Nuong Tu Tai Thuong Vi Phu Huu Le Tieu Binh La Y
Bảy ngày sau, đại phu tới khám cho Lục Xuyên Hàn hai lần, hết thảy đều bình thường. Trừ cái chân của hắn ra, mọi thứ vẫn bình thường.Lục Xuyên Hàn vốn nghĩ, ma đầu Liễu Phi Nhứ ở trước cửa Hoa Đăng Chu Thượng đánh hắn nhất định sẽ gây ra rất nhiều phiền phức ồn ào, hắn cũng như Liễu Phi Nhứ, căn dặn hạ nhân chuẩn bị đối phó với mấy lời đàm tiếu.Nhưng, không có tin tức nào truyền đến. An tĩnh như không có gì xảy ra.Liễu Phi Nhứ bên kia cũng không có gì đặc biệt, nàng đã nhiều ngày ở trắc ngọa phòng, nhớ tới thì đến xem hắn, không nhớ tới...... Thì thôi.Lục Xuyên Hàn hầu hết thời gian đều nằm ở trong phòng, tuy nói ăn uống không lo, còn có người hầu hạ, nhưng hắn không thể lộn xộn, thậm chí đứng dậy cũng gian nan, đối với kẻ ngày thường chạy loạn khắp nơi nơi như hắn mà nói, quả thực là ác mộng, hơn nữa, như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.Sau cơm trưa, Lục Xuyên Hàn buồn chán nằm trên giường mơ màng sắp ngủ, mí mắt đánh nhau chuẩn bị phải khép lại, trong viện bỗng nhiên vang lên một trận hoan hô nhảy nhót, tiện đà có tiếng vỗ tay truyền đến.Lục Xuyên Hàn nhíu mày, tưởng là ảo giác, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Mới vừa nhắm lại trong chốc lát, lại có tiếng hoan hô vang lên.Hắn ngay sau đó mở to mắt, rốt cuộc là ai ở trong sân ồn ào nhốn nháo, không để cho ai ngủ!!Hắn đang muốn nổi giận, trong viện vang lên tiếng Thanh Thanh: "Tiểu thư thật là lợi hại!!"Lời còn chưa ra đến cửa miệng, hắn lại nuốt trở vào.Hóa ra là Liễu Phi Nhứ ở trong sân a......Quên đi, dù sao hắn đánh không lại, nói cũng không xong, cứ coi như không có gì xảy ra đi!!!Lục Xuyên Hàn bình tĩnh lại, một lần nữa nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Nhưng mới vừa nhắm lại trong chốc lát, trong viện lại lần nữa vang lên vỗ tay cùng tiếng hoan hô, tiếp theo có tiếng cười truyền đến, cẩn thận nghe, bọn nha hoàn tựa hồ còn kêu "Thiếu phu nhân thật là lợi hại".Lục Xuyên Hàn không hiểu, Liễu Phi Nhứ giờ này ở trong sân làm gì? Không ngủ trưa thì thôi đi, còn mang theo bọn nha hoàn làm loạn làm điên!Không được, cái này nhất định phải ngăn cản, các nàng không ngủ là việc của các nàng, nhưng chuyện này ảnh hưởng đến hắn!!Lục Xuyên Hàn từ trên giường thật cẩn thận bò dậy, rồi sau đó dùng chân trái nhảy lò cò tới cửa phòng. Lời muốn nói đã chuẩn bị xong, hắn đang định hét lên với Liễu Phi Nhứ, cảnh trước mắt đã làm hắn lặng thinh.Trong sân, Liễu Phi Nhứ đang luyện kiếm.Nàng nhẹ nhàng mềm mại, mỗi bước di chuyển như có hào quang, thanh kiếm trong tay nàng càng linh hoạt uyển chuyển hơn, nhanh chóng đổi hướng theo từng tư thế của nàng. Vốn là đang luyện kiếm, nhưng trông nàng giống như đang múa.
Đó là một 'điệu múa' đặc biệt mà Lục Xuyên Hàn chưa từng thấy trước đây ở một nơi như Hoa Đăng Chu Thượng.
