Nomin Meo Nan Va Mat Cuoi
để chuẩn bị cho công cuộc đi học hộ của nô, haechan và mark đã giúp anh đọc qua một vài sách vở ghi chép của jaemin. và thật bất ngờ khi anh có thể hiểu được rất nhanh những kiến thức mà có lẽ jaemin cũng chẳng nắm rõ được. - wow, jaemin này, anh cún thật sự là một thiên tài đó.- anh cũng phải công nhận, nô chắc đã từng được học qua kiến thức cấp 3 ở cô nhi viện rồi nhỉ? jaemin dù bên ngoài không có vẻ gì là quan tâm đến trí thông minh vượt trội của nô nhưng thật ra bên trong cậu cũng ngầm cảm thán về anh.cứ thế nô được đôi tình nhân trẻ chuẩn bị hết quần áo và balo để đảm bảo rằng mai anh sẽ đến lớp đúng giờ. - nè, bớt xưng hô láo toét với anh cún đi, anh ý lớn hơn mày đấy.cậu chẳng thèm để ý mà ngồi phè phỡn trên ghế sofa.- bọn anh về nhé jaemin. - vâng, về cẩn thận ạ. jaemin mệt mỏi muốn về giường đánh chén một giấc ngay bây giờ, nhưng rồi cậu bất giác quay qua phòng của nô. có lẽ anh vẫn đang say sưa đọc sách giáo khoa của cậu, jaemin vì đau chân nên không thể tự đi về phòng ngủ được. nhưng nếu gọi anh ra thì có phiền quá không, cậu không muốn bản thân ỷ lại vào người khác quá. cứ thế jaemin chống tay vào tay ghế để đứng dậy, cậu dồn sức vào hai tay để cố gắng nhấc được chân lên. nhưng có vẻ cái chân của cậu thật sự đang trong tình trạng rất tệ, trán cậu chẳng mấy chốc đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. nghe chừng có vẻ khó khăn lắm. cuối cùng jaemin vẫn phải gọi vọng vào phòng anh.- anh còn thức không nô? giúp tôi với. một hồi vẫn không thấy cánh cửa mở ra, jaemin có chút mệt mỏi. - nô ơi? cánh cửa vẫn đứng im. cậu xoa hai thái dương rồi quyết định gọi lớn hơn với xưng hô khác, dù sao nô cũng lớn hơn cậu. - anh ơi, giúp em với! âm lượng lớn tràn vào phòng nô, anh ngay lập tức đứng dậy. cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. - nana gọi nô hả? anh đẩy kính lên rồi tiến đến chỗ jaemin, bấy giờ cậu mới để ý nô đeo kính sao bảnh trai thế. - chứ còn gọi ai nữa? giúp em về phòng ngủ đi, chân đau quá. đến lúc nô đặt jaemin lên đệm mềm rồi cậu mới thấy cổ họng hơi khô nên nhờ anh lấy nước hộ. uống nước xong jaemin tưởng rằng mình đã có thể chìm vào giấc ngủ rồi thì cái chân của cậu lại dở chứng vừa buốt vừa nhức. khổ nỗi bây giờ là mùa đông nên sự khó chịu ấy lại càng tăng cao, jaemin đắp chăn kín người rồi nhưng cái chân vẫn buốt vô cùng. nô định bụng quay về phòng nhưng thấy khuôn mặt nhăn nhó của jaemin thì trong lòng lại lo lắng. anh quay lại đắp thêm chăn và xếp gấu bông xung quanh người jaemin nhưng cậu vẫn run lên không thôi. - nana lạnh lắm hả? nô sẽ lấy thêm gấu bông cho nana. - điên à, lấy gấu bông làm gì, em ổn. - nhưng nana đang run nè, trong sách bảo đây là biểu hiện của cơ thể khi cảm thấy lạnh.jaemin bó tay với người trước mặt, liên tục bảo anh về phòng mình đi. - không được, đợi nô nhé. nói xong nô chạy mất hút, thậm trí còn không thèm đóng cửa lại. cậu cứ tưởng bản thân có thể chìm vào giấc ngủ được rồi, hai mắt mệt mỏi chuẩn bị nhắm lại thì nô hùng hục chạy vào. trên tay là đống gối bông và chăn, anh dải nó ra khắp giường, đắp lên cả người jaemin. đến khi không còn chỗ nào để dải nữa thì nô mới dừng lại ngắm nhìn thành quả, con mèo nhỏ bây giờ đã biến thành một cục bông ú nụ. đảm bảo ấm áp vô cùng. - nô, anh làm gì thế h- jaemin bị đẩy vào tình thế này thì vô cùng bất lực, cả người bị bao bọc bởi chăn mềm. nghĩ lại cũng có chút thoải mái. chưa để jaemin kịp phàn nàn câu nào, nô xếp đệm và chăn xuống ngay chân giường rồi ngon lành chìm vào giấc mộng.- nana ngủ ngon. jaemin cũng chẳng thể tìm cách nào để đuổi con cún to xác này về phòng được nên đành miễn cưỡng nhắm mắt lại. - ...ngủ ngon cún ngốc.
