On2eus Em Doi Cau
Làng quê vào đầu giờ chiều cứ nhộn nhịp làm sao. Khi mặt trời vẫn còn trên cao, những ánh nắng từ mặt trời chiếu xuống, tô điểm lên hình ảnh của những người nông dân đang chăm chỉ gặt những bó lúa vàng ươm ngoài đồng. Tiếng trẻ con trong làng chơi đùa làm dậy sống không gian tĩnh lặng này. Một vẻ đẹp kết hợp giữa sự nhộn nhịp từ bọn trẻ lại cộng với sự yên bình của nắng chiều.Dọc theo con đường làng, khi các lão đang nhâm nhi chén trà vừa đánh cờ tướng, khi các bà đang hì hục bên bếp củi thoảng mùi của thịt, cá. Lại có những đôi tay thoăn thoắt đang cặm cụi giặt đồ, và nơi đó..cũng có hình bóng của 2 cậu trai đang đèo nhau trên chiếc xe đạp, boong boong trong gió, trông tình hơn cả chiều thu Hà Nội nữa.Đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ, hai người vừa đi vừa cười đùa, người nhỏ đèo người lớn. Đôi môi chúm chím hồng hào của Lê Tương Hách không ngừng nhếch cao. Tóc đen bay bay trong gió, vương vãi vài sợi tóc trên vầng trán của cậu, ánh mắt long lanh hồn nhiên, lan toả sự tươi trẻ tràn đầy sức sống và tự tin ở độ tuổi được cho là điểm giao giữa tuổi trẻ và trưởng thành. Phía sau xe là một Trịnh Chí Huân mang trong mình vẻ đẹp của sự điềm tĩnh và trầm lặng, cùng với đôi mắt lấp lánh như đang chất chứa cả một vùng trời hoài bão, lại pha lẫn một chút mơ hồ ẩn sâu bên trong cậu. Mái tóc cậu xoăn thành từng lọn nhỏ, phập phồng trên đỉnh đầu.Hai người một cao một bé cứ thế mà chở nhau đi khám phá mọi ngóc ngách trong làng mà chẳng quan tâm đến những ánh mắt xung quanh đang dần đổ dồn về phía họ, cứ thế mà lướt ngang qua một cách hồn nhiên. Cái hồn nhiên này không chỉ nằm ở vẻ ngoài mà còn nói về cách họ nhìn nhận về thế giới xung quanh. Trông họ đích thị là sự 'an nhiên' trong cuộc đời đầy 'giông bão'. Tiếng leng keng phát ra từ chiếc xe đạp. Cảnh vật bên đường cứ thế lướt qua."Làng mình sau 2 năm thay đổi nhiều lắm, cậu chỉ là mới khám phá được một nửa thôi đấy Huân." - Tương Hách mắt nhìn thẳng về phía trước, vừa nói vừa lái nhìn về phía sau là cậu trai to bự nào đó, "Ừ, công nhận là có thay đổi nhiều đấy, nhưng vẫn đẹp lắm, vẫn khiến tôi yêu như ngày nào thôi." - Cậu Huân nhắm mắt tận hưởng niềm vui đơn giản này, là niềm vui khi được thả mình tự do vào làn gió chiều.-----Nấp ở dưới mái hiên của một tiệm cắt tóc nhỏ, vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc của thằng Huân, thằng bạn mình vừa lướt qua trước mắt.Minh Hùng cứ tưởng mình nhìn lầm, chớp chớp mắt liên tục rồi lại ngó ngang ngó dọc tìm kiếm chiếc xe đạp ban nãy. Khi thấy chiếc xe đang dần rẽ sang hướng bên trái, cậu bèn lại gần, nhìn kĩ hơn nữa..."Ơ? thằng Huân là đang ngồi trên xe đạp của anh Hách thầy dạy kèm cho em thằng Tuân đây mà?"