũng cười híp mắt, nụ cười như nắng thu làm người thưởng thức cũng ấm lòng theo. Hôm ấy nắng thật đẹp...
.
.
.
Cầm trên tay chiếc bình hoa tím nhạt, Denis chợt mỉm cười khi nhớ đến gương mặt ngố tàu của người đã tặng nó, rồi cẩn thận cắm những cành tú cầu vào. Cậu lại quay vào bếp với chiếc bánh đang làm dở sau khi đã đặt lọ hoa trên chiếc bàn sát bên chiếc cửa sổ dài đang mở rộng. Nắng len lỏi qua từng chiếc lá dâu, dịu dàng đáp xuống những cánh tú cầu vẫn còn e ấp như nàng thiếu nữ đương tuổi xuân thì. Ngoài hiên là một bộ bàn ghế gỗ đơn giản, trên bàn còn có một chiếc khăn len màu trắng đang đan dở.Căn bếp nhờ có nắng ùa qua khung cửa sổ nhỏ mà ánh lên màu vàng ấm áp, dịu dàng. Gió khẽ đưa làm tấm rèm trắng mỏng tang bay bay, khiến chiếc chuông gió kêu leng keng vài tiếng vui tai rồi ghé ngang làm rối vài sợi tóc mai của cậu chủ nhà như một lời hỏi thăm sức khỏe. Chàng trai đang đứng trong đấy cao cao, mái tóc đen pha chút tím ánh lên khi có nắng chiếu qua, gương mặt đẹp thành thoát nhưng lại có chút buồn, chắc có lẽ là do đôi mắt chăng? Đôi mắt đen láy, thăm thẳm sâu. Người ta nói đôi mắt như một ngôi nhà kín cổng cao tường, mọi vui buồn trong căn nhà đó ta khó mà đoán ra. Giờ đây, đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn vào hỗn hợp trong chiếc nồi bắc trên bếp. Bàn tay với những ngón tay thuôn dài, trên ngón áp út lấp lánh chiếc nhẫn bạch kim, trắng muốt linh hoạt đảo đảo thứ hỗn hợp màu tím đen kia. "Ting..ting" không gian im ắng chợt bị phá vỡ khi chiếc lò nướng kêu vài tiếng thánh thót. Denis thoáng giật mình, cậu kiên nhẫn đảo tay thêm vài vòng, đến khi mùi mứt dâu rừng thoang thoảng khắp phòng mới hài lòng tắt bếp, đeo găng tay, mở lò nướng và lấy chiếc bánh nhỏ ra.
.
.
.
"Thơm quá Den ơi, bao giờ anh được ăn thế?" Quân ngồi trên bàn ăn, nhìn chiếc bánh dâu Denis vừa nướng xong với ánh mắt mong chờ."Chưa được, anh cứ chờ đi." Cậu liếc Quân một cái rồi chăm chú phết kem lên chiếc bánh nhỏ.Chợt có hai ngón tay quệt lên mặt cậu một đường kem."Này, anh điên à!" Denis hét lên. "Chết này." Rồi chẳng nể nang mà in năm ngón tay đầy kem lên mặt Quân.Tiếng cười đùa vang khắp căn nhà nhỏ....
.
.
.
"Trong trí nhớ của anh... còn nguyên vẹn bóng hình em...." Tiếng chuông điện thoại làm Denis phải tạm ngưng mọi công việc trong bếp, cậu bước nhanh về phía phòng ngủ, chiếc điện thoại nằm trên cái tủ đầu giường đang vừa kêu vừa rung lên báo hiệu cho chủ nhân nó biết có cuộc gọi đến."Em nghe đây chị." Trông thấy tên người gọi, môi cậu kéo dãn hiện lên một nụ cười nhẹ."Chúc mừng sinh nhật em nhé. Em nhận được quà của chị gửi đến chưa?" Phía đầu dây bên kia, Mai Phương, chị gái của Denis vừa nhanh tay chọn một hộp trà sen bỏ vào giỏ hàng vừa nói."Em nhận được rồi, bộ màu đẹp lắm." Cậu miết tay lên bộ màu vẽ mới tinh cùng cuốn sổ khổ lớn, đúng là chỉ có chị cậu hiểu cậu nhất."Sinh nhật này em vẫn không về à?" Tay chạm vào chiếc cốc xám trên quầy hàng, giọng chị buồn tênh. "Em cứ ở trên đấy một mình, ai cũng lo cho em đấy. Sao không về nhà, có chị, có bố mẹ?""Nơi này cũng là nhà của em mà chị, em lớn rồi, biết tự chăm sóc cho mình nên không sao đâu. Chị nhớ giữ sức khỏe, ôm bố mẹ giúp em nhé." Giọng cậu chẳng nghe ra vui buồn, cứ đều đều, nhưng đâu đó có chút mất mát."Thôi được rồi, chị đi thanh toán đã, có gì nói chuyện sau nhé." Thở dài một hơi, chị cúp máy. "Biết đến bao giờ mới có thể quên đi một người? Cần bao nhiêu thời gian cho đủ đây?"Denis đặt lại điện thoại