Nikinoo Nha May Doi Dien Nha Tao
"Sắp vào thi rồi,không tính động viên nó cái gì hả?"Nguyên nhìn Lực dựa lan can cầm vở mình học thuộc,trên tay còn lại cầm đúng hai cái bút bi xanh.Lực nghe nguyên hỏi thì chẳng buồn ngước lên,thay vào đó nhìn nhìn bộ móng tay được cắt tỉa sạch sẽ của mình"Mày nhìn nó xem có giống lo lắng tí nào không?"Nguyên quay về phía Vũ đang ngồi xổm gần Lực,nghịch cái ổ kiến nhỏ trên vách tường nứt,lâu lâu còn một mình cười hề hề như thằng khờ"Á đệt côn mệ kiến lửa" Nó réo lên,vùng vằng cây bút bi mình mới dùng để chọt vào ổ,rồi lại quay lại chọc chọc ngoáy ngoáyNguyên"...""Nó uống nhầm thuốc hả?tưởng mấy hôm trước còn cuống cuồng lên nhờ mày kèm ôn bài?được mày kèm chắc kiến thức đến độ ngồi nghịch ổ kiến trước khi đi thi được luôn rồi hả?"Trêu,Nguyên bàng hoàng chẳng hiểu gì,thằng Vũ mấy hôm trước còn làm loạn um cả lên vò đầu bứt tóc lo lắng cho lần thi cuối kì sắp tới.Thi giữa kì tạm ổn rồi mà riêng điểm môn hoá nó chỉ dừng ở sáu,nó bảo nó lo muốn rồ.Thế mà hôm đầu tiên thi đã nhởn nhơ thế này đây?"Mày ngáo,văn thi đầu,môn tủ của nó mà?""À.."Thì ra Nguyên ngáo thật..Nguyên quên,môn duy nhất mà thằng Vũ tự tin nhất chỉ có môn văn,đợt nào phát điểm không chín cũng tám phảy bảy nhăm.Vũ giỏi văn mà,cái duy nhất nó hơn Lực là cái ấy,nếu không phải tại mẹ nó,có khi giờ nó đang ngồi tít ở d1,d2 đồ chứ đâu có phải a3.Hoặc có khi nó cũng vác được cái giải chuyên văn nào rồi cũng nên?Vũ nghịch xong thì ngồi dậy,mắt thấy đồng hồ chỉ còn vài phút nữa là trống vào giờ thi,nó mới lật đật định đi về phòng thi của mình.Lực trả vở văn cho Nguyên,biết nó định rời đi thì khoác vai nó lại,dặn dò"Vào đấy bốc phét ít thôi nhớ chưa?không cô Ninh lại chụp bài lên page trường bảo làm gương thì mấy em khối dưới mê lắm"Vũ lại nhớ về cái bài văn năm nào đó của mình,xa lơ xa lắc,bị chụp đăng lên page trường để tuyên dương rồi Facebook Instagram bị nguyên khối stalk đến độ rảnh tay đăng một video con cừu nhảy nhót xàm xí cũng có mấy trăm người xem.Mấy hôm sau,trên confession chình ình một tus với nội dung "bạn Kim Thiện Vũ 10a3,chủ nhân của bài văn cảm động ăn trọn điểm tuyệt đối thật ra là người vừa ngốc ngếch vừa vô tri".Vũ chính là muốn dùng hết vốn từ mà nó tích cóp được trong việc học văn hăng say để chửi cho người đăng bài một trậnTừ đó trở đi nó tém lại hẳn"Moẹ phải chi vào giờ thi hoá chữ cũng tự tuôn ra như giờ thi văn thì tốt phải biết"Vũ vừa dứt câu,trống lần một reo.Lực cười nhẹ,đưa cho nó một cây bút mới nguyên "Thi tốt,bút dự phòng này.Hoá hai ngày nữa mới thi,môn cuối,để tao tranh thủ chỉ mày vài dạng"Vũ gật gật đầu,nghe Lực dặn dò xong thì lon ton về phòng thi của mình.Cuối thu trời mát mẻ,gió khẽ len lỏi qua từng kẽ chân tóc của nó,áo sơ mi bạc màu dứt khỏi nhiệt độ cơ thể của thiếu niên,Vũ đi,cây bút Lực đưa trong tay nắm chặt.Lần một bước ra khỏi phòng thi,Lực thấy tóc nó cười cười dơ hai ngón tay,Lực gật đầu,giỏi,hai tờLần hai bước ra khỏi phòng thi,Lực thấy tóc nó vểnh lên vài lọn,nhìn là biết vừa đánh được một giấcLần ba bước ra khỏi phòng thi,Vũ gãi gãi mái đầu tròn tròn,môi hơi bĩu,lát sau lại chẹp chẹp bảo "thôi,bỏ một câu cũng được"Lần bốn bước ra khỏi phòng thi,nó vồ lấy Lực xong lại