Norman X Emma Tu Than Biet Yeu
Thật kì lạ thay, chỗ hắc hoả tiễn ấy không cách nào đến được chỗ của Norman và Emma. Có vẻ những bức tường bao quanh hai người nãy giờ vẫn luôn bảo vệ hai người. Hai người đang trượt nhanh bỗng chậm dần lại, cuối cùng dừng hẳn. Đám thú kì dị kia vẫn lơ lửng ở trên, nhìn xuống hai sinh vật kì lạ ở dưới bằng đôi mắt đỏ máu, chỉ trực đợi sơ hở là ăn tươi nuốt sống cả hai người. Nhưng chẳng rõ vì sao mà chúng không dám, hay nói đúng hơn là không thể xuống dưới này. Chúng như thấy thứ gì đó khiến chúng e ngại mà lùi dần về chỗ đám xác chết trên kia. Còn Norman và Emma, hai người sau khi dừng lại, chân liền chạm được, nhưng không chắc có phải nền đất hay không, vì có cảm giác như đang đứng trên một tấm gương vậy, phía dưới lại tiếp tục là khoảng không vô tận.Norman bỏ Emma ra, kéo lại chiếc mũ trùm nãy rơi ra vì gió kéo lại cho Emma và cả cho mình. Rồi nói:- "Nghe đây, tí nữa sẽ xuất hiện tiếng đàn và tiếng hát, nó sẽ gây ra ảo cảnh, khiến cô nhìn thấy thứ mà mình không muốn thấy nhất trong quá khứ. Cô không thể không nghe, vì nếu không nghe cô sẽ không lấy được thuốc Persephone yêu cầu đâu. Chỉ cần nhớ rằng đấy chỉ là ảo cảnh và thức giấc mà thôi. Nhớ chưa?"Emma chưa kịp trả lời thì không gian xung quanh đang tối đen bỗng như có ánh nến mà mờ ảo sáng lên, và Emma nghe thấy tiếng đàn hát, nghe thật hay và ngọt ngào, như tiếng hát của nàng tiên cá vậy, không cưỡng lại được, Emma nhắm mắt lại và hưởng thụ. Sau đó, mở mắt ra, cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện. Emma thấy mình ở trên thiên đình, nằm dưới gốc cây anh đào cổ thụ lâu năm nhất trong cơ thể bé con chừng 10 tuổi. Bỗng nhiên, từ đâu xuất hiện một con khỉ, lông lá đầy mình, mặc trên người bộ giáp, đầu đội mũ miện, mồm kêu:- Tề Thiên Đại Thánh là ta đây, ha ha ha!Tay con khỉ không yên mà cầm cây gậy Như Ý đánh lung tung, khiến khắp nơi đổ vỡ, rung chấn không ngừng, bay qua bay lại khiến Emma giật mình oà khóc. Liền sau đó, chẳng hiểu từ đâu bay ra một bóng hắc y, cả người trùm kín, chỉ liến thoắng thấy ánh mắt hắn có màu xám tro. Nhưng hắn vừa xuất hiện, thấy Emma ngồi khóc thì liền đè Emma ra, mắt xám hằn lên tia đỏ, miệng thở dốc không ngừng.Emma đã sợ nay còn sợ hơn, giãy giụa, gào khóc, mà càng giãy hắn càng ghì chặt. Hắn cúi xuống, phà hơi thở nóng hổi vào cổ Emma, cái miệng không yên tìm đến cái má trắng hồng mà thơm lên, mà cắn nhẹ một phát, rồi lại liếm láp. Emma hoảng quá kêu lên, mà khổ, giờ ai cũng vội chạy khỏi Tề Thiên Đại Thánh cả rồi, ai rảnh đâu mà nghe tiếng cô. Huống hồ cô còn nằm ở nơi xa cách với mọi người.