- cậu Hùng ngỡ ngàng tự nói với chính mình rồi lật đật chạy qua nhà thằng Tuân báo tin.Minh Hùng chạy thụt mạng sang tới trước cửa nhà thằng Tuân, chưa kịp lấy nhịp thở thì lại lên cơn nhồi máu cơ tim vì nhìn trúng cảnh thằng Tuân vừa ôm em Gạo vừa đọc sách..."Tụi này riết rồi có tình yêu là quên cả thằng bạn già này vậy đó hả?" - Cậu Hùng sau khi bị tra tấn thì chỉ biết mếu máo than thân trách phận.Thật ra cậu cũng có tình yêu mà, chỉ là...em nhỏ 'mùa thu' của cậu ở xa thôi. Cơn giận trong lòng cậu đang lớn dần lên, bỗng bị dập tắt trong giây lát bởi cái gọi là 'nhớ về em' ở trong đầu cậu.//Hay là mình đi gặp em nhỉ?Cũng lâu rồi chưa xuống chơi với Mẫn Tích rồi//Vừa dứt khỏi suy nghĩ, Minh Hùng lại chạy tọt về nhà, báo cho cha mẹ rằng mình đi công việc, cụ thể là đi gặp 'mùa thu' ở Đông An. Chạy ra sân sau, lấy con xe tay côn chất chơi của mình rồi đá số phi thằng về phía con đường mòn dẫn về làng Đông An, nơi đang chất chứa em nhỏ của hắn.Trên đường đi, Minh Hùng tay chạy xe, còn miệng thì cứ ngân nga mấy câu hát trông cậu yêu đời kinh khủng. Trong đầu cứ nghĩ về Mẫn Tích, làm cậu khó mà khép cái miệng đang nhoẻn lên cười, nghĩ đến em nhỏ làm cậu vui đến vậy cơ à?Đi xe đạp thì mất 1 giờ đồng hồ, nhưng đi xe tay côn thì chỉ mất vỏn vẹn 30-40 phút là đã đến được cửa làng Đông An rồi. Minh Hùng lúc này miệng càng cười tươi hơn, phi thẳng đến cửa nhà của em nhỏ sau khi gởi xe ở sân nhà bác Lượm ở gần cổng làng, vì là đường đi vào làng khá nhỏ nên cậu không muốn chiếm lối đi của bà con. Vừa chạy đến trước nhà của Mẫn Tích thì chỉ thấy bóng dáng của dì Sương đang khom lưng quét sân, Minh Hùng lễ phép cúi chào dì, rồi hỏi "Con chào dì, ở nhà chỉ có mình dì thôi ạ? " Dì Sương đã quá quen mặt thằng nhóc này, cứ cách tầm 2 tuần là lại xuống chơi với con trai dì, hôm nay cũng vậy,"À ừ đúng rồi, lâu lắm rồi mới thấy con xuống đó, ở trên đó bận lắm có phải không?" -Dì Sương cười nhẹ, cậu nhóc này là con của nhà quan chức, chắc cũng phải bận lắm đây"Dạ vâng, dạo này ở làng con xảy ra vài chuyện bất trắc nên không xuống chơi với dì và Mẫn Tích được." Minh Hùng vừa nói vừa gãi đầu cười ngốc, cậu hỏi tiếp"Ơ mà dì ơi, Mẫn Tích đâu rồi ạ?""Àa, ban nãy dì có nhờ em nó đi mua tí đồ ăn ở chợ, con thử chạy ra chợ tìm xem có không nhé." "Dạ vâng ạ, con cảm ơn dì, lát con sẽ đưa em về ạ, con chào dì!" Nói rồi cậu Hùng thong dong chạy về hướng chợ, sắp gặp được em rồi! Vừa chạy tới chợ đã thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó, cậu Hùng chạy nhanh rồi vòng ra phía sau lưng em nhỏ, chọc chọc vào hai bên vai. Em nhỏ bị làm cho nhột, ngoảnh đầu lại thì phát hiện thân thể cao lớn thân thuộc xuất hiện bất thình lình trước mặt"Ơ? cậu Hùng?" - Mẫn Tích mắt tròn xoe, không kiểm soát được mà nhảy cẫng lên ôm cổ con gấu bự kia...Hành động vô tình này làm cho cậu Hùng cứng cả người, như thả hồn lên mây.Sau cái ôm ấm áp đó, lại là một khoảng lặng giết người..."Ờ...t-tôi a..tôi xin lỗi nhé, do lâu lắm rồi mới gặp lại cậu làm tôi 'hơi' mừngg thôi..." - Em nhỏ mặt đỏ như cà, gãi gãi sau gáy ra sức giải thíchHơi mừng mà cỡ đó, thí dụ mừng rớt nước mắt thì tới đâu hã tròii?"