LoveTruyen.Me

Oneshots về OTP

[Chs] USA x UK (1)

_OTP_mai_keo_

Từ trước đến nay, cả thế giới đều công nhận British Empire và UK là cùng một người. Họ chỉ là hai countryhumans của hai thời kì khác nhau, với hai cái tên khác nhau. Là trường hợp duy nhất của sự về sự chuyển giao thời đại của đất nước, trong một cơ thể.

Nhưng riêng USA luôn cố chấp với suy nghĩ, British Empire và UK là hai người khác nhau.

Bởi vì con người với hai cái tên đó quá khác nhau. British Empire thì luôn nghiêm khắc thậm chí đánh đập hắn đến thậm tệ, tình thương kẻ này trao cho hắn không bằng một góc nếu đem so với những đứa em. Nhưng UK thì luôn yêu thương, chiều chuộng hắn, quan tâm, chăm sóc hắn đến từng li từng tí.

Nếu xét về tính cách, hai người đó cũng khác xa nhau. British Empire cay nghiệt và khó gần, kẻ này thích đánh nhau, bành trướng lãnh thổ. Còn UK, người không như vậy, người hiền hậu và thân thiện, không có đam mê đem quân đi đánh chiếm kẻ khác.

Hắn không thể chấp nhận hai tính cách trái ngược ấy, lại là cùng một người. Hắn giải thích cho việc cùng một xác đó là vì linh hồn British Empire chết đi, thay vào là linh hồn của UK.

Hắn cũng chưa bao giờ coi British Empire là cha mình, đối với hắn, chỉ có UK mới là cha hắn. Chỉ có một mình United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng, vì một sự thật không thể chối cãi, British Empire đã chết. Kẻ này không bao giờ được hồi sinh, vì vẫn đang sống với cái tên UK theo cách hiểu của thế giới, không xứng được hồi sinh theo suy nghĩ của USA.

Vậy sẽ thế nào, nếu British Empire được hồi sinh, với một cơ thể hoàn toàn mới, không phải là cái UK đang dùng?

Đó chính là điều mà mọi người trong trang viên đang trải qua ở thời điểm hiện tại.

Trong căn phòng họp tổng bộ, tất cả hướng mắt nhìn lên cái mà hình ảo khổng lồ. Trong đó là chiếc buồng hồi sinh, chứa thân xác với hình dạng của British Empire.

Lão im lìm nằm trong mớ dung dịch, thở từng hơi đều đặn, nhịp tim thưa thớt tăng dần khi từng phút trôi qua.

Há hốc mồm chứng kiến sự phục hồi của lão theo thời gian, không ai có thể thốt nên lời nào. USA bàng hoàng nhìn kẻ mà hắn nguyền rủa, là hãy chết chìm ở tầng thứ mười tám của địa ngục, bây giờ lại đang sống lại theo từng giây.

Những người khác, kể cả UK cũng ngạc nhiên không kém, họ đều tin rằng UK chính là sự chuyển giao thời đại của linh hồn British Empire, là một British Empire ở thời đại mới. Nhưng bây giờ họ lại đang tận mắt nhìn thấy, một British Empire và một UK đang sống, là hai thực thể khác nhau.

Ngay khi lão vừa mở mắt, cũng là lúc USA không nhịn nổi cơn giận trong người, hắn lập tức phi thẳng tới chỗ phòng thí nghiệm, đặt các buồng hồi sinh. Sau đó vài giây thì một số người khác cũng chạy theo.

Lúc hắn vừa xông vào cũng là lúc British Empire nhận thức xong tình trạng của bản thân.

Đôi mắt sau lớp kính đen của hắn mở trừng trừng, đỏ ngầu đầy tức giận nhìn chằm chằm vào lão. Không chút chần chừ, hắn rút khẩu súng trong túi quần ra, nhắm thẳng vào lão mà bắn tới.

Hai thân ảnh khác lướt qua hắn, vút như một cơn gió tới thẳng chỗ của lão. Một tia sáng lóe lên, thanh kiếm bạc của Kingdom of France đánh bật viên đạn của USA ra khỏi quỹ đạo.

- Con ả chó chết!

Hắn gằn giọng đầy điên tiết.

- Ngươi dám đụng vào hắn, ta chặt đầu ngươi xuống!

Bà ta không chút sợ hãi, gân xanh nổi đầy trán, đe dọa hắn. Kingdom of France và French Empire, mỗi người cầm một thanh kiếm bén nhọn, chắn trước British Empire.

- Ame à, bình tĩnh chút đi.

UK cũng bước vào, vỗ vai hắn.

- Cha ơi...

New Zealand vẫn còn ngỡ ngàng trước sự trở về của lão, nửa vui nửa khó hiểu gọi lão.

- New Zealand?

Qua bao nhiêu năm, lão đã không thể nhận ra đứa con gái của mình nữa.

