LoveTruyen.Me

Oc93 Empty Myungyeon

4...

Nếu trên đời này thật sự có tồn tại thứ gọi là định mệnh, định mệnh khiến họ gặp nhau, liệu rằng ở bên nhau hay rời xa nhau có phụ thuộc vào định mệnh nữa không? Jiyeon ắc hẳn vẫn chưa lường trước được những chuyện sẽ xảy đến ở tương lai xa, nhưng sắp tới đây chắc chắn nó sẽ phải hứng chịu một cơn thịnh nộ như bão cấp cao từ Myungsoo. Có những khoảnh khắc nó cảm thấy hối hận vì hành động nhất thời đó, nhưng chỉ là một ít thôi, hơn hết nó cảm thấy hả dạ nhiều hơn...

Jiyeon đến lớp, một cái ngáp dài lần thứ "N" của nó, tiếp theo sau mà Eunji và Hyeri cũng lặp lại y như đang bè theo, không biết kẻ xấu nào đêm qua cứ liên tục gõ cửa, nó chẳng ngủ được một chút nào hết, dĩ nhiên 2 cô bạn cùng phòng cũng cùng cảnh ngộ, nó thật sự đi lảo đảo không giữ được trọng tâm, có nên xin nghĩ hôm nay không nhỉ?

Đụng phải ai đó, nó dĩ nhiên phải hạ mình, đứng vững lại chưa đầy 5s sau, ngay lúc này nó chợt tỉnh táo đến kì lạ, ngay lập tức tìm kiếm bóng dáng của kẻ đụng độ ban nảy nhưng chẳng thấy ai nữa, nắm chặt tờ giấy trong tay, lại có dự cảm hôm nay phải chịu đựng nhiều thứ nữa rồi....

Trước cửa lớp, những ánh mắt chờ đón rất nồng hậu, như kiểu mày chết chắc rồi ấy, không ngoài dự đoán của nó, Myungsoo ngồi thẳng trên bàn chờ đợi nó, vẻ mặt có thể gọi là không cảm xúc, phải cố bình tĩnh bước vào trong, đến khi gần thật gần với Myungsoo, anh đang giận dữ đúng không? nhưng dường như cơn giận này không lớn như nó tưởng tượng...

- Ngồi đi – anh bước xuống rồi nhường lại ghế cho nó, cả 1 không gian lặng người ở đây, cả Jiyeon cũng đang tự hỏi mình không hiểu anh đang bị cái gì nữa

- Đừng, tớ thấy không ổn - Hyeri ngăn cản Jiyeon khi nó đang định kéo ghế, nó nghi ngờ nhìn anh, liếc xuống quan sát cái ghế, kiểm tra hết xung quanh, rồi nhìn Myungsoo kì dị, hôm nay không uống thuốc hay là uống nhầm thuốc thế không biết

- Cậu không học à? Hay định đứng học? – Myungsoo ánh mắt thúc giục nó

Nó ngồi xuống, nhưng có vẻ như sự hoang mang vẫn chưa hết được, phải chăng sự yên bình này là điềm báo cho một điều dữ dội sắp xảy ra, ngước nhìn Myungsoo lần nữa, nó hôm nay cũng trong tình trạng sẳn sàng hứng đòn rồi cơ mà, thật là hoang mang hết sức...

Myungsoo rời khỏi, đúng thế anh rời khỏi trong khi chưa làm gì nó hết, nó nhìn ra bên ngoài, anh đang nói gì đó với những nam sinh cùng lớp với nó, sau đó nhìn nó thật lâu rồi mới rời đi thật sự, hôm nay nó thật sự biết thế nào gọi là ngu người, dù cho Hyeri và Eunji cứ hỏi nó chuyện gì đang xảy ra thì nó cũng không biết? nó thật sự không biết, lẽ nào trong cái hộp đó có gì đó, hay thật sự đó là hộp cơm, ôi như vậy thì thật sự là một sự hiểu lầm tai hại, hóa ra nó tự hại mình rồi chăng?

