LoveTruyen.Me

Noa Nhuoc Dich Khoai Nhac H Bkpp Chuyen Ver




Truyện có sử dụng ngôn từ thô tục, vui lòng cân nhắc trước khi đọc.





"A a... từ bỏ... nhẹ... nhẹ một chút... A a.."

Ô... cái tên trời đánh vô địch siêu cấp đại sắc ma này! Từ cái đêm bị hắn "khai bao", hắn chẳng quản ngày hay đêm liên tục xâm phạm anh, ngay cả cửa cũng không cho anh bước ra một bước. Nhưng thực ra nếu hắn cho phép, thì anh bây giờ bò cũng chẳng bò nổi, hiện tại cả người anh đều vừa tê vừa đau, tựa như bị ba cái xe tải lăn qua lăn lại, toàn bộ khung xương đều rã hết cả ra, ngay cả muốn động một cái ngón tay cũng không nổi, chứ đừng nói chuyện ra ngoài.

"Nhấc cái mông cao lên cho ta chút."

Mã Quần Diệu vuốt vuốt cái mông trắng nõn của nai con từ phía sau.

"Ngày hôm nay mới có làm có ba bốn lần mà cưng đã chịu không nổi sao? Xem ra chúng ta cần phải tiến hành "đặc huấn thú cưng" nga."

Đặc huấn thú cưng? Đó... đó là cái trò quỷ quái hành người gì thế a? Đáng ghét, cái tên biến thái chết tiệt, từ cái ngày gặp phải cái tên biến thái chết tiệt này, anh chẳng qua nổi một ngày một đêm an lành. Ô... Lâm Ngọc, con mau về đi... papa muốn về nhà...

Tựa như đáp lại "tiếng gọi tự đáy lòng" của anh, điện thoại lúc này đột ngột reo vang,

Reng Reng

"A lô?"

Mã Quần Diệu cầm lấy cái điện thoại bên cạnh sopha, nửa dưới vẫn không ngừng đưa đẩy.

"Anh yêu, em đây, anh nhớ em không?"

"Nga, là Lâm Ngọc à, anh đương nhiên nhớ em rồi, chừng nào em về?"

Mã Quần Diệu mặt không đổi sắc tiếp tục đâm chọc, ngay cả lông mi cũng không chớp lấy một cái. Ngược lại Lâm Y Khải vừa nghe đến Lâm Ngọc, nhất thời sợ đến sắc mặt đại biến, ngay cả thở cũng không dám thở lấy một tiếng.

"Ngày mai, ngày mai em sẽ về, papa đâu? Anh có chăm sóc ba có cẩn thận không?"

"Có, đương nhiên là có, mỗi ngày ba bữa, cộng thêm bữa trà chiều và ăn khuya đều cẩn thận "chăm sóc" ba a. Anh đảm bảo khi em gặp ba, em sẽ nhận ra ba đã thay xương đổi cốt rồi."

Thay xương đổi cốt? Có mà còn một đống xương thì có? Cái tên ác ma! Lâm Y Khải  quay đầu hung hăng trừng mắt lườm hắn

"A "

Hung khí thô to đột nhiên không hề báo trước đâm thật mạnh vào trong

"Í? Đó là âm thanh gì a?"

"Nga, là ba đó, dường như ba rất là muốn nói chuyện với em, chờ một chút a."

Mã Quần Diệu không hề đếm xỉa gì đến sự phản kháng của nai con, kiên quyết đem điện thoại nhét vào tay anh, rồi vươn tay cầm phân thân của anh, bắt đầu ma sát chà chà.

Ô... cái tên ưa ngược đãi người khác này... Bị hắn trước sau giáp công như thế, anh làm sao mở miệng nói được... A... A...

"Ba? Ba? Ba làm sao vậy? Nói đi."

"Ngô... Tiểu Ngọc.."

