LoveTruyen.Me

Nuong Tu Tai Thuong Vi Phu Huu Le Tieu Binh La Y

Khi Lục Xuyên Hàn bị Liễu Phi Nhứ kéo ra khỏi Vạn Hoa Các, sau lưng hắn ứa đầy mồ hôi lạnh, trên người da gà da vịt nổi hết lên. Nàng đi phía trước không nói lời nào, hắn cũng không dám mở miệng, cúi đầu đi theo đằng sau.

Lúc ở thanh lâu nàng không động thủ làm hắn rất ngạc nhiên, chỉ vừa nghĩ đến lúc đó là hắn lại run lên, còn tưởng rằng nàng sẽ không khách khí, sẽ ở trước mặt mọi người đánh cho hắn một trận ra bã chứ.

Nhưng nàng lại không làm thế....

Hai người cứ im lặng như vậy đi về Túc Viễn Hầu phủ.

Về tới Đông viện, Lục Xuyên Hàn thấy Liễu Phi Nhứ không nói gì thì cứ tưởng mọi chuyện như vậy là đã xong, khi hắn chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì...

Chân trước của hắn vừa bước vào cửa đã nghe thấy Liễu Phi Nhứ phun ra một câu: "Quỳ xuống."

Lục Xuyên Hàn sửng sốt, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, tức giận nói: "Liễu Phi Nhứ, ngươi đừng có mà quá đáng. Ta đây đường đường là Túc Viễn Hầu phủ tiểu hầu gia, tại sao ta phải quỳ trước mặt ngươi? Ngươi có tin ta cho người đuổi ngươi ra khỏi Hầu phủ không?"

Liễu Phi Nhứ lạnh lùng xoay người lại, động động cổ tay.

Lục Xuyên Hàn thấy vậy không tự chủ mà lui về phía sau hai bước, hắn có thể cảm nhận được đây là điềm báo Liễu Phi Nhứ chuẩn bị ra tay.

Hắn chớp chớp mắt, bày ra tư thế phòng thủ: "Liễu Phi Nhứ, ta cảnh cáo ngươi, đây là Túc Viễn Hầu phủ, nếu ngươi dám động thủ, ta sẽ mách..."

Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Liễu Phi Nhứ đã quay ngang người, một đòn chuẩn xác đạp vào giữa bụng hắn. Hắn bị đá văng ra ngoài, đập vào cửa rồi ngã lăn xuống đất.

"Khụ, khụ, khụ...."

Lục Xuyên Hàn nằm trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, biểu cảm vặn vẹo.

Liễu Phi Nhứ đi qua, cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng nàng nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta sởn tóc gáy.

Nàng nửa ngồi xổm, vươn tay vỗ vỗ vào mặt Lục Xuyên Hàn: "Hôm nay mới là ngày thứ hai mà ngươi đã không ở nhà, ta có thể bỏ qua cho ngươi vì nể tình mẫu thân ngươi, nhưng mà ngươi còn dám mang người đến thanh lâu uống rượu ngắm mỹ nhân, nếu ta không đến tìm ngươi, có phải hôm nay ngươi định qua đêm cùng cô nương kia không?"

Ánh mắt nàng lạnh băng, giọng nói đầy phẫn nộ: "Lục Xuyên Hàn, ngươi không coi trọng ta hay là không thèm để Liễu gia chúng ta vào mắt?"

Lục Xuyên Hàn đau đến mức không thốt nên lời.

Từ nhỏ đến lớn, tuy hắn có từng đánh nhau với người khác nhưng cũng không đến nỗi, bởi vì hắn là tiểu hầu gia Túc Viễn Hầu phủ, toàn bộ kinh thành cũng không có mấy ai dám thật sự đánh hắn, cùng lắm cũng chỉ mắng vài câu. Bây giờ bị đá văng ra đất, xương cốt giống như bị chặt đứt, cả người ê ẩm.

Giờ khắc này hắn mới ý thức được nữ nhân trước mặt quả thực là một ma đầu. Cái danh tiểu hầu gia này vô dụng trước mặt nàng.

Liễu Phi Nhứ nắm cằm hắn: "Lục Xuyên Hàn, ta chỉ nói một lần, Liễu Phi Nhứ ta là do nhà ngươi cưới hỏi đàng hoàng, là thê tử kiệu tám người khiêng. Cho dù ngươi không thích ta cũng không được phản bội ta. Về sau còn dám chạy tới thanh lâu, cùng nữ nhân khác làm chuyện bậy bạ, làm Liễu gia ta mất mặt, ta sẽ cắt..."

"..." Lục Xuyên Hàn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt: "Liễu Phi Nhứ..... ngươi dám!"

Liễu Phi Nhứ từ trong họng phát ra tiếng khinh thường: "Ngươi cứ thử đi, để xem ta có dám hay không."

"..."