Hắn ngây ngốc, một tay giữ lấy khung cửa, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Liễu Phi Nhứ ở giữa sân.
Liễu Phi Nhứ thay đổi chiêu thức, ngón chân chạm đất, nửa người về phía sau, cả người bay lên không trung, y phục màu lam nhạt trang nghiêm đung đưa theo gió, đem mấy cánh hoa rơi xuống đất. Những cánh hoa nhảy múa chầm chậm rơi.Liễu Phi Nhứ sau khi xoay người trên không trung thì vững vàng chạm đất, kiếm trong tay duỗi thẳng cùng những cánh hoa.Bóng kiếm chấn động, bạch quang phản chiếu tận tâm can. Nhất thời, ngay cả ánh nắng cũng mất đi vài phần màu sắc.Lục Xuyên Hàn sững sờ.Hắn nhìn gương mặt Liễu Phi Nhứ, mới nhớ tới một chuyện mà hắn đã xem nhẹ. Nữ ma đầu này thật sự ghê gớm, nhưng cũng rất xinh đẹp!Khác với vẻ ôn nhu như nước của Liễu Phi Loan, nàng kinh tâm động phách, vẻ đẹp của nàng làm người khác không dám chạm vào.Lục Xuyên Hàn chớp chớp đôi mắt trong veo sáng ngời đang phải chiếu hình ảnh nụ cười đẹp như tranh vẽ của Liễu Phi Nhứ.Bọn nha hoàn vây quanh sửng sốt một chút, lập tức reo lên: "Thiếu phu nhân thật là lợi hại!"Thanh Thanh cũng vung tay lên, hưng phấn: "Tiểu thư nhà ta là lợi hại nhất!"Liễu Phi Nhứ hạ kiếm, cánh hoa theo đó rơi xuống. Nàng thu kiếm.Thanh Thanh lập tức đi lên, không tiếc lời khen: "Tiểu thư, người là cô nương lợi hại nhất mà ta từng biết, vừa mỹ vừa soái, tuyệt thế vô song!!!"Liễu Phi Nhứ bật cười, dùng chuôi kiếm gõ nhẹ đầu nàng hai cái: "Thật dẻo miệng. Trước đây ta đã dạy ngươi, sao ngươi không luyện tập?""A..." Thanh Thanh ngượng ngùng: "Tài năng có hạn... Học không được!!!""Là không học được, hay là lười biếng không học?""..." Thanh Thanh bĩu môi. Bảo nàng đùa hoa nghịch cỏ thì được, múa đao luyện kiếm, nàng thực sự không học được.Tiểu thư cầm kiếm thì anh dũng dứt khoát, nàng cầm kiếm chỉ có run run rẩy rẩy, chưa đánh được ai còn làm chính mình bị thương.Chuyện này nàng sớm đã tự hiểu.Liễu Phi Nhứ cười lắc đầu, lơ đãng liếc nhìn Lục Xuyên Hàn bên kia. Trong mắt Lục Xuyên Hàn tràn đầy kinh ngạc, chớp cái đã biến mất.Lục Xuyên Hàn hồi phục tinh thần, thấy Liễu Phi Nhứ đang nhìn mình thì vội vàng xoay người, không chú ý một chút, đầu liền đập vào cửa. Hắn cũng không quan tâm trên đầu đau đớn, sốt ruột xoay đi chỗ khác, chân trái nhảy lò cò về phòng.Liễu Phi Nhứ nhíu mày, trong mắt có ý cười hiện lên.Sau khi nàng đẩy cửa tiến vào, Lục Xuyên Hàn đã nằm trên giường. Hắn nằm nghiêng úp mặt vào tường, nghe thấy tiếng động, đoán là Liễu Phi Nhứ, hắn cũng không dám quay lại nhìn.Liễu Phi Nhứ đi đến ngồi ở mép giường.Nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Đừng giả vờ ngủ, ta vừa mới thấy ngươi đứng ở cửa."Lục Xuyên Hàn không nhúc nhích, ngoan cố nhắm mắt, làm như mình đã ngủ say.Liễu Phi Nhứ biết hắn đang giả vờ, nhưng tâm