No Dat Ten La Duoi Ap Luc
Trưa.Văn phòng tầng 28 yên ắng hơn thường lệ. Minh ngồi sau bàn làm việc, ngón tay lướt chậm trên màn hình điện thoại — nơi Long vừa gửi đến một đường link Dropbox."MINH_TANG_23H45.MP4"Chỉ cần một cú click... là đời anh coi như bay màu. Không phải vì clip có gì quá ghê gớm — mà vì nó phơi bày tất cả: tư thế, tiếng rên, cả vẻ mặt mà anh chưa bao giờ để lộ trong bất kỳ mối quan hệ nào, kể cả những mối qua đường kín tiếng nhất.Thậm chí, trong video đó... Minh không phải người nắm thế chủ động.Ánh mắt anh chuyển về phía ngăn kéo tủ, nơi có một chiếc hộp da đen nhỏ — bộ sưu tập đồ chơi riêng tư mà chưa ai từng chạm vào, ngoại trừ... người đang nắm giữ anh từng chút một.Két —Tiếng cửa mở. Không cần ngước lên, Minh cũng biết là ai.Long bước vào không gõ cửa. Vẫn là nụ cười ngông nghênh đó, nhưng lần này tay hắn cầm theo một... túi giấy đen nhỏ, logo của một boutique đồ chơi người lớn cao cấp."Em ghé qua lấy thêm thứ này. Anh biết chỗ đó rồi mà, lần trước mình... thử dây da ở đó đấy."Hắn đặt túi lên bàn, đẩy nhẹ đến trước mặt Minh. Giọng vẫn đều đều, nhưng gằn nhẹ từng từ."Anh định ngoan ngoãn... hay để em phải khóa cửa?" ngẩng lên. Mắt anh không còn né tránh nữa. Ánh nhìn đanh lại, sắc như dao cạo, và lạnh hơn cả lớp kính chống nắng phía sau lưng."Cậu nghĩ cậu đang làm gì?" – anh gằn giọng.Long vẫn cười, nhưng nụ cười hơi nhạt. Minh đứng dậy, không để hắn tiến lại gần hơn nữa."Tôi không biết cậu đang cố chứng minh gì. Nhưng đừng quên – tôi vẫn là người nắm toàn bộ hợp đồng lao động của cậu."Long nhướn mày. "Anh đang đe dọa em?""Không." Minh bước lại sát bàn, cầm lấy túi đồ chơi, ném thẳng vào thùng rác. "Tôi đang cảnh cáo cậu."Sự im lặng kéo dài. Không khí trong phòng dường như đông đặc lại.Long siết tay, ánh mắt tối đi — lần đầu tiên hắn thấy Minh không run sợ, không yếu mềm. Trái lại, giọng anh đều và thấp, như một lưỡi dao găm cắm vào cổ tay hắn:"Đừng tưởng chỉ vì tôi không lên tiếng là tôi sẽ để yên. Cậu nghĩ tôi chưa từng bị đe dọa à? Từng có những người giỏi hơn cậu, tàn nhẫn hơn cậu. Nhưng cậu biết họ giờ ở đâu không?"Long khựng lại.Minh cúi xuống, nhặt một trong những tài liệu Long để lại — bản thống kê lương. Anh giở một trang, rút cây bút đỏ, khoanh tròn một lỗi sai."Ra ngoài sửa lại cái này. Trong giờ làm việc, tôi không muốn nghe thêm một chữ nào nữa về... 'phụ lục'."Long lặng lẽ gật đầu, bước ra, nhưng mắt vẫn liếc qua hộp camera đã bị tắt.Vừa khép cửa, hắn thì thầm với chính mình:"Chà... khó thuần hơn mình nghĩ. Nhưng em thích vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me