Lục Xuyên Hàn tức giận nhưng không thể làm được gì, nhìn ánh mắt nàng như vậy, chắc chắn nàng dám.

Liễu Phi Nhứ hất hắn ra, đứng dậy phủi tay.

Nàng tiến về phía bàn, ngồi xuống, rót cho mình một ly trà rồi chậm rãi uống.

Lục Xuyên Hàn lồm cồm bò dậy, ôm bụng lết đến chỗ Liễu Phi Nhứ: "Nếu ngươi không vừa mắt ta như vậy, hà cớ gì phải gả đến đây?"

"Ta vì gì mà gả đến đây?" Liễu Phi Nhứ cười: "Tiểu hầu gia có phải đã quên mất lúc trước mình mang theo phụ thân cùng hạ nhân tới Liễu phủ cầu hôn đã từng nói những lời gì rồi sao? Ngươi uy hiếp phụ thân tỷ tỷ ta, nói nếu Liễu phủ không giao người thì ngươi sẽ khiến nhà ta biến mất khỏi kinh thành? Mới đó mà ngươi đã quên rồi?"

"..."

Lục Xuyên Hàn nhíu chặt mày, phải không? Hắn đã từng nói như vậy sao?

Hắn.... Không nhớ nữa...

Khi đó có lẽ do quá khích nên mới thuận miệng nói ra, không có ý gì, hắn chỉ là.... Muốn uy hiếp một chút mà thôi.

Nhưng lúc đó Lục Xuyên Hàn không nghĩ hắn sẽ có kết cục như bây giờ. Hắn chỉ muốn cưới một kiều nương thôi mà, ai nghĩ sẽ dây phải một bà nội như thế này.

"Thế này đi." Liễu Phi Nhứ nói: "Chúng ta thỏa thuận một chút."

Lục Xuyên Hàn ngẩng đầu nhìn nàng nghi hoặc: "Thỏa thuận gì?"

"Ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi, nhưng chuyện cũng đã rồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể hòa ly, nếu không phụ thân ta cùng Liễu gia sẽ không dám ngẩng đầu lên nhìn ai, Túc Viễn Hầu phủ nhà ngươi cũng khó xử."

"Cho nên?"

"Hai năm." Liễu Phi Nhứ nhìn hắn: "Hai năm sau nếu không có gì xảy ra thì hòa ly."

Lục Xuyên Hàn mở to hai mắt, còn có chuyện tốt như vậy sao? Hắn còn tưởng ma đầu này định ăn vạ ở Hầu phủ không đi đâu. Hai năm... chỉ hai năm thôi.

"Được!" Lục Xuyên Hàn vỗ bàn: "Viết khế ước làm chứng đi!"

"Được."

Lục Xuyên Hàn quên mất mình đang bị đau, chạy đi tìm giấy mực, cẩn thận đặt xuống trước mặt Liễu Phi Nhứ.

Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ, phải nắm chắc lấy kẻo ma đầu này đổi ý.

Liễu Phi Nhứ thấy hắn vui vẻ như vậy thì nhíu mày.

Lục Xuyên Hàn hỏi: "Viết như thế nào?"

"Điều kiện của ta rất đơn giản, trong vòng hai năm này bất luận chuyện gì làm ta không vui, ngươi đều không được làm, nếu không ta sẽ dùng cách của ta dạy dỗ ngươi."

"..."

Khóe miệng Lục Xuyên Hàn giật giật, điều kiện này mà gọi là đơn giản? Đơn giản chỗ nào? Nàng vui buồn thất thường, làm sao hắn biết cái gì khiến nàng vui cái gì không?

Liễu Phi Nhứ lại nói: "Chỉ cần ngươi biết tôn trọng thê tử kết tóc là được, nhưng mà... ngươi đâu có hiểu."

Lục Xuyên Hàn sửng sốt.

"Quả nhiên, ngươi không hiểu." Liễu Phi Nhứ nhấp một ngụm trà: "Thật là ngu như heo."

"..."

Lục Xuyên Hàn run tay, cắn chặt răng tự nhủ: ta bây giờ không đánh thắng được nàng, ta phải nhịn.

Hắn run rẩy nói tiếp: "Nếu ngươi đã nói xong điều kiện của ngươi rồi, vậy đến ta."

"Nói."

"Ngươi không được đánh ta trước mặt người ngoài, ta có thể nghe lời ngươi, nhưng ngươi phải giữ mặt mũi cho ta. Dù sao ta cũng là tiểu hầu gia Túc Viễn Hầu phủ, hoàng thân quốc thích, nếu người ngoài biết ngươi ngày nào cũng đánh ta, thể diện của ta coi như xong!"

Liễu Phi Nhứ liếc mắt, thể diện? Nàng không biết hắn còn có thể diện đấy.