Giữa giờ học, giờ nó mới bình tĩnh lại và lấy tờ giấy ra xem, xé rách sau hồi lâu nghĩ ngợi, không ngoài dự đoán, không biết đến khi nào thì chuyện này mới kết thúc, chuyện gì nó cũng dự đoán được, duy chỉ có Myungsoo là nó không tài nào đoán nổi....

Giờ học cuối cùng cũng kết thúc, Myungsoo là người bước ra khỏi lớp đầu tiên, tại sao ư? Cuộc đời là những ngày ôm mộng rồi chứng kiến mộng vỡ. chính là cảm giác đó khi mở hộp cơm yêu thương của Jiyeon, cảnh tượng máu me kinh dị như những bộ phim ngay trước mắt anh, ai có chứng kiến chắc tưởng rằng anh là một bức tượng tạc, đông cứng không nhúc nhích, chỉ 5s giây sau, ánh mắt ấy thay đổi đến kì lạ, dòng chữ ghi bằng đỏ chóe ấy đập vào mắt anh, và rồi từ tức giận lại trở nên nghiêm túc lại, là nó cố ý hay vô tình để anh nhìn thấy cảnh đe dọa này đây chứ?

Jiyeon mệt mỏi, nó nằm úp mặt xuống bàn và tự thưởng cho mình một giấc ngủ ngắn ngủi, vừa định chợp mắt thì bật dậy, nó vừa nghĩ ra cái gì đó rất khủng khiếp khi thoáng nghe được cái tên Myungsoo, nó bắt đầu rơi vào sự hoang tưởng tột độ, phải chăng anh đang mưu tính cái gì đó rất thâm hiểm, tự cốc trán mình, sao nó lại ngây thơ như thế được nhỉ? Sao nó không tự liệu được những gì Myungsoo đang định hành động với nó, anh có phải người dễ bỏ qua, dễ tha thứ như thế bao giờ?

- Không biết đâu.. – nó nằm dài xuống bàn lần nữa, dù có chết hay thê thảm thế nào cũng phải ngủ trước đã...

- Cậu không đi ăn sao? – Hyeri và Eunji lay người nó

- Ờ..2 cậu đi đi.. – vẫn nhắm mắt

- Đi thôi.. – Hyeri lôi Eunji đi

Lớp học trong phút chốc chỉ còn lại vài người, dưới căn tin không thì khác hẳn, náo nhiệt người người nói nói cười cười, Eunji như người đang ở trong cõi mộng, loay hoay loay hoay để mua thức ăn, rồi loay hoay tìm tiền trong ví, chiếc ví rơi xuống đất, lại luống cuống khom xuống nhặt lên, nhưng ai đó đã tốt bụng và nhanh tay hơn...

- Cảm ơn.... – định đưa tay nhận lại thì tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên, người này

- ...... - ánh mắt ai đó đang tập trung vào chứng minh thư có hình Eunji trên đó, ngước mắt nhìn cô nàng trước mặt, ngồi nhìn thẳng y như đã hiểu được vấn đề...

- Trả lại tớ đi.. – còn ngây thơ, đưa tay ra lấy

- Jung Eunji – Siwan nhìn Eunji với ánh mắt sắc lẻm

- Hở? – mặt ngây ngô là đây

- Thú vị rồi đây, cả bọn này cậu cũng dám lừa? – Siwan vẫn nhìn thẳng

- Gì chứ? Cậu nói gì tớ..không..hiểu... - giọng nói chậm dần đều, rồi một tia sáng vụt qua, giờ thì biết mình đang ở hoàn cảnh nào rồi, ôi lạy chúa tôi?

- Thế nào? Giải thích đi, là có kế hoạch hết sao?

