LoveTruyen.Me

Offgun Nguoi Yeu Toi La Cau Am

Sau khi rời khỏi nhà Jumpol, hơn 20 phút sau chiếc Ferrari màu đỏ bắt mắt của Atthaphan nhanh chóng dừng lại tại khu vui chơi giải trí. Jumpol nhìn thấy trước mặt là khu vui chơi đông đúc người bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận, nhưng vì đã hứa cùng Atthaphan hẹn hò một ngày cuối cùng nên anh không thể làm gì khác ngoài chấp nhận. Với lại Atthaphan cũng mang vẻ mặt thích thú vô cùng, kéo tay Jumpol đi hết chỗ này đến chỗ khác nên anh thật lòng không nỡ từ chối cậu. Nhưng nhìn Atthaphan vui vẻ như một đứa nhóc mới lên 5 như vậy, Jumpol là lần đầu được nhìn thấy. Nếu không phải là nhân vật chính bị Atthaphan bắt nạt thì còn lâu anh mới tin đại ca Atthaphan ở trường và "cậu nhóc" đang nắm tay anh là cùng một người. Mặt này của Atthaphan đúng là làm người khác ngạc nhiên nha.

Sau khi kéo Jumpol đi một vòng khu vui chơi, Atthaphan quyết định vào Nhà ma.

"Chơi cái này đi Jumpol."

"Không phải cậu sợ ma sao mà lại đòi chơi?"

"Sợ nhưng mà tôi thích cảm giác hồi hộp."

"Được không đó?"

"Được mà! Vào nha."

"Ok."

Khi nãy ở ngoài Atthaphan cậu mạnh miệng lắm mà, thế quái nào bây giờ lại dính vào người anh như keo 502 vậy?

"Jumpol ơi đáng sợ quá!"

"Chỗ này tối quá tôi không thấy đường. Jumpol cậu đừng có buông tay tôi nha."

"Mẹ ơi, con sợ quá huhu."

"Tôi muốn về nhà huhu."

Đấy nhìn coi nhìn coi, mới đi chưa được mấy bước mà đã la lối u sùm rồi. Nhìn Atthaphan run rẩy vì sợ, tay bám chặt vào tay mình khiến Jumpol thở dài bất lực.

Nhất quyết đòi đi cũng là cậu, hiện tại đòi về cũng là cậu, phải làm sao mới vừa ý cậu đây Atthaphan?

Bất quá nhìn thấy Atthaphan vừa sợ vừa ỷ lại vào mình khiến Jumpol có một chút cảm giác thành tựu. Ít ra khi Atthaphan sợ hãi, người cậu ấy muốn dựa dẫm vào là anh. Ngoài mặt tỏ ra ghét bỏ vậy thôi chứ thật ra trong lòng đang vui muốn chết đây này. Mấy con ma kia, mau tới đây, hôm nay Jumpol ta chính là anh hùng.

Atthaphan chật vật lắm mới ra được khỏi Nhà ma, mệt mỏi tìm một gốc cây mát mẻ đứng ôm tim, bình ổn lại cảm xúc. Nhìn thấy Atthaphan mặt mày khổ sở, Jumpol liền lật đật chạy đi mua nước cho cậu, thật may là ở đây có sữa dâu mà cậu thích, uống vào chắc cậu ấy sẽ quên hết sợ hãi thôi.

Chẳng biết từ khi nào, việc đi mua sữa dâu cho Atthaphan với Jumpol chẳng còn là gánh nặng, thay vào đó đây là việc hiển nhiên xen lẫn chút hạnh phúc. Mà Atthaphan sau khi uống xong hộp sữa dâu được Jumpol mua cho thì thật sự là quên hết sợ hãi, lại vui vẻ mà nắm tay kéo Jumpol đi tìm trò chơi khác.

Cậu nhóc này thật sự là dư năng lượng. Kéo Jumpol đi chơi hết trò này đến trò khác không biết mệt mỏi là gì. Dù cho hai người bằng tuổi nhưng Jumpol cảm thấy như là mình đã bước qua tuổi trung niên, bị Atthaphan hành đến tả tơi. Chân bước còn không nổi đành ngồi bịch xuống băng ghế mà thở, Atthaphan có lôi đến thế nào cũng nhất quyết không động đậy làm cậu mất hết kiên nhẫn quyết định từ bỏ mà ngồi xuống cùng anh.

Ánh nắng xế chiều nhẹ xuyên qua khẽ lá, khu vui chơi cũng thưa thớt dần. Hai người cứ ngồi im như thế, như để tận hưởng giây phút yên bình ngắn ngủi này cùng nhau thế nên chẳng ai nói với ai lời nào. Chẳng biết là qua bao lâu, cuối cùng Jumpol cũng quyết định phá tan bầu không khí này.

