LoveTruyen.Me

Oneshort Dich Dramione Whose Side Are You On Anyway

Ăn sáng ở Đại sảnh đường thường là một  nơi yên tĩnh và mệt mỏi đối với học sinh Hogwarts vào thứ Hai, tiết kiệm thời gian cho những buổi sáng tổ chức trận đấu Quidditch đã được chờ đợi từ lâu. Còn một số sinh viên vật lộn với bài tập về nhà thì im lặng, và mọi khao khát được ngủ đều hằn sâu trên khuôn mặt làm việc quá sức của họ. Tuy nhiên, có thể dễ dàng nhận ra rằng đây không phải là một buổi sáng bình thường đối với Hogwarts. Có một tiếng ồn ào trong không khí đầy những lời đồn thổi và tai tiếng, về sự tan vỡ trái tim và tin đồn. Học sinh của tất cả các nhà đều đổ dồn về thông tin một cặp đôi nào đó đã tan rã, và đúng như dự đoán, khi Hermione bước qua cánh cửa vĩ đại, mọi con mắt đều đổ dồn về phía cô, dán chặt vào đó và không hề dời đi. Quả quyết, Hermione hất tóc và đi ra giữa bàn nhà Gryffindor và Hufflepuff, có vẻ như cô không hề bị vướng bận bởi bất cứ điều gì.

"Điều đó có phải sự thật không?" Ginny ngay lập tức hỏi khi nhìn thấy Hermione, người đã đột ngột xuất hiện bên cạnh cô không biết từ lúc nào.

"Cái gì sự thật?" Hermione hỏi lại một cách hồn nhiên, trong khi xếp trứng lên đĩa của mình.

"Đừng có giả ngu, Hermione, đêm qua chúng em đều đã nghe thấy tiếng hai người hét toáng lên với nhau."

"Bởi vì tất cả các người đều dán đôi tai tham lam của mình vào cánh cửa lớp học trống rỗng. Chị đã nghe thấy tiếng các em thì thầm," cô nói thêm một cách buồn tẻ.

"Chúng em không có!" Ginny phẫn nộ nói. Cô ấy nhìn xung quanh như thể bị phân tâm và nói thêm, "Chúng em chỉ sử dụng Bành trướng nhĩ thôi."

Hermione trừng mắt nhìn Ginny, cô ấy mỉm cười xin lỗi nhưng vẫn cố gắng tiếp tục câu chuyện.

"Bây giờ ngừng né tránh câu hỏi đi, Hermione. Điều đó có đúng hay không? Hơn thế nữa, toàn trường cũng đang thắc mắc giống em thôi."

"Chị nghĩ chỉ có em, Harry và Ron đang nghe chúng ta tranh luận thôi!" Hermione nói với một tông giọng lớn.

"Ôi làm ơn, chị không để ý sao, toàn trường đang chú ý đến từng từ của cuộc trò chuyện này."

Hermione nghi ngờ nhìn xung quanh mình và thấy rằng tất cả mọi người đang ngồi trên ghế của họ để lắng nghe cuộc nói chuyện giữa mình và Ginny. Cô cũng nhìn lướt qua bàn Slytherin, nhưng không tìm thấy khuôn mặt mà cô mong được nhìn thấy.

"Chà, điều đó hoàn toàn không tốn thời gian," Hermione thờ ơ nói, quay lại với món ăn của mình.

"Chị mong đợi điều gì chứ? Đây là Hogwarts," Ginny nói thẳng. "Bây giờ chỉ cần nói cho em biết, vì em là một trong những người bạn tốt nhất của chị. Chị và Malfoy đã chia tay vào đêm qua? Đúng chứ?"

Hermione đánh rơi nĩa và buồn bã nhìn thức ăn của mình, nhất quyết không nhìn vào mắt Ginny khi cô ấy đang tìm kiếm câu trả lời trên khuôn mặt cô. Hermione thở ra một cách run rẩy, rồi chậm rãi gật đầu.

