One Piece One Shot Nhung Cau Chuyen Lon Nho
"All my love is gone, now you're dead and gone..." Bài hát kết thúc, Sabo bỏ tai nghe ra khỏi tai, hít một hơi thật dài rồi cảm nhận. Ồ, hóa ra không phải do chạy bộ đã lâu khiến cho cả người trở nên nặng trĩu vì mệt mỏi, mà bởi ở trái tim. Hắn không biết đã chạy bao lâu, bao nhiêu vòng hay thậm chí là nghe bài hát kia từ bao giờ. Chỉ mơ hồ đoán rằng khi tiềm thức được đánh thức dậy, hắn bắt đầu đeo tai nghe chạy bộ như một thói quen.Cho đến bây giờ ngồi xuống nghỉ ngơi, âm thanh bài hát vẫn vang lên trong đầu. Sabo thực sự thích nó, thích cái giai điệu của bài hát, thích cái lời bài hát buồn sâu nặng, thích cả giọng hát ngọt ngào lắng đọng của nữ ca sĩ,...Tất cả chạm tới con tim như thể làm nó rung theo nhịp điệu, bằng những thứ đó thôi cũng đủ khiến ta cảm thấy ổn hơn phần nào. Hắn chia tay rồi...Lấp ló sau những tòa nhà chọc trời, quả cầu nóng đỏ kia đang dần dần nhô lên, ẩn dật sau từng đám mây mà xua tan đi màn sương buổi sớm. Gió thôi nhè nhẹ thoáng qua, có chút lạnh nhưng cũng làm bửng tình hồn người. Làm tôi cũng chợt nhớ đến một câu nghe đâu đó "Rất sợ bầu trời xanh kia không còn em nữa." Đường phố bắt đầu tấp nập xe cộ, những chiếc đèn pha giao nhau rồi cứ thế mà vút đi không một chút dấu vết. Âm thanh khắp nơi pha tạp vào nhau vang lên inh ỏi, tôi chỉ chợt một lần nữa ngăn cách với thế giới đơn thuần bằng chiếc tai nghe. You broke my heart just for fun
Took my love and just left me numb
Now it's eight in the morning
Hate in the morning
All because of you
... Sabo chạy về nhà đã là 8 giờ sáng. Từ ngày hôm qua cho đến bây giờ mọi thứ vẫn còn nguyên hiện trường. Những bức ảnh rơi trên sàn nhà bị từng mảnh vụn vỡ ra bên trên như muốn xé rách đi hoặc nhàu nát tấm hình. Những mảnh thủy tinh rơi xuống còn lưu luyến chất lỏng nhưng không phải là máu, may thay chỉ là nước bình thường.Hắn chẳng hề quan tâm cứ thế bước qua chúng. Bây giờ thì căn nhà này giống bãi rác lâu ngày chưa được xử lí.Điện thoại vẫn đang phát lại bài hát ấy, Sabo cài chế độ lặp bài hát, trong hai ngày này chỉ nghe bài hát ấy thuộc đến tận tâm can rồi. Có lẽ hắn sớm bị ám ảnh bởi tiếng nhạc mất. Nhưng đó chẳng phải là vấn đề, đoạn điệp khúc chuẩn bị vang lên thì điện thoại ngay lập tức có ai đó gọi đến làm hắn mất hứng thú.Một dãy số lạ hoắc. Vốn dĩ cứ để yên cho nó rung reo một hồi. Vậy mà hắn muốn phát điên với sự bướng bỉnh này rồi, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi bắt máy."Sabo!?"Hắn nghe thấy âm thanh thân thương truyền qua tai nghe đang cắm vào chiếc điện thoại, một chất giọng nhỏ nhắn dễ nghe vọng tới. Biến mất ba ngày mới nghe lại cứ ngỡ ba năm vắng bóng mất thanh âm dấu yêu này vậy."Là Luffy sao?" Hắn cố gắng bình tĩnh trả lời thay vì trở nên kích động, môi mím chặt lại ngăn không cho cảm xúc trào dâng tựa hồ có thể khóc bất cứ lúc nào."