Lâm Y Khải một tay cầm chặt ống nghe, một tay đặt lên tấm nệm trên sô pha, khoái cảm vô tận trong cơ thể tựa hồ như sẽ nuốt chửng anh bất cứ lúc nào, anh thực sự sợ mình sẽ không nhịn được mà dâm khiếu trong điện thoại mất.

"Ba, sao thế? Không có con hồ ly tinh nào ở đó quấn lấy Mã Quần Diệu đấy chứ? Con đã nói rồi mà, chỉ có Lâm Ngọc con đây thông minh, đem ba đến nhà ảnh làm giám sát, cứ như vậy, Mã Quần Diệu sẽ không có cơ hội làm xằng bậy nữa, ha ha ha..."

Nếu như cưỡng hiếp cha vợ của mình lại còn ghi hình làm bằng chứng mà không gọi là xằng bậy, vậy trên đời này làm gì còn thiên lý nữa đây?

"Ngô ngô... Tiểu Ngọc.. mau... mau quay về... về"

Ô... Lâm Ngọc... đồ đại ngu ngốc đem ba mình đi làm cống phẩm! Nếu mà còn không trở về nhanh, con sẽ phải nhặt xác ba mình đó!

A a... không chịu nổi nữa... thân thể cũng bị hắn phá hư rồi... Đừng... đừng vào nữa... Tôi... Tôi muốn...

"Ba, ngày mai con sẽ về, ba bây giờ tạm thời đừng có rời khỏi công việc đó, cố gắng kiên trì đến phút cuối cùng nga, ngày mai gặp, bye!"

Tiểu Ngọc... không được... ba ba không chịu nổi nữa đâu... ba... ba muốn....

"A "

Trong khắc đầu tiên điện thoại cắt, Lâm Y Khải rốt cục nhịn không được thét lớn bắn ra.


"Anh mang tất cả đồ dùng cá nhân thu dọn lại, lập tức đi chỗ khác cho tôi!"

"A? Sếp... anh... ý sếp là..."

"Đúng, tôi nói là anh bị đuổi việc rồi! Anh biết rõ công ty bây giờ đang mùa đắt hàng, ai cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, anh dám bỏ công ty vô cớ nghỉ liền ba ngày, công ty này không cần loại nhân viên vô trách nhiệm như anh."

Ô... sếp ơi, tôi đâu có muốn vô cớ nghỉ việc đâu, nếu như tôi bảo sếp tôi bị một tên đại biến thái cưỡng hiếp, không những ngược đãi mà còn giam lỏng, cho nên mới không đi làm nổi, ngài có tha thứ cho tôi không a?

"Tôi... tôi biết rồi... Xin lỗi, mang nhiều phiền phức cho công ty."

Lâm Y Khải đối với vị sếp "thuốc súng tân quan" nghiêm khắc này cúi người chào sâu, liền thu thập mấy thứ đồ vật rời khỏi nơi mình làm việc đã nhiều năm.

Ô... Mã"Vô Sỉ"! Mi quả là sát tinh đời ta mà! Ta kiếp trước chắc là thắp thiếu mấy nén hương, lạy thiếu mấy cái khấu đầu mới gặp phải mi kiếp này a?

Ô... ta hận ngươi! Ta hận ngươi!

"Bị đuổi việc rồi?"

Tiếng thét chói tai cao đến quãng tám của Lâm Ngọc quả là kinh hoàng không tả nổi.

"Đúng..."

Lâm Y Khải cúi đầu không dám đón ánh mắt có thể bắn xuyên người của "Tiểu Ngọc nữ vương".

"Ba, ba không thể thất nghiệp! Ba mà thất nghiệp thì con không có tiền mua đồ cưới đâu, đến lúc đó con sẽ mất mặt lắm, lỡ như... lỡ như Mã Quần Diệu mất hứng bỏ hôn ước thì làm sao bây giờ?"

"Bỏ hôn ước thì càng tốt! Ba ghét cái tên đó, ba cực ghét hắn!"

Lâm Y Khải vừa nghe đến cái tên làm mình hận thấu xương, oán khí tích tụ mấy ngày lập tức bộc phát!