"Ôi không!" Ginny rên rỉ, choàng tay qua vai cô. Hermione rũ tay cô ấy ra và che mặt lại một lúc, thu mình lại trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện. Cô có thể cảm thấy trường học đang nổ tung trong tiếng thì thầm, như thể hành động an ủi của Ginny là một sự xác nhận cho cuộc chia tay.

"Chị biết đấy, em luôn nghĩ chị có thể tiến xa trong mối quan hệ với Malfoy, nhưng em không bao giờ nghĩ đủ xa để hình dung hai người có thể chia tay như thế nào."

"Là vậy sao?" Hermione nói với một giọng trầm lặng.

"Chà, tất nhiên rồi, căng thẳng về chuyện tình dục giữa hai người còn dày hơn cả cái vạc nhỏ ấy."

Hermione nhăn mặt và cam chịu gục đầu vào tay mình. "Mọi người đang nhìn chằm chằm chị phải không? Ôi không, đây thật là một cơn ác mộng."

"Ừm ... chính xác là họ không nhìn chằm chằm ... chỉ là họ thì thầm, và thỉnh thoảng liếc về hướng của chúng ta thôi." Cả hai đều nhìn xung quanh rồi ngồi xuống băng ghế, và họ có thể thấy Parvati và Lavender đang nhìn hai người họ một cách tò mò thái quá khi đang trò chuyện. Rõ ràng lời nói của cô ấy là một cách nói tránh. Bởi vài cô gái nhà Slytherin thậm chí còn bước vào hội trường và ném những cái nhìn tự mãn về hướng Hermione cho dù cô ấy không quan tâm nhiều đến chúng.

"Và rồi họ sẽ chia phe, phải không," Hermione nói mà không thắc mắc. "Chị biết điều đó mà."

"Tất nhiên là không," Ginny nói một cách thiếu thuyết phục. Hermione nhìn cô chằm chằm. "Tốt thôi, họ có thể sẽ làm vậy, nhưng ít nhất chị biết em sẽ luôn đứng về phía chị mà." Cô ấy nhìn Hermione đầy hy vọng, như thể điều này sẽ làm cô ấy vui lên, nhưng nó không có tác dụng tích cực nào đối với Hermione. Trên thực tế, cô ấy có chút đau khổ khi nghĩ đến viễn cảnh bị xúc phạm bởi Draco.

"Chị không sao," Hermione nói một cách nghiêm nghị. "Thực sự, chị... rất vui khi được chia tay với anh ta," cô nói một cách yếu ớt.

Ginny nhướng mày khó tin. "Và ít nhất thì chị cũng không buồn chứ?"

"Oh tất nhiên rồi."

Ginny nhìn cô chằm chằm, như thể lời nói của cô không được thuyết phục cho lắm.

Hermione lắc đầu. "Được rồi, đó thật sự là một mớ hỗn độn, nhưng nếu ai đó hỏi ..."

"Chị sẽ nói dối rằng chị đang rất hạnh phúc."

Hermione lại cầm nĩa lên và bắt đầu ăn, mặc dù đối với cô nó đều có vị như cao su. "Cảm ơn," cô lầm bầm, và nuốt lời cuối cùng khi hình bóng của Ron và Harry đến gần. Trong khi cô chắc chắn rằng họ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để an ủi cô, Hermione cảm thấy bản thân nên quay lại giường và không cần tỉnh giấc cho đến hết ngày hôm nay.
---------------------------------------------------
"Vì vậy, hãy nói cho tao biết, tại sao mày và Granger cuối cùng lại chia tay vậy?" Blaise nói với Draco sau khi họ được ghép đôi trong lớp Biến hình. Anh ta nhận được hộp diêm mà anh ta được cho là phải biến thành huy hiệu và giả vờ di chuyển cây đũa phép của mình theo các hướng ngẫu nhiên khi McGonagall đi ngang qua chúng.

"Mày đang hỏi tao như thể mày vẫn chưa biết tại sao vậy," Draco nói một cách mệt mỏi khi hộp diêm của hắn bốc cháy theo làn sóng của đũa phép.

