LoveTruyen.Me

Oan Gia Ngo Hep Taedah

Taehyung ăn tất cả những thứ có thể ăn được trước mặt mình rồi ung dung lau miệng, hỏi cô: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”

“Không được, chiều nay tôi còn phải lên lớp.”

“Lên lớp? Em không nhầm đấy chứ? Giờ đến học sinh tiểu học còn biết trốn học nữa là… Em đừng làm mất mặt một nghiên cứu sinh chứ!”

“Tôi thi không qua, anh chịu trách nhiệm hả?”

“Yên tâm, anh có người anh họ dạy ở trường em, môn nào em không qua, anh sẽ nhờ anh ấy giúp.”

“Cái gì? Anh họ anh dạy ở khoa nào, tên là gì? Anh nói tôi nghe xem, không chừng tôi có biết.”

“Chắc em không biết đâu, anh ấy vừa mới tới trường em chưa lâu, tên là Jeon Jungkook… Có dịp sẽ giới thiệu để hai người làm quen. Nếu có việc gì, em có thể tìm anh ấy nhờ giúp đỡ.”

“Jeon Jungkook!” Miếng bánh ngọt vừa nuốt bị nghẹn lại, cô hắng giọng một lúc mới nuốt trôi.

“Em biết à?”

“Còn phải hỏi! Đó là người chồng lý tưởng trong mơ của tất cả nữ sinh trong trường tôi đấy, thầy ấy quá hấp dẫn!”

Có những người đàn ông thích hợp làm chồng, đủ chín chắn, đủ sâu sắc, quan trọng nhất là có trình độ, ví như Jeon Jungkook!

Có những người đàn ông thích hợp làm bạn, đủ dịu dàng, đủ tâm lý, ví như người đang ngồi trước mặt cô đây!

Có điều người đàn ông ở trước mặt cô giờ này phút này sắc mặt đang không được tốt lắm, mặt dài như cái bơm!

“Anh nghĩ em đừng nên mơ mộng nữa, trái tim anh ấy sớm đã thuộc về người khác rồi.”

“Vậy sao? Là ai vậy?” Cô tò mò vểnh tai, phụ nữ chẳng có ai không thích buôn chuyện cả, đặc biệt là buôn chuyện về người đàn ông đặc biệt Jeon Jungkook này.

“Có nói em cũng không biết.”

Một tin tức quan trọng như thế này sao cô có thể bỏ qua được chứ? Dahyun cầm lấy cánh tay của Taehyung lắc qua lắc lại, van nài: “Nói cho tôi biết đi mà! Nói đi…”

“Chẳng có gì đáng nói cả. Khi anh ấy học ở MIT đã đem lòng yêu một cô gái, vì cô gái đó mà anh ấy từ bỏ cơ hội ở lại MIT, về nước làm việc nhưng anh ấy không ngờ cô gái đó đã có bạn trai từ lâu rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Anh ấy không muốn tìm bạn gái nữa, chỉ muốn chờ đợi cô gái đó hồi tâm chuyển ý.”

“Thật là cố chấp! Nếu tôi là cô gái đó thì đã cảm động và lao vào lòng thầy ấy từ lâu rồi!”

“Em đừng có mơ!” Taehyung gí tay lên trán cô. “Anh ấy đã nói rồi, ngoài cô ấy ra, sẽ không lấy ai hết!”

Cô bất giác cảm khái vô cùng, buông tiếng thở dài. “Trời ạ, trên thế gian này vẫn còn người đàn ông như vậy sao?!”

“Phải nói là, trên thế gian này vẫn còn người đàn ông ngốc như vậy sao! Anh đã khuyên anh ấy bao nhiêu lần rồi, yêu thì cứ yêu đi, đã xác định người đó rồi thì hãy theo đuổi, quan tâm làm gì chuyện cô ấy đã có người yêu hay chưa, chẳng lẽ có thủ môn rồi thì không thể ghi bàn được sao?! Anh ấy nói tình cảm không thể miễn cưỡng, cần phải nuôi dưỡng từ từ, phải kiên trì chăm sóc. Hai năm chưa đủ, anh ấy có thể đợi năm năm, sớm muộn cũng sẽ khiến cô ấy động lòng…”

“Nói cũng có lý mà, anh tưởng ai cũng mặt dày như anh sao?”

“Anh mà giống anh ấy, từ từ nuôi dưỡng, đợi đến khi em có tình cảm với anh thì con em có lẽ đã học đại học rồi!”

“Đừng khoác lác như thể mình là chuyên gia tình yêu thế, anh đã có bạn gái bao giờ chưa?! Với kiểu tán tỉnh của anh, cả đời chắc cũng chẳng tán đổ được cô nào!”

“Lẽ nào phải làm nghiên cứu giống như anh ấy? Hay phải dùng toán học thống kê để tính toán, xem xác suất bao nhiêu?”

