LoveTruyen.Me

Niem Vui O Noi Dau Bhtt Hoan

Ngày mai là Tết Đoan Ngọ, tôi hỏi Từ Thanh có kế hoạch gì cho ngày mai không. Nàng nói ngày mai phải vào trong thôn thăm trẻ mồ côi, người già và các hộ gia đình khó khăn. Buổi trưa thì về nhà ba mẹ ăn cơm.

Ngày lễ lớn như vậy mà còn phải xuống thôn, tôi cứ tưởng cuộc sống của cán bộ chỉ gói gọn trong việc đọc báo và uống trà.

"Có phải cậu đã hiểu lầm gì về nghề nghiệp của tớ không?"

"Trên mạng cũng nói vậy mà", tôi cầm điện thoại đọc to rõ ràng cho nàng nghe, "Cậu xem nhật ký của vị quan chức này đi, "Thức dậy từ sáng sớm, đánh quyền, họp buổi sáng rồi lim dim, ăn cơm trưa, nấc cụt, buổi chiều đi làm, ngáp haha, làm thêm giờ vào chạng vạng tối, đánh bài, thư giãn buổi tối, uống cà phê, đêm khuya về nhà, đánh nhau."

Từ Thanh đẩy đầu tôi ra, "Xem gì cũng phải động não xíu, rảnh rỗi không có gì làm thì cậu có thể nghĩ đến tớ, lên mạng ít thôi kẻo bị ảnh hướng tới trí thông minh đấy!"

"Được rồi, tớ biết sự khổ cực của cậu, làm việc cả ngày toàn thân rã rời, tận tâm tận tụy vì dân vì nước. Mà cậu tính đảm nhiệm chức vụ này bao lâu vậy?" Tôi không nhịn được hỏi.

Nàng nhìn lướt qua tôi rồi lại nhìn vào khoảng không nào đó, ấp úng trả lời, "Chuyện này, còn phải xem tình hình thế nào."

"Tình hình gì?"

"Lúc tớ đi giúp đỡ mấy hộ gia đình có hoàn cảnh nghèo khó, có một gia đình đã nói với tớ rằng hắn đã dùng tiền chính phủ cấp để nuôi một con lừa ngu ngốc. Không biết bao giờ nó mới hết ngu nên hỏi tớ có được phép giết ăn thịt con lừa này không."

Tôi không hiểu, "Lừa thì cần gì thông minh? Hơn nữa việc này có liên quan gì đến chuyện cậu giữ chức trong bao lâu?"

Từ Thanh cười một tiếng, "Tớ đồng ý với hắn, nói hắn chờ một thời gian, biết không chừng một ngày nào đó con lừa này sẽ thông suốt, nếu chờ một năm sau mà vẫn ngu ngốc như vậy thì tớ sẽ đến nhà hắn ăn lẩu thịt lừa.

"Cuộc sống của một con lừa ôi sao quá trắc trở. Mong rằng nó sớm được mở mang trí tuệ."

Từ Thanh nhìn tôi cười, nàng quay đầu đi rồi cười tiếp. :))

Thật không thể hiểu nổi.

Cũng không biết câu chuyện nàng kể có thật không.

Nàng cười một lúc rồi hỏi tôi, "Ngày mai cậu đi cùng tớ tới nhà ba mẹ tớ ăn tết đi."

Trái tim của tôi bỗng nhảy lên, đi gặp phụ huynh đó! Tôi giả bộ bình tĩnh từ chối, "Tớ mà đi thì không ổn lắm."

"Có gì mà không ổn, chẳng qua là thêm một cái bát đôi đũa. Dẫu sao ngày mai cậu cũng không bận chuyện gì, về nhà cùng tớ!"

Sao có thể tùy tiện mới người khác tới nhà như vậy? Tôi đột nhiên nghĩ tới vị hôn phu kia của nàng, làm bộ vô tình hỏi, "Đối tượng kia của cậu thì sao? Anh ta không đến sao?"

