LoveTruyen.Me

Nuong Tu Ta Yeu Em Dai Ngu Hai Duong

"Vậy nên, ngươi không thể đáp ứng ta?"

Thư Hân thản nhiên hỏi, sau đó thong thả đứng dậy. Tôi không biết nên trả lời như thế nào nữa. Vốn dĩ nếu tôi không phải người thế kỷ 21, tôi cũng vẫn không thể cùng nàng một chỗ.

"Tiểu Đường, ngươi mà cũng có thể nói ra những lời này sao?" Thư Hân bỗng nhiên cất giọng lạnh buốt, như một khối băng nhọn mỏng manh nhưng lại găm vào tâm can tôi đau đớn, "Với sự thông minh của ngươi vẫn có thể ngụy tạo ra một lí do khác khiến ta tin ngươi mà."

Nàng không tin tôi, thực sự nghĩ tôi nói dối nàng.

"Thư Hân..." Chưa bao giờ tôi thấy cơ thể mình vô lực như lúc này.

Nhìn dáng người mảnh khảnh của nàng trước mắt, tôi bỗng thấy sao mình thật nhỏ bé và lạc lõng. Là vai tôi chưa đủ rộng, tay tôi không đủ dài... hay vì xung quanh nàng toàn là ánh nắng, là hoa thơm cỏ ngọt, nên tôi không thể ôm lấy?
Hay vì tôi cũng là nữ nhi?

"Ta rất thất vọng về ngươi." Thư Hân nhìn thẳng vào mắt tôi. Qua những tia nắng nhàn nhạt bao quanh cơ thể, tôi nhìn thật sâu vào mắt nàng, cảm thấy hình ảnh của mình phản chiếu một cách mơ hồ trong làn nước long lanh.

Nàng khóc, nàng đau lòng vì tôi.

"Thư Hân, em phải tin tôi." Tim tôi như ngàn nhát dao cứa phải, lời nói bắt đầu có phần hỗn loạn đi, "Những điều tôi nói là sự thật. Sao em lại nói tôi gạt em?"

Dứt lời, tôi đứng phắt dậy, tiến tới lại gần Thư Hân. Thực sự lúc này, tôi chỉ muốn ôm lấy người con gái trước mắt vào lòng, vĩnh viễn không buông tay.

Thư Hân dường như bất ngờ trước hành động của tôi, nàng hốt hoảng lùi lại phía cửa một bước. Nàng nghẹn ngào nói: "Ngươi cái gì cũng gạt ta. Tất cả đều là giả dối."

Dù đã gắt lên như vậy, nhưng giọng nàng vẫn yếu ớt nhỏ bé. Thư Hân của tôi, quận chúa bướng bỉnh là thế, chỉ mãi mãi là một cô gái bé nhỏ trong trái tim tôi.

"Em thật sự không tin tôi sao?" Tôi không dám bước tới gần nàng nữa, vốn dĩ tôi đã khiến nàng ghê tởm lắm rồi. Lòng dâng lên một sự chua xót đến cồn cạo ruột gan, cả thế giới trong tôi cơ hồ như sụp đổ ngay trước mắt. Tôi cụp mi, hình như khóe môi tôi đang run lên thì phải. "Thực xin lỗi, Thư Hân..."

Tôi phải đi thôi, tôi không nên ở lại nữa. Chính tôi còn không chấp nhận được bản thân mình, làm sao tôi có thể cầu xin sự tin tưởng từ người mình yêu thương?

Bước chân tôi loạng choạng xiêu vẹo, tóc mai rũ bên thái dương cũng chẳng còn làm tôi bận lòng nữa. Tôi cúi đầu không dám nhìn nàng, cố gắng đi thật xa nàng để nàng không bị tôi làm cho ghê tởm.

Ngang qua nàng, mùi hương quen thuộc lại xộc vào cánh mũi. Tôi cắn răng để đừng rơi nước mắt, thầm tự nhủ mình sẽ vĩnh viễn ghi nhớ hương thơm này.

Vĩnh viễn khắc sâu hình bóng nàng vào trong tim.

Thư Hân, người con gái mà tôi đã yêu, sẽ yêu, mãi yêu.

Vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, cảm giác tay phải đã bị siết chặt lấy. Tôi ngỡ ngàng quay đầu nhìn Thư Hân. Qua làn nước mắt đang lăn dài trên má, ánh nhìn đầy bi thương và phẫn uất chiếu lên người tôi, nàng cất giọng nghẹn ngào, yếu ớt: "Tiểu Đường, đừng không cần ta. Xin ngươi..."

Bàn tay Thư Hân lạnh buốt, có phải nàng đang sợ hay không? Nàng vì tôi mà rơi lệ, vì tôi mà van xin... Nàng là quận chúa, lại hạ mình vì một kẻ hèn nhát như tôi.

"Thư Hân, ta... ta mãi cần ngươi." Tôi nắm nhẹ bàn tay run rẩy của nàng, cố kìm nén không ôm nàng thật chặt, "Nhưng lịch sử không thể thay đổi được."

Đúng vậy, lịch sử vốn dĩ không có tôi!

"Tháng tám năm 1470, tức là tháng này đây, Chiêm Vương Mộc Hành sẽ đem hơn mười vạn quân đánh úp vào Hóa Châu. Nhân cơ hội này, vua Tống Minh Hào huy động trai tráng sung quân rồi ban sách lược bình Chiêm. Cha và biểu ca ngươi sẽ dẫn mười vạn quân do vua thân hành chỉ huy đi sau. Cuộc chiến sẽ kéo dài đến tháng 5 năm 1471 mới hoàn toàn kết thúc. Thánh Thượng sẽ tổ chức lễ mừng thắng trận tại Đông Kinh..." Tôi không nhớ chính xác thời điểm, vì môn Lịch Sử của tôi cực kỳ tệ, nhưng đủ để tôi tường thuật cho Thư Hân nghe. Tôi muốn nàng biết rằng, tôi không phải kẻ chỉ nói dối.

Trái tim tôi đối với nàng là thật lòng.

"Thư Hân, ta với ngươi, là tuyệt đối không thể." Tôi chua xót nhấn mạnh, nhìn gương mặt đang đầy kinh hoàng trước mắt mà lòng quặn đau. "Trong khoảng thời gian Thánh Thượng cho ba quân ăn Tết, vào ngày 28/12/1470, ngươi sẽ được Người ban hôn lễ."

Đúng vậy, ngày đó, là ngày nàng sẽ kết tóc se duyên, ở trong vòng tay người phò mã hết mực thương yêu nàng.

Tôi học cực kỳ kém lịch sử, nhưng không hiểu vì lý gì, những việc liên quan đến cô quận chúa sắc nức hương trời nổi danh trong sử sách này lại khiến cho tôi tạc ghi sâu đậm đến thế.

"Tiểu Đường, ngươi đang nói cái gì vậy?" Bờ vai Thư Hân run rẩy kịch liệt, nàng lắc đầu nguầy nguậy, "Ta không tin, ta không tin đâu, Tiểu Đường..."

Tôi đau lòng nhìn Thư Hân, cánh tay vươn ra định ôm trọn nàng vào lòng. Nhưng từ xa đã vọng lại tiếng nam tử quen thuộc: "Biểu muội có ở đây không?"

Thư Hân vội vã quay người lại, nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt tèm lem trên gương mặt thanh tú. Tôi ngẩn người ra ở ngưỡng cửa, mấy chục giây sau, vị nam tử thân vận áo tím đã đi tới bên cạnh, đôi lông mày lưỡi mác, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng khẽ vẽ lên nụ cười cùng đôi mắt sáng như sao trên bầu trời đêm thăm thẳm.

"Tinh Kiệt đại nhân." Tôi méo mó nở nụ cười, không quên hành lễ.

"Triệu đệ chớ khách sáo." Dạo này Tinh Kiệt đã chuyển sang gọi tôi là đệ đệ, coi như người thân trong nhà, thậm chí sau vụ án của nhà họ Vương, thi thoảng còn mời tôi đi uống rượu nữa. "Ta cũng định tìm đệ đây."

Tôi đối với vị idol cổ đại này đúng là bất khả kháng cự. Dù sao hắn ta cũng là nam nhân, hô phong hoán vũ là chuyện thường tình, dại gì mà không nhận làm người thân.