tình nàng hôm nay rất tốt, không thèm so đo với hắn. Dù sao, nàng cũng không có chuyện gì muốn nói với hắn.Biết hắn còn thức, nàng nói: "Chân ngươi đang gãy, tạm thời không thể đi ra ngoài. Xem ra ngươi ở trong phòng sẽ rất nhàm chán, ta có việc cho ngươi làm đây." Vừa nghe xong lời này, Lục Xuyên Hàn mở to hai mắt, đột ngột quay đầu, khiếp sợ nhìn Liễu Phi Nhứ.Hắn cau mày, lời nói ra như không thể tin nổi: "Chân ta đã gãy, ngươi còn bày việc cho ta làm? Liễu Phi Nhứ, ngươi tự đi mà làm.""..."Liễu Phi Nhứ giơ tay lên, Lục Xuyên Hàn vội vàng che mặt mình lại.Liễu Phi Nhứ hừ một tiếng, thu tay lại. Ngữ khí nhàn nhạt nói: "Mặc kệ ngươi có muốn hay không, ta đều đã lo liệu xong. Những phú quý nhân gia khác, bằng tuổi ngươi đã học đủ thứ thi thư, không có sở trường đặc biệt thì cũng biết ăn nói. Ngươi nhìn ngươi xem, cái gì cũng không có, còn không biết xấu hổ mà mở miệng xưng Túc Viễn Hầu Phủ tiểu hầu gia.""..." Lục Xuyên Hàn trợn trắng mắt: "Ai nói ta cái gì cũng không có? Đó là do ngươi không thấy, không có nghĩa là ta không có!""Vậy ngươi có gì? Thử cho ta xem?""..." Lục Xuyên Hàn bĩu môi: "Ta đang gãy chân, không thể hiện cho ngươi xem được.""Đó chính là cái gì cũng không có.""..."Liễu Phi Nhứ đứng dậy:" Từ ngày mai trở đi, ngươi phải theo sự sắp xếp của ta. Chân của ngươi có gãy, có đi lại được hay không cũng không ảnh hưởng gì đến những việc ta đã an bài cho ngươi.""Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!""Cho ngươi học vài thứ bản lĩnh, niệm nhiều thi thư, để sau này ra ngoài không bị người khác chê cười.""..."Nói xong, Liễu Phi Nhứ đi ra ngoài.Lục Xuyên Hàn rầu rĩ muốn đá chân, nhưng mới vừa động đã đau. Hắn mếu máo, nhặt chiếc gối bên cạnh lên vùi đầu hét lớn: "Aaaaa..."Nhờ có gối đầu cản âm, tiếng hét phát ra cũng rất nhỏ.Ma đầu vẫn hoàn ma đầu, dù có đẹp đến mấy cũng là ma đầu!A a a!!!Liễu Phi Nhứ đứng ở cửa lặng lẽ nhìn vào bên trong. Nàng khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên, dù có đánh gãy chân, cho hắn chút giáo huấn thì cũng không thể ngay lập tức thay đổi được một sự thật, hắn là một tên ngốc.Nàng xoay ngươi đi về trắc ngọa phòng.Thanh Thanh nhận của gã sai vặt một cái hộp nhỏ, thấy Liễu Phi Nhứ đi đến thì vội vàng vẫy tay, giơ chiếc hộp lên quơ quơ."Tiểu thư! Liễu phủ cho người mang đồ người muốn tới!"Liễu Phi Nhứ đi đến nhận chiếc hộp trong tay Thanh Thanh. Nàng mở hộp ra ghé mũi ngửi, là đồ nàng cần.Sư huynh bên đó làm việc thật năng suất, mấy ngày trước vừa mới để bồ câu đưa thư qua nói nàng muốn cái này, sư huynh đã nhanh chóng mang tới Liễu Phủ.Thanh Thanh tò mò hỏi: "Tiểu thư, đây là thứ gì a? Mùi thơm quá, có ăn được không?""Không!" Liễu Phi Nhứ đóng nắp hộp: "Ngươi đó, chỉ biết ăn! Đây là thuốc mỡ.""Thuốc mỡ?" Thanh Thanh sửng sốt: "Người bị thương sao? Bị thương ở đâu? Để nô tỳ xem nào!"Liễu Phi Nhứ gõ nhẹ đầu nàng: "Thanh Thanh, ngươi là đồ ngốc sao? Ta sao có thể bị thương, cái này không phải cho ta dùng.""Không phải cho người dùng...."Thanh Thanh xoa chỗ bị gõ, chớp chớp mắt. Nếu không phải tiểu thư dùng, như vậy là cho... Thanh Thanh chợt nhớ ra, hiện giờ trong phủ cần dùng đến thuốc mỡ, chỉ có thể là tiểu hầu gia!"Tiểu thư, nô tỳ biết rồi, người..."Thanh Thanh kích động xoay người muốn nói với Liễu Phi Nhứ, nàng lại sớm đã đi vào phòng. Hơn nữa còn nhìn mặt Thanh Thanh cười cười, đóng cửa phòng lại.Thanh Thanh: "..."Thanh Thanh bĩu môi, hừ một tiếng buồn bực dậm dậm chân.Giờ tý đêm khuya.Lục Xuyên Hàn ôm gối bình yên ngủ.Liễu Phi Nhứ rón rén đi vào phòng hắn, cẩn thận kiểm tra xem hắn đã ngủ say hay chưa. Xác nhận xong mới ngồi xuống mép giường.Nàng liếc nhìn chân phải đã được bó của Lục Xuyên Hàn, mím môi mở hộp thuốc mỡ.Hộp vừa mở ra, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập nơi chóp mũi.Liễu Phi Nhứ liếc mắt nhìn Lục Xuyên Hàn một cái: "Tiểu tử thối, dược liệu nối xương tốt nhất của võ lâm minh có tiền còn không mua được, may cho ngươi!"
----------------
Truyện có set pass, chương khóa đăng tại wordpress peachyyxinhh.wordpress.comLink trong phần mô tả trang cá nhân
Đó là một 'điệu múa' đặc biệt mà Lục Xuyên Hàn chưa từng thấy trước đây ở một nơi như Hoa Đăng Chu Thượng.
Hắn ngây ngốc, một tay giữ lấy khung cửa, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào Liễu Phi Nhứ ở giữa sân.
Liễu Phi Nhứ thay đổi chiêu thức, ngón chân chạm đất, nửa người về phía sau, cả người bay lên không trung, y phục màu lam nhạt trang nghiêm đung đưa theo gió, đem mấy cánh hoa rơi xuống đất. Những cánh hoa nhảy múa chầm chậm rơi.Liễu Phi Nhứ sau khi xoay người trên không trung thì vững vàng chạm đất, kiếm trong tay duỗi thẳng cùng những cánh hoa.Bóng kiếm chấn động, bạch quang phản chiếu tận tâm can. Nhất thời, ngay cả ánh nắng cũng mất đi vài phần màu sắc.Lục Xuyên Hàn sững sờ.Hắn nhìn gương mặt Liễu Phi Nhứ, mới nhớ tới một chuyện mà hắn đã xem nhẹ. Nữ ma đầu này thật sự ghê gớm, nhưng cũng rất xinh đẹp!Khác với vẻ ôn nhu như nước của Liễu Phi Loan, nàng kinh tâm động phách, vẻ đẹp của nàng làm người khác không dám chạm vào.Lục Xuyên Hàn chớp chớp đôi mắt trong veo sáng ngời đang phải chiếu hình ảnh nụ cười đẹp như tranh vẽ của Liễu Phi Nhứ.Bọn nha hoàn vây quanh sửng sốt một chút, lập tức reo lên: "Thiếu phu nhân thật là lợi hại!"Thanh Thanh cũng vung tay lên, hưng phấn: "Tiểu thư nhà ta là lợi hại nhất!"Liễu Phi Nhứ hạ kiếm, cánh hoa theo đó rơi xuống. Nàng thu kiếm.Thanh Thanh lập tức đi lên, không tiếc lời khen: "Tiểu thư, người là cô nương lợi hại nhất mà ta từng biết, vừa mỹ vừa soái, tuyệt thế vô song!!!"Liễu Phi Nhứ bật cười, dùng chuôi kiếm gõ nhẹ đầu nàng hai cái: "Thật dẻo miệng. Trước đây ta đã dạy ngươi, sao ngươi không luyện tập?""A..." Thanh Thanh ngượng ngùng: "Tài năng có hạn... Học không được!!!""Là không học được, hay là lười biếng không học?""