Không biết từ lúc nào, tay của Taehyung đã đặt trên bàn, nắm chặt lấy bàn tay đang cầm cốc cà phê của cô. “Dahyun, yêu thì cần phải cố gắng giành lấy! Bất luận tỷ lệ thành công là bao nhiêu, anh sẽ biến nó thành một trăm phần trăm.”

Một dòng điện kỳ lạ chạy khắp người cô, Dahyun giật phắt tay lại, cầm tờ giấy ăn ở trên bàn lau đi lau lại. “Đừng có nói với tôi về logic toán học, anh đã tốt nghiệp tiểu học chưa hả?”

“Tiểu học? Lẽ nào em không nhận ra anh đã tốt nghiệp MBA ở Harvard hay sao?”

“Harvard? Harvard sao lại cho ra những kẻ ngớ ngẩn như thế này chứ?”

“Nếu như anh ngớ ngẩn, vậy bữa hôm nay em trả tiền đi! Đi thôi!” Taehyung nhét tờ biên lai vào tay cô không chút khách khí.(Nắng:thật mất liêm sỉ đấy anh 2 :v)

Đợi Dahyun thanh toán xong, Taehyung kéo cô đi ra cửa.

“Đi đâu đây?” Cô hỏi.

“Nơi phụ nữ thích nhất, shopping.”

“Không phải anh định mua cho tôi mấy thứ đồ trang sức tầm thường đó chứ hả?”

“Em không thích đồ trang sức?” Anh ta hơi ngạc nhiên.

Cũng không trách anh ta được, hiện giờ rất nhiều cô gái có chút nhan sắc, trong đó có không ít nữ minh tinh chỉ cần tặng trang sức, xe sang, nhà đẹp là lập tức có thể theo bạn lên giường, ngay đến tình cảm cũng chẳng cần phải nuôi dưỡng. Chính vì thế mới nhào nặn nên những gã hoa hoa công tử như Kim Taehyung luôn tự cho mình là đúng đó.

Nghĩ tới tên ngốc đó, cô lại cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cô phẫn nộ nói: “Tôi đã bảo anh phải học hành tử tế đã rồi hãy theo đuổi tôi, anh học cái gì không học, lại học cái thủ đoạn tầm thường của loại hoa hoa công tử như Kim Taehyung vậy Jimin!”

“Có ai lại nói về chồng sắp cưới của mình như em không?”

“Nói thế thì đã sao chứ, đằng nào anh ta cũng không nghe thấy.”

“Ồ, cũng phải!” Anh ta gật đầu lia lịa tán đồng. “Vậy em muốn đi đâu?”

Cô ngẫm nghĩ, thực sự không có nơi nào hay để đi cả, bèn nói: “Tùy anh, đừng tới những nơi quá dung tục là được, tìm chỗ nào đó đặc sắc một chút.”

Đợi xe dừng lại, cô thực sự có cảm giác muốn đập đầu vào tường, sao anh ta lại đưa cô tới bệnh viện chứ?

Có ai hẹn hò lại tới bệnh viện không?! Thật sáng tạo làm sao!

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khắp hành lang, cô đi sát phía sau anh, miệng không ngừng trách móc anh ta sao không nói sớm, khiến cô không kịp chuẩn bị chút đồ bổ dưỡng, đành phải mua ít hoa quả ở ngoài bệnh viện, xem ra có vẻ không được thành ý cho lắm.

Đột nhiên bước chân của anh chậm lại, cô nhìn theo ánh mắt có vẻ ngỡ ngàng của anh ta, ở phía xa một ông lão đang đứng bên ngoài cửa phòng bệnh, nhìn vào trong phòng qua cửa kính. Ở ông toát lên vẻ già dặn, từng trải nhưng không hề già nua. Ngay cả khi đứng cách ông ba mét, cô vẫn có thể cảm nhận rõ sự độc đoán khiến người ta nể sợ ở con người này.

Bên cạnh ông còn có một cô gái xinh đẹp, quý phái, Dahyun đã gặp rất nhiều cô gái đẹp nhưng những người để lại ấn tượng trong cô thì thực sự không nhiều, Myoui Mina chính là một trong số đó. Nhìn thấy người tình trong mơ của người đó ở đây, cô ngoái lại nhìn một cách vô thức, bước chân của anh ta đã quay về tốc độ ban đầu, ánh mắt cũng trở nên trầm tĩnh như hồ nước sâu.

Ông lão tạm thời không nhìn thấy bọn họ, quay sang nói với Myoui Mina: “Mina, Min Yoongi không biết trân trọng, sau này ông sẽ tìm một người đàn ông tốt hơn cho cháu.”

“Không cần đâu ông!” Mina khoác tay ông lão, nói khẽ: “Cháu chỉ muốn ở bên cạnh ông để chăm sóc cho ông.”

“Cháu ấy à…” Ông lão ho vài tiếng, thở dài nói: “Đến bao giờ mới biết lo cho tương lai của mình chứ?!”

Mina buồn bã lắc đầu. “Ông, chúng ta phải về rồi.”

