LoveTruyen.Me

Oneshot Series Gl

*đây là diễn biến xảy ra trước chapter 2
*warning: (vẫn là) OOC, age gap

Trắng đêm.

Thời gian nằm im trên thềm nhà, bấu víu vào vạt áo của người đàn bà bạc phước.

Căn nhà tối đen lưa thưa vài mảnh trăng vụn vỡ, có mảnh rơi trên nền nhà, có mảnh vương trên mái tóc, chẳng biết do trăng bạc, hay tóc người đàn bà ấy đã trắng bạc từ lâu.

Đêm nay, cũng như vô vàn bao đêm trước, trống trãi và tịch mịch giăng đầy trên tường vách, như muốn nói có người đàn bà đã bị chồng mình ruồng rẫy và bỏ lại tự thăm thẳm thiên thu nào, tự bao nhiêu hôm trước, hay đã tự trước đó những mấy mươi năm.

Đôi mắt người đàn bà nhìn quanh, rồi rơi xuống xấp giấy bạc nằm lẩn khuất trong đống hoang tàn đổ nát, thứ duy nhất còn lành lặn sau cuộc hôn nhân hằng trăm vết vá được dệt từ giả dối và tính toan. Những đồng tiền mà chồng bà đã bỏ lại, như một thứ chi phí giúp cho lương tâm ông không bị cắn rứt sau những tháng ngày ruồng bỏ vợ mình.

Bên dưới khung ảnh vỡ tan, tờ đơn ly hôn mang sẵn chữ ký của người đàn ông phản bội.

Chỉ vài tiếng trước thôi, nó vẫn còn là một khung ảnh gia đình hoàn chỉnh vẹn nguyên.

Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, người đàn ông mà bà gọi là chồng trở về nhưng chẳng phải là với bộ mặt cáu gắt khô khan như thường lệ, mà thay bằng sung sướng, có lẽ là vì thứ đang nắm trong tay.

Mà linh cảm của một người đàn bà thường hiếm khi sai lệch.

Chẳng còn những lời mỉa mai xóc xỉa, người đàn ông hào phóng tặng cho bà vợ của mình thái độ hoà nhã và những nụ cười tươi hiếm thấy sau nhiều năm lạnh nhạt, rồi đẩy tờ giấy trong tay về phía vợ mình.

Đơn ly dị, gia tài đã được chia đủ và cũng đã được ông ta ký sẵn tự độ nào, tưởng chừng như ông ta đã chuẩn bị cho cái ngày này kỹ lưỡng lắm, người đàn bà lặng lẽ nhếch môi.

Bà ta biết mình chẳng còn chi để mà níu kéo, và người đàn ông của bà lại càng mong ngóng điều này xảy đến hơn bất cứ ai.

Thế nhưng, bà ta không cam lòng.

Bởi hờn căm, cho hai mốt năm đằng đẵng chỉ nhận về riêng mình lạc lõng.

Bởi oán trách, vì sao giữa hằng tỷ người trên thế giới lại chẳng tìm nổi một tổ ấm trú thân.

Sự chần chừ của người đàn bà khiến ông chồng không thể giữ nổi thứ hoà bình đã cất công giả tạo, thế rồi ông lại quát tháo ầm lên.

Căn nhà lại tràn ngập tiếng la hét, cãi vã và đập phá, và đôi vợ chồng lại trở lại với chính con người mình.

Trên tờ đơn ly hôn có đầy dấu vết của oán thù và giằng xé, thế nhưng tuyệt nhiên chẳng có lấy một giọt nước mắt nào. Dấu chấm hết cho hai mươi mốt năm hôn nhân được tính bằng năm giây trên vài nét mực, là bản phóng thích cho người đàn ông bị giam giữ, là lời tuyên án cho người đàn bà lạc lối từ nay đã mất đi chiếc kim chỉ nam duy nhất của đời mình.

Chóng vánh đến mức, mãi cho đến khi người đàn ông đã rời đi mấy giờ sau đó, bà ta mới bị sự cô đơn nhắc nhở rằng mình chẳng còn ai.

Mà dường như cũng chẳng còn mình.

Bà ta biết bà ta cần rượu, gã bạn tồi, nhưng luôn luôn có ích, nhất là trong những lúc như thế này.

Mà vừa hay, số rượu còn lại trong nhà đã bị chồng cũ của bà đập tan nát hết.

Là một người đàn bà đủ yên phận và là một người vợ đúng mực ngoan ngoãn, bà ta không thể nghĩ ra được nơi nào thích hợp hơn với tình cảnh của mình lúc này ngoài quán bar, thứ mà cả đời này bà ta chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân đến.

Thế mà có ai biết chữ đời phải viết ra sao.