trên tủ, bước đến bên chiếc cửa sổ lớn sát đất, nhẹ tay kéo rèm, mở cửa. Lập tức, một cơn gió ập vào, mang theo mùi oải hương thoang thoảng, thổi tung đám tóc mai lòa xòa trước trán, mơn man đôi gò má, mang đến cho cậu một sự mênh mang lạ. Nắng tràn vào làm căn phòng bừng sáng. Phòng ngủ rất đơn giản, hầu như chẳng có một món đồ thừa, một chiếc giường lớn, một chiếc tủ quần áo lớn đầy ắp đồ, ở góc phòng có thêm bộ bàn là và một chiếc bàn làm việc. Nổi bật nhất chắc là bức tranh treo ngay trên đầu giường. Bức tranh vẽ hai chàng trai ở một cánh đồng đầy hoa hướng dương, một trong hai nhân vật đó chính là Denis với mái tóc trắng không lẫn vào đâu được. Cả hai cùng mặc một kiểu áo sơ mi, nhìn vào biết ngay là hàng thiết kế riêng cho tình nhân. Cậu ngồi trên một chiếc ghế mây, tay cầm một quyển sách, chàng trai kia thì đứng phía sau, choàng tay ôm lấy cậu vào lòng, trên môi cả hai là nụ cười thật tươi, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu dường như cũng lép vế đi vài phần.Như bao lần, Denis nhìn hình ảnh ấy mà ngẩn ngơ, rồi lại thở dài...Dưới góc tranh còn có vài dòng chữ."Cánh đồng hướng dương, cùng Anh, 16/11/2024".
.
.
.
"Den, cho em này, anh thấy hoa tươi quá nên mua về đấy." Chàng trai với đôi mắt nâu sáng ngời chìa ra cho Denis một bó tú cầu."Sao lại là tú cầu vậy Quân?" Denis nhận lấy bó hoa mà mặt chẳng chút biểu cảm."Den Den, em không thích hoa tú cầu à?" Quân tròn mắt hỏi cậu."Ừa, em không thích, nhìn nó em lại có cảm giác rất buồn ấy." Cậu bĩu môi, thở dài"À, thế còn cái này? Anh đặc biệt lựa đấy!" Từ trong giỏ xe, Quân lấy ra một chiếc bình cắm hoa màu tím nhạt, đưa cho cậu."Coi như anh có mắt thẩm mỹ đấy." Cậu nở một nụ cười đầy nhu tình.Thấy Denis cười, Quân cũng cười híp mắt, nụ cười như nắng thu làm người thưởng thức cũng ấm lòng theo. Hôm ấy nắng thật đẹp...
.
.
.
Cầm trên tay chiếc bình hoa tím nhạt, Denis chợt mỉm cười khi nhớ đến gương mặt ngố tàu của người đã tặng nó, rồi cẩn thận cắm những cành tú cầu vào. Cậu lại quay vào bếp với chiếc bánh đang làm dở sau khi đã đặt lọ hoa trên chiếc bàn sát bên chiếc cửa sổ dài đang mở rộng. Nắng len lỏi qua từng chiếc lá dâu, dịu dàng đáp xuống những cánh tú cầu vẫn còn e ấp như nàng thiếu nữ đương tuổi xuân thì. Ngoài hiên là một bộ bàn ghế gỗ đơn giản, trên bàn còn có một chiếc khăn len màu trắng đang đan dở.Căn bếp nhờ có nắng ùa qua khung cửa sổ nhỏ mà ánh lên màu vàng ấm áp, dịu dàng. Gió khẽ đưa làm tấm rèm trắng mỏng tang bay bay, khiến chiếc chuông gió kêu leng keng vài tiếng vui tai rồi ghé ngang làm rối vài sợi tóc mai của cậu chủ nhà như một lời hỏi thăm sức khỏe. Chàng trai đang đứng trong đấy cao cao, mái tóc đen pha chút tím ánh lên khi có nắng chiếu qua, gương mặt đẹp thành thoát nhưng lại có chút buồn, chắc có lẽ là do đôi mắt chăng? Đôi mắt đen láy, thăm thẳm sâu. Người ta nói đôi mắt như một ngôi nhà kín cổng cao tường, mọi vui buồn trong căn nhà đó ta khó mà đoán ra. Giờ đây, đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn vào hỗn hợp trong chiếc nồi bắc trên bếp. Bàn tay với những ngón tay thuôn dài, trên ngón áp út lấp lánh chiếc nhẫn bạch kim, trắng muốt linh hoạt đảo đảo thứ hỗn hợp màu tím đen kia. "Ting..ting" không gian im ắng chợt bị phá vỡ khi chiếc lò nướng kêu vài tiếng thánh thót. Denis thoáng giật mình, cậu kiên nhẫn đảo tay thêm vài vòng, đến khi mùi mứt dâu rừng thoang thoảng khắp phòng mới hài lòng tắt bếp, đeo găng tay, mở lò nướng và lấy chiếc bánh nhỏ ra.
