One Piece Fan Fiction Nami Va Cac Cau Chuyen
- Ayy hôm này trời trong thật.Nami vươn vai bước ra khỏi khoang thuyền, cô cười tươi ngắm nhìn mặt trời lên.Robin bước ra ngay sau đó, cô đưa tay che miệng, híp mắt cười khẽ.- Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời nhỉ?Nami xoay người nhìn Robin- Chắc chắn là vậy rồi.Đúng lúc này tiếng Sanji vọng ra từ bếp.- Mọi người, vào ăn cơm thôi.Ngay lập tức không khí yên tĩnh buổi sáng bị phá tan, thay vào đó là tiếng ồn ào nhốn nháo của đám dở hơi trên con thuyền này.Luffy là người chạy vào đầu tiên, cậu hét lớn:- Thịt, tớ muốn ăn thịttttt.Theo sau đó là Chopper và Usopp. Căn bếp ồn ào hẳn lên. Lúc này Zoro cũng chầm chậm bước ra cùng gương mặt ngáy ngủ, cậu hí mắt nhìn Nami và Robin nảy giờ còn đứng yên, nhàn nhạt bảo:- Này, vào thôi.Nami gật đầu nhìn Zoro, sau đó bước xuống bếp không quên gọi Robin:- Robin chúng ta vào đi thôi, không bọn họ sẽ ăn hết phần của chúng ta mất.Robin cũng chầm chậm bước theo sau Nami vào phòng ăn.Hôm nay phòng ăn vẫn như thường ngày, tiếng tranh cãi vui đùa ầm ĩ, Nami cũng đã cười rất nhiều. Nhưng sau khi ăn xong, về phòng mình cô vẫn cứ cảm thấy quái quái, ánh mắt mọi người nhìn cô vô cùng kì lạ, đặc biệt là Luffy, lúc ăn vô tình cô bắt gặp ánh mắt Luffy nhìn cô, ánh mắt đó...đen, đen thẫm, đen như một lốc xoáy, cô giật mình ngơ ngác, nhưng ngay sau đó Luffy đã quay sang đùa giỡn với Usopp. Cô cố nhìn thêm vài lần thì ánh mắt Luffy vẫn trong trẻo như ngày nào, nên cô cứ cho là mình bị ảo giác, nhưng ánh mắt đó nó vẫn ám ảnh cô đến tận giờ không vứt đi được.Không chỉ riêng Luffy, Zoro cùng Sanji cũng rất khác. Cô không rõ họ khác ở điểm nào nhưng cô cảm thấy được. Rõ ràng mọi thứ vẫn như cũ, nhưng có gì đó đã khác, vẻ ngoài bình yên này có lẽ chỉ là dấu hiệu của một cơn giông sắp đến...Nami cảm thấy bất an, sự bất an khiến cô tìm kiếm sự an ủi. Cô mang tấm hải đồ đến dưới gốc cam cô trồng, dựa vào thân cây nghiên cứu hải đồ, làm như vậy khiến cô cảm thấy an tâm hơn hẳn. Nhưng có vẻ mấy chuyện xảy ra gần đây khiến cô khá mệt mỏi nên cô đã ngủ quên mất. Gió luồng qua kẽ tóc khiến mái tóc cam của cô nhè nhẹ đung đưa, bỗng nhiên có một bóng ma đỗ trước người cô, che hết mọi ánh sáng, tiếng bước của người này quá nhẹ, nhẹ đến mức không ai có thể nhận ra anh ta đến gần.Luffy đứng trước Nami, cậu rũ mắt nhìn hình dáng của cô lúc ngủ, an tĩnh như một đứa trẻ, điều này khiến cậu nhớ đến lúc vừa mới gặp cô, lúc cậu cứu cô khỏi tên người cá ác độc, những lúc cô lo lắng quan tâm cho cậu, cậu biết cô biết ơn và tin tưởng cậu như thế nào, như vậy tại sao lại không biến lòng biết ơn và sự tin tưởng ấy thành một tình cảm gắn kết hơn nhỉ? Thứ tình cảm mà không ai có thể chia rẻ chúng ta.Nghĩ tới đây cậu khẽ cong môi cười, dỡ chiếc mũ rơm quý báo của cậu xuống nhẹ đặt lên đầu cô. Lúc trước tớ không nhận ra, tớ luôn giao những thứ quan trọng nhất của tớ cho cậu, như chiếc mũ rơm này, cậu cũng chính là người vá lại nó cho tớ. Không biết, cậu có thể làm sạch được trái tim đen tối này của tớ hay không nhỉ? Nami?Luffy quỳ một gối trước Nami, gương mặt cậu tươi cười, trong veo thuần khiết, nhưng đôi mắt