- Cha ơi!

Em òa khóc lao đến chỗ lão. Sau đó hai đứa con khác gồm Canada và Australia cũng đoàn tụ với lão, chỉ riêng USA vẫn chung thủy đứng cạnh UK.

Mà hắn có muốn lại cũng không lại được, Kingdom of France và French Empire vẫn đang lăm le thanh kiếm, chực chờ chém đứt hắn nếu hắn dám nhấc chân lên.

Cả hai cô nàng này không thể không đề phòng, khó lắm British Empire mới trở lại, năm xưa không nhờ ơn hắn thì cũng không có sự chuyển giao, British Empire của bọn họ vẫn đang tồn tại thay vì UK. Bọn họ chắc chắn sẽ không để hắn tới gần lão.

Hắn cũng không thèm lại, đến gần lão khiến hắn thấy buồn nôn. Hắn chỉ hận không thể giết chết lão ngay bây giờ.

- Ame, cất súng đi.

UK huých tay hắn.

- Lão già chết bầm!

Hắn lẩm nhẩm trong miệng.

- British, ngươi ổn chưa vậy? Có chỗ nào khó chịu không? Cơ thể ngươi có gì khác lúc trước không?

Kingdom of France và French Empire đẩy ba đứa con của lão ra, hỏi lão tới tấp.

- Ta ổn.

British Empire quá quen với hành động của hai cô ả, bình tĩnh trả lời.

- Được rồi, phiền các vị tạm thời ra ngoài để tôi tiến hành kiểm tra cho ngài British Empire.

WHO cảm thấy phòng mình quá loạn, để tránh có hỗn chiến và mọi thứ bị phá tung, lên tiếng đuổi khéo.

Sau khi hoàn tất kiểm tra, lão được sắp xếp vào một căn biệt thự, cách khá xa chỗ của gia đình USA, nhưng lại khá gần trang viên.

Qua kiểm tra, WHO nhận thấy có một số vấn đề không thể giải thích ở cơ thể lão. Vấn đề này chưa từng xuất hiện ở các countryhumans được hồi sinh trước đây. Cơ thể lão vẫn đang sống, hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng đôi lúc một vài chỗ trên người lão sẽ trở nên mờ đục. Tần số của lão cũng giống hệt với UK.

Cho dù có xảy ra sự chuyển giao thời đại trong cùng một cơ thể, tần số của trước và sau chuyển giao cũng sẽ có một sự khác biệt nhỏ, nhưng giữa lão và UK thì không có gì. Như thể đó là cùng một người, nhưng phân thân ra.

WHO cần thêm thời gian để nghiên cứu vấn đề này, vì vậy điều này chưa được tiết lộ, chỉ có British Empire biết về nó.

Lão không nói gì khi nghe tin đó, mặt bình thản tiếp nhận mọi thông tin. Sau đó lão rời đi, được New Zealand đưa về nhà mình.

- Cha ở nhà một mình sẽ buồn lắm, con ở chung với cha được không? Giống như hồi trước ấy.

Cô con gái của lão vừa lái xe vừa hỏi.

- Không cần, cứ ở với anh con đi.

Lão tựa đầu ra sau, lạnh nhạt nói.

Trong số bốn người con, lão có quan hệ thân thiết với cô con út này nhất. Vì là con út, lại là con gái nên lão có phần nhẹ nhàng với em hơn những người anh, dẫn đến mối quan hệ của lão và con bé không gay gắt đến cay nghiệt như với USA.

- Cha muốn uống loại trà nào? Con đi mua cho, ở nhà không có sẵn đâu.

 New Zealand lại hỏi, em rất thích nói chuyện với lão.

- ... Ta không thích uống trà.

- ...

Lão vừa nói xong thì khiến em có chút đơ ra. Em nhớ nhấm rồi, lão không giống UK, lão không thích uống trà.

- Co-Con quên mất...

Em ỉu xìu nói, em thật không ngờ mình lại quên chuyện này.

- Không sao.

Lão lắc đầu, vừa nói xong thì chiếc xe ô tô cũng đã dừng lại trước nhà lão.

- Đi mua giùm ta chút đồ ăn, ta nấu cho con.

Trước khi ra khỏi xa, lão nói với em khiến em mừng đến nhảy cẫng lên.

Rất nhanh em đã quay lại với một đống đồ trên tay, cả hai bắt tay vào nấu. Không khí giữa lão và em vô cùng hòa hợp.

USA cả đời cũng không dám nghĩ đến việc, mình sẽ được lão đối xử bằng một phần mười của New Zealand. Có thể vì em là con gái, hoặc hắn đơn giản là không có quyền nhận được sự cưng chiều của lão.

.

.

.

- Ame à, quá khứ cũng đã qua rồi. Con không thể tha thứ cho hắn sao?