À...không sao không sao, anh thích Mẫn Tích ôm lắm hihi" - Gấu bự xoa xoa đầu em nhỏ, cười muốn toét cả miệng. Thấy bàn tay to lớn cứ xoa đầu mình muốn rối bung cả lên, Mẫn Tích đánh đánh vào tay anh, nhăn mặt nói"Này này, đang ở ngoài đường đấy, cẩn thận người khác bàn tán bây giờ!" "Có gì đâu mà em phải sợ, ai nhìn vào mà chẳng biết anh là đang theo đuổi em chứ" -Minh Hùng hếch mặt lên trời như muốn tuyên bố. Nghe được câu nói này, Mẫn Tích như bị đóng băng, cứ đứng im đó giương mắt nhìn lên cái người có phát ngôn động trời đó."Àa mà ban nãy anh gặp mẹ em, dì có dặn là kêu em về sớm chút đấy, em mua xong chưa, mình về thôi." - Minh Hùng khom người xuống, bẹo má em một cái"UI DAAA, BỎ RA COI!!!!" - Bị bẹo má một cách đột ngột, vừa kịp rã đông liền dùng tay xinh của mình nắm tóc con gấu lớn giựt giựt vài cái 'nhẹ'Nhẹ thôi ..."Anh xin lỗiii, giờ thì thả ra mình cùng về nhé, dì đang đợi đó!" - Minh Hùng không dám hét lớn, nhưng thật sự em nhỏ ra tay quá hiểm!!!Nói rồi cả hai cùng nhau đi bộ về, đi được hai, ba bước thì anh lớn bỗng nhiên khựng lại, thuận tay tranh luôn việc cầm giỏ từ tay em. Hành động tuy nhỏ, nhưng đủ làm trái tim của Mẫn Tích rung lên từng đợt như sóng ngoài biển.----5 phút đi bộ trôi qua, đang đi đến gần tới khu nhà của Mẫn Tích thì thấy trước mặt có một đám đông đang chen chút nhau cùng nhìn về một hướng, nơi có một làn khói xám xịt đang bốc lên trời như cơn lốc. Hai cậu, một lớn một bé thấy cảnh tượng này mà có chút tò mò. Vừa hay đang định đi tới hóng hớt thì có bà chị chạy đến nói với giọng hớt hãi"TRỜI ƠI, sao mày còn đứng ở đây vậy Mẫn Tích, bà Liễu, mẹ mày kẹt trong đám cháy rồi kìaaa!! Chạy vào xem lẹ điii! À mà thôi, mày chạy vào thì chỉ có chết cùng mẹ chứ cứu nỗi gì, để tao chạy đi nhờ mấy chú! Mày cũng tới đó giúp đỡ đi!" "..." Tai đã nghe, mắt cũng đã thấy được đám khói ở phía kia đang bốc lên cao hơn, minh chứng cho những gì vừa nghe thấy là sự thật. Hai hàng nước mắt cũng đã rơi xuống, tay chân bủn rủn khiến cho Mẫn Tích dần khuỵ xuống, Minh Hùng đứng kế bên lật đật thả cả giỏ đồ xuống đất để đỡ em nhỏ không ngã xuống. Ôm em nhỏ trong tay, mắt nhìn thấy em khóc, lòng cậu như bị bóp nghẹt...Hình như tay chân em không thể cử động...vậy còn mẹ của em thì sao? Vừa suy nghĩ, bên tai lại nghe tiếng bà con hô hào lớn"CHÁY LỚN RỒI!!"Không suy nghĩ thêm gì nữa, cậu nhờ bà chị ban nãy trông chừng em nhỏ, rồi một mình lao thẳng vào đám người kia, chen từng chút một rồi biến mất trong đám cháy.5 phút, 10 phút vẫn chẳng thấy ai trong số các bác đi ra, kể cả là cậu Hùng, đốm lửa thì cứ lan dần ra, bùng lên lớn hơn. Các chú các bác lần lượt ôm mặt chạy ra từ đám lửa, tay cứ lắc lắc, ý nói vẫn chưa tìm thấy bà Liễu.Một lúc lâu sau, khi ngọn lửa đã gần như thiêu đốt hết mọi thứ, bà con được một pha thở phào khi thấy bóng dáng cao ráo, trên tay đang bế một cơ thể bị nhuốm màu đen của tro từ đầu đến chân. Tiếc là, không có một biểu hiện nào cho thấy 'sự sống' ở cơ thể gầy gò ấy nữa rồi...Còn tiếp....
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me