"Ba! Ba nói lại lần nữa thì coi như con tuyệt giao với ba! Mã Quần Diệu đối xử với ba tốt như vậy, thời gian con xuất ngoại, anh ấy không nói hai lời đón ba về nhà chăm sóc, còn không hài lòng cái gì? Ba nói xem."

"Hắn... hắn..."

Ô... tức chết người đi được, tội của cái tên cầm thú hung ác đó ba ngày ba đêm cũng kể không hết, nhưng mà anh... anh chẳng dám nói được câu nào...

"Nói đi? Hừm, nói sao mà được, đứa con rể thân thiết như Mã Quần Diệu ba còn muốn tìm ở đâu? Nếu như ba dám oán hận nữa, xem con còn đếm xỉa đến ba không!"

Thân thiết? Có mà căm ghét thì có! Cái tên đại dâm thú kinh khủng nhất lịch sử Đài Loan! Lâm Y Khải đem hắn chửi bới mấy nghìn vạn lần trong lòng, nhưng dưới uy phong của Lâm Ngọc, ngoài miệng chẳng dám hó hé nửa từ.

Lâm Ngọc nhìn vẻ rụt rè sợ hãi của ông già, nhất thời thấy bất lực trong lòng. Không được, nếu mà vụ thất nghiệp này kéo dài nữa, đợi đến lúc ông già tự tìm được việc thì xem ra là nhiệm vụ bất khả thi rồi, vì hạnh phúc chung thân của mình, mình nhất định phải nghĩ cho ra biện pháp?...

"Quản lý Lâm, phiền anh đem tập tài liệu này đến phòng làm việc của chủ tịch, chủ tịch đang rất cần nó đó."

"Ai nha, công việc nhỏ thế sao lại phiền đến quản lý được, tôi đi là được rồi, tôi đi."

"Không không không... chị à, em rất là kính trên nhường dưới, cái việc nhỏ này cứ để em gái em làm là được mà, em đi em đi."

"Hai người đừng có tranh giành nữa, chủ tịch nói là muốn quản lý Lâm tự mình đưa đi."

"Cái gì thế? Sao mà chẳng nói sớm, hại chúng em sướng đần ra nửa ngày, cơ hội gặp được siêu cấp thần tượng đâu phải ngày nào cũng có a."

"Nói đúng đó nha, quản lý Lâm, được găp chủ tịch như thế, cần phải thay chị em phòng quản lý hành chính này nói tốt vài câu nhé, tốt nhất là nên đề cao mấy đóa hoa của phòng quản lý hành chính nha."
"Hay hay, ai, nếu như có thể để chủ tịch đẹp trai lắm tiền của chúng ta để ý, chúng mình có thể như Julia Robert từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi."

"Các cô đừng có mơ đi, nghe nói bạn gái của chủ tịch nếu chẳng phải là minh tinh thì cũng là người mẫu, ai ai cũng đều là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, ngài ấy lí nào lại để ý đến hai con nhóc như các cô?"

"Ô... nói cũng phải, nghe nói chủ tịch thay bạn gái như thay áo, tốc độ nhanh vô cùng. Nhưng mà lần trước thư kí riêng Trần truyền ra tin tức, chủ tịch tìm được người tình trong mộng rồi, có người nói ngài ấy vì ả mà hủy hết lịch trình ba ngày, hai người ở nhà ba ngày chẳng ra khỏi cửa đó."

"Ba ngày? Chủ tịch là người cuồng công việc mà vì cô ta ba ngày không đi làm? Xong, xong hẳn, lần này chúng ta tuyệt vọng thật rồi. Bất quá nói đi nói lại, chủ tịch là người công tư phân minh, sao lại có thể cho thư ký Trần biết ngài ấy ở nhà lêu lổng với đàn bà không đi làm được, cái này nghe không hợp lý nha."