UK có chút thất vọng hỏi.

- Tại sao? Ai cũng được trừ lão già đó!

Cứ mỗi lần nghe nhắc về lão, hắn lại trở nên rất độc đoán và cố chấp, cũng có vài phần cay nghiệt.

USA không nhận ra, dù hắn là kẻ căm thù lão nhất, cũng là kẻ xa cách với lão nhất trong gia đình, nhưng hắn lại là kẻ giống lão nhất. Cả về tham vọng hay tính cách, các nét của British Empire chỉ có thể tìm thấy trên người hắn, những người khác bao gồm cả UK, đều không có.

- Nhưng đó là cha con...

UK nói.

- Không cha à, con chỉ có người là cha. Lão ta là kẻ thù!

Khi nói về người, giọng hắn nhẹ tênh, nhưng khi nhắc về lão, hắn lại trở nên âm trầm đến đáng sợ.

Người biết dù mình có nói thêm gì cũng không thể thay đổi nhận định của hắn về lão, thành ra người chỉ biết thở dài rồi tiếp tục với ly trà còn dang dở trên tay. Im lặng để hắn làm việc, quyết định không đề cập gì liên quan đến lão nữa.

- Papa!

New Zealand xông vào phòng, không chút tiết chế mà lớn giọng gọi người khiến người bị sặc. Nếu không phải giữ gìn hình tượng thanh lịch của mình, người đã phun hết trà ra rồi.

- Sao vậy?

Người vuốt ve lồng ngực để bản thân bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi em.

- Người thấy con mặc đẹp không?

Em cười tươi hỏi, cho người thấy em trong bộ trang phục quyền quý của hoàng gia Anh, cầu kỳ và sang trọng.

- Con lấy từ đâu vậy?

Người ngạc nhiên hỏi em. Từ trước đến nay người chưa từng thấy em mặc những bộ đầm thế này, trong tủ đồ của em cũng không có những kiểu đồ như vậy.

- Cha đã cho con mặc đấy.

Em vui sướng nói. Ngày hôm qua có lẽ là một ngày hạnh phúc, khi em được ở bên người cha của mình, được cha nấu ăn cho, được cha giúp mặc những bộ đầm cầu kì.

- Đẹp lắm!

Người nhìn em từ trên xuống dưới, không do dự liền nói ra lời nhận xét thật lòng. Chưa bao giờ người nghĩ một New Zealand nghịch ngợm và năng động, sẽ hợp với những bộ cánh này. Bây giờ được thấy lần đầu, quả nhiên là mở mang tầm mắt.

- Ôi trời! Con mà!

Em ngẩng mặt lên song song với bầu trời, tự cao nói.

- Bây giờ hiếm có dịp gì mà được thấy con mặc đồ thế này.

Người tiếc nuối nói.

- Thật ra hồi xưa con mặc thế này suốt ấy chứ. Bị cha ép thì con phải mặc thôi.

Em lè lưỡi nói.

- Hắn sẽ không ép con nếu con không thích đâu.

- Nếu là lão ta thì có đó.

Người nói chưa hết thì hắn chen vào.

- Anh đừng có nghĩ xấu cho cha như vậy!

Em bao che cho lão.

- Cổ hủ, bảo thủ như lão thì là tốt à!?

Hắn đập mạnh tay xuống bàn, dọa cho em sợ chết khiếp.

- Cha không như vậy...

Em lí nhí trong miệng.

- La-

- Thôi ngay!

USA đang tính nói tiếp thì UK cắt đứt cuộc nói chuyện.

- New Zealand, về phòng đi.

Người đuổi em đi để có thể nói chuyện riêng với hắn.

- Còn con, con không thấy mình hồi nãy quá mất kiểm soát à?

Khi đã chắc chắn em đã về phòng, người mới nghiêm giọng nói với hắn.

- ...

Lúc nãy đúng là hắn khá lớn tiếng, cũng hơi thô lỗ với em gái mình. 

New Zealand là một cô gái mạnh mẽ, em không dễ bị tổn thương, nhờ vào sự giáo dục của British Empire. Nhưng đó chỉ là với người ngoài, với người nhà, em lại là một tờ giấy trắng mong manh, chọc một chút liền thủng.

- Con sẽ xin lỗi nó.

USA nói.

- Ừm.

Thấy hắn hiểu rồi thì người cũng không nói thêm gì nữa.

Người chẳng muốn nặng lời với hắn đâu, chỉ là thái độ lúc nãy của hắn hoàn toàn không thể bênh vực, huống hồ người kia là em gái hắn, người không thể không làm căng. Chỉ cần hắn hiểu việc cần phải làm để bù đắp, người sẽ không truy cứu.

.

.

.

- USA! USA!

China lay mạnh người hắn nhưng hắn chẳng có chút động tĩnh nào. Tiếng nhạc xập xình trong bar át gần hết âm lượng của gã.