"Tìm đệ?"

"Thuần ca có việc gì gấp sao?" Lúc này Thư Hân đã lên tiếng, gương mặt bất động biến sắc, chỉ hơi hồng hồng nới khóe mắt, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tinh Kiệt chỉ thoáng khựng lại vài giây. Đương nhiên, trực giác của người này vô cùng nhạy bén, nhưng không phải loại nam tử nhiều chuyện. Anh ta chỉ mỉm cười và đi thẳng vào chủ đề chính: "Hoàng thượng mở yến tiệc nho nhỏ cùng mấy vị cận thần, Người nói cha nên mang theo chúng ta, không Người sẽ giận."

Thư Hân cụp mi, nàng thong thả nói: "Cũng lâu rồi muội chưa bái kiến Hoàng thúc."

Chuyện gia đình, các ngươi tự giải quyết. Tôi ngẩn ngơ, chắp tay sau lưng nhìn trời nhìn đất.
Nơi nào tôi có thể dừng chân đây? Hay trở về trấn Thanh Tri với Tú Linh muội, thong thả tìm cách quay trở về hiện đại?

Nhưng mà, sao lòng tôi lại nặng trĩu đến như vậy? Người con gái tôi yêu, không chỉ cách tôi về địa vị, mà còn cách cả một khoảng thời gian, không gian trùng trùng điệp điệp, hư ảo vô cùng.

Tôi đương định bước đi đã bị Tinh Kiệt gọi giật lại: "Hoàng Thượng nói Triệu đệ cũng phải đến, nếu không ngài đích thân đến đây đấy."

Ồ, hóa ra là rủ rê tôi đến uống rượu.

...

Hả?! Cái gì? Hoàng Thượng á? ------- Đùa tôi à?

Tôi mở to mắt, trợn trừng nhìn Tinh Kiệt. Nãy vừa nhắc đến anh Hoàng cái, giờ anh ý mời đến tận yến tiệc luôn. Điềm gở, điềm gở!

"Đệ á? Vì sao? Đệ có phạm tội gì đâu?" Tôi phất ống tay áo, chất giọng sang sảng thừa hưởng từ ông nội lại vang khắp chốn Vương phủ, "Đệ không đắc tội gì với Người mà."

Thư Hân cũng thoáng kinh ngạc, nàng khó hiểu nhìn Tinh Kiệt. Anh ta xoay người, không che giấu được nụ cười trên khóe môi: "Hai người cứ đến rồi biết."

Thế này càng nguy hiểm! Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Nhưng lần nữa, kế hoạch của tôi lại bị hủy hoại vì...

"A, phải rồi. Hoàng Thượng nói nếu đệ định trốn thì sẽ thay Thư Hân dán lệnh truy nã khắp thành!"

Cái này cũng quá cao tay rồi đi.

Tôi nhìn sang Thư Hân, thấy gương mặt nàng thoáng ửng hồng. Bắt gặp ánh mắt đầy si mê của tôi, nàng e thẹn quay lưng bước vào phòng. "Ta mới nói vậy với mình Tiểu Đường thôi." Liền sau đó, nàng khép cửa phòng.

Đúng là mấy người này nếu không làm quan thì chắc là xã hội đen rồi. Gì mà ăn ý nhau vậy?

Tôi nhìn theo bóng nam tử cao ráo rắn rỏi đang phăm phăm thẳng sống lưng bước về phía trước, khẽ thở dài một hơi. Xem ra tôi không có cửa chuồn rồi!

Ráng chiều bên đường chân trời đỏ thẫm một màu, từng đàn chim én tà tà lượn trên không trung, tôi mơ màng nhìn theo hình bóng đôi chim in trên từng lũy tre, cành trúc. Trong xe ngựa là một mảng tĩnh lặng, chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe nện lộc cộc dưới mặt đường.

Thư Hân ngồi đối diện tôi, ánh mắt nàng hướng ra ngoài cửa sổ, cả quãng đường chẳng mở miệng nói với tôi một lời nào. Sự trầm mặc bao phủ khiến trái tim tôi ngột ngạt vô cùng, chẳng mấy chốc đã trở thành nỗi đau dày vò từng thớ thịt trên cơ thể.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me