Ừm. Có chuyện này,..."Sabo sớm biết Luffy định nói gì, buông thả câu trả lời "Biết rồi" liền ngắt máy. Không cần phải nói thêm bất kì lời nào, vế đằng sau hắn đã tự mình hiểu. Dù sao Luffy cũng đã nói hết với hắn rồi. Vậy vì sao vẫn mất kiểm soát mà đôi mắt ngấn lệ chảy xuống hai hàng nước mắt?Người mà hắn yêu tưởng rằng bên nhau đến cuối đời lại vì cuộc sống riêng rời bỏ hắn.Và cứ thế hắn ngủ thiếp đi từ lúc nào. Bài hát ấy cũng không thân thương đột nhiên biến mất.Đợi đến khi Sabo mơ mờ hồ hồ tỉnh dậy, chợp mắt cái đã là hai tiếng đồng hồ, cả cơ thể nặng tới chừng như mất hết năng lượng. Huơ huơ tay mấy cái rồi lại thở dài. Quả nhiên vẫn chưa quên được bóng hình có người nằm kề bên sau mỗi lần mở mắt....Một ngày.Hai ngày.Vài ngày trôi qua, hắn điềm nhiên mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh lần cuối. Hắn đưa tay lên sờ tấm ảnh chụp chung của hắn với Luffy đặt ngay ngắn trên bàn không cầm lòng trở nên xúc động. Cuối cùng vẫn là ném vào thùng rác. Hắn thở dài cố gắng trấn tĩnh chính mình, hắn quyết định bán nhà rồi, sau ngày hôm nay nơi này chẳng phải nhà hắn nữa. Cả những kỉ niệm của hai đứa đều bỗng hóa tro tàn....Sabo nhìn đồng hồ, hắn đoán tiệc cưới đã băt đầu một lúc rồi. Hắn vẫn chưa thể chấp nhận hôm nay là đám cưới của Luffy."Tạm biệt."Hắn đứng chào căn nhà lần cuối, sâu thẳm trong tim thật không nỡ bỏ rơi nơi này chút nào. Hắn nhớ từng nói với Luffy "Nơi nào có em nơi đó là nhà". Liệu rằng còn có ngày có nơi chờ hắn cùng cậu để gọi là nhà lần nữa chứ?Quả nhiên không ngoài dự liệu từ trước. Khi hắn đến nơi, mọi người đã nháo nhào tặng quà cưới. Hắn đứng ở một góc chờ cho đến khi đám người ấy hết náo loạn mới nhân cơ hội đến bên đàn piano kia, "Tôi có thể chơi một bản không?"Chủ đàn chỉ mỉm cười nhường chỗ cho hắn. Âm thanh đầu tiên từ phím đàn vang lên dần dần truyền đến mọi người. Một khúc ca đầy bi thương nhưng không kém phần ngọt ngào. Nó khiến tâm trạng mọi người cơ hồ thanh tịnh, bỗng chốc thả lỏng nhẹ nhàng bay bổng và phiêu du cùng nó.Luffy nghe thấy bản nhạc này chợt hiểu ra điều gì đấy. Cậu nhìn thấy Sabo ngồi bên cạnh đàn, từng ngón tay điêu luyện lướt trên từng phím như đang trò chuyện, hình ảnh ấy bỗng ùa hề những kỉ niệm xưa kia hắn cùng cậu hạnh phúc. Cậu sợ không kiềm chế nổi bản thân có thể khóc bất cứ lúc nào. Mặc kệ hắn có níu cậu đến đâu cậu vẫn nhất mực rời bỏ hắn. Hắn vẫn giữ lời hứa với cậu, "Ngày hạnh phúc trong đời em nhất định anh sẽ có mặt". Tiếc rằng hắn chỉ có thể xuất hiện với tư cách khách mời chứ không phải là chú rể.Bản nhạc du dương kia vọng lên trong tâm trí cậu, từng câu hát hiện ra cứa thật mạnh vào trái tim, nước mắt chảy xuống từ lúc nào làm nhòe đi lớp trang điểm....