- Không phải, thật ra..tớ cũng bất đắc dĩ thôi, tớ..tớ... - nhìn Siwan mà chữ chạy ngược vào trong

- Đừng có giả vờ tội nghiệp ở đây? Tôi nói cậu giải thích rõ cơ mà – Siwan vẫn từ tốn trong từ ngữ, nhưng đúng là, đi cùng Myungsoo nên bây giờ có nhân hậu thế nào thì vẫn thật đáng sợ trong mắt Eunji

- Cậu..định xử tớ thế nào? Tớ biết trước sau gì cũng có ngày này mà.. – ôi cái ánh mắt cún con này

- Gì chứ? Tôi... - hơi ngạc nhiên, đúng hơn là bối rối, chưa làm gì mà ẻm khóc mất rồi

- Tớ không cố ý mà, nếu các cậu không đáng sợ như vậy thì tớ đâu nói dối làm gì? – khóc to hơn

- Yah, tôi có làm gì câu đâu, đừng khóc nữa.. – lúng túng, mọi người đang nhìn anh

- Các cậu..ngay cả khóc mà cũng cấm nữa là sao? – nhìn Siwan ấm ức

- Tôi.. – cái đó sao gọi là cấm được nhỉ?

- Yah, sao vậy? – Hongbin cuối cùng cũng chạy lại, một tình huống mà cả căn tin đang thắc mắc chứ không riêng gì ai?

- Mấy cậu chỉ biết bắt nạt người khác thôi hả? – Hyeri cũng chạy đến bên cạnh Eunji

- Hiểu lầm rồi – cố giải thích

- Đừng tưởng bọn này sợ nha, vậy thì hay lắm sao? – Hyeri hét lên

- Đã nói là hiểu lầm, cậu không nghe hả? – Hongbin tức tối lên tiếng

- Nghe, tôi nghe có người dám làm không dám nhận đấy, chả đáng mặt nam nhi gì hết – Hyeri lấn lướt

- Yah, cậu vô...

- Vô lí? Bắt nạt con gái thì là có lí đúng không? – Hyeri cắt ngang

- Cầm lấy đi, thật là phiền... - Siwan nhét vào tay Eunji rồi quay lưng bỏ đi, bỏ lại Hongbin và Hyeri còn đang bận khẩu chiến với nhau, và rồi cũng biết mình hố, hai nhân vật chính không nói gì, vậy mà nhân vật phụ cứ làm quá lên, quả là nhân vật phụ có tâm...

- Bà chằn... - Hongbin bĩu môi rồi đi mất, chạy tọt theo Siwan, còn đứng đó để mắng nhau tiếp hay sao

- Có ai nam tử hán lại cãi tay đôi với con gái như cậu ta hay không chứ? – nhìn theo, vẫn mắng chưa đã miệng

- Hyeri à – Eunji giờ mới lên tiếng

- Đúng rồi, có chuyện gì ? tự nhiên sao lại khóc ? – quay sang lo lắng cho Eunji

- Cậu ta biết rồi – nhìn Hyeri nức nở

- Biết..gì ? – chưa hiểu

- Tớ..cậu ấy thấy chứng minh thư của tớ rồi – khóc lớn hơn

- Chứng minh..chứng minh thư.. – chuyển sang chế độ sốc toàn tập, tự đánh mình, sao lúc nảy lại nổi nóng, bây giờ tính thế nào đây ? Eunji trông còn thảm hơn, đang mếu máo không còn biết hình dạng gương mặt nữa rồi...

Một nơi khác, Jiyeon đang mơ màng chứ chưa thật sự ngủ được, tiếng bước chân đang đến gần, nó nghe rất rõ, nhưng mệt mỏi nó không thể tỉnh hẳn được,nửa mê nửa tỉnh, mắt nhắm mắt mở nó nhìn thấy bóng dáng ai đó, ngay trước mặt mình, nhắm mắt dần thiếp đi, rồi lí trí không cho phép mình ngủ lúc này, nó mở mắt ra, cố định hướng nhìn, gương mặt Myungsoo cứ y như một tấm hình rõ nét ngay trước mặt nó, còn nhìn nó nữa chứ, nó ngồi dậy, muốn hù chết người ta hay sao ?

- Sao không ngủ đi? – nhìn như muốn ăn thịt thế này ai dám ngủ chứ ?