Sau ly hôn, bà ta biết phân nữa gia tài của cả hai sẽ không khiến bà ta chết đói, hoặc là nói, nó đủ để bà sống sung sướng đến cuối đời, mà đó cũng là vì bà ta biết bà đã đi hết hơn nữa cuộc đời rồi còn đâu.

Lạ thay, mặc dù đã trải qua cảm giác một mình ngồi sau vô lăng hàng trăm ngàn lần rồi, mà lần này, người phụ nữ ấy bỗng dưng lại cảm thấy có điều gì đó rất khác.

Suy nghĩ dần dần trôi xa, có lẽ bà ta đã quên mất mình phải đi đâu, hoặc có lẽ ngay từ đầu bà ta chẳng biết đâu mới là đích đến của mình.

Ngay từ đầu, vì sao lại có cuộc hôn nhân này, bà ta đã chẳng thể nhớ nổi nữa.

Chẳng thể biết sai ở đâu, chẳng thể nhớ được là lúc nào mọi chuyện đã thay đổi, chẳng thể hiểu được tại sao lại đến kết cục này.

Người đàn bà không thể suy nghĩ thêm nữa, bởi tầm mắt đã nhoè đi, may thay, bà ta cũng đến được nơi cần đến.

Mùi men của những thứ đồ uống có cồn xộc vào mũi ngay trước cả khi bà ta kịp bước qua cánh cửa, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng với tiếng la hét điên loạn của đám người bên dưới khán đài quện vào nhau, và cả thứ đèn flash xanh đỏ bất giác biến thành một thứ cảm xúc cồn cào trong bao tử, bà ta đã chực quay bước, nhưng điều gì đó chợt nhảy ra trong đầu ngăn chặn ý định ấy, thế rồi bà ta lại trở vào, cố tìm cho mình một góc đủ khuất, nhưng cũng đủ để cho thứ cảm xúc cồn cào kia gặm nhấm mình.

Tưởng chừng như đêm nay sẽ trôi qua một cách điên rồ nhạt nhẽo như thế, ấy vậy mà điều bà ta không ngờ nhất lại xảy đến trong cuộc đời mình, ngay trước khi bà ta đã nghĩ ly hôn ở độ tuổi này mới là chuyện đáng ngạc nhiên nhất cho một người phụ nữ kiểu mẫu như bà.

Bà ta đã biết yêu!

Bà ta biết yêu, sau hai mốt năm hôn nhân, và ngay khi vừa kết thúc một cuộc ly hôn chóng vánh.

Sau ngần ấy thời gian, bà ta mới biết yêu và được yêu là cảm giác như thế nào.

Nhưng đó chưa phải là điều điên rồ nhất, bà ta yêu một người con gái, không, chính xác là một người con gái kém mình có chừng hai chục tuổi hơn!

Nghĩ mà xem, còn điều gì cuồng điên hơn thế, con tim vừa mới biết rung động của một người đàn bà đi quá nữa sinh mạng thời gian, một thứ đã chẳng còn tinh khôi nhưng đẹp đẽ, và cũng đáng thương hại biết chừng nào.

Ngay khi người con gái ấy vừa bước đến và cất những lời đầu tiên, bà ta đã biết đấy là tai hoạ, nhưng biết làm sao được, bởi lời em êm đềm, bởi mắt em tình tứ, bởi môi em ngọt lịm, và là bởi ngay trước khi em đến thì tim ai đó đã trót nguyện sa vào.

Có lẽ đêm nay thật sự điên rồ, nhưng không nhạt nhẽo như bà ta nghĩ.

Xem như rượu là cái cớ cho chúng ta lầm lạc, xem như từng nhịp tim đang đập loạn cũng chỉ là một tạp âm nhỏ trong bản hoà tấu lớn của cuộc đời mình.

Người đàn bà đáp lại chiếc hôn của cô gái trẻ, một cách trúc trắc và vụn dại, hình như chưa có ai nâng niu bà ta đến thế, đến mức bà ta quên mất đặc quyền của bất kỳ người phụ nữ nào trên cuộc đời này là được nâng niu.

Cô gái trẻ hôn lên khoé mắt của người đàn bà, thứ mà cô ta gọi là đôi mắt đẹp nhất mà mình từng thấy, và diễm phúc thay cho bất kỳ ai được ngắm nghía đôi mắt ấy suốt phần đời còn lại. Cô ta hẳn đã thầm ước đó là mình chứ không phải ai khác.

Họ đã nói với nhau thật nhiều nhưng đã yêu nhau nhiều hơn, thật lâu sau đó, người đàn bà nọ mới chực nhận ra mình cũng chẳng đau khổ như mình những tưởng, và người đàn ông cũ thì đã bị quên lãng đến tận phương trời nào.

Thì ra chuyện buồn không khó quên, mà tình yêu lại không khó tìm đến vậy.

Bà ta đã đợi hơn nữa đời mình để được hiểu điều này.

-

End.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me