Còn hắn? Hết liếm láp đôi má hồng, chiếc lưỡi như con rắn, trườn xuống, mò mẫm tìm đến chiếc cổ thanh cao, liếm, cắn khiến cổ trắng xuất hiện vài nốt đo đỏ. Bất ngờ, hắn ta chuyển từ cổ cô sang miệng cô. Cái miệng nhỏ cứ há ra để hét, không ngờ lại tạo cơ hội cho hắn ta đi vào. Hết mút lấy môi hồng nhỏ xinh lại cuốn lấy chiếc lưỡi bé nhỏ của Emma mà đùa nghịch, chơi lưỡi chán chê rồi lại luồn hết khắp ngóc ngách trong miệng nhỏ, mút lấy hết mật ngọt. Đến khi hết hơi rồi mới thả ra, khi ấy Emma đã đỏ mặt cả lên vì thiếu không khí, chân tay bủn rủn chả cử động được. Còn hắn ta, chơi đùa xong thì đứng dậy, kệ cô bé tội nghiệp nằm đấy, hắn chỉ đứng dậy, chùi đi sợi chỉ bạc còn vương ở khóe môi rồi cởi chiếc áo choàng ra. Emma trong cơ thể bé nhỏ ấy ra sức tìm cách thoát thân phải làm sao đây, cứ vậy sẽ nguy hiểm hơn mất. Có lẽ cô đã gần như quên mất lời dặn của Norman rồi, cứ như vậy, cô sẽ bị ảo cảnh ăn mòn trong khi đang ngủ mất.*Khi ấy, ở thực tại*- Ngươi là ai? Cớ sao lại không bị tiếng đàn hát của ta mê hoặc?Trong ánh sáng mờ ảo vọng ra tiếng nói ngọt ngào đầy mị lực, là giọng của một người đàn bà. Bà ta có vẻ rất bất ngờ, lần đầu tiên bà ta gặp một kẻ có thể nghe được tiếng đàn hát của bà ta mà không chìm vào ảo cảnh.- Bà không cần biết ta là ai, chỉ cần tí nữa con bé này tỉnh lại, nhớ dẫn bọn ta đến nơi có Độc Giả Chi Vương.Bà ta càng bất ngờ hơn nữa khi có người biết đến sự tồn tại của Độc Giả Chi Vương mà lại không phải là vị thần tối cao gì. Nhưng bà không lo:- Độc Giả Chi Vương là thứ để ngươi muốn lấy thì lấy sao? Nào có dễ dàng vậy?Nói xong từ sau Norman liền xuất hiện một cặp rắn một đen một đỏ lao tới, nhưng chưa kịp cắn lấy Norman thì liền bị đập mạnh vào thứ gì đó như một bức tường vô hình.- Ngươi thật ra là ai? Vì sao lại có tử khí bao quanh bảo vệ như vậy?Bà ta tỏ vẻ khó hiểu, nhưng có vẻ đã nhận ra, chỉ cười rồi nói:- Nếu con bé này có thể tỉnh lại và ngươi chịu được thì ta sẽ đồng ý.Sau đó mọi thứ lại im lặng, chỉ còn tiếng cặp rắn cố đập vỡ bức tường.Norman đặt Emma trong lòng, nhẹ lau từng giọt mồ hôi lạnh ngắt trên trán cô, ôm chặt cô khi cô run lên từng hồi, cậu biết thứ mà cô nhìn thấy chắc chắn chẳng dễ chịu gì, nhưng cô phải chịu đựng và tỉnh lại, đây là thử thách của cô, cậu chỉ có thể làm đến vậy thôi. Tiếp đó, Norman cạy miệng cô ra, nhét vào đó 1 viên thuốc, rồi viết lên trán cô thứ gì đó, cuối cùng ghé tai cô thì thầm:- Cố lên!Sau đó, cậu đặt cô xuống nền, đứng dậy và bắt lấy 2 con rắn, một tay bóp nát, rồi cuối cùng tan biến.*trong tiềm thức của Emma*Emma đang hốt hoảng vô cùng thì cảm thấy bản thân như có thêm sức mạnh, lại nghe được tiếng nói quen thuộc bên tai. Chẳng hiểu sao bản thân liền bình tĩnh lại, cô nhớ ra, đây vốn chỉ là ảo cảnh, Norman đã nhắc cô rồi mà, chắc hoảng quá nên quên mất. Bình tĩnh lại rồi, nhưng làm sao để thoát ra đây? Có vẻ như ở trong ảo cảnh càng lâu, ý chí cô càng bị ăn mòn dần, cuối cùng ngay cả sinh lực cũng cạn kiệt mà chết đi. Chẳng phải chỉ cần nhận ra đây không phải thực liền có thể tỉnh dậy sao? Cô nhận ra rồi nhưng sao vẫn bị kẹt lại thế này? Phải mau tìm cách thôi, cái chết đang cận kề rồi.Cuối cùng Emma nghĩ ra 1 cách, chẳng biết có thành công hay không, nhưng....đành thử vậy.Cô giật con dao giắt ở lưng hắn, vung về phía hắn khiến hắn lùi ra sau. Thừa cơ cô chém một nhát, thật nhanh, thật chuẩn, thật sắc bén một đường đi qua cổ mình. Máu chảy thành sông....Giật mình mở mắt, Emma trở lại thực tại. Thật may là nó đã thành công. Vấn đề khiến Emma không thế tỉnh giấc không phải vì người đàn ông có mắt màu xám kia, vấn đề chính là bản thân Emma. Muốn thức giấc có 2 cách, hoặc là đánh bại người phát ra tiếng hát, nhưng cô không thể, vì cô đang ở trong tiềm thức, vậy chỉ còn cách thứ 2 là giết chết bản thân trong chính tiềm thức của mình để tỉnh dậy.Tỉnh dậy, Emma thật muốn cảm ơn Norman, vì nếu không có Norman ở ngoài động viên, Emma có lẽ đã thực sự bị khung cảnh kinh khủng ấy nuốt chửng. Nhưng....Norman đâu rồi? Sao cô lại bơ vơ một mình thế này?Thú thực, cô khá hoảng sợ, khá thôi. Nhưng chợt cô thấy trên tay mình có dòng chữ nhỏ ghi lại lời nhắn nhủ của ai đó: "Tiến vào trong, đằng sau cánh cửa kia, thắng được thử thách của Ai Kirai, lấy được thứ cần tìm, trở lại đây, sẽ thấy tôi vẫn chờ cô".
