27.
__________
Trên buổi stream hôm đó Jihoon vô tình làm đổ nước . Theo thông thường thì em sẽ chạy thật nhanh đi lấy giấy . Nhưng lần này lại chẳng thể vội vã . Đôi chân vừa cong lại chuẩn bị đứng thì chợt khụy xuống . Cơn đau đầu cứ như sóng lớn vồ đến khiến tay em ôm thật chặt lấy đầu . Rồi dần mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo . Khuôn mặt Jihoon đang lo lắng nắm lấy tay em cũng dần xa lạ , nhoè đi tựa như một giấc mơ .
Cứ thế mi mắt dần nặng trĩu rồi ngất đi . Những người còn lại đều hốt hoảng , Doran và Ruler vội đến lay người em nhưng chẳng nhận được sự phản hồi . Thấy vậy Lehends nhấc máy gọi cho cấp cứu .
Mọi người đưa em lên xe cấp cứu , tiếng còi xe inh ỏi dần xa hút khỏi tầm tai . Cả trụ sở to lớn lúc khuya vắng chỉ còn mỗi Jihoon và năm chiếc máy tính vẫn đang sáng đèn . Jihoon đi đến từng bàn của mọi người nói lời xin lỗi rồi bấm kết thúc buổi phát sóng .
Chovy
Xin lỗi các bạn vì đã có một số chuyện bên tụi mình không thể tiếp tục stream .
Thật sự rất xin lỗi.
Câu nói ấy cứ lần lượt lặp đi lặp lại 5 lần . Dừng ở phòng stream của mình , trước chiếc máy tính cuối cùng còn sáng đèn . Giọng nói của Jihoon có chút run chẳng thế nói một cách trọn vẹn .
Người ta chỉ biết hôm đó trên stream , tuyển thủ Chovy đã khóc vì quản lý của mình ngất xĩu .
Cậu thật sự đã khóc , trở về phòng mở ngăn tủ nhỏ ngay cạnh đầu giường . Một tờ giấy trắng đã luôn nằm ở đó suốt mấy tháng nay . Đó là tờ giấy kết quả xét nghiệm của em , chỉ thấy những dòng chẩn đoán bằng bút bi xanh đã sớm nhoè đi . Chồng trên đó là vết loan lổ của những giọt nước li ti khô rồi lại ướt . Hoá ra anh đã luôn giấu em một bí mật mà có lẽ em nên biết . Lần nữa giấu em một sự thật đau lòng . Anh đã cố gắng để thay đổi nó nhưng có lẽ ông trời bất công với em quá .
Nhớ lại rạng sáng hôm đó , khi người ta đẩy em ra từ cánh cửa phòng cấp cứu Jihoon đã thở phào nhẹ nhõm . Chỉ là có một cô y tá dừng lại và bước đến chổ cậu .
"Người nhà bệnh nhân vào gặp bác sĩ để nhận chẩn đoán về bệnh tình .
Mời anh đi lối này ."
Nghe xong câu nói đó Jihoon thấy bất an vô cùng . Căn phòng y tá chỉ là phòng làm việc của trưởng khoa . Có lẽ Jihoon lại đoán đúng rồi , cô gái nhỏ của anh lại phải chịu thêm bao nhiêu vất vả đây .
Trên bàn là vô số giấy chụp X-quang não đang chồng chất lên nhau . Thấy Jihoon vào bác sĩ cũng vào chủ đề chính .
"Bệnh nhân bị một căn bệnh khá hiếm gặp và có phần do bẩm sinh . Cơn sốt cao đã vô tình dẫn đến một số hệ lụy ở não , làm ảnh hưởng các tế bào vốn đã yếu ở phía não trái . Các dây thần kinh cũng vì vậy mà bị chèn ép . Không sớm thì muộn cũng sẽ dần mất trí nhớ tạm thời và rất khó để hồi phục trở lại bình thường .
Nếu anh muốn cải thiện tình trạng này cần phải chú ý đến cách sinh hoạt sao cho khoa học nhưng nó cũng chỉ giúp kéo dài thời gian giữa các giai đoạn . Rất ít ai sốt đến 40° mà bệnh nhân còn có một số bệnh nền bẩm sinh nên trường hợp này vẫn đang nằm trong nghiên cứu của bộ y tế , giờ chỉ còn mong vào phép màu thôi ."
Bác sĩ vừa nói vừa chỉ tay vào tấm X-quang , tai Jihoon như ù đi . Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay mà lòng như chết lặng . Hôm đó Jihoon đã ngắm em thật lâu , ngắm đến thiếp đi ngay bên giường trong vô thức .
Trở về thực tại , anh biết nửa năm là quá dài so với chuẩn đoán của bác sĩ . Biết ngày hôm nay rồi cũng sẽ đến nhưng sao lại dằn vặt đến như vậy . Phải chi hôm đó anh đến sớm hơn một chút , chỉ một chút .
