LoveTruyen.Me

Noren Thanh Son

9.
Sau khi trở về từ Lục Thủy, hai người ăn ý không liên lạc lại với nhau. Lý Đế Nỗ sợ quấy rầy Hoàng Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn thì cảm thấy không có lý do gì để tìm anh, vì thế đành gác lại như vậy.

Nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục, đảo mắt đã đến chuyến du lịch mùa thu. Sinh viên đều háo hức, Hoàng Nhân Tuấn mặt mày ủ dột nhưng cũng không nỡ ảnh hưởng bọn nhỏ. Đúng hôm giáo sư Ngô không có việc gì, Hoàng Nhân Tuấn liền cùng ông với sinh viên đến công viên dã ngoại.

Nói là dã ngoại chứ thật ra là tiệc nướng. Lớp trưởng đã mua sẵn thức ăn, dẫn bạn học đến nơi đã được xác định, chia tổ xong thì bắt đầu.

Giáo sư Ngô lớn tuổi không tiện vận động, Hoàng Nhân Tuấn bảo ông ngồi dưới bóng cây hóng mát, cậu thì cùng học sinh nghiên cứu. Cậu cũng đã lớn từng này, có kinh nghiệm hơn, thổi lửa một hồi đã có ngay một xiên thịt thơm lừng.

"Em không ăn à?"

Giáo sư Ngô đưa cho cậu mấy xiên, Hoàng Nhân Tuấn liếc nhìn điện thoại, khoát khoát tay lau mồ hôi trán.

"Em không đói."

Giáo sư Ngô đau lòng nói "Trông mặt mũi em trắng bệch."

Hoàng Nhân Tuấn miễn cưỡng cười một tiếng, quay người tiếp tục nướng thịt.

Một nữ sinh cũng đi đến, đứng ở chỗ nướng cách đó không xa nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay giáo sư Ngô. Thầy thấy cô gặp khó khăn thì tốt bụng ngoắc tay.

"Đến đây."

Một nữ sinh liếc nhìn Hoàng Nhân Tuấn, tíu tít chạy tới.

Giáo sư Ngô đưa thịt xiên trên tay cho cô.

"Ăn lót dạ đi, đừng để đói."

Nữ sinh lại nhìn Hoàng Nhân Tuấn, thấy cậu quay lưng về phía mình thì cảm ơn giáo sư Ngô rồi trốn sau cây ăn.

Nướng thịt xong lớp trưởng hô to gọi mọi người tập hợp, bảo phía trước có khu động vật hoang dã, có thể đến xem một chút. Đại bộ phận đều đi, Hoàng Nhân Tuấn cùng giáo sư Ngô chậm rãi đi sau cùng. Núi non xanh biếc, sóng nước dập dờn, cậu không tập trung nghe giáo sư Ngô càm ràm, thỉnh thoảng nhìn điện thoại.

"Nhưng mà." Giáo sư Ngô bóp tay Hoàng Nhân Tuấn "Sao dạo này không thấy tiểu Lý?"

"Tiểu Lý nào?" Hoàng Nhân Tuấn hỏi theo bản năng "Gần đây Đông Hách bận việc."

Giáo sư Ngô nhìn cậu "Thầy nói Đế Nỗ."

Hoàng Nhân Tuấn đáp cho có lệ "Không biết."

"Em nói thật cho thầy." Giáo sư Ngô kéo Hoàng Nhân Tuấn đi ven bờ hồ "Em với tiểu Lý trước kia có quen nhau, đúng không?"

Hoàng Nhân Tuấn nheo mắt lại, giả bộ ngắm cảnh.

Giáo sư Ngô đá cậu một cái "Đừng giả ngu với thầy."

Hoàng Nhân Tuấn ôm chân "Thầy biết rồi còn hỏi em làm gì!"

"Xác nhận chút." Giáo sư Ngô không biết ngượng nói "Thầy đã bảo mà, hai đứa không giống người không quen."

"Không giống thế nào?"

"Một người giống như thiếu 8 trăm vạn không trả nổi, không còn cách nào khác ngoài xun xoe em, em thì là chủ nợ của 8 trăm vạn kia."

Hoàng Nhân Tuấn cười thành tiếng, mãi lâu sau mới kính nể giơ ngón cái "Không hổ là thầy."

Giáo sư Ngô im lặng, muốn chờ Hoàng Nhân Tuấn thẳng thắn để được khoan hồng, nhưng Hoàng Nhân Tuấn miệng kín như bưng, hỏi thế nào cũng không chịu nói. Giáo sư Ngô hiếm khi thất bại, bực mình lắc vai Hoàng Nhân Tuấn.