Dù biết rằng hắn chỉ muốn nhắc nhở cô. Nhưng thấy hắn bảo hắn vẫn đợi, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy an tâm và có chút chút hạnh phúc. Ngước mắt nhìn lên, cánh cửa to đùng màu đỏ đen chạm khắc những hình thù kì dị đã xuất hiện tự bao giờ kêu lên kẽo kẹt, dần mở ra, hé lộ khung cảnh bên trong.********
Thật sự cảm ơn các bạn đã bình luận ủng hộ au. Đọc comment của các bạn khiến au có động lực hơn hẳn á. Thành ra ý tưởng nó tuôn ra, cuối cùng viết được bằng này cho mí bạn nè 😘
Còn hắn? Hết liếm láp đôi má hồng, chiếc lưỡi như con rắn, trườn xuống, mò mẫm tìm đến chiếc cổ thanh cao, liếm, cắn khiến cổ trắng xuất hiện vài nốt đo đỏ. Bất ngờ, hắn ta chuyển từ cổ cô sang miệng cô. Cái miệng nhỏ cứ há ra để hét, không ngờ lại tạo cơ hội cho hắn ta đi vào. Hết mút lấy môi hồng nhỏ xinh lại cuốn lấy chiếc lưỡi bé nhỏ của Emma mà đùa nghịch, chơi lưỡi chán chê rồi lại luồn hết khắp ngóc ngách trong miệng nhỏ, mút lấy hết mật ngọt. Đến khi hết hơi rồi mới thả ra, khi ấy Emma đã đỏ mặt cả lên vì thiếu không khí, chân tay bủn rủn chả cử động được. Còn hắn ta, chơi đùa xong thì đứng dậy, kệ cô bé tội nghiệp nằm đấy, hắn chỉ đứng dậy, chùi đi sợi chỉ bạc còn vương ở khóe môi rồi cởi chiếc áo choàng ra. Emma trong cơ thể bé nhỏ ấy ra sức tìm cách thoát thân phải làm sao đây, cứ vậy sẽ nguy hiểm hơn mất. Có lẽ cô đã gần như quên mất lời dặn của Norman rồi, cứ như vậy, cô sẽ bị ảo cảnh ăn mòn trong khi đang ngủ mất.*Khi ấy, ở thực tại*- Ngươi là ai? Cớ sao lại không bị tiếng đàn hát của ta mê hoặc?Trong ánh sáng mờ ảo vọng ra tiếng nói ngọt ngào đầy mị lực, là giọng của một người đàn bà. Bà ta có vẻ rất bất ngờ, lần đầu tiên bà ta gặp một kẻ có thể nghe được tiếng đàn hát của bà ta mà không chìm vào ảo cảnh.- Bà không cần biết ta là ai, chỉ cần tí nữa con bé này tỉnh lại, nhớ dẫn bọn ta đến nơi có Độc Giả Chi Vương.Bà ta càng bất ngờ hơn nữa khi có người biết đến sự tồn tại của Độc Giả Chi Vương mà lại không phải là vị thần tối cao gì. Nhưng bà không lo:- Độc Giả Chi Vương là thứ để ngươi muốn lấy thì lấy sao? Nào có dễ dàng vậy?Nói xong từ sau Norman liền xuất hiện một cặp rắn một đen một đỏ lao tới, nhưng chưa kịp cắn lấy Norman thì liền bị đập mạnh vào thứ gì đó như một bức tường vô hình.- Ngươi thật ra là ai? Vì sao lại có tử khí bao quanh bảo vệ như vậy?Bà ta tỏ vẻ khó hiểu, nhưng có vẻ đã nhận ra, chỉ cười rồi nói:- Nếu con bé này có thể tỉnh lại và ngươi chịu được thì ta sẽ đồng ý.Sau đó mọi thứ lại im lặng, chỉ còn tiếng cặp rắn cố đập vỡ bức tường.Norman đặt Emma trong lòng, nhẹ lau từng giọt mồ hôi lạnh ngắt trên trán cô, ôm chặt cô khi cô run lên từng hồi, cậu biết thứ mà cô nhìn thấy chắc chắn chẳng dễ chịu gì, nhưng cô phải chịu đựng và tỉnh lại, đây là thử thách của cô, cậu chỉ có thể làm đến vậy thôi. Tiếp đó, Norman cạy miệng cô ra, nhét vào đó 1 viên thuốc, rồi viết lên trán cô thứ gì đó, cuối cùng ghé tai cô thì thầm:- Cố lên!Sau đó, cậu đặt cô xuống nền, đứng dậy và bắt lấy 2 con rắn, một tay bóp nát, rồi cuối cùng tan biến.