"Tao chỉ nghe thấy những mẩu tin nhỏ sáng nay ở Đại sảnh. Nhân tiện, tao nhận thấy hôm nay mày đã bỏ lỡ bữa sáng. Thật tiện lợi."

Draco liếc nhìn bạn mình trước khi dập lửa, còn McGonagall đưa cho hắn một bao diêm mới với ánh mắt trách móc. "Cô ấy ... có ở đó không?" Draco ngập ngừng hỏi, ngay sau khi bà đi mất.

"Đương nhiên, và như thường lệ."

"Cô ấy trông... có vẻ như thế nào?" Draco nói, cố gắng thể hiện sự bình thản trong giọng nói của mình.

"Granger cũng có vẻ như vậy. Buồn nhưng không thừa nhận, tốt nhưng hoàn toàn giả dối."

Draco gật đầu và hít thở sâu, giả vờ tập trung vào bài tập.

"Nhưng tao muốn nghe những gì đã xảy ra từ mày, ít nhất câu chuyện của mày sẽ là sự thật."

"Sao, mày đã nghe thấy gì à?"

"Rằng cô ấy biến mày thành một con chồn con hay bắt một con chó đuổi theo mày, rằng mày đã vô tình để lại một miệng núi lửa trên tường sau khi hai người tranh cãi"

Draco khịt mũi. "Những điều đó hoàn toàn sai sự thật."

"Nhưng đó là những điều bình thường nhất trong số những tin đồn này là Granger đã ném một lọ phân rồng khô vào người mày."

"Ồ," Draco nói, cố làm ra vẻ bình thường. "Nó chỉ là phân Doxy khô thôi."

Blaise nhếch miệng nghi ngờ nhưng ánh mắt của Draco ngay lập tức làm cho anh ta phải im bặt bất cứ tiếng cười hay phản bác nào có thể thoát ra khỏi môi Blaise.

"Nhưng mày vẫn chưa nói lý do mày và Granger chia tay." Blaise tiếp tục hỏi, với nỗ lực dập tắt cái nhìn đầy sát khí của Draco.

Draco giận dữ ném cây đũa phép của mình vào trong không khí. "Tao không biết. Bọn tao bắt đầu tranh cãi với nhau trong những lớp học không người về việc tao không ủng hộ cô ấy hay đại loại như vậy. Sau đó, tao đã nói điều gì đó về việc hai thằng bạn thân chết tiệt của cô ấy, Potter hay Weasley, những thằng quá ngu xuẩn để giữ lại nguyên tắc cho bản thân khi mà cô ấy quá nghiêm khắc, điều này khiến Hermione tức giận vì tao đã xúc phạm bạn thân nhất của cô ấy, và mày biết đấy... những cuộc tranh cãi ngày một tăng dần."

Blaise nhướng mày. "Badluck, anh bạn."

"Mày nói xem," Draco nói khẽ. "Có phải bây giờ tao là một thằng tự do, phải không? Tao là một thằng độc thân."

"Đúng vậy," Blaise nói một cách mỉa mai. "Và mày sẽ không bao giờ phải nghĩ về Granger nữa. Trên thực tế, tao cá rằng cô ấy đang không nằm trong tâm trí của mày ngay lúc này."

Draco tạo ra một tiếng ồn tương tự như tiếng gầm gừ, nhưng dường như là một chút thở dài.

"Ồ thật không công bằng vì chúng ta đang nói về cô ấy ngay bây giờ! Có lẽ lát sau tao sẽ ít nhớ Hermione hơn?" anh cáu kỉnh nói. "Bọn tao chỉ vừa mới chia tay vào tối hôm qua thôi, đừng mong đợi là tao sẽ quên được cô ấy ngay ngày hôm sau, được chứ?"