ôm tim,biểu cảm khuôn mặt như vừa thoát khỏi cõi chết,sau đó rút ra tờ phao chi chít cột mốc lịch sử vò vò ném vào thùng rác,à,suýt thì bị bắt phaoLần thứ năm sáu bảy cũng chẳng thấy nó ừ hử gì,chỉ phất tay cười cười rủ Lực sang hàng chè đối diện trườngLần thứ tám,trước khi vào phòng thi,Lực vẫn khoác vai nó"Làm từ từ thôi đừng căng thẳng,nhớ ghi số báo danh,thừa thời gian thì soát lại bài,chú ý mấy dạng đặc biệt tao chỉ mày""Mày cứ như mẹ tao ý,tao có căng thẳng đâu"Vũ cầm theo miếng vía được Lực nhả cho cùng một cây bút và một cái máy tính vào làm bài.Lực nhìn nó bước đi tự tin thế cũng thấy là lạ nhưng cũng mừng thay nó,giây sau nó quay người,mắt Lực giật giật mình nguyên mảng áo sơ mi bị mồ hôi làm cho ướt nhẹpÀ,thì có căng thẳng đâu..Ra thi,Vũ cầm tờ đề hoá bị nháp lên chi chít công thức,khuôn mặt chẳng rõ loại biểu cảm gì,đưa tờ đề định so đáp án với Lực thì bị cậu giật mất,cất vào cặp"Soát cái mả cha mày ấy mà soát,đi chơi".Vũ nó không nghĩ thì thôi,chứ đã nghĩ rồi thì nó nghĩ xa hơn cả tài nhìn xa trông rộng của Quang Trung trong văn bản Hoàng Lê Nhất Thống Chí.Lực không cho nó soát bài môn nào cả,lần nào nó lấy đề ra định so đáp án cậu cũng giật phăng đem cất.Mấy môn khác Vũ không quan tâm,chỉ riêng hoá,nó bứt rứt như ngứa mà không được gãi.Thế nên sinh ra sự đời hai giờ sáng nửa đêm nửa hôm sau khi thi môn cuối xong,Vũ gọi điện cho LựcVũ ngồi trước điện thoại,đoán thầm đầu giây bên kia chắc ngủ rồi,dẫu vậy vẫn muốn thử.Ai dè đâu chuông mới réo được ba giây,Lực bắt máy.Vũ áp điện thoại lên tai,giọng nói đầu dây bên kia lập tức vang lên còn mang theo vẻ ngái ngủ"Đệt mệ mầy nữa chứ nửa đêm nửa hôm đ*o ngủ mà gọi ghiếc cái ch* gì?"Vũ tự nhiên rụt người lại trong vô thức"T-tao không ngủ được"Bên kia đáp lại vội,nghe giọng có vẻ tỉnh táo hơn"Làm sao?""Hình như tao sai câu 2b mày ạ.."Vũ nghe thấy tiếng tạch một cái,nó thầm đoán là Lực vỗ trán"Tao biết tao ngu rồi nhưng đừng chửi tao huhu,câu dễ vl nhưng mà tự nhiên tao quên công thức.."Nó mau chóng giải trình nhận ngu,mà nó đâu biết Lực vỗ trán là vì chỉ có vậy mà nó phá ngang giấc ngủ ngon lành của cậu chứ không phải vì nó làm sai câu dễ,Lực thậm chí còn chưa load xong nó làm sai câu nào."Nói cái khác đi,đừng nói về học hành nữa" Đánh sang chủ đề khác để không bị tập trung vào điểm số,Vũ gật đầu đồng tình dù cho bên kia chắc chắn không thấy được.Nó đột nhiên nghĩ tới một chủ đề,chủ đề mà Lực chưa bao giờ chủ động tám nhảm với nó"Mày thích ai bao giờ chưa?""Tao ngần tuổi này rồi mà mày còn hỏi câu đấy?""Tuổi tác liên quan gì?bố mày bằng tuổi mày mà cũng đã biết thích đâu?"Vũ thấy Lực im lặng hồi lâu,giây sau giọng cậu lại đều đều vang lên"Tại mày đần,ok?"Vũ chửi thề mấy tiếng,hối cậu"Là có thích ai bao giờ chưa?""