- Có thật là hắn say quá rồi ngủ luôn không vậy?

Gã nghi ngờ nhìn hắn đang nhắm chặt mắt nằm gục trên bàn rượu.

Chờ thêm một chút thì hắn cũng không có dấu hiệu tỉnh, gã thì lại quá lười, không muốn tốn công đưa hắn về nhà. Vì vậy gã quyết định lấy điện thoại hắn gọi cho UK. Cũng vì quá lười, thêm phần trí nhớ kém của tuổi già, gã đã vào danh bạ để tìm số của UK chứ không phải bấm số.

Gã không chút nghĩ ngợi ấn vào danh bạ có để tên là "Dad". Với cái suy nghĩ hắn ghét British Empire như thế, hẳn sẽ không để tên danh bạ của lão như vậy, có khi hắn còn không lưu số của lão. Nên gã đã đinh ninh rằng đó là số của UK, cho đến khi giọng nói ở đầu dây bên kia cất lên.

- Alo?

Tiếng của British Empire dù không quá lớn, nhưng là đủ để mọi âm thanh xung quanh gã trở nên tĩnh lặng. Gã đơ ra một lúc rồi nhìn lại vào tên hiện trên giao diện gọi điện, sau lại nhìn vào hắn đang say bí tỉ. Vẫn không thể chấp nhận được việc vừa diễn ra.

- Ai vậy?

Lão ở bên kia, nhíu mày hỏi. Chưa nghe giọng của người gọi lão cũng biết đó không phải USA, không đời nào lão tin hắn sẽ chủ động gọi cho mình.

- British Empire à, đến đón con ngươi về này.

Gã hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, cười cười nói. Hỏi tại sao gã không tắt máy đi rồi gọi cho UK? Tại lười thôi. Lão cũng là cha hắn mà, đến đón con về cũng đâu có gì sai.

Nhưng gã đã quên, hoặc là cố chấp không chịu hiểu, giữa USA và British Empire, cái gọi là cha con không tồn tại.

- ... Ở đâu?

Chần chừ một lúc thì lão vẫn hỏi địa chỉ.

Sau khi nói lão nghe địa chỉ xong xuôi thì cuộc gọi cũng kết thúc.

Lão lái xe đến chỗ hắn, lòng vẫn không hiểu tại sao mình lại đồng ý với lời nhờ vả đó. Nhưng trước khi lão kịp hối hận, lão đã dừng trước quán bar đó rồi. Đến cũng đã đến rồi, bây giờ bỏ về thì quá kì đi, nên lão đành phải nhấc chân vào đó.

- British Empire!

China vẫy tay gọi lớn tên lão. Nhưng trong cái không gian với tiếng nhạc ồn đến đau tai này, tiếng của gã cũng chẳng lớn là bao, chắc vì vậy nên gã mới phải vẫy tay để ra hiệu.

- Ngươi đưa hắn về đi ha! Tạm biệt!

Gã chưa nói xong thì lão đã không còn thấy bóng dáng gã đâu nữa.

Thế là lão một mình vác cái xác cả con sâu rượu nào đó đang ngủ ngon lành ra xe. Cũng may là lão khỏe chứ không thì cũng lôi thây của hắn, lê lết trên nền nhà rồi.

Vừa đặt được hắn lên ghế sau, đang định đóng cửa thì lão bị hắn kéo, ngã nhào xuống ghế, nằm trong lòng nó. Lão mở trừng mắt, vừa hoang mang vừa sợ hãi khi chứng kiến hành động của hắn, cơ thể lão run lên theo từng cái chạm của hắn.

- UK~

Hắn mơ ngủ gọi tên người.

Lão không quan tâm lắm, định tìm cách gỡ tay hắn ra khỏi người, thì mọi hành động lại bị đình trệ khi hắn hạ môi xuống, hôn lấy môi lão.

Lão phát hoảng, một số kí ức không mấy đẹp đẽ của quá khứ ùa về, lão vùng vẫy kịch liệt nhằm thoát khỏi hắn. Nhưng chẳng hiểu sao, dù hắn say lão tỉnh, lão cũng không thể thoát khỏi hắn, như trước đây.

- Papa~ Con yêu người lắm!

Hắn thì thầm vào tai lão, nhưng lời nói thì lại muốn gửi đến người.

.

.

.

Lão tựa đầu vào vô lăng, miệng liên tục thở dốc, hai bả vai vẫn còn run run, bên dưới lớp áo sơ mi ẩn hiện những vết cắn vết hôn đỏ chói. Cảm giác nhớt nháp khiến hậu huyệt co bóp dữ dội, bụng căn đầy vì sự có mặt của cái thứ mà hắn để lại trong lão. Thân dưới gã đau đến tê liệt, máu vẫn còn đang rỉ ra từng chút vì sự mạnh bạo của hắn.