Từ Thanh thoáng ngừng lại, "À đối tượng kia, cũng ở đấy nha."

Thật là vạn tiễn xuyên tim! Tôi đi tìm khăn để lau bàn ghế, "Về chuyện này, tớ không đi đâu, để người nhà các cậu đoàn tụ sum vầy, mai tớ còn có việc phải làm, dọn dẹp nhà nghỉ, cất gọn chăn màn rồi mua thảm mới, tớ không đi được đâu."

"Không đi thật à?"

"Không đi."

Từ Thanh hơi bất ngờ, nàng không khuyên tôi nữa mà ra ngoài nghe điện thoại.

Tôi ngồi xổm xuống lau hai cái ghế, ném khăn lau đi, cứ ngồi như vậy một lúc lâu. Thật kỳ lạ, rốt cuộc tại sao tôi lại cảm thấy chua xót chứ. Rõ ràng hôm qua còn tự nói với bản thân rằng được làm bạn tốt của nàng, được gặp lại nàng là đã rất tốt rồi, đúng là tự vả mặt mình.

Ngẩng đầu lên nhìn lọ giấm tỏi ở trên bàn, đột nhiên cảm thấy bản thân có một mối liên hệ sâu sắc với những củ tỏi ngâm ở trong đó, đều bơ vơ ở nơi quê hương xứ người, đều bị bao vây bởi sự chua xót.

Trong sân có tiếng người gọi tôi, tôi ngồi dậy liếc nhìn một cái, là Tiểu Lăng con gái bà Vương. Một tay xách một túi làm từ da rắn, một tay ôm một bó lá ngải, "Chị ơi, Lạc Lạc bảo em mang đến cho chị."

Tiểu Lăng và Lạc Lạc xấp xỉ tuổi nhau, là một tiểu mỹ nhân, hai người có mối quan hệ rất tốt. Thời điểm rảnh rỗi thường hay ngả đầu vào nhau, vai người này dựa vào vai người kia, chơi chung một cái điện thoại.

Tiểu Lăng là người ở thôn khác, tôi nghe Lạc Lạc kể, em ấy mồ côi ba, đi theo mẹ tới chỗ này thuê một cửa tiệm bán bánh bò.

Tôi bảo em ấy đem đồ đặt lên bàn, "Em đi giúp Lạc Lạc thu hoạch ngô à? Thu hoạch thế nào rồi?"

"Dạ, thu hoạch gần xong rồi. Lạc Lạc bảo qua tết cậu ấy sẽ tới đây."

"Đây là lá ngải, chị lấy treo ở cửa để trừ tà. Có thể đem phơi khô để làm thuốc, dùng để tắm hoặc ngâm nước uống. Trong túi có trứng vịt muối do Lạc Lạc tự tay làm, cậu ấy có cho em một ít, ăn ngon lắm."

Tôi mở túi ra nhìn một cái, "Nhiều quá, chỗ này có hơn mấy chục quả liền, con bé này thậtt là."

"Chị nhận lấy đi, đây là tấm lòng của Lạc Lạc."

Tôi trò chuyện một lúc với Tiểu Lăng, hỏi thăm chuyện buôn bán của mẹ em thế nào. Lúc tiễn em ấy ra cửa, tôi nhanh mắt thấy eo em ấy có cài một cái túi nhỏ, hoạ tiết rất tỉ mỉ, đủ mọi sắc màu nên nhiều chuyện hỏi một câu, "Đây là túi thơm nhỉ, thật là đẹp, em mua ở đâu vậy?"

Mặt Tiểu Lăng có hơi đỏ, "Không phải mua, là Tiểu Lạc tặng em."

"Wow, Lạc Lạc khéo tay ghê, có thể cho chị mượn xem thử không?"

"Được ạ."

Tôi đặt ở trước mũi ngửi một xíu, "Bên trong có hùng hoàng* à?"

