LoveTruyen.Me

Nomin Smut21 Song Tinh Chu Ba

Chỉ vài ngày trôi qua, Haechan dường như nhận ra điều gì, nó ngồi trong lòng người ông lạ mặt, mắt không rời khỏi điện thoại, cứ nhìn đi nhìn lại, mặc cho người đàn ông kia vần vò mái tóc bản thân.

Nó càng nhìn lâu càng thấy cách bày trí món ăn quen thuộc. Trong đầu nó loé ra một ý nghĩ điên rồ.

Chắc không phải đâu nhỉ?

Để làm rõ ý nghĩ này, Haechan hẹn bạn trai mình, cụ thể là Jaemin đi ăn tối.

Nhà hàng nổi tiếng phải hẹn trước tháng trời thì may ra mới có cơ hội tới thưởng thức nhưng vì Haechan là cháu của chủ nhà hàng nên chỉ cần một cuộc điện thoại thì quản lý nhà hàng đã xếp bàn cho nó ở vị trí đắc địa.

Haechan mặt vênh mày váo dẫn em đi xuyên các thực khách không quyền thì cũng quý, ngồi giữa sảnh lớn.

Lần đầu Jaemin bước chân vào một nhà hàng sang trọng nhưng lại vô cùng ấm áp, giống như em rất quen thuộc với nơi đây. Em nhìn quanh nhà hàng, ánh đèn mập mờ tối thích hợp cho các cặp đôi thủ thỉ và các đồ trang trí tinh xảo mang đủ yếu tố khẳng định đẳng cấp của thực khách.

" Sao chúng ta lại chọn chỗ sang vậy? Bố mẹ cậu mở thẻ rồi à?"

Jaemin nói nhỏ với Haechan, em sợ chính bản thân không có tiền kham nổi bữa ăn này.

Haechan cười phì, tất nhiên là thẻ vẫn khoá và nó cũng không có tiền để trả cho bữa ăn đắt đỏ này. Nhưng chú nó thì có.

" Cậu đừng lo. Bữa này miễn phí."

Em nhăn mặt không tin lời nó lắm nhưng cũng ngại nói nhiều.

Đồ ăn lần lượt bày ra trước mắt. Không menu, không gọi món, toàn bộ là do phía đầu bếp trưởng tự làm và phục vụ.

Jaemin không hiểu gì nhiều về ẩm thực nhưng trước đó em có người yêu cũ là đầu bếp. Vài thứ căn bản em vẫn hiểu. Đây là nhà hàng theo phong cách fusion, ngắm các món ăn truyền thống kết hợp cùng các món ăn tới từ các quốc gia được sáng tạo và trình bày hài hoà làm bụng em đói rột rột.

Theo thói quen, Jaemin chụp hình trước khi ăn. Haechan chống cằm nhìn người kia bận bịu chụp choẹt, chậc lưỡi:" Cậu từng đi ăn ở nhà hàng này à?"

Jaemin lắc đầu, thuận miệng hỏi:" Sao thế?"

" Chỉ là tôi thấy ở SNS cậu đăng rất nhiều những món tương tự như nhà hàng này nên tưởng cậu thường xuyên gọi món về."

Nghe xong Jaemin khựng lại, không được tự nhiên cất điện thoại đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Haechan, nói nhỏ:" À... tớ hay gọi đồ ở đây...chắc thế. "

" Vậy à?!" Haechan không muốn bỏ qua câu chuyện này.

" Ừ. Tớ cũng không để ý, gọi trên app í mà, thấy ngon nên gọi nhiều lần. Trùng hợp nhỉ? Đúng nhà hàng cậu dẫn đi." Em cười gượng, tay chân luống cuống cầm nĩa.

" Haha. Trùng hợp thật. Tôi cũng không ngờ ha." Đáy mắt Haechan tối dần, nó không nói gì nữa, im lặng dùng bữa.

Haechan biết Jaemin nói dối. Em nói dối rất vụng, cả cơ thể em phản bội lại em, tai sẽ đỏ lên, môi sẽ tái nhợt, tay chân sẽ vụng về hơn. Đặc biệt, trong câu chuyện này, nhà hàng của chú Haechan không hề có tên trên app đồ ăn nào hết, nó thuộc phân cấp cao, dành cho người giàu, có quyền, có quý, rất khó để đặt bàn, nói gì tới có thể dễ dàng gọi về nhà.