"Cũng được, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, ở bên ngoài ta sẽ giữ mặt mũi cho ngươi, nhưng nếu ngươi quá phận, nên suy xét xem kết cục chờ ngươi ở nhà là gì."

Nói xong, Liễu Phi Nhứ cười với hắn một cái.

Lục Xuyên Hàn lại run lên, chớp chớp mắt, da gà nổi đầy người.

Hắn vội cúi đầu, viết lên giấy.

Liễu Phi Nhứ lại nhớ tới cái gì đó, nói: "Hai năm này, ngươi không được nạp thiếp, không được qua lại với cô nương khác ở bên ngoài, càng không được ra ngoài trêu ong ghẹo bướm, làm ta mất mặt, ta mà biết ta sẽ..."

Lục Xuyên Hàn cẩn thận ngẩng đầu nhìn nàng.

Liễu Phi Nhứ ghé sát lại gần hắn, cười: "Thiến ngươi."

"...?!"            

Lục Xuyên Hàn mở to đôi mắt đầy khiếp sợ, bất giác kẹp chặt hai chân.

Như vậy cũng quá độc ác! Ma đầu này với đại tiểu thư Liễu gia Liễu Phi Loan thực sự là sinh đôi sao? Hai nàng quá trái ngược. Trừ diện mạo ra, một chút cũng không giống!!!

Hắn nghĩ gì mà lại cưới ma đầu này vào cửa chứ!!!

Lục Xuyên Hàn khóc không ra nước mắt, cắn chặt môi, ấm ức tiếp tục viết.

Sau khi viết xong, hắn đưa tờ giấy cho Liễu Phi Nhứ: "Ngươi xem đi, như vậy đã được chưa? Được rồi thì điểm chỉ đi."

Liễu Phi Nhứ cầm giấy đảo mắt qua, đều là những điều hai người vừa nói, cuối cùng là kỳ hạn, hai năm.

Hai năm bắt đầu từ hôm nay.

"Được rồi."

Lục Xuyên Hàn đứng dậy, nói đi lấy mực để đóng dấu. Vừa mới đứng dậy, Liễu Phi Nhứ đã kéo tay hắn lại: "Lấy mực làm gì, không phải có sẵn đây sao?"

"Có sẵn? Cái gì..."

Liễu Phi Nhứ nhanh chóng tháo trâm bạc trên đầu xuống, dùng đầu nhọn của trâm rạch ngón tay Lục Xuyên Hàn.

Máu đỏ chảy ra, Liễu Phi Nhứ đè ngón tay hắn xuống thư.

Lục Xuyên Hàn mở to hai mắt: "A... Ngón tay của ta..."

Liễu Phi Nhứ buông ra, nhìn bộ dạng sợ sệt của hắn, nàng khẽ lắc đầu. Cũng cách đó, nàng ấn tay mình xuống khế ước.

Thỏa thuận như vậy là xong, nếu ngày nào đó Lục Xuyên Hàn làm sai, nàng cũng không cần khách khí.

Liễu Phi Nhứ cầm lấy tờ khế ước: "Thứ này ta giữ."

"Tại sao?" Lục Xuyên Hàn ôm ngón tay vừa bị rạch của mình, không vui: "Thứ này ta giữ."

"Ta không tin ngươi."

"Ta cũng không tin ngươi! Đồ quan trọng như vậy dựa vào cái gì mà cho ngươi giữ?"

"Bởi vì... Ngươi đánh không lại ta!"

"..."

Ta...! Ta!!

Lục Xuyên Hàn cắn răng phẫn nộ, lời này nên đáp thế nào đây? Đánh không lại nàng là thật, nhưng tại sao lại nói thản nhiên như vậy! Nghe cứ như hắn là một tên hèn.

Hắn đường đường là tiểu hầu gia Túc Viễn Hầu phủ.

Nếu hắn biết võ công, nhất định sẽ cùng nàng chiến 300 hiệp!!!

Đáng tiếc... khi còn nhỏ không chăm chỉ luyện tập, chỉ lo ham chơi. Giờ mới thê thảm như này!!!

Nhìn Liễu Phi Nhứ cầm tờ khế ước, hắn giận nhưng cũng không dám nói gì. Ngón tay hắn đau, cả người đều đau.

Gặp được nàng thật là vận xui tám kiếp!

Lục Xuyên Hàn thở dài.

Liễu Phi Nhứ lại nói: "Đi tắm đi, ngủ sớm ngày mai cùng ta về nhà."

"Gì? Ngươi hồi phủ kéo ta theo làm gì?" Lục Xuyên Hàn sờ lên cái cổ đau nhức.

Liễu Phi Nhứ đôi mắt sắc như dao nhìn hắn: "Ta về nhà, ngươi là phu quân của ta mà ngươi không đi?"

"..." Lục Xuyên Hàn do dự một chút, sau đó mới phản ứng: "Đi! Ta rất muốn đi. Ta đi tắm ngay đây."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me