lại tối như màn đêm. Cậu đưa tay sờ lên gương mặt Nami. Đúng lúc này một thanh kiếm cản tay cậu lại, Zoro sắt lạnh nhìn Luffy, cậu gằn giọng:- Luffy dừng lại, cậu đi quá giới hạn rồi.Luffy ngước nhìn Zoro, nụ cười vẫn như cũ, cậu nhẹ giọng:- Giới hạn? Thế nào là giới hạn cơ? Tớ không hiểu, cũng không muốn hiểu.Zoro nhìn chằm chằm Luffy, sau một lúc, cậu thu kiếm lại xoay người đi nhẹ nhàng nói:- Cậu sẽ làm cậu ấy sợ hãi.Luffy rụt tay lại, rũ đầu, sau đó cậu lặng lẽ đưa mắt nhìn cô gái đang yên bình ngủ kia thì thào:- Cậu sẽ sợ tớ sao, Nami?Không được đáp lại Luffy đứng dậy, rời đi, trước khi đi cậu nhẹ giọng nói:- Tớ không muốn làm cậu ấy sợ hãi, nhưng tớ không kiểm soát được bản thân, tốt nhất các cậu đừng làm tớ điên lên.Sau khi Luffy đi rồi, Zoro mới xoay người nhìn Nami còn ngủ ngon lành, cậu có vẻ bất lực mà trừng mắt nhìn cô, căm giận bảo:- Mụ phù thủy phiền phức. Rồi cậu đi xuống, lúc vòng qua phía sau thì thấy Sanji và Robin đứng đó tự bảo giờ. Sanji đang hút dở điếu thuốc, còn Robin thì cầm trên tay quyển sách khảo cổ. Thấy cậu, Sanji cười bảo:- Đầu rêu, lâu lắm mới thấy ngươi thông minh một lần.Zoro nhe răng trợn mắt:- Muốn đánh nhau hả tên lông mày xoắn?Sanji điên tiết gân cổ lên:- Ngươi nói ai là lông mày xoắn hả?Robin đứng cạnh che miệng bật cười. Lúc này Zoro lại không cùng Sanji đấu đá nữa mà xoay người nhìn cô gái tóc đen kia:- Còn cô, định làm thế nào?Robin kinh ngạc nhìn Zoro, cô lễ phép mỉm cười:- Ý cậu là sao?Zoro nhàm chán bước đi, chỉ nói:- Tình cảm mà kiềm chế quá lâu, một khi bùng nổ sẽ càng đáng sợ.Sanji dí theo gõ đầu Zoro, cậu điên tiết bảo:- Đồ ngốc, ai lại đi cổ vũ tình địch của mình như thế.Zoro xoay người lấy kiếm chặn Sanji lại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Robin còn đang trong kinh ngạc rồi nhìn lại Sanji:- Tên lông mày xoắn nhà ngươi thì biết gì, ta muốn là cạnh tranh công bằng chứ không cần ai phải hi sinh nhường nhịn. Hơn nữa, tình yêu mà có thể nhường thì đó không còn là tình yêu nữa.Sanji cũng kinh ngạc trước câu nói của Zoro, cậu đứng im rũ đầu xuống, mái tóc vàng vuốt ve gương mặt cậu. Lát sau cậu ngẩng đầu lên, cười nhìn Robin:- Tôi nghĩ nhìn cậu ấy hạnh phúc là tốt rồi nhưng nếu, nếu có một cơ hội thì tôi cũng muốn tranh thủ một lần.Nói xong cậu vui vẻ chạy vào bếp. Còn Robin thì vẫn đứng lặng ở đó, cô siết chặt quyển sách trên tay, cô chạy chậm vài bước đến dưới gốc cam, nhìn cô gái còn đang say giấc nồng, ánh nắng sáng lạn chiếu khắp muôn nơi, gió hình như cũng đặc biệt ưu ái cho cô gái tóc cam đó, cứ thích thổi nhè nhẹ vào mái tóc của cô làm nó cứ đung đưa hoài. Robin ôm sách, cúi đầu, giọng thỏ thẻ run rẩy như muốn nhờ gió mang đến cho cô gái trước mặt:- Nếu có cơ hội, thì cũng phải tranh thủ một lần. Chị...có thể hay không...Nami...
____________Há há tiêu đề giật gân không? Có ai hiểu lầm hú hồn gì hông đó? -))
Hí hí thấy tui siêng chưa lại viết tiếp cho mọi người đọc này. Khen tui đi :>
____________Há há tiêu đề giật gân không? Có ai hiểu lầm hú hồn gì hông đó? -))
Hí hí thấy tui siêng chưa lại viết tiếp cho mọi người đọc này. Khen tui đi :>
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me