Another story that's sad and true
I can feel the pain can you
You had to be the one
To let me down
To colour me blue
Hate to see you with someone new
I’ll put a curse on her and you
Ain’t no looking back
Now you're dead and gone
My love is gone too
All my love is gone
All my love is gone
All my love is gone
All my love is gone
Now you’re dead and gone
...Kết thúc, hắn đứng dậy nhìn về phía cậu rít một hơi lấy hết can đảm cười lên thật rạng rỡ, "Chúc em hạnh phúc." Đoạn hắn cúi đầu chào mọi người, không một lời nào lập tức rời đi...------------------Phiêu đôi chút cùng với idol thôi.Gone - Rosé BLACKPINK
Took my love and just left me numb
Now it's eight in the morning
Hate in the morning
All because of you
... Sabo chạy về nhà đã là 8 giờ sáng. Từ ngày hôm qua cho đến bây giờ mọi thứ vẫn còn nguyên hiện trường. Những bức ảnh rơi trên sàn nhà bị từng mảnh vụn vỡ ra bên trên như muốn xé rách đi hoặc nhàu nát tấm hình. Những mảnh thủy tinh rơi xuống còn lưu luyến chất lỏng nhưng không phải là máu, may thay chỉ là nước bình thường.Hắn chẳng hề quan tâm cứ thế bước qua chúng. Bây giờ thì căn nhà này giống bãi rác lâu ngày chưa được xử lí.Điện thoại vẫn đang phát lại bài hát ấy, Sabo cài chế độ lặp bài hát, trong hai ngày này chỉ nghe bài hát ấy thuộc đến tận tâm can rồi. Có lẽ hắn sớm bị ám ảnh bởi tiếng nhạc mất. Nhưng đó chẳng phải là vấn đề, đoạn điệp khúc chuẩn bị vang lên thì điện thoại ngay lập tức có ai đó gọi đến làm hắn mất hứng thú.Một dãy số lạ hoắc. Vốn dĩ cứ để yên cho nó rung reo một hồi. Vậy mà hắn muốn phát điên với sự bướng bỉnh này rồi, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi bắt máy."Sabo!?"Hắn nghe thấy âm thanh thân thương truyền qua tai nghe đang cắm vào chiếc điện thoại, một chất giọng nhỏ nhắn dễ nghe vọng tới. Biến mất ba ngày mới nghe lại cứ ngỡ ba năm vắng bóng mất thanh âm dấu yêu này vậy."Là Luffy sao?" Hắn cố gắng bình tĩnh trả lời thay vì trở nên kích động, môi mím chặt lại ngăn không cho cảm xúc trào dâng tựa hồ có thể khóc bất cứ lúc nào."Ừm. Có chuyện này,..."Sabo sớm biết Luffy định nói gì, buông thả câu trả lời "Biết rồi" liền ngắt máy. Không cần phải nói thêm bất kì lời nào, vế đằng sau hắn đã tự mình hiểu. Dù sao Luffy cũng đã nói hết với hắn rồi. Vậy vì sao vẫn mất kiểm soát mà đôi mắt ngấn lệ chảy xuống hai hàng nước mắt?Người mà hắn yêu tưởng rằng bên nhau đến cuối đời lại vì cuộc sống riêng rời bỏ hắn.Và cứ thế hắn ngủ thiếp đi từ lúc nào. Bài hát ấy cũng không thân thương đột nhiên biến mất.