LoveTruyen.Me

Og Con Trai Toi Co Mot Nguoi Cha Anh De Tam Ty

Tưởng Thầm đi sau Phong Dương nửa bước, lúc nhìn thấy anh cũng ngừng ở trước cảnh cửa phòng mà mình muốn vào, nói không kinh ngạc là hoàn toàn không có khả năng.

Phong Dương đi ở phía trước nghe thấy tiếng bước chân đằng sau ngừng lại, ghé mắt liếc Tưởng Thầm một cái, chuyện này anh cũng không đoán được trước, không nghĩ tới sẽ ngẫu nhiên gặp Tưởng Thầm ở khách sạn, bây giờ còn cùng cậu ấy tham gia chung một bữa tiệc.

Sau đó nháy mắt Phong Dương liền  đoán được, nguyên nhân mà Tưởng Thầm xuất hiện ở nơi này.

Chắc chắn là muốn đến gặp đạo diễn Đào, hy vọng có thể nhận được vai diễn gì đó.

Đạo diễn Đào có quan hệ rất tốt với Phong Dương, nếu lúc gặp anh nói mấy câu, nhét người vào đoàn phim của đạo diễn Đào, đạo diễn Đào tất nhiên sẽ bán cái ân tình này, nhưng mà Phong Dương sẽ không thật sự làm như vậy, bởi vì anh rõ ràng, có đôi khi cho dù là bạn bè, cũng không thể tuỳ tiện quá giới hạn.

Phong Dương không chỉ đầu tư phim điện ảnh mình diễn, một vài bộ khác mà anh cảm thấy tốt cũng sẽ lựa chọn đầu tư.

Lúc này đây đạo diễn Đào sắp bắt đầu quay phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết vào sáu tháng cuối năm, bản thân Phong Dương cũng rất coi trọng.

Cùng lúc nhanh chóng suy xét, tầm mắt anh cơ hồ theo bản năng rơi xuống cái bụng phẳng lì của Tưởng Thầm.

Tưởng Thầm đương nhiên chú ý tới ánh mắt Phong Dương rời đi, xuất phát từ phản xạ có điều kiện, nháy mắt tay phải cậu liền đặt lên bụng, ánh mắt Phong Dương cũng biến đổi theo rất rõ ràng.

Tưởng Thầm vì thế nhận ra mình phản ứng quá kích động, cậu bỏ tay ra, nhưng cánh tay lại không buông xuống bên người, khiến cho cậu thành dáng vẻ để thế nào cũng thấy không thích hợp.

"Đi vào thôi." Phong Dương cũng không nói nhiều với Tưởng Thầm vấn đề về bảo bảo, thời gian không thích hợp, địa điểm không thích hợp, nếu không có những người trong phòng đó, khẳng định anh sẽ có rất nhiều chuyện để nói, nhưng những người trong phòng làm sao tự dưng biến vào hư không được.

Phong Dương giương tay gõ lên cánh cửa, nhưng không đợi người trong phòng ra mở cửa đã trực tiếp nắm khoá cửa đẩy ra.

Trong phòng đạo diễn Đào vốn đang cùng mấy diễn viên tính nhỏ cách sinh động nói chuyện, vừa nghe tiếng đập cửa liền biết là Phong Dương tới, ngay lập tức dừng lại câu chuyện.

Những người khác trong phòng không có ai biết trước được tin tức, Phong đại ảnh đế sẽ xuất hiện ở chỗ này, còn xách theo người vừa mới đi ra ngoài không lâu là Tưởng Thầm.

Chỉ là chờ cánh cửa chậm rãi đẩy ra, xuất hiện trước mặt mọi người là gương mặt lạnh lùng túc mục, làm cho những người này đều có chút khó tin mà chớp chớp mắt, sợ đây là ảo giác của chính mình.

Đây đương nhiên không phải ảo giác, Phong Dương đón các loại ánh mắt sùng bái lẫn hâm mộ chậm rãi đi vào phòng.

Ánh mắt mọi người theo Phong Dương di chuyển mà di động, nhưng lập tức, một ít người liền chú ý tới Tưởng Thầm sau lưng Phong Dương.

Nhưng mà nhìn đến Phong đại ảnh đế sau khi tiến vào liền đi tới vị trí trống bên người Đào đạo , những người khác tâm vừa dâng lên một chút ghen ghét, cũng thuận lợi giảm xuống.

Giới giải trí không thiếu người tướng mạo đẹp đẽ, Tưởng Thầm là cái túi da xinh đẹp, tất cả mọi người đều biết, mặc kệ là Đào đạo hay là Phong Dương, cũng đều không phải là người chỉ nhìn vẻ bề ngoài, mà không coi trọng tài năng thật sự của người khác.