Đêm hôm tự nhiên hỏi cái này?ngáo hả?""Mày bảo nói cái khác mà,với lại hình như từ xưa đến nay tao chưa thấy mày nói thích ai bao giờ"Đúng thật,xưa tới nay kè kè theo cậu,Vũ chả thấy Lực nói thích bạn nữ nào bao giờ.Tuy nó chưa yêu,ít nhất nó cũng khen bạn này xinh,bạn kia xinh,cũng khoe được bạn này bạn kia tỏ tình với cái niềm vui khó tả.Mà Lực thì phải nói là chẳng dính dáng tí gì đến chuyện tình cảm tẹo nào,được tỏ tình cũng khéo léo từ chối,được theo đuổi thì tìm cách cắt đuôi,chưa bao giờ nói chuyện yêu đương tình cảm màu hồng gì đó với nó.Vũ nghĩ,ừ thì Lực cũng có thể có tâm tư riêng,nhưng mà giấu đến độ chẳng để lộ tí tẹo nào thế này Vũ thấy lạ lắmLực ngó ra ngoài cửa,thấy căn nhà đối diện nhà mình có một ô cửa sổ nho nhỏ tầng trên vẫn sáng đèn"Giờ tao bảo tao thích rồi thì mày lại hỏi đấy là ai à?""Sao mày vòng vo thế?bạn bè mười ba năm với nhau có vậy cũng giấu,không muốn nói thì thôi"Lực cười khẽ,cá chắc thằng Vũ ở bên kia đã xụ mặt xuống mồm chề dài"Kể cũng được,cũng chẳng có gì để giấu.Tắt điện đi,nằm xuống giường tao kể cho"Vũ mau chóng tắt điện,nằm xuống giường đắp chăn,cả quá trình không rời điện thoại nửa bước"Trước tao có thích một đứa rồi,lâu lắm""Lâu là lâu sao?""Ai mà nhớ?Chỉ nhớ rõ cái mặt nó thôi,xinh lắm,xinh vl luôn,tao nghĩ là tao chưa thấy ai xinh bằng nó,da trắng môi hồng,mà mỗi tội hơi đần""Mày coi có ai chửi crush đần như mày không?""Chửi đâu mà chửi?đấy là còn nói giảm nói tránh,chứ để huỵch toẹt thẳng ra thì là nó ngu vl đấy"Vũ kì quái hỏi"Ơ cmm thế là thích vì nhan sắc à?""Nhìn tao giống kiểu người như vậy lắm chắc?"Ừm,hợp lí,Lực của nó có phải người như thế đâu"Không phải thích vì nhan sắc,vô tình nó xinh thôi,hoặc tại vì tao thích nó nên thấy nó xinh,lúc nó bị thủy đậu tao vẫn thấy nó xinh.Nhưng mà không phải vì nhan sắc,tao cũng chẳng biết tao thích nó vì cái gì nữa"Vũ đột nhiên nhớ về cái ngày nào đó của gần nửa thập kỉ trước,cái ngày nó bị thủy đậu cả người lấm tấm vết tím của thuốc bôi,bị mẹ nhốt ở nhà không được đi chơi cùng Lực.Rồi nó ngó qua cửa sổ,thấy cửa sổ của nhà đối diện có một thằng nhóc dùng ống nhòm đồ chơi ngó sang cửa sổ phòng nó mấy tiếng đồng hồ,đến cả ăn cơm cũng cầm bát cơm vừa ăn vừa ngó sang."Thế sao mày biết là mày thích nó?""Không biết,chỉ biết muốn cùng nó làm cái này cái kia,làm gì cũng muốn được cùng nó,thấy vui khi có nó,nó hỗn cũng không cảm thấy tức,đi đâu cũng muốn mang nó theo,xa thì nhớ,muốn buộc nó bên cạnh tao cho đến cuối đời"Nó nhìn chằm chằm trần nhà nghe Lực kể về người nào đó xa tít mù tắp.Hình như lòng nó có chút dư vị gì đó khó nói.Môi Vũ mím chặt."Thế..thế giờ mày còn thích không?""Giờ á?Không""À" Lực nghe thấy Vũ thở phào,xong thì châm thêm một câu."Yêu cmn luôn rồi chứ thích đ*o gì tầm này nữa"Vũ im lặng thêm một lúc nữa.Tâm tư trong lòng tuyệt nhiên rối mù."Tự nhiên tao buồn ngủ rồi,cúp nhá?""Ờ,ngủ đê,đừng có nghĩ về điểm thi nữa kệ mẹ nó""Ừ"Vũ cúp máy,chăm chăm vào cuộc gọi vỏn vẹn gần hai mươi phút.Nó cụp mắt,ngẫm về những gì Lực vừa nói,nghĩ về cái giọng điệu ân cần mỗi khi cậu nhắc về người cậu yêu."Không biết,chỉ biết muốn cùng nó làm cái này cái kia,làm gì cũng muốn được cùng nó,thấy vui khi có nó,nó hỗn cũng không cảm thấy tức,đi đâu cũng muốn mang nó theo,xa thì nhớ,muốn buộc nó bên cạnh tao cho đến cuối đời"Làm gì cũng muốn được cùng nhau à?thấy vui khi có người ta bên cạnh à?muốn buộc người ta bên cạnh cho đến cuối đời à?Mắt Vũ nhắm lại,hơi thở mang theo đôi chút nặng nề,nó nghĩ.Hình như nó cũng biết yêu rồi.Mà hình như,Lực lại không còn là Lực của nó nữa rồi.
_
Đm watt lỗi dữ z
_
Đm watt lỗi dữ z
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me