Đợi đến khi Sabo mơ mờ hồ hồ tỉnh dậy, chợp mắt cái đã là hai tiếng đồng hồ, cả cơ thể nặng tới chừng như mất hết năng lượng. Huơ huơ tay mấy cái rồi lại thở dài. Quả nhiên vẫn chưa quên được bóng hình có người nằm kề bên sau mỗi lần mở mắt....Một ngày.Hai ngày.Vài ngày trôi qua, hắn điềm nhiên mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh lần cuối. Hắn đưa tay lên sờ tấm ảnh chụp chung của hắn với Luffy đặt ngay ngắn trên bàn không cầm lòng trở nên xúc động. Cuối cùng vẫn là ném vào thùng rác. Hắn thở dài cố gắng trấn tĩnh chính mình, hắn quyết định bán nhà rồi, sau ngày hôm nay nơi này chẳng phải nhà hắn nữa. Cả những kỉ niệm của hai đứa đều bỗng hóa tro tàn....Sabo nhìn đồng hồ, hắn đoán tiệc cưới đã băt đầu một lúc rồi. Hắn vẫn chưa thể chấp nhận hôm nay là đám cưới của Luffy."Tạm biệt."Hắn đứng chào căn nhà lần cuối, sâu thẳm trong tim thật không nỡ bỏ rơi nơi này chút nào. Hắn nhớ từng nói với Luffy "Nơi nào có em nơi đó là nhà". Liệu rằng còn có ngày có nơi chờ hắn cùng cậu để gọi là nhà lần nữa chứ?Quả nhiên không ngoài dự liệu từ trước. Khi hắn đến nơi, mọi người đã nháo nhào tặng quà cưới. Hắn đứng ở một góc chờ cho đến khi đám người ấy hết náo loạn mới nhân cơ hội đến bên đàn piano kia, "Tôi có thể chơi một bản không?"Chủ đàn chỉ mỉm cười nhường chỗ cho hắn. Âm thanh đầu tiên từ phím đàn vang lên dần dần truyền đến mọi người. Một khúc ca đầy bi thương nhưng không kém phần ngọt ngào. Nó khiến tâm trạng mọi người cơ hồ thanh tịnh, bỗng chốc thả lỏng nhẹ nhàng bay bổng và phiêu du cùng nó.Luffy nghe thấy bản nhạc này chợt hiểu ra điều gì đấy. Cậu nhìn thấy Sabo ngồi bên cạnh đàn, từng ngón tay điêu luyện lướt trên từng phím như đang trò chuyện, hình ảnh ấy bỗng ùa hề những kỉ niệm xưa kia hắn cùng cậu hạnh phúc. Cậu sợ không kiềm chế nổi bản thân có thể khóc bất cứ lúc nào. Mặc kệ hắn có níu cậu đến đâu cậu vẫn nhất mực rời bỏ hắn. Hắn vẫn giữ lời hứa với cậu, "Ngày hạnh phúc trong đời em nhất định anh sẽ có mặt". Tiếc rằng hắn chỉ có thể xuất hiện với tư cách khách mời chứ không phải là chú rể.Bản nhạc du dương kia vọng lên trong tâm trí cậu, từng câu hát hiện ra cứa thật mạnh vào trái tim, nước mắt chảy xuống từ lúc nào làm nhòe đi lớp trang điểm....
Another story that's sad and true
I can feel the pain can you
You had to be the one
To let me down
To colour me blue
Hate to see you with someone new
I’ll put a curse on her and you
Ain’t no looking back
Now you're dead and gone
My love is gone too
All my love is gone
All my love is gone
All my love is gone
All my love is gone
Now you’re dead and gone
...Kết thúc, hắn đứng dậy nhìn về phía cậu rít một hơi lấy hết can đảm cười lên thật rạng rỡ, "Chúc em hạnh phúc." Đoạn hắn cúi đầu chào mọi người, không một lời nào lập tức rời đi...------------------Phiêu đôi chút cùng với idol thôi.Gone - Rosé BLACKPINK
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me