Gò má lão vẫn còn đỏ ửng sau một trận chơi kéo dài vài tiếng của hắn, lão đang thầm tạ ơn trời đất vì hắn đã say bí tỉ, nếu hắn chưa hoàn toàn say, lão sẽ bị hắn hành đến sáng mất.

Dù bây giờ lão rất mệt, mắt chỉ muốn nhắm lại để ngủ ngay lập tức, nhưng cả hai vẫn đang ở ngoài, hơn nữa lão còn phải dọn dẹp cái đống trong người mình rồi đưa hắn về nhà, lão vẫn phải cố.

Đạp mạnh chân ga, khiến chiếc xe phóng như một cơn gió trên xa lộ vắng tanh. Lúc này lão chỉ muốn tống khứ hết cái cảm giác bẩn thỉu và đau đớn trong người mình đi thật xa, lão chỉ muốn về nhà rồi ngủ một giấc thật dài. 

Chỉ vừa trở về không lâu, lão lại phải chịu cái cảnh này thêm lần nữa. Biết là hắn chỉ nhầm lẫn giữa lão và người, nhưng sự xâm phạm đó của hắn, sự thô bạo đó của hắn, khiến lão không ngừng nhớ về những ngày tháng tăm tối kia.

Về tới nhà, lão vứt hắn ngủ trong xe một mình, bản thân thì phi thẳng lên phòng tắm trên lầu.

Lão mất ít nhất một tiếng cũng không thể giải quyết hết mọi hậu quả của hắn, mấy dấu vết trên da thì không thể xóa ngay bây giờ, hậu huyệt vẫn còn đau dù đã bôi thuốc. Nhưng hiện tại cũng đã ổn hơn lúc nãy.

Đang định thay đồ để đưa hắn về nhà thì tiếng chuông cửa vang lên, mở điện thoại lên xem thì là UK đang đứng trước cửa nhà lão. Như vậy cũng tốt, đỡ phải tốn công ra đường thêm lần nữa, lão mệt quá rồi, chẳng còn đủ sức lái xe nữa.

- Đến tìm con ngươi?

Thay đại một bộ đồ đàng hoàng nào đó, đủ để che hết mấy vết tích trên cơ thể, lão mới đi xuống mở cửa cho người.

- Phải, ta nghe China nói là ngươi đưa nó về.

UK lịch sự giải thích lý do cho sự có mặt của mình ở đây.

- Trong xe ta, qua đây.

Lão cầm chìa khóa, dẫn người đi ra chỗ chiếc xe, cố giữ dáng đi bình thường nhất có thể.

Mở cửa xe rồi lôi hắn ra, lão mau chóng đưa hắn cho UK rồi bảo người nhanh mang hắn về. Lão chẳng muốn ở gần hắn thêm một giây phút nào nữa, hồi nãy chạm vào hắn khiến dạ dày lão cuộn trào, chỉ muốn nôn ra ngay lập tức. 

Thật khủng khiếp. Bao nhiêu năm rồi, lão không còn quen với điều này nữa.

UK nhìn lão một chút rồi rồi quay lưng đi, nhưng lại dừng lại một chút để hỏi lão.

- Chúng ta nói chuyện một chút được không?

- ... Sao cũng được.

Lão nghĩ là người đoán ra được chuyện đã xảy ra trong vài tiếng kia rồi.

UK để hắn nằm yên ổn vào xe, sau đó quay trở lại vào nhà lão.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Lão chủ động nói trước.

Không tức giận sao? Với những gì nó vừa làm.

Người vào thẳng vấn đề chính.

- ... Giận thì sao? Chẳng lẽ giết nó?

Lão không biểu hiện gì, như thể nạn nhân của vụ cưỡng hiếp vừa rồi không phải lão.

- Quá khứ ngươi từng bị vậy rồi?

Người do dự hỏi.

- ...

Lão không muốn trả lời người nữa. Chẳng muốn đề cập tới cái quá khứ đó, đặc biệt là trước mặt người, ái nhân của hắn. Ai biết được, nói người nghe xong thì lão sẽ phải chịu hậu quả gì chứ.

- Cứ nói đi, thằng bé không dám làm gì ngươi đâu.

Người nói.

- Hah...

Lão cười khẩy. Câu nói kiểu này có tác dụng gì chứ, nếu là hắn thật sự muốn, thần thánh cũng không cản được hắn, người trong lòng cũng vậy thôi.

- Phải thì sao? Không thì sao?

Lão hỏi ngược lại.

- Ngươi chỉ đang tò mò về quá khứ của chính ngươi, hay là đang muốn tìm thứ gì đó để cười nhạo ta?

Lão tiếp tục hỏi.

- ...

UK im lặng.