Cả hai im lặng ăn, tự chìm vào suy nghĩ của mình. Không lâu sau, Haechan nhìn xuyên qua sau lưng Jaemin, cười toe toét như vớ được vàng, tay giơ cao vẫy vẫy tạo sự chú ý. Jaemin nghi hoặc nhìn ra sau thì thấy Jeno đứng từ xa đang trò chuyện với cô gái nào đó.

Hắn mặc đồng phục bếp, trên tay cầm mũ, như vừa mới từ bếp bước ra nhưng không vướng tí dầu mỡ nào. Dù nhìn từ xa thì em vẫn thấy rõ đôi mắt cong, khoé miệng nhếch, cả người hắn toát ra sự vui vẻ thoải mái khi trò chuyện.

Haechan thấy Jeno không chú ý tới mình nên kéo tay Jaemin bảo:" Chúng ta ra chào hỏi chú đi. Đây là nhà hàng của chú á."

Jaemin giật mình, muốn từ chối nhưng đã bị kéo đi. Em không ngờ đây là nhà hàng của Jeno. Từ lúc về nước, em chỉ biết Jeno đã trở thành đầu bếp trưởng của nhà hàng nổi tiếng nhưng không ngờ hắn là chủ nhà hàng.

Khi đứng trước mặt Jeno và cô gái kia, em không nhìn thẳng vào mắt hắn, né tránh nhìn quanh, lí nhí chào hỏi theo Haechan. Tay em giấu sau lưng, móng tay bấu chặt lấy lòng bàn tay, sự đau nhói làm giảm bớt sự khó chịu trong lòng.

Jeno cùng cô gái kia thấy họ đi tới liền ngừng lại câu chuyện còn dang dở, nét cười trên mặt đã tan biến, chỉ treo nụ cười giả tạo. Hắn lạnh lùng nhìn Jaemin nép sau lưng Haechan, không quan tâm tới hắn.

Em nghe Jeno lạnh nhạt nói:" Hai đứa dùng bữa ngon miệng."

Lúc này, ánh mắt hắn đã không còn đặt lên người em. Em thấy, người con gái kia đứng sát rạt vào người Jeno, ghé sát tai nói nhỏ rồi hắn cười cười:" Giới thiệu với em đây là cháu tôi, Lee Haechan. Còn kia là...chắc để cho tự nói, nhỉ?"

Hắn cố tình.

Em không biết hắn đang suy nghĩ gì, hờ hững nhìn em.

Jaemin mím môi, đã tức tới cùng cực nhưng vẫn nín nhịn, đáp lời:" Dạ, em là bạn...trai của Haechan."

Cô gái kia tròn mắt, tỏ rõ sự ngạc nhiên, dường như thấy mình thất thố, liền cười trừ.

Em không thích ánh mắt của tất cả những người đứng trước mặt nhìn em. Đặc biệt là Lee Jeno. Hắn tỏ ra không biết em, không để ý tới em, để em phải tự mở miệng với người lạ. Rõ ràng hắn biết em không thích như vậy.

Haechan đúng là một kẻ không hiểu chuyện, cô gái kia giả tạo nói một câu đẹp đôi, nó lại vô tri cười hì hì, vòng tay ôm eo em, cười đáp lại:" Chị cùng chú em đứng cạnh nhau cũng rất đẹp đôi."

Cô ta rất vui vẻ khi nghe câu này, e thẹn liếc phản ứng của Jeno, không đáp lại, ngầm tán thành lời của Haechan.

Còn Lee Jeno cũng không nói gì, lạnh nhạt gật đầu rồi nói với cô gái:" Đi thôi, chúng ta còn có việc."

Nói rồi hai người họ lách qua người Jaemin, sóng vai đi khuất sau cánh cửa.

Những món ăn tiếp theo đắng ngắt trong miệng em. Jaemin nhìn mỹ thực trước mắt rất chán ghét. Em nói với Haechan là muốn đi về. Haechan không hiểu chuyện, kêu em ăn hết bữa rồi về.

Chưa khi nào mà em căm hận cả dòng họ Lee như bây giờ.

Việc đầu tiên sau khi về tới nhà là xoá hết các bức ảnh trên trang cá nhân. Jaemin nhìn những tấm hình chụp đồ ăn do Jeno nấu trong thời gian qua với ánh mắt hình viên đạn.