"Được rồi, được rồi," Blaise nói, ngạc nhiên trước phản ứng mạnh mẽ của bạn mình. "Nhưng mày sẽ làm gì khi mà ngày mai lớp độc dược được bắt đầu? Mày có thể đã cố gắng tránh cô ấy trong bữa sáng hoặc trong hội trường, nhưng mày chắc chắn không thể tránh cô ấy đến lớp ngày mai. Mày sẽ trốn tiết đấy chứ?"

"Trốn tiết thì có ích lợi gì? Bọn tao học cùng một trường, sớm muộn gì thì cũng phải gặp thôi. Tao không thể né tránh cô ấy mãi mãi."

"Mày thật có tinh thần," Blaise nói với vẻ tích cực. "Và các bạn cùng lớp của chúng ta sẽ rất vui mừng. Họ sắp chết chỉ để nghe thêm về những gì đã xảy ra. Trên thực tế, tao nghĩ họ đã bắt đầu chọn đứng về phía nào rồi."

"Ồ phải vậy không?" Draco mỉa mai nói. "Tuyệt vời. Đó chính xác là những gì tao cần, mọi người chọn phe trong một vấn đề mà chẳng liên quan đến họ. Dù sao thì ai đứng về phía tao chứ?" anh ta nói thêm một cách thản nhiên.

Blaise nhún vai. "Tao không chắc. Giá như chúng ta có thể tìm ra cách nào đó."

Draco sụt sịt. "Ừ, một điều nữa tao cần phải xem chính là sự thất bại về cuộc tình của tao được diễu hành quanh khắp cái Hogwarts cho mọi người xem."

Khi McGonagall một lần nữa tiến đến chỗ họ, Draco đã thành công trong việc biến hộp diêm của mình thành một cái huy hiệu đen đơn giản. Cô gật đầu đồng ý và rời đi sau khi Blaise bắt chước chuyển động đũa phép của Draco nhưng chỉ xoay được hộp diêm của anh ta thành hình tròn. Chuông reo xung quanh họ và như thể chuẩn bị tinh thần cho trận chiến, Draco thu dọn đồ đạc của mình và lững thững bước ra khỏi lớp. Blaise nhìn theo hắn, và trong mắt loé lên chút sự ranh mãnh, nhặt chiếc huy hiệu màu đen mà Draco để lại. Anh ta mỉm cười và đi theo những học sinh còn lại ra khỏi lớp.
---------------------------------------------------

Khi học sinh đến lớp vào ngày hôm sau, tin tức về việc chia tay của Draco và Hermione vẫn còn là một chủ đề được bàn tán, và là chủ đề trò chuyện phổ biến nhất giữa mọi người, thậm chí cả ma, nhân viên hay Peeves- những kẻ đã hát lên câu chuyện về cuộc chia tay của họ với sự thêm thắt.

Hermione, Ron và Harry đều đi ngang qua Đại sảnh đường, vì họ đã đồng ý không vào đó nếu cô ấy nhận thêm bất kỳ câu hỏi và chế nhạo nào liên quan đến mối quan hệ không thành của cô ấy với Draco. Đúng như dự đoán, cả cô và Draco đều bị dồn dập bởi những câu hỏi và những câu chuyện phóng đại xung quanh cuộc chia tay của họ và Hermione bắt đầu tự hỏi liệu cô ấy có thể sống sót trong tuần tới hay không. Khi họ càng tiến về phía trên, tất cả đều nhận thấy một tấm áp phích mới, rất lớn trên bảng thông báo chung.

"Cái gì vậy?" Hermione nghi ngờ hỏi.

"Mình không biết," Harry nói. Cả ba người cùng nhau tiến đến bảng thông báo, và cứ mỗi bước chân, Hermione lại mở to mắt kinh hãi khi đọc những dòng chữ lớn chạy ngang qua đó với những màu sáng nhấp nháy.

"Bồ đang đùa mình hả??," Ron nói một cách hoang mang.

BẠN SẼ ỦNG HỘ BÊN NÀO?

Chia tay là những điều khó hiểu! Hãy ủng hộ họ, giúp mọi thứ dễ dàng hơn!