- Không trả lời được? Dù là cái nào thì ngươi cũng đừng nên biết. Đến lúc đó, ngươi sẽ không dám nhận USA là con mình đâu.

Lão bỏ lên lầu, để UK ngồi dưới phòng khách.

Vào những ngày đầu của sự chuyển giao, UK cảm thấy cơ thể của mình rất lạ, nó yếu một cách bất thường. Trong hiểu biết của người về British Empire, lão là một người rất thích vận động, chạy nhảy, cưỡi ngựa và đánh kiếm là thói quen hằng ngày, lão không thể yếu đến vậy. 

Hơn nữa người cũng không có kí ức trong mười năm trước khi sự chuyển giao xảy ra.

Mất khá lâu để người có thể phục hồi tám phần thể lực ban đầu mà lão có, hai phần còn lại gần như không thể lấy lại được nữa.

Người đã mông lung trong rất nhiều năm về sự kì lạ của cơ thể này. Nhưng bây giờ thì mọi thứ bắt đầu rõ ràng rồi, kí ức trong suốt mười năm mà người không có, sự yếu ớt của thân thể này, chắc chắn có liên quan đến USA. Hoặc chính đứa con trai mà người yêu thương, là nguyên nhân của tất cả.

Với cái lòng thù hận cao ngút trời của hắn dành cho lão, cả tính cách điên rồ của hắn, làm ra mấy việc kiểu đó để trả thù cũng không khó hiểu mấy.

Chỉ là kéo dài liên tục trong mười năm, người không dám tin hắn có thể điên đến mức đó.

Người lái xe về nhà, trong sự hoài nghi những gì mình biết về đứa con cưng. Liệu người đã thật sự hiểu hết, biết hết về nó chưa? Hay đó chỉ là một vỏ bọc giả tạo để lấy lòng người?

Sáng hôm sau hắn vẫn chẳng có gì khác, vẫn cứ sinh hoạt như mọi ngày, vẫn cứ bám lấy người mà làm nũng như một đứa trẻ. Người không nghĩ là hắn đã quên, hoặc không có kí ức gì về việc hắn đã cưỡng hiếp lão vào đêm qua.

- Ame, con không nhớ gì về đêm qua à?

Người vuốt tóc hắn, cất tiếng hỏi.

- Đêm qua? Đêm qua con đi uống rượu với China, sau đó thì được papa đưa về nhà.

Hắn bình thản nói.

- Vậy có gì giữa hai việc đó?

Người vẫn hỏi.

- Hửm? Con không nhớ. Có gì hả?

Hắn tò mò.

- ...

Người đờ ra, không thể tin là hắn lại thật sự quên dễ như vậy.

- Con là tên khốn...

Suốt bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên người mắng hắn.

USA không hiểu nổi, tại sao chỉ đi uống rượu như bao lần khác, người lại có thể mắng hắn như vậy.

- Sao tự nhiên mắng con!?

Hắn không vui hỏi.

- Sao con có thể quên!? Quên những thứ con đã làm!?

Người nghiến răng, tức giận hỏi hắn như đang chất vấn một tội phạm. Hắn gần như không nhận ra đây là người cha ôn nhu, hiền đến nỗi không nỡ nặng lời với hắn của hôm qua.

- Người bị gì vậy!? Con đâu có làm gì chứ!

Hắn nói lại.

- Con có! Nhưng con khốn nạn đến nỗi không thèm nhớ!

Người tức giận đến mức ném vỡ tách trà đắt đỏ mà bản thân yêu thích. Có lẽ vì là cùng một người, cảm xúc của người khi lão bị đối xử như vậy có phần kích động hơn nhiều so với bất kì ai.

- Cha bị cái gì vậy chứ?...

Hắn hoang mang hỏi, trái tim như bị cứa rách bởi những lời nói của người. Hắn không hiểu, tại sao người lại tức giận, lại mắng hắn như vậy chỉ vì hắn đi uống rượu.

- Tự xem lại mình đi, Ame!

Người hít sâu một hơi rồi bỏ khỏi phòng.

.

.

.

Hôm nay Canada đã có thời gian đi qua thăm cha mình. British Empire đã hồi sinh được hơn một năm rồi, nhưng một năm này anh gần như chẳng có chút thời gian rảnh nào để dành cho lão.

Anh vui lắm, vui đến mức cả đêm qua không ngủ được vì quá mong chờ. Hôm nay anh đi một mình, không có Ukraine dù chồng anh nhất quyết đòi đi theo, anh muốn dành cả một ngày trọn vẹn bên lão.

- Cha ơi!

Anh đẩy mạnh cửa, hào hứng gọi lão.

- Sao hôm nay lại qua đây?

Lão bình tĩnh cắn nốt cái bánh quy trên tay, lạnh nhạt hỏi anh.

- Con qua thăm cha nè! Hôm nay con sẽ ở đây cả ngày luôn!