.
khi jaemin mơ màng mở mắt vì ánh nắng ban mai tràn vào phòng qua khung cửa thì đã không thấy bóng dáng nô đâu, có lẽ là đi đến trường điểm danh cho cậu rồi. chẳng biết anh ta có biết hỏi đường tới lớp không nữa. hay lại lóng ngóng đứng giữa hành lang như một tên ngốc. thật làm ai đó phải lo lắng. cái chân của cậu vẫn còn sưng to chưa có dấu hiệu giảm nên chưa thể đi lại được. một cỗ phiền phức dâng lên trong lòng jaemin, từ trước đến nay cậu tự lập quen rồi, ốm đến mấy cũng gắng gượng để tiếp tục công việc hằng ngày. nay lại lười biếng ỉ lại vì có tên cún kia ở cùng, chẳng biết cảm giác lạ lẫm lúc được dựa vào nô mà di chuyển là như thế nào nữa.cậu để ý thức ăn và thuốc đã được ai đó để gọn gàng bên giường, cùng một tờ giấy note nhăn nhúm với vài dòng chữ xấu tới nỗi phải nheo mắt lại để dịch. ăn uống xong xuôi, jaemin thong thả nằm lướt điện thoại. bỗng bản tin của trường tràn ngập hình của tên cún kia bị chụp lén đang được hàng trăm bình luận ồ vào bàn tán sôi nổi.@sinhvien1: bạn học này đang ngồi cùng lớp với tôi nè, nhìn từ xa đã thấy tỏa sáng rồi.
@sinhvien2: huhu ăn gì đẹp trai thế bạn ơi!!!!
@sinhvien3: bạn học có bạn gái chưa để tôi ứng cử bản thân.
@sinhvien4: không phải con gái nhưng tôi cũng ứng cử bản thân nè bạn học ơi.
gì đây, anh ta mới ngày đầu đã có sức ảnh hưởng lớn vậy sao. đẹp đến vậy hả? jaemin không để bản thân suy nghĩ đến con cún kia nữa mà ném điện thoại sang một bên rồi ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
.
năm giờ chiều mà trời đã nhá nhem tối, jaemin nằm ì trên giường nửa ngày rồi. toàn thân như mềm nhũn ra vì không hoạt động nên rất khó chịu, không thể tin được có một ngày bản thân lại phải dựa dẫm hoàn toàn vào ai đó. cậu quyết định vượt qua giới hạn của cái chân mà bước xuống giường. hai tay bám vào tường khó khăn nhích từng bước, cuối cùng cũng thành công ra được đến phòng khách. jaemin vỗ vào ngực thở hổn hển như vừa đi được trăm cây, số cậu đúng là chó má, bị thương chỗ nào không bị lại bị ở chân. ngay khi vừa định tiến thêm một bước nữa tới ghế sofa thì dưới chân cậu như bị búa bổ mà nhói lên từng đợt. thôi xong, quả này xác định sẽ rất đau. chân cậu mất thăng bằng mà trẹo hẳn sang một bên đau điếng, cứ thế cả người đổ rạp xuống sàn nhà lạnh lẽo. đau chết đi được, tại sao đang di chuyển bình thường lại biến thành tên tàn phế thế này. vì ai mà cậu trở nên yếu đuối đến vậy chứ. jaemin bức bối đến sắp rơi nước mắt, một phần vì cơn đau dưới chân, một phần vì bất lực chẳng thể làm gì. cậu cứ thế nằm im dưới sàn mà bất động, càng cố ngồi dậy lại càng đau. cạch. tiếng đóng cửa vang lên báo hiệu cho jaemin rằng tên cún kia đã về rồi. thế mà cậu lại đang nằm vắt vẻo dưới sàn nhà ngoài phòng khách, xấu hổ muốn chui xuống đất luôn rồi. - nana!!! cún hốt hoảng gọi to tên mèo con đang nằm kia, vội vàng vứt balo sang một bên rồi tiến tới đỡ jaemin. - sao nana lại nằm dưới đất vậy? - nhìn mèo con cau có bám vào vai mình để gượng dậy nô liên mồm hỏi. - tàn phế rồi nên nằm cho quen mùi đất thôi. - sàn nhà lạnh lắm, không nên nằm, nana nằm trên giường muốn gì nô lấy cho, nếu nô không về thì nana sẽ bị ốm mất. nghe những lời này jaemin vừa vui vừa bực, chẳng phải con cún này muốn bảo cậu không làm được gì nữa, phế đến nỗi chỉ có thể trông chờ vào anh ta?có lẽ vì đang mệt mỏi cộng với tinh thần nhạy cảm, không ổn định. jaemin luôn nghĩ tất cả mọi thứ xung quanh theo hướng tiêu cực nhất. cứ thế jaemin trừng mắt lên với nô mà đấm bùm bụp vào ngực anh.- ý anh là tôi tàn phế thật rồi đúng không, vô dụng đến nỗi phải dựa dẫm vào anh, tại ai mà tôi thế này hả!! - kh-không phải đâu, nô không...chỉ là... là... - bộ não ngu ngơ của nô không thể tiếp nhận hết được tình huống trước mắt.chẳng biết phải làm sao để jaemin bình tĩnh lại. - anh làm sao hả? vì anh mà tôi không thể đi đến trường được, không thể đi làm được, vô dụng đến mức không thể tự mình phục vụ bản thân. nói một tràng xong jaemin lại bỗng im bặt, mặt cúi gằm xuống hõm vai của nô. - hức... đau, đau chết mất... hức... tôi đau quá nô ơi. jaemin nức nở vì cơn đau vẫn cứ nhói lên từng hồi. nhớ lại cái lần đạp xe đuổi theo cô bán thịt giảm nửa giá mà chẳng may bị ngã, đến nỗi 1 bánh xe còn bay cả trăm mét mà vẫn toe toét cười. thế mà bây giờ có cái chân đau thôi cũng mít ướt với người ta, jaemin lấy làm lạ chính bản thân mình.
.dạo này tôi biến thành con gà của otp lúc nào không hay ròi =))
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me