"Ngồi đây chờ tôi một chút, đừng có đi lung tung nha."

Nói rồi liền chạy đi đâu đó.

Atthaphan cũng chẳng buồn bận tâm, cậu còn đang bận tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc ít ỏi này. Hết hôm nay nữa thôi có lẽ Atthaphan cậu sẽ chẳng thể cười vui vẻ được nữa.

Atthaphan thật lòng thích Jumpol, nhưng anh chẳng hề rung động vì cậu, cậu biết. Thế nhưng ít ra cậu cũng đã có một ngày kỉ niệm đáng nhớ với người mà cậu thích, cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi, cậu mãn nguyện lắm rồi.

Đang buồn bã thì Jumpol về đến, Atthaphan vội vã thu lại bộ mặt đau khổ vì thất tình, vui vẻ hỏi:

"Cậu đi đâu mà lâu vậy?"

Jumpol vừa thở hổn hển vừa đưa que kem dâu đến trước mặt Atthaphan thay cho câu trả lời. Thì ra là thấy Atthaphan mất hứng khi mình không chịu chơi tiếp cùng cậu nên anh liền đi mua kem dâu để chuộc lỗi.

Nhìn thấy khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Jumpol, Atthaphan liền quăng hết mọi tâm sự ra sau đầu, nhanh chóng thưởng thức que kem mát lạnh được Jumpol mua cho bằng cả tấm lòng.

Kem dâu ở khu vui chơi ngon nhỉ?

Atthaphan mãi mê ăn đến dính kem lên khoé miệng mà chẳng hề hay biết, vừa ăn vừa cười tít mắt đáng yêu vô cùng. Jumpol không kiềm lòng được hôn chụt lên vết kem nơi khoé miệng cậu. Hôn xong còn không biết mắc cỡ mà cảm thán:

"Kem ngọt thật!"

Hại Atthaphan xấu hổ mặt đỏ đến tận mang tai, lí nhí đáp.

"Nếu...nếu cậu không thích tôi thì đừng làm mấy hành động gây hiểu lầm nữa. Trái tim tôi không chịu được đâu."

"Ai nói là tôi không thích cậu?"

Ủa? Gì vậy? Atthaphan có nghe nhầm không vậy?

Thấy Atthaphan mặt ngơ ra chưa chịu hiểu, Jumpol mạnh dạn nhắm thẳng đôi môi anh đào căng mọng hôn chụt thêm phát nữa rồi mới chậm rãi.

"Hôm nay là ngày hết thời hạn thoả thuận của hai chúng ta đúng không? Vậy tôi muốn lập một thỏa thuận mới."

"..."

"Tôi muốn lập thoả thuận làm người yêu với cậu thời hạn trọn đời. Cậu có đồng ý không Atthaphan?"

Hạnh phúc đến quá bất ngờ làm Atthaphan ngốc nghếch chẳng load kịp, đến khi nhận thức được thì trên ngón áp út đã đeo thêm một chiếc nhẫn rồi. Vui sướng ôm chầm lấy cổ Jumpol hét toáng cả lên khiến mọi người xung quanh đều nhìn cả hai người bằng ánh mắt lạ lùng xen lẫn tò mò, nhưng ai mà thèm quan tâm họ nghĩ gì chứ. Trong mắt cả hai người giờ đây chỉ chứa mỗi đối phương, hạnh phúc tràn ngập nơi đáy mắt.

"Tôi đồng ý, đồng ý. Tôi thích cậu lắm Jumpol, cực kì thích cậu."

Atthaphan vừa nói vừa gật đầu lia lịa, Jumpol vì hành động đáng yêu của người trước mặt mà bật cười, ánh mắt càng thêm nồng đậm ý cưng chiều đáp:

"Ừm. Tôi cũng rất thích cậu, Atthaphan."

Nói rồi anh lại đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Atthaphan, nhẹ nhàng nhưng chứa đựng trọn vẹn sự chân thành, cũng như một lời hẹn ước sẽ yêu cậu đến hết cuộc đời này...

Hoàn./










————

Cập nhật tình hình Tay Tawan sau khi bị pengyoulove bỏ rơi.

Ngồi chờ 2 tiếng đồng hồ ở điểm hẹn mà vẫn chưa thấy pengyou đến, điện thoại thì hết pin. Vừa bực vừa lo không biết Jumpol có gặp chuyện gì không may trên đường đến hay không. Một lòng một dạ tin tưởng pengyoulove mà đâu ngờ pengyou bận hẹn hò quên mất mình.

Đáng thương+ đời buồn= Tay Tawan :<

Thôi thì về với Newwiee anh sẽ được hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me