Anh phi đến bên cạnh lão, ôm tay lão để lấy lòng. Bộ dáng không khác gì USA khi làm nũng với UK.

- Lý do?

Vẫn là tone giọng nhạt nhòa đó, lão hỏi.

- Qua thăm cha mà cũng cần lý do sao?

Anh chu môi nói.

- Trốn chồng hay qua thăm ta thật?

Lão nghi ngờ.

- Thăm thật mà!

Anh khẳng định.

- Được thôi.

Lão nhún vai, sau đó tiếp tục với dĩa bánh quy trên bàn.

Đột nhiên Canada nhớ ra gì đó, khiến anh cầm tay lão lên, cạ mặt mình vào lòng bàn tay không dùng để bốc bánh quy của lão, như một chú mèo con vậy.

Lúc nhỏ anh thường hay làm thế này mỗi khi lão chạm vào mặt anh, cái giác đó thích lắm, đến giờ anh vẫn còn nghiện.

Lão không ý kiến, để yên cho anh thích làm gì thì làm.

- Chán thật! Nếu cha không chết, hoặc hồi sinh sớm hơn, thì con đã không nằm dưới rồi~

Anh nửa đùa nửa thật nói.

Vừa nói xong thì đã bị lão nhéo má đến sưng đỏ. Lông mày lão khẽ nhíu lại, không hài lòng nói.

- Không yêu chồng con sao? Còn dám nói vậy?

- Con yêu em ấy mà. Con chỉ nói nếu thôi, cha hồi sinh sớm hơn thì con sẽ không động lòng với em ấy đâu.

Sở dĩ anh nói vậy là vì mối tình đầu của anh là British Empire, là cha anh. Vì trước đây lão đã chuyển giao với UK, không còn là người khiến anh động lòng nữa, và Ukraine đã dành rất nhiều thời gian để khiến anh buông bỏ. Nếu lão không xảy ra chuyển giao, hay hồi sinh cùng lúc với những người khác, sẽ không có chuyện Ukraine bước được vào tim anh.

- Vậy bây giờ con yêu ai?

Lão bỏ tay khỏi mặt anh, đầu lão tựa ra sau, nhắm mắt hỏi.

- Yêu Ukraine, thương cha!

Anh cười hì hì nói.

Nhưng sau đó anh lại nhìn thấy vết đỏ trên cổ lão, ngay lập tức những kí ức của mười năm đó ùa về trong não anh, khiến anh sợ hãi, lấy tay che lại vết tích đó.

Lão dù có chút giật mình trước hành động của anh, nhưng lão hiểu tại sao anh làm vậy nên cũng chẳng ý kiến gì.

- Tốt nhất là con buông bỏ được.

Buông bỏ tình cảm đó, buông bỏ chấp niệm với lão. Còn hơn là ôm ấp hy vọng với một món đồ chơi tình dục của kẻ khác. Lão mừng là anh đã chọn đúng.

Lão vui mừng nói nhưng trên mặt ngoài một nụ cười nhạt nhòa đến không thể nhận ra, còn lại chẳng có gì thay đổi.

.

.

.

[Rầm]

Nửa người trên của lão bị đè chặt lên bàn, cái cổ xinh đẹp bị siết đến đỏ ửng, khuôn mặt lão vì thiếu không khí mà trở nên tím tái. Lực siết càng ngày càng mạnh hơn khiến lão nhăn nhó vì đau đớn, vì khó thở.

Nhưng lão chẳng làm gì cả, kinh nghiệm từ quá khứ cho lão biết bây giờ phản kháng, là rước họa vào thân.

Vẻ mặt hắn đầy căm phẫn, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. Hắn thậm chí còn không thèm kiểm soát sự điên cuồng của bản thân, để cơn giận chiếm đóng với ý định bóp chết lão.

- Ngươi! Đã nói gì với UK!? HẢ!?

Hắn quát thẳng vào mặt lão.

- Chẳng... gì... cả...

Lão khó khăn thốt ra từng chữ, nhưng như vậy lại khiến hắn càng tức giận hơn.

Sau cái đêm đi uống rượu đó, UK đã nổi giận với hắn, người gần như bài xích mọi sự tiếp xúc của hắn. Khiến hắn đành phải tìm China - kẻ đã cùng hắn uống rượu đêm đó để hỏi chuyện. Và hắn biết, người được nhờ đưa hắn về là lão, không phải UK.

Hắn nghĩ lão đã thổi vào tai người cái gì đó về quá khứ, khiến người bài xích hắn.

Nhưng hắn không biết, người tức giận là vì hắn đã hành hạ thân xác lão, lại tỏ ra như bản thân không biết gì, không có chút hối cải. Không phải chuyện của quá khứ nào đó mà người không biết.

- Hình như mười năm đó vẫn chưa giúp ông biết sợ đúng chứ?!

