LoveTruyen.Me

oliver wood; lover

100

lbna1269

tiêu đề: mình đã đến với nhau như thế nào, em nhỉ?



˚₊‧🍓⭒🧺‧₊˚

oliver wood bị " ám ảnh " với quidditch. ừ thì, gần như là vậy chăng? hoặc cũng chẳng cần phải nghi ngờ, khi hầu như mọi người đều cho rằng đúng là như vậy.không ngoại trừ cả anh, anh cũng đã từng nghĩ mình bị "ám ảnh" bởi quiditch và sẽ "mết" nó suốt đời, và người chết mê chết mệt vì bộ môn bay lượn bắt bóng này đã dành phần lớn thời gian cho nó như anh, chắc sẽ chẳng thể tìm được cô bạn gái nào cho mình được đâu, bởi lẽ, anh đã yêu quiddtch mất rồi. nhưng, cũng chỉ là "đã từng nghĩ" như vậy thôi. nhỉ, oralie calista ?





"chúng ta đã yêu nhau như nào thế, em nhỉ?"





user1269:

𐙚 ⋆˚。⋆............................................................

"oralie calista nhỏ, trò đây là đang muốn làm khó oliver wood này phải không? mau đứng lại cho tôi!!" oliver wood vừa hét lên vừa đuổi theo cô phù sinh năm 4 nhà sư tử, cả hai học chung khoá chung nhà với nhau. ấy thế mà, cứ như kẻ thù chẳng đội trời chung.

"hai trò, dừng lại ngay! không được chạy trên hành lang!!" tiếng huynh trưởng nhà sư tử gọi với theo, nhưng chẳng đứa nào chịu nghe,ừ thì do chúng nó đang thi chạy marathon với nhau rồi kia. cảm thấy như mình đã bị phớt lờ, cậu huynh trưởng với dáng vẻ cao ngều không chần chừ gì nữa mà lao thẳng chạy về phía tụi sư tử con kia. chưa đầy 10 phút sau cậu ta đã quay trở về, hai tay lôi xềnh xệch cổ áo sau của 2 đứa nhỏ.
đứa nào đứa nấy lúc này đều đã thấm mệt, thở lúc được lúc đứt cùng cái bụng đói trống không.

" hai trò coi lời nói của tôi là trò đùa đấy ư? tại sao khi tôi yêu cầu hai trò dừng lại mà vẫn cố chạy? muốn chống đối phải không?" dyzlan colin - huynh trưởng nhà gryffindor, là một người tính tình thân thiện cởi mở, nhưng khi cậu trở nên nổi nóng không ai biết cậu sẽ đưa ra những hình phạt gì cho nhà sư tử tụi nó nữa. lúc này, cậu trông có vẻ bình thản nhưng khuôn mặt thì đỏ bừng lên không biết vì do chạy mất sức hay cậu đang giận.

"tụi em xin lỗi, sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu anh dyzlan" oliver wood ấp úng mở lời.

" trò ấy nói đúng đó anh dyzlan, anh tha cho tụi em nha" oralie calista nhanh nhảu bắt lời oliver wood, năn nỉ cậu huynh trưởng.

huynh trưởng dyzlan colin thở một cái thật dài, thườn thượt. oralie calista cảm giác như nét mặt của anh đã dãn ra, nó cũng khẽ thở phào. trong phút chốc, nó đã cảm thấy mình sẽ thật may mắn nếu không phải gánh chịu bất cứ hình phạt của dyzlan colin một lần nào cả đến khi anh tốt nghiệp.

"thôi được, lần này tôi sẽ bỏ qua cho các trò, nhưng nếu có lần hai thì các trò biết mình sẽ phải chịu phạt thế nào rồi, đúng chứ?" dyzlan colin như thể đọc được tâm tư trong đầu nó, anh quyết định cho qua, xoa xoa thái dương rồi chỉnh đốn lại trang phục. có vẻ như hôm nay anh không muốn gây sự hay dính dáng gì đến tụi sư tử nhỏ này.

"vâng, tụi em biết rồi ạ!" cả hai đồng thanh trả lời dyzlan colin, rồi cũng cùng quay sang nhìn nhau khẽ nhăn mặt.

"được rồi, các trò mau chóng quay về sảnh đường đi. giờ đã là giờ ăn trưa rồi."

cả hai cùng vâng vâng dạ dạ, cúi chào huynh trưởng rồi cùng đi về phía lối đến sảnh đường. oralie vừa đi vừa nhảy chân sáo, hát líu lo như chim sẻ nhỏ. rồi như sực nhớ ra điều gì, cô quay lại nhìn oliver wood. cậu cũng đang nhìn cô, cái ánh nhìn dường như đã nhớ ra được những việc mà kẻ trước mặt đã gây ra, khiến suýt thì hại mình mất mặt.
oralie calista quay ngoắt đi lấy đà định chạy thật nhanh để thoát thân thì bị oliver wood nhanh tay tóm gáy lại, cậu nhìn cô phù thuỷ nhỏ trước mặt nở nụ cười có vẻ "nham hiểm" (?)