"Đúng đúng, tôi cũng đã hỏi câu y như chị, nhưng mà chị ấy nói là có chút công chuyện, cần phải liên lạc với chủ tịch, vì vậy mới gọi đến nhà chủ tịch, không ngờ chủ tịch đang cùng con đàn bà kia, làm này này nọ nọ... cho nên tiếng rên rỉ trên giường của cô ta là chị ấy nghe được hết, chị ấy còn nói cho tôi nghe nga, cái gì mà... 'A... mạnh nữa... đừng có ngừng... mau cho tôi...' các loại. Nghe nói rên rỉ vừa lẳng lơ vừa lớn tiếng, thực sự là mắc cỡ chết đi được."

"Oa, nói như vậy, chủ tịch đúng là có người trong lòng rồi, ô... tôi không muốn sống nữa..."

Lâm Y Khải bị mấy bà tám này tôi một câu chị một câu làm cho đầu hoa não trướng, thiếu chút nữa muốn té xỉu.

Bất quá anh cũng chẳng dám oán hận gì, trên thực tế, anh rất là cảm ơn ông trời, trong cái thời buổi kinh tế trì trệ như thế này, ba ngày đã tìm được một công việc khá khẩm, lương cao dễ dãi, quả thực là Phật tổ hiển minh, thần tích trời cho a!
Nhớ đến cái ngày phỏng vấn, người người tấp nập, đông đúc ra vào, anh căn bản không có hy vọng gì nhiều, không ngờ phía bên kia ngay ngày thứ hai đã thông báo cho anh là đi làm, quả thực làm anh mừng phát điên! Hừm, nghĩ lại, Lâm Y Khải cũng không kém lắm nha, lần này anh mất ngựa thiên lý lại gặp được Bá Nhạc rồi.

"Quản lý Lâm , quản lý Lâm, anh cười ngẩn ngơ cái gì vậy? Đi nhanh đi, chủ tịch không chờ anh đâu."

"Nga, vâng vâng, tôi đi ngay, tôi đi ngay đây."

Lâm Y Khải cầm tập tài liệu vội vội vàng vàng đi ngay.

Ấn nút thang máy lên tầng cao nhất,Lâm Y Khảibắt đầu thấy bối rối trong lòng. Như thế là anh sắp được gặp cái nhân vật trong truyền thuyết kia rồi, không biết mình liệu có cuống đến chẳng nói nên lời hay không đây.

Anh đang làm việc ở công ty "Khoa học kỹ thuật MQD", là công ty thiết kế trò chơi máy tính, nghe nói chủ tịch là một kỳ tài máy tính dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuổi còn trẻ mà thu được hàng trăm tỷ từ các trò chơi video game ra mỗi năm, vài năm nay các trò chơi do công ty thiết kế còn được tiêu thụ mạnh trên toàn thế giới.

Tuy chỉ là một chức quản lý nho nhỏ ở phòng quản lý hành chính, nhưng có thể làm việc ở một công ty lớn nổi danh thế giới, anh cũng cảm thấy bản thân có được quang vinh sâu sắc a.

"Xin chào, tôi là Lâm Y Khải từ phòng quản lý hành chính, tôi đến đưa tài liệu cho chủ tịch."

"À, thì ra quản lý Tuấn."

Trần bí thư liếc nhìn anh một cái.

"Đi vào đi, chủ tịch chờ anh lâu rồi đấy."

"Vâng, tôi vào ngay đây."

Lâm Y Khải hít sâu một hơi, cúi đầu mở cửa đi vào —-

"Nai con chết tiệt! Dám để ta đợi lâu như vậy!"

Lâm Y Khải chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị người ta đè xuống đất —-

"Lần sau dám bắt ta chờ nữa, ta bắt cưng đem làm thịt nai khô đó!"

Giọng nói này.... Cái mùi này... Lâm Y Khải sửng sốt ngẩng đầu lên —

"Á "

Lâm Y Khải phát ra tiếng thét thảm thiết như heo bị chọc tiết, vội vội vàng vàng đẩy ngay cái tên mà mình còn sợ hơn sợ quỷ kia ra rồi dùng cả hai chân hai tay bò ra phía cửa.

