LoveTruyen.Me

Nomin Nhan


"Anh nhìn em..."

Nói đến câu này Na Jaemin chợt im bặt, nếu người khó hiểu nhất xuất hiện trong cuộc đời của cậu là Lee Jeno thì những lời khó hiểu nhất cậu từng nghe chính là những lời mà anh nói.

Hoặc có khả năng, không phải cậu không có khả năng hiểu được, chỉ là đối tượng là Lee Jeno nên cậu cố tình không hiểu.

Chưa để Jaemin xác nhận điều mà cậu đang cố tình né tránh, anh nói tiếp:

"Em đang tuổi ăn tuổi học, việc tìm kiếm một người như thế rất mất thời gian"

Lee Jeno buông tay cậu ra, anh đặt khuỷu tay lên sofa nghiêm túc nhìn cậu:

"Chi bằng chọn anh luôn đi"

Ngay lúc này, những thắc mắc về anh suốt hai năm qua cậu đã lờ mờ nhận ra.

Jaemin ngơ ngác nắm lấy vai áo anh, kinh ngạc không nói lên lời.

Mới ngày hôm qua, việc cậu cần suy nghĩ là nên có thái độ như nào với anh cho phải, thình lình bây giờ điều cậu phải đối mặt là Lee Jeno rời đi lại chính vì cậu.

Việc chấp nhận hoặc không cậu không hề cân nhắc tới, lúc này chỉ biết rằng những gì Jaemin cho rằng là đúng lúc này đều trở nên vô nghĩa, tình cảm của Jaemin rất mơ hồ, cái gì là tình thân tạo nên bởi mười mấy năm qua chợt đổ vỡ.

Một người anh thân thiết đi hai năm, ngày trở về bày tỏ, khiến Jaemin tự hỏi rốt cuộc là Jaemin giận anh với tư cách gì?

Dáng vẻ Jaemin hoang mang khiến anh chợt bừng tỉnh, những điều đáng lẽ chưa nên nói ra ngay lúc này bị anh trong một phút tức giận lộ hết rồi.

Anh đưa tay lên đỡ trán thở dài, sau đó ngẩng đầu, nắm lấy tay Jaemin, nhẹ giọng:

"Anh chưa cần câu trả lời ngay lúc này, là anh làm em bối rối, anh xin lỗi. Em cứ từ từ suy nghĩ, xem đối với anh em thấy như thế nào. Được không?"

Thực ra anh biết, có suy nghĩ thế nào, cuối cùng câu trả lời chỉ có một mà thôi.

Không tự nhiên mà ngày đầu tiên gặp lại, từ trên tầng hai cậu né tránh ánh mắt anh.

Không tự nhiên mà lại bật khóc vào buổi tối hôm đấy.

Cũng không tự nhiên mà lại bối rối chạy khỏi xe anh khi bị trêu chọc.

Jaemin gật đầu, mím môi nhìn anh. Sau khi kinh ngạc qua đi, cậu dè dặt muốn xác nhận một chuyện.

"Hai năm anh đi, cũng là vì chuyện này?"

"Ừ"

"Trong suốt hai năm nếu anh tiếp tục ở lại, theo đuổi em, cảm xúc của em sẽ bị chi phối rất nhiều. Em sẽ dễ dàng lẫn lộn giữa tình yêu và tình thương"

"Tất nhiên lúc này em cũng thế, nhưng bây giờ em đã đủ nhận thức, chỉ cần cho em thời gian ngắn, nhất định em sẽ rõ ràng"

Và anh cũng có thể cho rằng bản thân ngày trở lại mới thích em.

Nhưng Jaemin lúc này cau mày lại, đánh một cái mạnh lên vai anh, sau đó ôm balo đứng dậy rời đi, "Chỉ vì chuyện này mà anh đùng một cái bỏ đi không nói năng gì?"

Thôi lạnh nhạt rồi, tức giận rồi.

Anh cười đuổi theo cậu, Jaemin không để bị bắt, nhanh chóng đóng cửa nhà anh lại chạy đi mất, khẽ nở một nụ cười.


Cả tối vì chuyện này mà không ngủ được, dẫn đến sáng mai dậy muộn. Jaemin chạy một mạch thông báo với bố mẹ không kịp ăn sáng, cậu vù ra cổng đã thấy hàng xóm nhà bên tựa lưng lên xe bấm điện thoại, trông thấy bộ dạng hớt hả hớt hải của cậu liền giữ lấy, "Không lên xe là không kịp đâu"

Kệ đi, lúc này không phải là lúc giữ thể diện nữa rồi.