(*Theo tài liệu cổ, Hùng hoàng có vị đắng hơi cay, tính ôn, có độc, vào 2 kinh can và vị. Có tác dụng thẩm thấp, sát trùng, giải độc, chữa ghẻ lở, đau mắt, thịt mọc trong mũi, trừ nọc rắn, tràng nhạc, nọc giang mai, sốt rét, trừ đờm.)

"Đúng vậy, có lá ngải, chu sa, hùng hoàng để trừ tà ngày lễ Đoan Ngọ." Tiểu Lăng giải thích cho tôi nghe.

"Lạc Lạc thật thiên vị nha, có túi đẹp mắt như vậy mà không thấy cho chị cái nào. Không được, ngày mai em ấy tới đây chị phải bảo nàng làm cho một cái mới được."

Tiểu Lăng có hơi hoảng hốt, "Không phải, không phải thiên vị. Cậu ấy rất kính trọng và biết ơn chị, cái này, cái này..." Trời nóng bức mà Tiểu Lăng phải nhọc công xách theo nhiều đồ như vậy, chóp mũi em ấy cũng đổ mồ hồi.

Tôi không trêu chọc Tiểu Lăng nữa, "Không trêu em nữa, vì chị không có em gái nên vẫn luôn coi Lạc Lạc như em gái ruột. Chị đã ở tuổi này rồi nên không còn hứng thú với mấy đồ chơi của thiếu nữ các em nữa đâu."

Bởi vì Ngân Đinh Đương và cặp tình nhân nhỏ kia đã trả phòng nên tạm thời nhà nghỉ của tôi vắng khách. Vì không có khách nên tôi lười dậy sớm, tính thứ hai ngủ tới khi nào chán thì thôi. Bổn tiểu thư không phải làm việc là không phải làm việc, thoải mái nằm lăn lộn, thật là tuyệt vời.

Đang ngủ ngon thì bỗng dưng nằm mơ mình bị ai đó đá cho một cước bay xuống sông, nước sông chảy xiết nên phải nín thở. Không nhịn được nữa! Tôi bị ngạt nước nên khoa tay múa chân rồi lập tức tỉnh dậy!

Mở mắt ra nhìn thấy Từ Thanh đang thu tay về thần tốc khiến tôi rất muốn mắng người. Không cần phải nói, chính xác là nàng vừa bịt mũi tôi. Lúc nào nàng cũng làm trò này. Tôi không để mắt tới nàng, chỉ muốn nhanh chóng tiếp tục chìm vào giấc mộng. Lúc nãy tôi suýt được chạm tay vào vạt áo của nữ thần sông xinh đẹp rồi mà, trở mình, ôm gối ôm vào lòng rồi ngủ tiếp.

"Không thể tin nổi, đã hơn mười giờ rồi đó, dậy nhanh lên! Sao mà cậu lười trương thây thế."

Tôi trả lời với giọng khàn khàn ngái ngủ, "Không dậy!"

"Dậy đi ăn cơm! Ba mẹ tớ chờ từ nãy giờ rồi!"

"Đã nói không đi rồi mà."

"Không đi thật sao?"

"Không đi đâu, tớ còn muốn ngủ một lát nữa."

"Tớ đếm đến ba."

"Đếm cũng không đi."

"Một hai ba..."

Nàng đếm đến ba, mông tôi bỗng truyền tới một cảm giác đau đớn, ai da, lại tét mông tôi.

Tôi nhảy xuống giường, "Cậu, cậu, cậu, sao đếm nhanh vậy!" Không không không, đây không phải vấn đề trọng tâm, "Hổ không gầm, cậu lại lầm tưởng là mèo**, lần sau còn như vậy, có tin tớ thả chó mực ra cắn cậu không

(** Câu gốc 老虎不发威,你当我病猫啊: Dịch đại khái là "Tôi là hổ nhưng không gầm, vậy nên cậu tưởng tôi là mèo sao?" Câu trên là do mình tự chém gió sao cho nó vần và sát nghĩa :v)

Từ Thanh cố ý nhào người đến, "Ái chà, mông hổ cơ à, vậy hoá ra tớ là người đầu tiên được sờ mông hổ!"