"Quay lại cho ta!"

Mã Quần Diệu vươn vuốt túm nai con bắt vào lòng.

"Buông! Buông! Cái tên đại biến thái này, tôi sẽ nhờ chủ tịch kêu bảo vệ đuổi cậu ra ngoài! Chủ tịch, chủ tịch, cứu tôi với!"

Lâm Y Khải sống chết giãy giụa, sợ rằng một giây sau mình sẽ chết cực thê thảm.

"Ha ha ha "Mã Quần Diệu cười đến lăn lộn trên mặt đất.

"Nai con ơi là nai con, cưng đúng là hạt dẻ cười của ta mà. Cưng đến bây giờ còn chưa hiểu tình hình của mình sao? Nhìn kĩ coi, trong phòng này ngoài ta và cưng ra còn có ai nữa không?"

Lâm Y Khải nghe vậy sửng sốt, anh đưa mắt nhìn một lượt, căn phòng làm việc rộng một trăm bình, ngoại trừ đồ vật trang trí ra, hoàn toàn vắng vẻ, ngoại trừ... ngoại trừ anh và... và....

"Cậu... cậu nói là... cậu là..."

"Đúng, ta là chủ tịch của cưng, là áo cơm cha mẹ của cưng, cũng là chủ nhân của cái con nai con ngốc nhà cưng đó!"

"Không! Không thể thế được, không thể thế được, cậu không thể"

Lâm Y Khải tựa như phát điên đấm đá hắn không ngừng.

Ô... anh hận, anh hận lắm! Vì sao đi đâu cũng không thoát khỏi ma chưởng của hắn chứ? Oa ... anh không muốn, không muốn oa ...

"Nai con, cưng cuối cùng cũng khóc rồi... mấy ngày hôm nay ta đều phải vừa nhớ đến nước mắt của cưng vừa tự an ủi mới đạt được cao trào đó nga..."

Mã Quần Diệu vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi giọt nước mắt mà với hắn còn quý giá hơn cả đá quý.

Trái tim Lâm Y Khải không nghe lời đập mạnh một cái, anh chưa từng thấy qua ánh mắt mê người mà dịu dàng của hắn bao giờ, tựa như... tựa như là hắn...

"Úc... ta nhịn không nổi nữa rồi, phải bù hết mấy ngày vừa rồi mới được, hôm nay ta nhất đinh bắt cưng phải quỳ xuống đất xin tha thứ!"

Mã Quần Diệu xé mở áo sơ mi của anh, cúc áo rơi rào rào xuống đất, lộ ra bộ ngực trắng nõn thanh mảnh.

Ô... lại bị lừa...Lâm Y Khải mày đúng là đồ ngu! Bộ mày tin rằng hắn ta sẽ thấy "thứ này...thứ nọ"... gì gì đó với mày thiệt sao? Một tên cầm thú thì làm sao mà hiểu được "thứ nọ... thứ kia", hắn chỉ biết phát tiết! Phát tiết!

"Cậu là đồ cầm thú động dục chẳng biết thế nào là yêu đương, buông! Buông! "
Chết tiệt! Vừa buột miệng là anh đã hận sao mình không cắn đứt đầu lưỡi luôn cho rồi, sao lại nói ra hai cái chữ đó làm chi? Nghe cứ như kiểu mình đang cầu xin tên ác ma này í? Quả thực là mất mặt chết đi được!

"Yêu đương?"

Mã Quần Diệu nghe vậy có chút sửng sốt, hắn nhìn nai con chăm chăm, hồi lâu không nói một câu...

Lâm Y Khải phát hiện mình đang nín hơi chờ đợi, còn trái tim anh lại đập thùng thùng như điên....

"Giữa chủ nhân và thú cưng thì có yêu đương gì?"Mã Quần Diệu nhíu mày vẻ khó xử.

"Ta không biết đâu, ta trước nay chưa có nuôi qua thú cưng, cưng thì sao? Cưng có nuôi chưa?"