- Cậu làm gì ở đây ? đang âm mưu chuyện gì ? – nhìn anh đầy nghi ngờ

- Cậu nghĩ tôi đang âm mưu chuyện gì ? cậu chẳng phải cũng biết trước hậu quả rồi ? – Myungsoo vẫn không đổi thái độ

- Đúng, là tôi cố ý, cậu có làm gì tôi cũng chả sợ, chỉ là hành động quá khó hiểu...

- Trong đó có gì ? cậu biết không ? – anh cắt ngang lời nó

- Cậu xem rồi còn gì ? sao lại hỏi tôi ? – chớp mắt liên tục

- Rất ngon, bởi tấm lòng của cậu làm tôi cảm động, nên tôi quyết định sẽ thật tốt với cậu – sao trông vẫn đáng sợ nhỉ ?

- Ngon sao ? cậu có chắc không đấy ? – nó nhăn mày

- Lẽ nào có gì khác mà tôi không biết à ?

- Ừ thì..cái đó..à không.ngon là được rồi.. - ấp úng một hồi rồi lại thôi

- Gì đây ? hôm nay tự nhiên ngoan ngoãn – anh nhếch môi

- Cậu thế này càng đáng sợ hơn, cứ như bình thường đi.. – nó cũng thấy anh rất lạ

- Yah Jung Eunji ! – anh lên tiếng làm nó giật mình

- Hửm ? – đúng là giật mình, nghe kêu là thấy hoang mang

- Cậu... - nhìn say đắm, ôi sắp nói cái gì lãng mạn lắm sao ?

- ........ – ai nhìn ta thì ta nhìn lại

- Đồ ngốc xít... - có ai mắng người khác mà mặt nghiêm túc thế này không

- Gì cơ ? – hình như nó đang bị mắng đúng không ?

- Cậu..đồ ngốc..là ngốc đó..có cần đánh vần luôn không ? - ấn trán nó một cái rõ mạnh

- Yah ! – ôm trán nhìn anh ấm ức, dù không ngốc cũng bị Myungsoo quay tròn mà ngốc mất thôi

- Tôi sẽ phiền cậu đến chết mới thôi, papooooo

Myungsoo ngân dài câu nói rồi đi ra ngoài, hai tay bỏ vào túi quần đầy kiêu ngạo, Jiyeon sờ lên trán mình, sờ lên đầu mình vì anh vò tóc nó rồi mới bỏ đi, nhéo mặt nhéo mày, đau lắm, vậy là không phải mơ ? cậu ta bị cái gì thế không biết nữa, thà cứ mắng nhau, đánh nhau ầm ầm nó còn không hoang mang như thế này, trời ạ....

Giờ ra về, bộ 3 mỹ nữ ở lại, Jiyeon đang được nghe hai cô bạn tường thuật lại sự việc, không như họ, nó không hề có chút lo lắng chút nào cả, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, Myungsoo sẽ không tha cho Eunji, cũng không tha cho nó, nếu vậy Hyeri cũng sẽ không được tha, nhưng..nếu như Myungsoo hôm nào cũng như hôm nay thì khác, lại thêm một cái nhưng nữa, cậu ta đâu phải lúc nào cũng vậy, thất thường còn hơn cả nó...

Gần nửa đêm, Jiyeon giật mình thức dậy, nhìn lên đồng hồ, nó suy nghĩ rất lâu trước khi lấy áo và đi ra ngoài, nó trước giờ không biết sợ là gì, dãy hành lang trường học lúc về đêm cũng không đến nổi tối tăm như nó tưởng tượng, không gian yên tĩnh đến mức nó nghe rõ từng bước chân của mình, bóng lưng nó một mình bước đi, đến 1 căn phòng mà nó đã dự tính trước, hơn ai hết nó đang rất tò mò ai đang chờ đợi mình bên trong, cánh cửa dần hé mở, ánh sáng le lói cùng những bóng đen trước mắt, bước chân chậm dần đến gần hơn, ai là ai đây ?

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me