Huy hiệu xanh = Draco Malfoy

Huy hiệu đỏ = Hermione Granger

HÃY CHỌN PHE NGAY HÔM NAY!

Trong bản in nhỏ hơn, Hermione nheo mắt để đọc các chữ cái còn lại.

Huy hiệu có sẵn trong Đại sảnh thông qua Blaise Zabini, có sẵn mọi ngày trong tuần. Hai sickles cho một huy hiệu. Không hoàn lại tiền hoặc đổi trả.

"Đây hoàn toàn là..." Hermione đau đớn nói.

"Xuất sắc!" Ron kêu lên.

"Gì?" Hermione nói, hoàn toàn tỏ ra khó chịu. "Điều này không hề
xuất sắc, Ronald Weasley! Đây là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng kinh hoàng!"

"Chà," Harry nói. "Nó giống như... Mình phải thừa nhận rằng, điều này khá thông minh." Hermione trừng mắt nhìn cậu, và Harry nhanh chóng ngậm miệng lại, giả vờ đọc lại tấm áp phích.

"Mọi người sẽ không thực sự lãng phí tiền của họ vào việc này đâu, phải không?" cô hỏi một cách tuyệt vọng.

"Hãy tìm hiểu xem nào," Ron nói, hướng cả hai người đến Đại sảnh đường. Harry và Hermione vội vã theo sau khi Ron xông đến bàn Slytherin, nơi đã có một hàng người xếp hàng trước Blaise Zabini, người đang leng keng hai chiếc hộp đầy huy hiệu và một chiếc túi đầy vàng.

Ron tiến lên phía trước hàng, mặc kệ những tiếng kêu phẫn nộ và phản đối. Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy Hermione đi cùng mình, họ ngay lập tức ngừng la hét và thay vào đó báo động cho đám đông xung quanh về sự hiện diện của cô ấy.

"Một huy hiệu ủng hộ Hermione Granger," Ron nói một cách tự tin, rút ​​hai sickles ra khỏi túi và đập nó xuống bàn sau lưng Blaise.

Blaise, trông rất nhẹ nhõm vì không bị la mắng, lấy ra một chiếc huy hiệu màu đỏ có tên viết tắt của Hermione và đưa nó cho Ron. Hermione khoanh tay, và chỉ để ý thấy Draco đang im lặng ăn sáng bên cạnh Blaise, với vẻ mặt đầy sát khí. Cô ấy đỏ mặt tức giận, trong khi anh ta lập tức đứng thẳng dậy và quay xung quanh băng ghế đối mặt với bộ ba.

"Chào buổi sáng" Draco nói, chủ yếu nhắm vào Hermione.

Hermione gật đầu nhưng vội quay đi.

"Tôi cũng sẽ lấy một huy hiệu khác cho Hermione," Harry nói. Miệng cô ấy há hốc, tức giận.

"Bồ đang đùa mình đấy à?" Cô ấy hỏi.

Harry chỉ nhún vai và ghim chiếc huy hiệu màu đỏ bên dưới chiếc Quidditch của mình. "Bồ không muốn mình ủng hộ sao?"

Hermione nhìn anh ấy. "Tất nhiên là không! Mình không quan tâm và Draco cũng vậy! P-Phải không?" Cô ấy ngập ngừng và quay sang phía Draco hỏi.

Đầu Draco quay ngoắt về phía cô và anh nhanh chóng lắc đầu. "Không, anh không quan tâm đến điều này chút nào!"

"Mày đang nói cái gì vậy?" Blaise thuận miệng nói. "Mày đã không ngăn tao bán bất cứ thứ gì kể từ khi tao xuống đây."

Draco ném cho Blaise một cái nhìn hằn học nhưng ngay lập tức tỏ vẻ hối lỗi khi thấy Hermione há hốc mồm ra vẻ không tin.

"Không - không! Thôi nào Hermione, anh đã thử ngăn nó lại!"

"Sao anh có thể để anh ta làm chuyện này?" cô ấy rít lên.