"A "

Lâm Y Khải quả thực phát điên lên rồi

"Cậu là đồ ngu! Tôi hận cậu! Tôi hận cậu! Cậu cút cho tôi, cút"

"Này, nai con, nhìn cho rõ, đây là địa bàn của ta, dám đuổi ta cút? Ai, làm chủ nhân đúng là không nên chiều thú cưng quá a..."

Mã Quần Diệu lắc đầu vẻ như ân hận tràn trề.

"Chiều tôi? Cậu chiều tôi lúc nào? Cậu chỉ biết phát tiết bản năng cầm thú trên người tôi, làm nhục tôi, bóc lột tôi, bất kể tôi có muốn hay không!"

"Không muốn? Ta van cưng, là ai lúc bị ta thượng thì sướng đến ngất đi vậy? Là ai sống chết kêu 'A... nữa đi... Đừng có ngừng... mau cho ta...' vậy a?"

Kỳ ghê, câu này sao mà nghe quen quen? Quan tâm làm gì, dù sao đánh chết anh cũng không nhận!

"Tôi làm gì có, đừng có đem mấy câu bạn gái cậu rên rỉ trên giường chuốc lên đầu tôi! Lâm Y Khải  tôi đây luôn giữ mình trong sạch, là người có nguyên tắc có phẩm hạnh, một công dân tốt đường đường chính chính!"

"Nga... vậy sao? Vậy chúng ta đánh cuộc nha, nếu như trong vòng mười phút, ta không làm cho cưng khóc lóc cầu xin ta, ta đây sẽ không phải chủ nhân của cưng, từ nay vê sau, ta tuyệt đối không can thiệp vào tự do của cưng. Ngược lại, nếu cưng thua, cưng phải nghe lời chủ nhân ta đây, trung tâm làm một thú cưng đó nha."

Trong vòng mười phút? Đáng kể gì, anh không tin rằng đường đường một nam tử hán hơn ba mươi cái xuân xanh lại không chịu được mười phút đồng hồ.

Tự do? Ô... hai chữ làm người ta nhớ nhung biết bao nhiêu... Bảo bối, chờ một chút, ta đến với em đây!

"Được, nói là làm! Nhưng mà cậu tuyệt đối không được sử dụng thuốc thang gì đâu đấy nhá."

"Đương nhiên rồi. Đến đây đi, nai con của ta."

Mã Quần Diệu dắt nai con đến bàn công tác, vung tay một cái quét tất tần tật mọi thứ trên bàn xuống đất

"Cởi quần áo ra, bò lên trên bàn, giạng chân ra."

Dưới ánh mắt khiêu khích củaMã Quần Diệu, Lâm Y Khải  đành phải nghiến chặt răng, tâm không cam lòng không muốn mà làm theo.

Ô... anh thấy mình in chang một con ếch đang nằm yên chờ giải phẫu vậy. Í? Kì ghê sao lại chẳng thấy động tĩnh gì? Đợi lâu đến gần như một thế kỷ, Lâm Y Khải  len lén mở mắt...

"Á "

Lâm Y Khải vừa nhìn xuống dưới, sợ đến tí nữa lăn ra khỏi bàn.

"Cậu... cậu... muốn làm gì?"

"Làm gì tự cưng nhìn coi, nai con ngốc, ta chuẩn bị viết thư pháp, chủ nhân của cưng vầy mà trước đây là quán quân thư pháp đó nha."

Mã Quần Diệu thể hiện một tư thế cầm bút lông chấm vào mực tàu cực kì ưu nhã.

"Viết thư pháp? Cậu... cậu muốn viết ở đâu?"

Lâm Y Khải đột nhiên có một dự cảm bất hảo là đại nạn sắp lâm đầu.

"Hắc hắc, đương nhiên là viết trên tơ tằm hiếm có trên thế gian này..."

Mã Quần Diệu vươn tay nhẹ nhàng vẽ trên cổ nai con một đường....