"Anh không đi làm à?"

Jeno lấy bữa sáng cho cậu, "Có"

Jaemin nhận lấy, nhanh chóng xử lí, "Thế sao còn đợi ở đây?"

"Anh chưa muộn, với cả"

Jeno liếc nhìn sang Jaemin, "Quy trình theo đuổi"

Cậu đang cúi đầu chuyên tâm nhai nuốt bỗng ngẩng đầu nhìn sang anh, nghi hoặc hỏi:

"Vậy là theo đuổi được rồi thì không đón nữa à?"

Anh khẽ cười, hỏi lại:

"Vậy là sẽ theo đuổi được à?"

Cậu mất tự nhiên quay đi, "Em không có nói thế"

Anh thôi trêu chọc Jaemin nữa, tập trung lái xe để đưa ông hoàng khó chiều này đến đúng giờ, "Thế trưa đợi người theo đuổi sang đón nhé?"

*

Bảy giờ tối, Jaemin dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn người vừa gặp lúc sáu giờ đang ngồi trên bàn ăn nhà mình, cười cười nghe những câu chuyện ấu trĩ của cậu suốt hai năm qua.

Yeon Ah đang kể thì nhớ ra gì đó, dặn bố mẹ, "Sau này Jieun mà lên lớp một thì nhà mình đừng có hỏi con bé mấy cái câu mà nó hay trả lời một cách đáng yêu nhé. Bố mẹ trước hay trêu Nana sau thành quen, đến giờ vẫn trêu nó thế nên giờ nó vẫn quen miệng trả lời như lúc bé"

Bố Na phẩy tay, "Ôi, lớn rồi vẫn trả lời thế thì sao? Mà mỗi người trong nhà mình biết, bạn bè nó có biết đâu mà lo chuyện xấu hổ"

Riêng cái này, Jaemin tán thành với chị gái, "Thật đấy, đừng ai gọi con kiểu đấy nữa, dù gì cũng lớn rồi"

Mẹ bĩu môi, gắp cho Jaemin cái đùi gà, "Hẳn là lớn rồi, người lớn sáng nay mẹ không gọi là ngủ trương thây muộn giờ đấy thôi"

Cảm nhận được có ánh mắt trêu chọc đang hướng đến mình, cậu liền liếc người ngồi bên cạnh, bằng khẩu hình anh nhắc nhở, "Ăn cơm đi"

"À, tí sang nhà anh lấy giáo trình bị rơi nhé"

Jaemin nhớ ra lúc tối qua hình như mình về trong tình trạng balo chưa kéo khoá, hẳn là đã rơi mất.

Bày đặt theo đuổi cái gì, sang đây mà không tiện tay cầm hộ còn bắt người ta sang lấy.

Có một chuyện mà Jaemin không biết, balo bị mở là đúng thật, nhưng giáo trình bị "rơi" là do có người lén lút lấy từ balo ra giấu đi mất.

Cuối cùng cậu vẫn phải sang nhà người hàng xóm xấu tính này nhận lại đồ đánh rơi. Thế mà người hàng xóm vẫn chưa chịu trả, khiến Jaemin đành phải ngồi trên sofa đợi uống một tách trà rồi mới được nhận lại.

"Anh giữ đồ cho em, có phải em cũng cần bày tỏ một chút cảm kích không?"

Người xin lại đồ đánh rơi có thái độ hậm hực khi không được trả sách, cậu lấy điện thoại ra bấm mặc kệ anh ngồi bên cạnh thích làm gì thì làm, rồi không chịu được cũng phải trả thôi.

Thấy Jaemin kiên quyết không nghe theo, không quan tâm anh mà chỉ lơ đãng chơi điện thoại, anh chợt nhớ đến lời Yeon Ah nói.

Muốn thử xem.

"Nana ngoan"

Ngay lập tức, Jaemin ngồi bên đáp lời:

"Nana ạaa"

Cậu nói xong thì ngẩng đầu, mình vừa nói gì đấy!?

Jaemin đưa tay lên bịt miệng mình. Chị gái nói đúng, lớn rồi không nên để bố mẹ gọi như thế.

Xong rồi, quá mất mặt.

Jeno thu vào mắt một loạt phản ứng của Jaemin, không nhịn được cúi xuống, nhẹ hôn lên tay Jaemin đang che miệng, như lúc Jaemin còn nhỏ khen ngợi:

"Yêu lắm"

...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me