"Gì?" Mắt Draco như bắn tung tóe. "Anh đâu phải người bảo Blaise làm những chuyện này?! Anh còn đã cố gắng dừng việc vô nghĩa này lại, thậm chí anh còn vật lộn với nó suốt đoạn đường xuống cầu thang cho đến khi đám đông tách bọn anh ra!"

"Bây giờ tất cả mọi người đang nhắm vào những gì không phải là việc của họ!" cô tiếp tục nói một cách tức giận mà không cần nghe Draco nói một lời. "Còn anh!" cô ấy nói với Blaise một cách có nghiêm nghị, đưa tay ra. "Anh nghĩ chuyện này thật buồn cười phải không? Giao huy hiệu ra đây, tôi sẽ tịch thu chúng."

"Xin lỗi Granger, nhưng những huy hiệu này không chống lại bất kỳ quy tắc nào của trường, cô biết điều đó mà." Anh ta đặt túi tiền sau lưng. "Hơn nữa, cô cũng không thể bắt người ta trả lại, trên áp phích đã ghi rõ ràng không thể hoàn lại."

Hermione không nói nên lời, thay vào đó, cô ngồi thụp xuống tại chỗ.

"Tôi có thể tự tặng cho cô một huy hiệu không, Granger? Toàn bộ trường học này giờ đã không còn quan tâm đến Quidditch nữa rồi
"Làm ơn," cô ấy nhổ nước bọt. "Tôi thà biến thành một con Vẹt đuôi dài còn hơn."

Blaise nhếch mép. "Ồ vậy thì thật xấu hổ... Vì Draco đã mua huy hiệu của chính anh ấy."

Bằng một cách mạnh mẽ, anh kéo Draco đối mặt hoàn toàn với Hermione, người thực sự đang mang một huy hiệu màu xanh lá cây với tên viết tắt của chính mình trên đó. Anh nhìn xuống và bối rối trước những lời nói của mình, cố gắng giải thích sự hiện diện của nó được ghim chặt bên dưới huy hiệu Slytherin của anh.

"Anh - anh - đó là một trò đùa! Blaise đã đặt nó ở đó - Ý anh là,  anh quên—"

Hermione trừng mắt nhìn anh, đôi mắt cô bắt gặp Draco đeo huy hiệu của chính mình, vậy là anh ta đã tin rằng anh đúng còn cô sai, và chia tay hoàn toàn là lỗi của cô chứ không phải của anh.

"Vì vậy, anh nghĩ rằng đó là lỗi của em khi mà chúng ta không còn bên nhau nữa, phải không?" cô ấy nói với một giọng run rẩy, tức giận.

"Chà - không! Nhưng, ý anh là - rất nhạy cảm... Anh chỉ là...! "

Hermione nói: "Hãy làm theo cách của anh. Cô với tay xuống chiếc hộp đầy huy hiệu màu đỏ và giật lấy một chiếc. "Tôi hy vọng anh đã đếm được số lượng bán ra của anh, Blaise. Chúng ta sẽ xem ai là người đúng ở đây."

Blaise, người từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào giữa hai người họ như thể đang nhìn trái bóng qua lại, giống như những học sinh còn lại trong Đại sảnh đường, anh ta gật đầu và giơ một tờ giấy liệt kê có bao nhiêu huy hiệu đã được bán ra.

"À và hãy lấy nó miễn phí nhé, Granger! Tôi đang hỗ trợ cô đấy!" Và rồi một tràng pháo tay vỗ lên vì những lời nói của Blaise.  Thậm chí có một vài Slytherin chế nhạo và giơ ngón tay cái về phía họ

"Gì?" Draco nói, hắn cảm thấy như đang bị xúc phạm.

Blaise huých khuỷa tay hắn, và hầu hết rằng mọi người đều có thể nghe thấy, "Chiến lược Marketing thôi. Đừng lo lắng, Draco, tao rõ ràng là đứng về phía mày mà."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me