Tưởng Thầm đổi quần áo rõ ràng lớn hơn, mặc ở trên người cậu liền khiến cậu càng thêm mảnh khảnh, tự nhiên liền cùng nam ba lần đầu tiên lên sân khấu kém có điểm rõ ràng.

Mọi người cho rằng mục đích cơ bản đã đạt được, huống hồ vài phút trước, Đạo đạo  nói chuyện với vài người thật sự thông thuận, còn cầm di động lưu lại tên vài người.

Đạo đạo không phải loại người đã gặp qua liền không quên được, cho nên nếu cảm thấy những người đó  phù hợp, nơi này cũng không xem là phỏng vấn nhân vật chính thức, chỉ là bước đầu, cho nên sẽ lưu tên bọn họ.

Ít nhất ở trong mắt mọi người là cái tình huống dạng này.

Nhưng sự thật chân chính mọi người đang ngồi đây, cũng chỉ có một người là Đào đạo biết, cho dù là Phong Dương đi cùng, cũng không thể nào rõ ràng.

Trên đường Phong Dương ngồi chung một xe với Đào đạo tới, lúc trước hai người đàm luận đầu tư hạng mục phim điện ảnh của Đào đạo, cũng là do hắn chủ động tìm Phong Dương trước, bọn họ trước cũng từng hợp tác, sau lần hợp tác đó, phát hiện tính nết lẫn nhau rất giống, sau lại từng bước phát triển trở thành bạn bè giao hảo.

Đào đạo kỳ thật không muốn tới bữa tiệc này, cho dù người khởi xướng chính là mình.

Nguyên nhân là có người quyền thế muốn mạnh mẽ nhét người vào đoàn, người kia ở bộ kiểm duyệt cũng có chút quan hệ, Đào đạo không giáp mặt cự tuyệt người nọ, nhưng muốn hắn cứ như vậy phá vỡ quy tắc của mình từ trước đến nay, dùng quyền quý bao dưỡng tiểu tình nhân, cho dù đối phương có một chút kỹ thuật diễn, so với nhiều diễn viên lưu lượng kỹ thuật diễn còn tốt hơn một chút, đạo diễn vẫn cảm thấy nguyên tắc của mình bị người ta xúc phạm.

Đạo diễn không thể trực tiếp ngoài mặt cự tuyệt, nhưng tư duy xoay chuyển, lập tức nghĩ ra một biện pháp, hắn kêu còn có người khác cũng có chút thân phận địa vị, cũng muốn đoạt nhân vật nam ba này, mà thế lực người nọ so với vị quyền quý này không khác nhau lắm, vì giúp ngoạn vật trên giường của mình tranh một cái nhân vật, mà tranh chấp lên trên mặt bàn, ngẫm lại chuyện này liền không có khả năng.

Dù sao vị quyền quý cũng không muốn thật sự tranh lên bàn với người nọ, vì thế chỉ có thể lui một bước, huống chi cũng không phải dù thế nào cũng phải là nhân vật này, tài nguyên trong tay hắn còn rất nhiều, khi nào cũng đều có thể cho tiểu tình nhân.

Hôm nay hai đương sự là hai diễn viên nhỏ cũng đều tới, ngồi cách vị trí của Đào đạo không xa, một người tính cách rộng rãi, nhìn thấy Đào đạo lập tức đứng lên kéo ghế dựa cho hắn.

Người còn lại nhìn đối phương xum xoe, trên mặt một bộ biểu tình hiền lành, trong lòng lại đã sớm cười nhạo.

Đối phương không hiểu biết tính cách của Đào đạo, hắn lại rất rõ ràng, kỹ thuật diễn thì nát bét, cho dù ngươi nằm sấp dưới đất liếm gót giày, Đào đạo cũng sẽ không nhìn nhiều hơn một cái.

Phỏng chừng còn ghét bỏ nước miếng dơ.

Ở thời điểm đối phương đầy mặt nịnh nọt xum xoe, người này đợi Đào đạo ngồi xuống, liền bước ra trước một bước, tỏ vẻ vừa rồi phục vụ đã tới, đồ ăn đều chuẩn bị tốt, hỏi Đào đạo có thể hay không mang đồ ăn lên.

Người này cũng có một khuôn mặt khá tuấn tú, thậm chí giữa mày còn có chỗ khá giống Tưởng Thầm,  không kiêu ngạo không siểm nịnh, ở trước mặt Đào đạo biểu hiện đến thập phần khéo léo thong dong, đối lập với người kéo ghế dựa cho Đào đạo, khiến đối phương có vẻ như thành người phục vụ.

Đào đạo gật gật đầu, độ cong khoé môi người này gợi lên nháy mắt gia tăng, đi ra ngoài cửa kêu phục vụ có thể bưng đồ ăn lên mang vào trong phòng.

Đào đạo nói chuyện với vài người xung quanh, lúc họ ngồi xuống, Đào đạo chủ động hỏi tên của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me