..." Thanh Thanh bĩu môi. Bảo nàng đùa hoa nghịch cỏ thì được, múa đao luyện kiếm, nàng thực sự không học được.Tiểu thư cầm kiếm thì anh dũng dứt khoát, nàng cầm kiếm chỉ có run run rẩy rẩy, chưa đánh được ai còn làm chính mình bị thương.Chuyện này nàng sớm đã tự hiểu.Liễu Phi Nhứ cười lắc đầu, lơ đãng liếc nhìn Lục Xuyên Hàn bên kia. Trong mắt Lục Xuyên Hàn tràn đầy kinh ngạc, chớp cái đã biến mất.Lục Xuyên Hàn hồi phục tinh thần, thấy Liễu Phi Nhứ đang nhìn mình thì vội vàng xoay người, không chú ý một chút, đầu liền đập vào cửa. Hắn cũng không quan tâm trên đầu đau đớn, sốt ruột xoay đi chỗ khác, chân trái nhảy lò cò về phòng.Liễu Phi Nhứ nhíu mày, trong mắt có ý cười hiện lên.Sau khi nàng đẩy cửa tiến vào, Lục Xuyên Hàn đã nằm trên giường. Hắn nằm nghiêng úp mặt vào tường, nghe thấy tiếng động, đoán là Liễu Phi Nhứ, hắn cũng không dám quay lại nhìn.Liễu Phi Nhứ đi đến ngồi ở mép giường.Nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Đừng giả vờ ngủ, ta vừa mới thấy ngươi đứng ở cửa."Lục Xuyên Hàn không nhúc nhích, ngoan cố nhắm mắt, làm như mình đã ngủ say.Liễu Phi Nhứ biết hắn đang giả vờ, nhưng tâm tình nàng hôm nay rất tốt, không thèm so đo với hắn. Dù sao, nàng cũng không có chuyện gì muốn nói với hắn.Biết hắn còn thức, nàng nói: "Chân ngươi đang gãy, tạm thời không thể đi ra ngoài. Xem ra ngươi ở trong phòng sẽ rất nhàm chán, ta có việc cho ngươi làm đây." Vừa nghe xong lời này, Lục Xuyên Hàn mở to hai mắt, đột ngột quay đầu, khiếp sợ nhìn Liễu Phi Nhứ.Hắn cau mày, lời nói ra như không thể tin nổi: "Chân ta đã gãy, ngươi còn bày việc cho ta làm? Liễu Phi Nhứ, ngươi tự đi mà làm.""..."Liễu Phi Nhứ giơ tay lên, Lục Xuyên Hàn vội vàng che mặt mình lại.Liễu Phi Nhứ hừ một tiếng, thu tay lại. Ngữ khí nhàn nhạt nói: "Mặc kệ ngươi có muốn hay không, ta đều đã lo liệu xong. Những phú quý nhân gia khác, bằng tuổi ngươi đã học đủ thứ thi thư, không có sở trường đặc biệt thì cũng biết ăn nói. Ngươi nhìn ngươi xem, cái gì cũng không có, còn không biết xấu hổ mà mở miệng xưng Túc Viễn Hầu Phủ tiểu hầu gia.""..." Lục Xuyên Hàn trợn trắng mắt: "Ai nói ta cái gì cũng không có? Đó là do ngươi không thấy, không có nghĩa là ta không có!""Vậy ngươi có gì? Thử cho ta xem?""..." Lục Xuyên Hàn bĩu môi: "Ta đang gãy chân, không thể hiện cho ngươi xem được.""Đó chính là cái gì cũng không có.""..."Liễu Phi Nhứ đứng dậy:" Từ ngày mai trở đi, ngươi phải theo sự sắp xếp của ta. Chân của ngươi có gãy, có đi lại được hay không cũng không ảnh hưởng gì đến những việc ta đã an bài cho ngươi.""Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!""Cho ngươi học vài thứ bản lĩnh, niệm nhiều thi thư, để sau này ra ngoài không bị người khác chê cười.""..."Nói xong, Liễu Phi Nhứ đi ra ngoài.Lục Xuyên Hàn rầu rĩ muốn đá chân, nhưng mới vừa động đã đau. Hắn mếu máo, nhặt chiếc gối bên cạnh lên vùi đầu hét lớn: "Aaaaa..."Nhờ có gối đầu cản âm, tiếng hét phát ra cũng rất nhỏ.Ma đầu vẫn hoàn ma đầu, dù có đẹp đến mấy cũng là ma đầu!A a a!!!Liễu Phi Nhứ đứng ở cửa lặng lẽ nhìn vào bên trong. Nàng khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. Quả nhiên, dù có đánh gãy chân, cho hắn chút giáo huấn thì cũng không thể ngay lập tức thay đổi được một sự thật, hắn là một tên ngốc.Nàng xoay ngươi đi về trắc ngọa phòng.Thanh Thanh nhận của gã sai vặt một cái hộp nhỏ, thấy Liễu Phi Nhứ đi đến thì vội vàng vẫy tay, giơ chiếc hộp lên quơ quơ."Tiểu thư! Liễu phủ cho người mang đồ người muốn tới!"Liễu Phi Nhứ đi đến nhận chiếc hộp trong tay Thanh Thanh. Nàng mở hộp ra ghé mũi ngửi, là đồ nàng cần.Sư huynh bên đó làm việc thật năng suất, mấy ngày trước vừa mới để bồ câu đưa thư qua nói nàng muốn cái này, sư huynh đã nhanh chóng mang tới Liễu Phủ.Thanh Thanh tò mò hỏi: "Tiểu thư, đây là thứ gì a? Mùi thơm quá, có ăn được không?""Không!" Liễu Phi Nhứ đóng nắp hộp: "Ngươi đó, chỉ biết ăn! Đây là thuốc mỡ.""Thuốc mỡ?" Thanh Thanh sửng sốt: "Người bị thương sao? Bị thương ở đâu? Để nô tỳ xem nào!"Liễu Phi Nhứ gõ nhẹ đầu nàng: "Thanh Thanh, ngươi là đồ ngốc sao? Ta sao có thể bị thương, cái này không phải cho ta dùng.""Không phải cho người dùng...."Thanh Thanh xoa chỗ bị gõ, chớp chớp mắt. Nếu không phải tiểu thư dùng, như vậy là cho... Thanh Thanh chợt nhớ ra, hiện giờ trong phủ cần dùng đến thuốc mỡ, chỉ có thể là tiểu hầu gia!"Tiểu thư, nô tỳ biết rồi, người..."Thanh Thanh kích động xoay người muốn nói với Liễu Phi Nhứ, nàng lại sớm đã đi vào phòng. Hơn nữa còn nhìn mặt Thanh Thanh cười cười, đóng cửa phòng lại.Thanh Thanh: "..."Thanh Thanh bĩu môi, hừ một tiếng buồn bực dậm dậm chân.Giờ tý đêm khuya.Lục Xuyên Hàn ôm gối bình yên ngủ.Liễu Phi Nhứ rón rén đi vào phòng hắn, cẩn thận kiểm tra xem hắn đã ngủ say hay chưa. Xác nhận xong mới ngồi xuống mép giường.Nàng liếc nhìn chân phải đã được bó của Lục Xuyên Hàn, mím môi mở hộp thuốc mỡ.Hộp vừa mở ra, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập nơi chóp mũi.Liễu Phi Nhứ liếc mắt nhìn Lục Xuyên Hàn một cái: "Tiểu tử thối, dược liệu nối xương tốt nhất của võ lâm minh có tiền còn không mua được, may cho ngươi!"
----------------
Truyện có set pass, chương khóa đăng tại wordpress peachyyxinhh.wordpress.comLink trong phần mô tả trang cá nhân
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me