"này này, trò định chạy đấy à. hừ hừ, xui cho trò là oliver wood đây đã nhận ra điều đó trước trò một bước rồi!" oliver hừ mũi.

"n-này thả tôi ra, trò không nghe huynh trưởng nói gì sao, tôi phải đến sảnh đường để ăn trưa! tôi đói! m..mau thả tôi ra nhanh!" oralie calista như hét vào mặt oliver wood, giọng nói không giấu nổi sự sợ sệt trước con người cao to hơn mình 1 cái đầu kia.
oliver wood dí sát cái đầu ảnh vào mặt nó, cậu hằm hè tỏ vẻ đáng sợ, doạ nhỏ chơi chơi.
"trò nghĩ trò có thể thoát khỏi tay tôi sau khi trò đã gây nên tội tày trời hả! đâu có dễ ăn vậy..hừ."
oralie calista nghiến răng ken két, nguýt oliver wood đang đứng trước mặt, cô muốn vùng ra khỏi bàn tay to lớn của hắn, nhưng oặt nỗi, cậu ta khoẻ như vâm vậy. cô chỉ còn bước rút lui mặc hắn kéo tới kéo lui đến sắp đứt cái cổ áo sau của mình. cậu chàng dành nửa tiếng đồng hồ để "giáo huấn" lại cô phù sinh đứng trước mặt mình.

đã 15 phút đồng hồ trôi qua, cái bụng nhỏ đã réo lên eo éo. mắt đảo láo liên, đôi lúc là những tiếng nhở dài đầy bất mãn của cô phù sinh nhỏ.

oliver wood đúng là chẳng tinh tế.

mãi lúc sau, cậu chàng mới ngừng cái miệng nhỏ của mình lại. rồi hắn dơ đôi tay đầy những vết tích quidditch của mình, "bấu" vào vai cô, không quá mạnh nhưng cũng đủ giữ chân cô lại. đột nhiên chun mũi, hắn cất cái giọng bỗng dưng trở nên khàn khàn như người thiếu nước.

"trò calista, nãy giờ trò có nghe tôi nói gì không thế?"

"à...ừm..có?.. một chút..!" cô ngập ngừng, ánh nhìn của oliver wood bây giờ như đang xoáy thẳng vào cô vậy. cô đang né tránh ánh mắt ấy.

"nhưng này, trò đừng.. vội nổi nóng lên ấy nhé, tôi đang rất đói, mà trò oliver wood ấy à, trò nói nhiều quá làm tôi chẳng thể tiêu hết nổi những điều trò vừa nói. lẽ ra trò nên nhận ra điều đó sớm hơn mới phải!.." oralie nhún vai đảo mắt nhìn xung quanh.

oliver wood đúng là chỉ biết quan tâm đến quidditch thôi.

cô đói, khuôn mặt xanh xao lấm tấm mồ hôi như sắp đói lả. cái bụng thì cứ réo lên đòi làm bạn với đồ ăn mãi.

giờ thì oliver wood mới để ý đến điều đó, ậm ừ một lúc "...."

"được rồi, xin lỗi trò oralie calista, trò có thể đi. nhưng trước đó tôi mong trò hãy dừng những trò nghịch ngợm "tai quái" gần khu tập quidditch lại, nếu không thì lần tới trò sẽ phải chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra, ừm. tất nhiên là bàn giao trò cho anh dyzlan colin rồi. à còn nữa, tôi rất mong nhận được thư xin lỗi từ trò, cả đội (quidditch) cũng vậy."

cậu tuôn một tràng dài như mưa thu, rồi quay gót đi về hướng sảnh đường đông đúc để lại oralie ở lại giữa hành lang vắng tanh không bóng người.

sắp hết giờ ăn trưa rồi, bây giờ có đi đến sảnh đường cũng chẳng kịp ăn gì, bữa ăn sắp kết thúc rồi. oralie thở hắt, bĩu môi rồi lầm lũi đi theo hướng ngược lại với oliver wood. đó là hướng đi về phòng sinh hoạt chung của gryffindor.
về tới phòng riêng, cô nhanh chân nhảy nhào lên giường, lục lọi thứ gì đó dưới lớp ga giường rồi lôi ra mấy bịch bánh caffino (một loại bánh dẻo ngọt) mà mình đã diếm đi mấy ngày trước.

có thứ gì đó rơi ra lúc cô lấy bịch bánh ra.

là một tấm ảnh.




















là cậu chàng quidditch đây mà, oliver wood ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me