*trong tiềm thức của Emma*Emma đang hốt hoảng vô cùng thì cảm thấy bản thân như có thêm sức mạnh, lại nghe được tiếng nói quen thuộc bên tai. Chẳng hiểu sao bản thân liền bình tĩnh lại, cô nhớ ra, đây vốn chỉ là ảo cảnh, Norman đã nhắc cô rồi mà, chắc hoảng quá nên quên mất. Bình tĩnh lại rồi, nhưng làm sao để thoát ra đây? Có vẻ như ở trong ảo cảnh càng lâu, ý chí cô càng bị ăn mòn dần, cuối cùng ngay cả sinh lực cũng cạn kiệt mà chết đi. Chẳng phải chỉ cần nhận ra đây không phải thực liền có thể tỉnh dậy sao? Cô nhận ra rồi nhưng sao vẫn bị kẹt lại thế này? Phải mau tìm cách thôi, cái chết đang cận kề rồi.Cuối cùng Emma nghĩ ra 1 cách, chẳng biết có thành công hay không, nhưng....đành thử vậy.Cô giật con dao giắt ở lưng hắn, vung về phía hắn khiến hắn lùi ra sau. Thừa cơ cô chém một nhát, thật nhanh, thật chuẩn, thật sắc bén một đường đi qua cổ mình. Máu chảy thành sông....Giật mình mở mắt, Emma trở lại thực tại. Thật may là nó đã thành công. Vấn đề khiến Emma không thế tỉnh giấc không phải vì người đàn ông có mắt màu xám kia, vấn đề chính là bản thân Emma. Muốn thức giấc có 2 cách, hoặc là đánh bại người phát ra tiếng hát, nhưng cô không thể, vì cô đang ở trong tiềm thức, vậy chỉ còn cách thứ 2 là giết chết bản thân trong chính tiềm thức của mình để tỉnh dậy.Tỉnh dậy, Emma thật muốn cảm ơn Norman, vì nếu không có Norman ở ngoài động viên, Emma có lẽ đã thực sự bị khung cảnh kinh khủng ấy nuốt chửng. Nhưng....Norman đâu rồi? Sao cô lại bơ vơ một mình thế này?Thú thực, cô khá hoảng sợ, khá thôi. Nhưng chợt cô thấy trên tay mình có dòng chữ nhỏ ghi lại lời nhắn nhủ của ai đó: "Tiến vào trong, đằng sau cánh cửa kia, thắng được thử thách của Ai Kirai, lấy được thứ cần tìm, trở lại đây, sẽ thấy tôi vẫn chờ cô".
Dù biết rằng hắn chỉ muốn nhắc nhở cô. Nhưng thấy hắn bảo hắn vẫn đợi, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy an tâm và có chút chút hạnh phúc. Ngước mắt nhìn lên, cánh cửa to đùng màu đỏ đen chạm khắc những hình thù kì dị đã xuất hiện tự bao giờ kêu lên kẽo kẹt, dần mở ra, hé lộ khung cảnh bên trong.********
Thật sự cảm ơn các bạn đã bình luận ủng hộ au. Đọc comment của các bạn khiến au có động lực hơn hẳn á. Thành ra ý tưởng nó tuôn ra, cuối cùng viết được bằng này cho mí bạn nè 😘
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me