"Không... Ô... đừng mà...."

Lâm Y Khải thấy cái ngòi bút lông mềm mại lướt trên da thịt, lông tơ trên toàn thân lập tức dựng đứng hết cả lên

"Ân... viết gì được nhỉ? A, viết 'Tương tiến tửu' có vẻ hay, ta thế mà mê thơ của Lý Bạch tiên sinh số một đó."

"Đừng đừng mà, bài thơ đó dài như vậy, đổi bài đổi bài, chi bằng... chi bằng viết 'Tiền sàng minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương' có được không?

Lâm Y Khải vắt óc cuối cùng cũng nghĩ ra một bài thơ ngũ ngôn tuyệt cú ngắn.

"Chậc, thực là chẳng sáng tạo gì cả, bỏ đi, dù sao nội dung cũng không quan trọng, quan trọng là phải viết đẹp,"

"Đúng đúng đúng, không hổ danh là thư pháp đại sư, đến cách nhìn cũng thật khác người."

Lâm Y Khải để giảm nhẹ nhẹ tội, cái gì buồn nôn đến đâu cũng nói được.

"Được, vậy từ giờ trở đi bắt đầu tính mười phút, nai con, cưng chờ tiếp chiêu nha."

Hừ, ta tuyệt đối sẽ không thua! Lâm Y Khải  vội vã vận thần công hộ thể.
A a... ngứa quá đi... ngứa quá... đầu bút lông mềm mại, mực nước lạnh băng băng khiến da thịt Lâm Y Khải rơi vào mẫn cảm trước nay chưa từng thấy...

"A ô"

Nhũ tiêm bị đầu bút lông viết ghì mạnh lên sung sướng, kích thích đến mức Lâm Y Khải  nảy bật cả người

"Đừng nóng vội, mới viết xong câu đầu tiên mà thôi, về sau cưng càng sướng nga..."

Mã Quần Diệu tà tà cười với nai con thần sắc mê loạn.

"Tôi... tôi chẳng có cảm giác gì hết..."Lâm y khải sống chết già mồm, anh nắm chặt hai nắm tay tựa như muốn thêm tí thuốc tê đuổi cái cảm giác sung sướng ấy đi.
Chết tiệt, anh luôn tự nhân mình có ít hứng thú với "dục", cho đến bây giờ chưa háo sắc bao giờ, chuyện phòng the với vợ cũng chỉ làm lấy lệ, một tháng không làm cũng không thấy có gì kỳ quái, nhưng vì sao từ khi gặp phải cái tên dâm ma này một phát, thân thể trở nên nhạy cảm như thê? Lẽ nào... lẽ nào "biến thái" cũng lây được sao?

"Ai nha "

Ô... Dừng! Dừng! Cứu... ai cứu mạng với, hắn... hắn bắt đầu viết đến "chỗ ấy" từ lúc nào vậy? A a... không... không... A...

"Hi, ngỏng cao thế, mặt bên trên cũng phải viết a."

Mã Quần Diệu đổi một cái bút nhỏ hơn.
"Chủ nhân đã đến đây!"

Muốn bắn... thực muốn bắn a....

Mã Quần Diệu biết nai con sắp vỡ òa, hắn cố ý đem đầu cây bút lông mềm mại miết mạnh lên đầu lỗ nhỏ

"Không "

Giống như một cửa lớn mở tung, từng dòng nước suối trắng đục phun mạnh từ trong động ra ngoài...

"Gì chứ? Ngại mực màu đen không hấp dẫn nên cống hiến chút mực màu trắng sao? Được, như ý cưng muốn."

Mã Quần Diệu đem bút lông nhúng đầy chất lỏng trắng trắng, bắt đầu tiến công cái tiểu huyệt khiến người ta phát cuồng...

"Trời ơi..."