.
.
.
"Thơm quá Den ơi, bao giờ anh được ăn thế?" Quân ngồi trên bàn ăn, nhìn chiếc bánh dâu Denis vừa nướng xong với ánh mắt mong chờ."Chưa được, anh cứ chờ đi." Cậu liếc Quân một cái rồi chăm chú phết kem lên chiếc bánh nhỏ.Chợt có hai ngón tay quệt lên mặt cậu một đường kem."Này, anh điên à!" Denis hét lên. "Chết này." Rồi chẳng nể nang mà in năm ngón tay đầy kem lên mặt Quân.Tiếng cười đùa vang khắp căn nhà nhỏ....
.
.
.
"Trong trí nhớ của anh... còn nguyên vẹn bóng hình em...." Tiếng chuông điện thoại làm Denis phải tạm ngưng mọi công việc trong bếp, cậu bước nhanh về phía phòng ngủ, chiếc điện thoại nằm trên cái tủ đầu giường đang vừa kêu vừa rung lên báo hiệu cho chủ nhân nó biết có cuộc gọi đến."Em nghe đây chị." Trông thấy tên người gọi, môi cậu kéo dãn hiện lên một nụ cười nhẹ."Chúc mừng sinh nhật em nhé. Em nhận được quà của chị gửi đến chưa?" Phía đầu dây bên kia, Mai Phương, chị gái của Denis vừa nhanh tay chọn một hộp trà sen bỏ vào giỏ hàng vừa nói."Em nhận được rồi, bộ màu đẹp lắm." Cậu miết tay lên bộ màu vẽ mới tinh cùng cuốn sổ khổ lớn, đúng là chỉ có chị cậu hiểu cậu nhất."Sinh nhật này em vẫn không về à?" Tay chạm vào chiếc cốc xám trên quầy hàng, giọng chị buồn tênh. "Em cứ ở trên đấy một mình, ai cũng lo cho em đấy. Sao không về nhà, có chị, có bố mẹ?""Nơi này cũng là nhà của em mà chị, em lớn rồi, biết tự chăm sóc cho mình nên không sao đâu. Chị nhớ giữ sức khỏe, ôm bố mẹ giúp em nhé." Giọng cậu chẳng nghe ra vui buồn, cứ đều đều, nhưng đâu đó có chút mất mát."Thôi được rồi, chị đi thanh toán đã, có gì nói chuyện sau nhé." Thở dài một hơi, chị cúp máy. "Biết đến bao giờ mới có thể quên đi một người? Cần bao nhiêu thời gian cho đủ đây?"Denis đặt lại điện thoại trên tủ, bước đến bên chiếc cửa sổ lớn sát đất, nhẹ tay kéo rèm, mở cửa. Lập tức, một cơn gió ập vào, mang theo mùi oải hương thoang thoảng, thổi tung đám tóc mai lòa xòa trước trán, mơn man đôi gò má, mang đến cho cậu một sự mênh mang lạ. Nắng tràn vào làm căn phòng bừng sáng. Phòng ngủ rất đơn giản, hầu như chẳng có một món đồ thừa, một chiếc giường lớn, một chiếc tủ quần áo lớn đầy ắp đồ, ở góc phòng có thêm bộ bàn là và một chiếc bàn làm việc. Nổi bật nhất chắc là bức tranh treo ngay trên đầu giường. Bức tranh vẽ hai chàng trai ở một cánh đồng đầy hoa hướng dương, một trong hai nhân vật đó chính là Denis với mái tóc trắng không lẫn vào đâu được. Cả hai cùng mặc một kiểu áo sơ mi, nhìn vào biết ngay là hàng thiết kế riêng cho tình nhân. Cậu ngồi trên một chiếc ghế mây, tay cầm một quyển sách, chàng trai kia thì đứng phía sau, choàng tay ôm lấy cậu vào lòng, trên môi cả hai là nụ cười thật tươi, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu dường như cũng lép vế đi vài phần.Như bao lần, Denis nhìn hình ảnh ấy mà ngẩn ngơ, rồi lại thở dài...Dưới góc tranh còn có vài dòng chữ."Cánh đồng hướng dương, cùng Anh, 16/11/2024".
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me