"Thầy không biết hai đứa có chuyện gì, nhưng dạo này trạng thái em không ổn, tự bản thân không phát hiện ra à?"

Hoàng Nhân Tuấn chột dạ sờ chóp mũi "Vẫn ổn mà..."

"Ổn cái gì? Một chút cũng không ổn." Giáo sư Ngô gõ đầu cậu, nghiêm mặt nói "Tự em đếm xem nửa tiếng đồng hồ này em đã nhìn điện thoại bao nhiêu lần rồi?"

Hoàng Nhân Tuấn chối "Bình thường mà, em có việc."

"Thật không?" Giáo sư Ngô kí đầu Hoàng Nhân Tuấn, gãi đúng chỗ ngứa "Trước đây có thấy em vậy đâu?"

"Con người ai rồi cũng khác."

Giáo sư Ngô dĩ nhiên không tin "Em đang đợi ai, có thừa nhận không thì bảo?"

"..."

"Người kia là Lý Đế Nỗ đúng không?"

"..."

"Nhân Tuấn, em có thể nói dối thầy, nói dối Lý Đông Hách, nói dối tất cả mọi người." Giáo sư Ngô cầm tay cậu, thành khẩn giáo dục "Nhưng em không thể lừa dối chính bản thân mình."

Hoàng Nhân Tuấn rũ mắt, môi khẽ mấp máy, muốn nói lại thôi.

Giáo sư Ngô thở dài "Thầy hiểu, em không nói là vì có điều băn khoăn. Nhưng thầy phát hiện người trẻ bây giờ lo lắng quá nhiều. Sao phải lo lắng chứ?"

"Đừng sợ thất bại, cũng đừng sợ khó khăn, chỉ cần còn có thể đứng lên, mấy thứ đó không coi là chuyện lớn lao gì."

Nói xong, giáo sư Ngô phấn chấn đi mất, để lại Hoàng Nhân Tuấn đứng một mình kiểm điểm.

"Em không thể cứ chờ đợi mãi, muốn thì phải chủ động đi tìm câu trả lời."

Trước khi đi giáo sư Ngô nói ẩn ý.

Hoàng Nhân Tuấn ngước mắt, đưa tay nhìn đàn chim nhạn bay về phía Nam.

Cậu thừa nhận cậu đang đợi tin nhắn của Lý Đế Nỗ.

Một khi đã xác nhận xong, những ưu phiền không tên kia sẽ không khiến người ta khó chịu đến vậy nữa. Hoàng Nhân Tuấn như trút được gánh nặng thở dài một hơi, vươn vai bắt đầu lựa lời chuẩn bị tìm Lý Đế Nỗ nói chuyện một chút.

Chủ đề nói chuyện là gì cậu còn chưa nghĩ ra, nhưng chỉ cần Lý Đế Nỗ đồng ý, cậu bằng lòng cùng anh thẳng thắn.

Tổng công ty gửi bưu kiện, thư ký nhắc Lý Đế Nỗ kí nhận. Lý Đế Nỗ cúp điện thoại, đứng bên cạnh bàn, không chớp mắt nhìn văn kiện điều động trên màn hình máy tính.

Anh không gạt Hoàng Nhân Tuấn, năm nay công việc đúng là bận hơn, cấp trên cố ý cất nhắc nên thăng chức cũng ùn ùn kéo đến. Lần này cũng vậy, thấy anh biểu hiện tốt nên dành cơ hội đến trụ sở chính nhậm chức.

Lý Đế Nỗ mở bản đồ xem thử.

Thủ đô cách Hải thành 5 giờ bay.

Đổi lại là người khác chắc chắn sẽ quyết định thật nhanh, đồng ý nhậm chức, nếu là trước kia Lý Đế Nỗ cũng sẽ như vậy.

Nhưng trớ trêu thay, anh ở Hải thành gặp được Hoàng Nhân Tuấn.

Có lẽ Hoàng Nhân Tuấn trách anh, ghét anh, thấy anh phiền.

Nhưng biết đâu một ngày nào đó cậu cũng sẽ nhớ anh, yêu anh.

Một bên là thăng chức tăng lương, một bên là đậu đỏ tương tư.

Lý Đế Nỗ tắt email, gập máy tính lại.

Thật khó chọn.

Còn 1 chương là hết chính văn với 2 cái phiên ngoại nữa <( ̄︶ ̄)>

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me