_________
Em tỉnh lại sau cái choáng người lúc nãy . Tất cả dường như đã là rất lâu về trước . Mở mắt ra , cả đội đang quay quanh giường bệnh của em . Họ tên là gì á nhỉ sao tự nhiên em lại chẳng thể nhớ nổi . GenG hay T1 , mà T1 là ai cơ chứ . Vô số những câu hỏi cứ hiện lên trong đầu . Những cái tên xa lạ cứ xuất hiện dày đặc và em đã chẳng còn nhớ được nữa .
Thấy vậy , cả đội bắt đầu giới thiệu bản thân lại như ngày đầu gặp gỡ . Chỉ là lần này trong đôi mắt không còn là vẻ hào hứng mà là sự thương xót cho cô em gái nhỏ . Cả năm người tuyển thủ tưởng chừng như khó gần lại cùng lo lắng cho một người quản lý . Trong khoảng thời gian làm việc cùng nhau , họ đã coi em là em gái nhỏ trong gia đình chứ không còn đơn thuần là quản lý nữa .
Sau ba ngày nằm viện , trò chuyện cùng những người anh có vẻ thân thiết này em cũng đã nhớ ra kha khá chuyện . Và cũng biết đến căn bệnh oái âm chẳng có tên gọi mà mình đăng mắc phải . Lúc này trên màn hình TV chiếu một bản tin thể thao .
" Kia có phải mọi người không ? "
Em lấy tay chỉ vào màn hình đang phỏng vấn T1 sau khi vô địch LCK Summer vừa rồi . Trên màn hình là những gương mặt rất quen thuộc , em không nhớ rõ tên nhưng chỉ biết em đã từng rất quý mến họ .
Peanut
Không phải , đó là T1 chắc em thấy quen vì em và họ đã từng là bạn .
Rồi máy quay chuyển cảnh đến đoạn phỏng vấn FMVP : tuyển thủ Oner_ người đi rừng số 1 LCK hiện tại . Dòng chữ hiện lên khiến em khẽ chững lại . Hình ảnh một người con trai nâng cao chiếc cup vô địch dưới màn pháo hoa giấy trắng ấy sao quen thuộc quá . Nó không chỉ dừng ở cái cảm giác quen thuộc mà tim em cứ bất giác nhói lên một nhịp .
Oner
Tôi rất biết ơn người hâm mộ đã theo dõi và ủng hộ chúng tôi . Chiếc cup này là dành cho bạn .
"Chiếc cup này là dành cho bạn" . Đầu em bỗng hiện lên một khoảng khắc người con trai ấy đã nâng cao chiếc cup LCK Spring năm nào trong ngày sinh nhật của em . Ở hậu trường nơi không một ai biết , anh ấy đã xoa đầu em và nói "Chiếc cup này là dành cho em" . Làm sao quên được cái sinh nhật em cho là hạnh phúc nhất cuộc đời , cái món quà mà em xem là vô giá nhất trong vài món quà hiếm hoi em được nhận vào ngày sinh nhật .
Thứ kí ức ấy lướt qua như một tia chớp giữa bầu trời đen tĩnh mịt . Vẫn là nụ cười đó , ánh mắt tự hào nhìn vào chiếc cup đó . Bóng dàng chàng thiếu niên năm nào vẫn còn in hằn lên anh của hiện tại chỉ là không còn là cái dáng vẻ yêu em .
Hoá ra năm ấy , dưới cái rực rỡ của pháo hoa trắng tung bay khắp cả sân khấu to lớn cùng với biển người reo hò . Trong mắt em , người vẫn là ánh dương rực rỡ nhất .
Kí ức về anh cứ như một cuốn phim vậy . Dù đã biết cái kết nhưng em vẫn tua đi tua lại .
Người ở trong tim làm sao nói quên là quên được chứ .
Em chưa bao giờ quên được anh , chưa bao giờ . Dù hôm ấy tim em có vụn vỡ , dù ngay giây phút này khi em đã chẳng thể nhớ được tất cả . Nhưng thế mới biết bản thân em đã luôn tự dối chính mình . Vì giờ đây trong những mảnh kí ức nhỏ bé còn sót lại , nó chỉ toàn bóng hình anh . Em đã yêu anh nhiều đến mức tâm trí này từ lúc nào cũng đã chẳng nỡ xoá mất Hyeonjoon ra khỏi bộ nhớ nhỏ nhoi rồi .
Nếu được chọn lại , có lẽ em vẫn sẽ chọn yêu cái tên "Oner" ấy một lần nữa . Đơn giản vì muốn ở cạnh anh , thế thôi . Dẫu Hyeonjoon vốn chẳng phải của riêng em nhưng lần này biết hết tất cả rồi chắc sẽ bớt đau , anh nhỉ .
Em ôm lấy 1 chút niềm tin cuối cùng trong đêm hè xa vắng . Mùa hạ có nắng , có nỗi buồn và cũng từng có anh .
Người đến rồi đi , nồng nhiệt rồi lạnh nhạt , cười lớn rồi lại khóc to. Bởi vì cuối cùng , phong cảnh đều ở lại , chỉ có người là bước đi .
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me