“Ừ.”

Mina khoác tay ông lão đi theo một hướng khác, nắng chiều khiến bóng dáng họ trở nên mờ nhạt nhưng Dahyun vẫn kịp nhận ra cô ta ngoái lại liếc nhìn. Taehyung cũng nhìn theo bóng dáng của Mina, chỉ nhìn mà thôi.

“Tại sao không đuổi theo?” cô kéo tay áo Taehyung, hạ thấp giọng nói: “Giờ là lúc cô ấy mềm yếu nhất, không chừng anh vẫn còn cơ hội, anh đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này!”

Cô thấy anh thẫn thờ nhìn mình, nhíu mày, cô cứ tưởng anh ta không hiểu ý, bèn khẽ nói thêm: “ Anh không hiểu phụ nữ đâu. Phụ nữ rất dễ xúc động, anh ở bên cạnh cô ấy lúc cô ấy yếu đuối, nhất định sẽ khiến cô ấy động lòng…”

“Cô ấy sẽ không như vậy đâu!”

“Tại sao?”

“Được rồi, chúng ta vào trong thôi.”

Bước vào phòng bệnh, cô suýt chút nữa không nhận ra Min Yoongi, một thời gian không gặp, anh ta đã gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, hai mắt trũng sâu, không còn vẻ khôi ngô, cương nghị nhưng ánh mắt thì đầy thần thái, đang chăm chú nhìn bé gái ngồi ăn chuối trên sofa, ánh mắt vô cùng hạnh phúc…

Cô bé đúng là rất đáng yêu, mái tóc xoăn như búp bê, hàng mi dài cong vút chớp chớp. Đôi mắt to tròn ngây thơ nổi bật trên gương mặt trái xoan nõn nà khiến người ta nhìn chỉ muốn cắn yêu một cái.

Cô bé quay đầu lại nhìn anh ta, trèo xuống khỏi sofa, đưa quả chuối lại gần miệng anh ta, cười nói: “Bố, bố có muốn ăn không?”

Anh ta lắc đầu, mỉm cười yếu ớt. “HyunMi, bố hiện giờ không được ăn, con cứ để phần cho bố…”

“Ồ!” Cô bé ngoan ngoãn đặt quả chuối đã ăn một nửa xuống mặt bàn ở cạnh anh ta, còn liếc nhìn đầy luyến tiếc.

Momo lườm anh ta một cái. “Có ai bắt nạt con như anh không hả?”

“Trông rất ngon… Con gái anh lần đầu tiên cho anh…”

“Vậy em sẽ để phần cho anh đấy!” Momo cúi xuống lấy tăm bông chấm nước, nhẹ nhàng chấm vào đôi môi khô khốc, nứt nẻ của anh ta, thật nhẹ, thật dịu dàng.

Anh ta quay sang, cầm lấy tay cô, đặt lên môi hôn…

Trong ánh mắt ngập tràn sự si mê đắm đuối…

Có lẽ muốn lãng mạn thực sự không cần cứ phải có trăng có hoa.

Taehyung vô cùng bất lịch sự cắt ngang giây phút lãng mạn của hai người, anh ta gõ cửa, kéo Dahyun đi vào. “Yoongi, không sao thì đừng có nằm trên giường giả chết nữa, mau dậy xây tiếp nhà cho tôi đi!”

“Ồ! Tae…” Momo đang định nói thì anh ta đã kịp thời ngắt lời: “Jimin, khởi công chưa?”

“Mọi việc đều xử lý xong cả rồi, ngày mai có thể tiếp tục thi công.”

Momo vẫy tay gọi con gái lại.

Cô bé lập tức chạy tới, lễ phép chào Dahyun: “Chào chị!”

Lời chào khiến cô như nở từng khúc ruột! Cô cúi xuống bế cô bé lên, hôn liên tục lên gương mặt nhỏ xinh đó. “Con gái chị đáng yêu quá!”

Phụ nữ thích nhất là được các bé gái gọi mình là chị, điều đó chứng tỏ cô vẫn còn trẻ, vậy mà có người lại không biết thời thế, cứ nhất quyết đòi cải chính.

“HyunMi, phải gọi là cô, biết chưa hả?” Taehyung nói.

“Chào cô!” HyunMi cầm lấy tay cô, vui vẻ chỉ về phía Min Yoongi đang nằm trên giường, ngọt ngào nói: “Cô ơi, đó là bố cháu.”

Đứa trẻ mới ngoan làm sao!

Tại sao bầu không khí trong phòng bệnh bỗng chốc lại trở nên xúc động đến vậy?

Đặc biệt là Min Yoongi, biểu cảm của anh ta bỗng trở nên rất đăm chiêu.

______________________________________
Ố là la , tui đã trở lại và ăn hại hơn xưa
Hông biết chap này ổn hông hen :33
Mọi người ấn nút sao vàng ở dưới ủng hộ tui nghen
Có gì sai sót mong chỉ bảo ạ :3



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me