Tôi tìm cách phủ nhận, "Cậu không phải là người thứ nhất đâu."

"Cái gì? Đã có người sờ qua từ trước? Là ai? Nhìn xem tớ sẽ đánh hắn ta một trận tơi bời như thế nào!" Không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên thô bạo như vậy, đem tôi đè trên giường.

Tôi dần bị dồn về thế yếu, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, kêu gào ầm ĩ. "Hừ, hàng tá người liền, có thể xếp thành một hàng dài, một mình cậu làm sao đấu lại được?"

Từ Thanh từ từ tiến lại gần tôi, ánh mắt nàng lộ ra tia hung ác, "Ai?"

Ưu điểm lớn nhất của người này chính là khả năng doạ người khác sợ mất vía, ví dụ như lúc này.

Tôi khẩn trương sợ hãi, "Khi còn bé, lúc chơi đùa còn để mông trần, ba mẹ, ông nội, bà nội, cô dì chú bác, ông ngoại, bà ngoại..., thật, tính ra phải hơn chục người, chỉ có vậy thôi. Tớ thề!"

Từ Thanh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, khiến cho tôi cảm tưởng như trên mặt mình có cái gì. Chết dở thiệt chớ, mới có sáng sớm tôi còn chưa rửa mặt, đầu bù tóc rối trông bẩn thỉu dã man. Lỡ thấy cái gì thì cũng không cần phải nhìn chăm chú như vậy đâu. Tôi thấy nàng càng ngày càng nhìn tôi chằm chằm, càng ngày càng đè chặt tôi.

Tôi trực tiếp đẩy nàng ra, "Đau, đau nha!"

Lúc này Từ Thanh mới ngây người phục hồi lại tinh thần, "Vẫn chưa bắt đầu đâu, đau ở chỗ nào?"

"Cái gì mà còn chưa bắt đầu! Mới vừa nãy cậu còn đè lên eo tớ mà! Có mảnh gỗ ở mép giường cọ vào eo của tớ, đau chết đi được!" Tôi nhe răng há miệng, rớt nước mắt.

Từ Thanh nhấc người tôi lên, vén áo của tôi lên xem, "Sao không nói sớm, tím một mảng rồi này, sao mà da cậu mỏng quá." Nàng vừa lấy tay xoa vừa trách tôi, "Thật mỏng, không giống da mặt một chút nào."

Tôi: ...

Bình tĩnh, tu thân dưỡng tính, im lặng là vàng.

"Rốt cuộc cậu có tới nhà tớ ăn cơm không?"

"Nếu tớ nói không thì cậu có để yên cho nửa phần eo kia của tớ không?"

"Chắc chắn là không!"

Tôi: -_-||

Ngồi trên con xe đạp điện của Từ Thanh, vì con đường có chút gập ghềnh lắc lư nên tôi có thể tranh thủ ôm eo nàng.

Trong lòng nghĩ tới cảnh tượng lúc nãy, vừa nãy có phải nàng muốn hôn tôi?

Tôi thầm chửi rủa bản thân, mày đúng là con lừa ngu ngốc, tại sao không kiên trì chịu đựng thêm chút nữa, chờ thêm một chút nữa chứ? Nói không chừng nàng hôn thật! Mà không, biết đâu nàng đang nhìn gỉ mắt trong mắt tôi... Dù đáp án có là gì chăng nữa , không phải chờ một chút là sẽ biết sao.

Tất cả là do cái giường ghẻ kia.

Về nhà phải thay nó! 

-----------------

(Editor: Chị đúng là đồ con lừa ngố tàu.)

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me