Đồ đàn ông khốn kiếp.

Hắn làm em ảo tưởng rằng, họ đã quay trở lại những ngày trước. Là hắn muốn theo đuổi lại em. Nhưng hôm nay sự thật phơi bày. Là hiện thực tàn nhẫn.

Brum...brum...brum

Điện thoại bị ném ở sàn rung lên, màn hình sáng rồi tối. Em liếc mắt qua thấy cái tên mà cả tối đã chửi ngàn lần.

Jaemin ngó lơ, nhặt điện thoại lên kéo số vào danh sách đen. Em ôm quần áo vào phòng tắm.

Đang lúc tắm dở dang, tiếng bíp còi xe ing ỏi ở ngoài cửa càng làm em bực bội. Miệng lẩm bẩm chửi thằng điên nào đêm hôm còn làm loạn.

Tiếng còi xe ngày càng dồn dập, em bắt đầu nghe thấy tiếng chửi xung quanh của hàng xóm, bên trong phòng khách ba con mèo của em vì tiếng còi xe mà chạy loạn.

Jaemin chịu không nổi, kéo rèm cửa nhìn xuống dưới thì đèn xe chiếu thẳng về hướng phòng em. Em lờ mờ nhìn ra dáng xe quen quen. Là con maybach của Lee Jeno.

Điện thoại "ting" tin nhắn. Số lạ gửi tới.

[ Xuống dưới sân. ]

Câu ra lệnh quen thuộc. Hắn như nghiện ra lệnh cho em. Bộ Lee Jeno nghĩ em không dám trái lời hắn hả?

Hôm nay Jaemin sẽ ghét hắn tới cùng. Nhưng chẳng lâu sau, em nghe thấy tiếng chửi càng to của hàng xóm, còi xe càng inh ỏi, rồi có người gọi báo cảnh sát khu vực.

Cuối cùng, trước khi Lee Jeno bị tóm lên phường thì em cũng đã yên vị trên ghế phụ.

Cả hai không nói một câu, chìm trong bóng tối, tới đèn trong xe cũng không mở, chỉ nhập nhèm ánh đèn đường. Jaemin không chịu nổi áp bức bốn phía, em mở miệng trước:" Chú muốn nói gì?"

Lee Jeno gõ nhịp nhàng lên vô lăng, không đáp.

" Chú lại làm sao?" Jaemin gắt lên nhưng không có tác dụng.

" Nếu chú không có gì muốn nói thì em đi. Thật tốn thời gian. Đồ điên."

Em vừa nói, tay vừa chạm nút mở cửa nhưng ấn mãi không được. Jaemin bối rối trong giây lát tưởng cửa hỏng, vừa quay đầu muốn nói tiếp thì Jeno nhào tới, giữ chặt gáy em, mạnh bạo hôn môi.

Hắn giống con chó lớn hung dữ, siết chặt em trong lòng, chiếc lưỡi linh hoạt tàn nhẫn công phá khoang miệng em. Nó di chuyển qua lại trong miệng, chạm vào lưỡi em, lôi kéo tụ chung rồi hắn mút mát lưỡi mềm, kéo hẳn ra ngoài liếm lên mặt lưỡi. Em khó thở muốn đẩy ra nhưng càng bị hôn sâu hơn. Hắn luồn lưỡi vào khoang miệng, liếm lên vòm miệng rồi rờ từng chiếc răng, chơi đùa từng góc ngách. Cơ thể em dần dần mềm nhũn, dán chặt lấy thân ghế, hai tay từ chống cự trước ngực chuyển sang ôm cổ Jeno, bắt đầu thè lưỡi đáp lại. Jaemin nhắm mắt hưởng thụ, từ từ lấy lại hơi thở của mình. Phía dưới đã ướt một mảng, dấp dính phần đệm da.

Vì ban nãy em vừa tắm xong chưa kịp mặc đồ tử tế chỉ chòng vội quần cọc ngủ, tới đồ lót cũng không mặc. Nước lồn vì nụ hôn nóng bỏng này mà tuôn ra ầm ầm, thấm ướt cả đệm da của ghế xe sang. Jeno luồn tay xuống chạm lên bé cu cương cứng của Jaemin đang chọc vào người hắn. Bàn tay chai sần nắm lấy bé nhỏ mềm mại sục vài cái đã làm bé khóc.