Thân thể sau cao trào vô cùng nhạy cảm, hậu đình Lâm Y Khải gặp cái sự chọc ngoáy điên cuồng vô tình, cả người rơi vào dâm loạn chưa từng có... A... nữa đi... A a... Lí trí từ lâu chẳng biết đã bay đi đâu, Lâm Y Khải rên rỉ những câu khiến người ta nghe mà đỏ mặt, anh vô thức giãy giụa thắt lưng, muốn đem cái bút vừa đáng yêu vừa đáng hận đó thâm nhập sâu hơn vào cơ thể cơ khát, đầu bút lông cao cấp có vô số lông phết lên nội bích yếu đuối quả thực bức anh điên rồi!

"Đúng là một con nai con dâm đãng, một cái bút nho nhỏ đã sướng đến mức này, vậy chờ ta đem tuyệt bút lông chính tông lên đài, chẳng phải cưng sướng đến chết sao. Ai nha, không được, không có thời gian chơi với cưng, chỉ còn một phút thôi."

Mã Quần Diệu đột nhiên bất ngờ rút đầu bút ra

"Không! Đừng rút ra"

Lâm Y Khải cuống cuồng òa khóc.

"Ô... cầu cậu đừng rút ra..."

Trống rỗng thình lình ập đến làm anh thanh tỉnh lại trong chốc lát, anh mơ hồ nhận ra rằng nếu mình nhịn quá một phút đồng hồ nữa, thân thể rối loạn chưa thỏa mãn này quả là không chịu nổi... Khó chịu quá...

"Cưng biết ta muốn gì, nói đi, nai con..."

Mã Quần Diệu xấu xa đem nhục bổng đã cương lên từ lâu chà sát ở huyệt khẩu đang không ngừng mở ra khép vào, nhưng không chịu tiến nhập.

"Ô... chủ... nhân..."

"Gì nữa?"

Dục vọng cực vĩ đại đẩy mạnh về phía trước một tấc rồi dừng lại

"A a chủ nhân.... Cầu xin... muốn tôi! Muốn tôi!"

Lâm Y Khải cuối cùng không nhịn được khóc lớn, so với cảm giác trống rỗng khổ sở trong cơ thể, thì cái gì gọi là tự do tôn nghiêm đều chẳng đáng một xu.

"Nai con... cưng cuối cùng cũng hoàn toàn thuộc về ta rồi... nai con của ta"

Mã Quần Diệu đẩy mạnh eo về phía trước, côn thịt nóng và cứng như thép nháy mắt biến mất trong huyệt động nho nhỏ của anh.

"A "

Lâm Y Khải sung sướng đến thét lên, nội bích cơ khát phút chốc đem cái thứ to lớn vừa xâm nhập hấp thụ, không để lại một khe hở nào.

"Úc úc.. hút chặt thật... A a... Nai con... Nai con của ta... ta chỉ muốn một mình cưng... chỉ cần cưng...."

Mã Quần Diệu lần đầu tiên được nghe anh gọi hai tiếng chủ nhân, lần đầu tiên xác nhận anh vĩnh viễn thuộc về mình, không khỏi hưng phấn đến run cả người.....

"A.... mạnh nữa mạnh nữa... đừng rời ra.... Vĩnh viễn đừng rời ra..."

Hai người sống chết quấn lấy nhau, cả hai đều nói những lời mà bản thân mình không rõ, chỉ biết là những lời đó xuất phát từ nội tâm sâu thẳm, nội tâm cũng sung sướng vô cùng.

"A A tôi... tôi không được... A a"

Lâm Y Khải dưới sự chà xát điên cuồng, cả người co quắp không ngừng, cuối cùng trong lòng hắn lần thứ hai không hề giữ gìn gì mà bắn đầy mặt đất...

"A a... thật sướng... sao lại sướng thế này... Nai con... Nai con của ta... A a..."

Mã Quần Diệu do sự co rút mạnh trong huyệt động của nai con, cuối cùng cũng đạt đến cái cao trào khiến kẻ khác bất tỉnh vì sung sướng...
----------------------------------------------------------------------------------------------------

Cứ đà này nai con thành nai khô =))

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me