Cơn giận chiếm đóng hoàn toàn não bộ, hắn cứ như một con thú điên, xé toạc hết đồ trên người lão, không để lão kịp nói gì đã trực tiếp đâm vào khiến lão gào lên đau đớn.

- GRAHHHH!

Nó đau, đau hơn bất kì lần nào trước đây của lão. Hắn chưa từng nhẹ nhàng với lão, nhưng cũng chưa bao giờ bắt đầu khủng khiếp như vậy.

- Ah! Đư-Đừng! Grah... Đau! Ah...

Móng tay lão liên tục cào lên mặt bàn, đến nỗi nó ứa máu, nước mắt lão không tự chủ được mà chảy dài vì đau rát. Không thèm để gã quen với cái kích thước khủng bố của mình, hắn đã đâm mạnh vào bên trong khiến vách thịt bên trong rỉ máu.

Bụng lão trướng căng, hậu huyệt rát đến điếng người vì những cú thúc của hắn. Nhưng rất nhanh hắn đã mò ra cái điểm nhạy cảm đó của lão, cứ thế mà hắn đâm tới khiến gã phát hoảng. Tiếng van xin của bị chen vào bởi những tiếng rên rỉ, khiến câu nói trở nên khó hiểu.

- K-Không... Ah... Hah... Grahh... Dừng-Ah! Hức... Dừng mau... Aaa--! Hức...

Tiếng nức nở cũng dần xuất hiện, thê lương van nài hắn tha cho mình theo bản năng. Nhưng lời nói của lão chỉ như gió thoảng, chẳng thể khiến hắn dừng lại. Hắn chỉ chuyên tâm vào việc phát tiết cơn giận lên người lão, giống quá khứ.

Con thú hoang cuồng nộ bên trong cứ dùng cái tốc độ nhanh đến không tưởng hành hạ lão. Muốn siết đau hắn để hắn có thể nhẹ lại, nhưng cái thứ đó quá nhanh, lão thậm chí còn không theo kịp. Hơn nữa hậu huyệt lão gần như ê ẩm sau cú chào sân của hắn, chẳng còn đủ sức làm gì ngoài bao bọc hắn, khiến con thú kia ngày càng cuồng dã hơn.

- Bảo dừng lại nhưng ông đang ôm chặt lấy tôi đấy thôi. Thèm khát tôi đến vậy sao, British? Hay ông vẫn chưa quên quá khứ làm món đồ chơi tình dục cho tôi? Hầu hạ chủ nhân tốt quá ha!

Hắn phả vào tai lão những làn hơi nóng rực của dục vọng, câu từ bỉ ổi cứ thế thốt ra. Hắn nói không chút ngượng mồm, xúc phạm đến đấng sinh thành của mình về mọi mặt, cả tinh thần lẫn thể xác.

Nhưng lão quen rồi, cũng chẳng thèm để ý đến việc hắn nói gì nữa, danh dự của lão, tự tôn của lão ở trước mặt hắn, vốn đã hóa thành hư vô từ lâu rồi. Việc lão quan tâm bây giờ là làm sao để hắn chậm lại, nếu không lão cảm thấy bụng lão sẽ bị hắn đâm thủng.

- Hah... Ah hức... Ch-Chậm... Aaaaa--! Ch-Chậm lại...

Giọng nói nghiêm nghị bây giờ bị tình dục làm cho dụ người hơn bao giờ hết, như một liều xuân dược kích thích con thú hoang.

Hắn bắt lấy cổ lão, lật người lão lại rồi cắn lên phần gáy trắng nõn, cắn đến mức nơi đó chảy máu đầm đìa cũng không dừng lại, mùi tanh của máu tỏa ra khắp phòng khách. Phần dưới vì cái mùi vị rỉ sét trong miệng hắn, trở nên hung bạo hơn cả lúc nãy khiến lão hét toáng lên.

- Aaaaaaaa----! Đ-Đừng! Ahhhhh... Đ-Đau! Grahhh...

Lão hét đến lạc cả giọng, nhưng như vậy thì sao chứ, cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Hắn cầm lấy chân trái của lão, vuốt ve bắp thịt mịn màng ở đó, móng tay đâm sâu xuống khiến máu rỉ ra.

Khi hắn cất tiếng thêm lần nữa, khiến lão thấy khung cảnh của quá khứ và hiện tại đang hòa làm một.

- Nếu tôi bẻ gãy chân của ông, thì sẽ thế nào?
___________________________________________

Vì cái oneshot này dài hơn 10k chữ nên tôi phải tách ra thành hai:')))) Một chap mà dài đến thế thì đọc buồn ngủ lắm, không đọc nổi đâu nên tôi làm vậy:>>>> Chuẩn bị tinh thần thật kĩ để đọc phần còn lại đi, kinh hoàng lắm:'))))

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me