Jeno giơ tinh dịch nhầy nhụa trước mặt em, nhếch miệng cười khinh:" Vô dụng."

Em đỏ bừng mặt không nhìn hắn. Jeno không quan tâm lắm, cho ngón tay vào miệng mút sạch sẽ.

Bàn tay người đàn ông sau khi ướt nước bọt liền ôm trọn lấy bé lồn rỉ nước của Jaemin.

Hắn ghé vào tai em:" Đĩ dâm. Không thèm mặc quần lót, nứng lồn làm ướt hết ghế của chú." Rồi hắn liếm vành tai em, đùa bỡn.

Tay thì nghịch lồn, ngón tay thô dài đâm chọt vào lỗ nhỏ ham ăn, ngoáy ra một đống nước dâm. Cả hai lăn lộn ra ghế sau. Phía sau rộng rãi hơn chút, Jeno để em nằm lên ghế, bản thân quỳ dưới sàn, hai tay ôm chặt mông núng nính, nhìn bé lồn non nhoe nhoét nước, đưa lưỡi chui vào trong lỗ thịt. Jaemin giãy giụa phản kháng, hai chân vung loạn bỗng nhiên cả người em chấn động, toàn thân mềm nhũn. Lưỡi hắn tìm ra điểm nứng của em, vội vàng đâm chọc lấy khiến Jaemin sướng rên dâm đãng. Hắn nghịch ngợm trong lỗ lồn chán rồi mút lấy le đĩ sưng to lòi ra giữa hai miếng môi lồn. Em hét ré lên, chân co quắp, mắt trắng dã, sướng không thở nổi. Jeno ngậm mép lồn trong miệng mút lấy mút để, ngay cả môi lớn cũng không chịu buông tha, rồi lại tập trung liếm hột le nhạy cảm, liếm cho cơn dâm của em nổi lên, không nhịn được mà hẩy lồn vào mồm hắn.

Sau khi bú liếm chán chê, Jeno hôn lên môi em, tay chăm sóc bầu vú căng đầy, nhỏ giọng dỗ dành:" Hôm nay em không vui à? Hôm nay thằng kia làm em giận à?"

Jaemin đang đắm chìm trong dục vọng. Bởi, vú em đang được xoa nắn, núm ti bị kẹp giữa hai ngón, xoa nhéo theo vòng, cứ xoay tới xoay lui miết. Nghe hắn nhắc tới, đoạn ký ức không vui hồi tối chạy qua, em hơi rụt người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, tỏ vẻ như không có chuyện gì:" Cô gái...lúc tối đi cạnh chú...là ai vậy?"

Jeno không trả lời câu hỏi, cúi xuống hôn em, Jaemin chống tay lên ngực hắn, nghiêng đầu, nói nhỏ:" Chú...chú trả lời em...rồi mới được hôn."

Hắn cười phì, ngắm bé mèo nứng mà còn nhịn, nổi hứng trêu chọc:" Tại sao em phải biết?."

" Chú...trả lời đi, cô ấy là ai?" Em tức đỏ cả mặt, môi bĩu ra rất dễ thương, trông chẳng có tí đe dọa gì.

" Không nói cho em biết. Tại sao chú phải trả lời em chứ, đúng không?" Hắn chọt má phính, tay mò xuống xoa nắn bé lồn nhớp nháp, thành công làm em sướng ngửa cổ ra sau.

Jaemin rất tức giận. Em là đang nghiêm túc nhưng Jeno thì không. Hai chân ngọc ngà khép lại, giấu đi bé mèo dâm hư của mình.

" Ái chà, còn không cho sờ. Nào, lại đây chú làm em sướng." Jeno dang tay muốn ôm em. Jaemin bị vẻ mặt đùa giỡn kia chọc giận, hắn là cố tình lấp liếm mối quan hệ với người phụ nữ kia.

" Lee Jeno, em muốn biết cô ta là ai?" Gương mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc, ương ngạnh bắt hắn phải trả lời.

Jeno nhìn Jaemin một hồi, là nghiêm túc. Nhưng hắn không muốn trả lời, những người đó có là gì mà làm em phải bận tâm?!

" Sao? Em muốn làm gì? Biết rồi thì làm gì?" Hắn cũng không vừa, lạnh lùng nhìn em.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me