Ong Xa La Phuc Hac Dai Nhan
"Chị, mẹ hầm canh gan heo với cải bó xôi cho chị đó, kêu chị thừa dịp nóng uống!"
"Mẹ đâu, sao lại là mày múc cho tao!"
Bình thường vào thứ 6 tôi đều về nhà nghỉ hai ngày cuối tuần, đây là ưu thế của việc học đại học gần nhà, muốn về nhà lúc nào cũng được.
"Đi ra công viên ngay ngã tư với ba rồi, chắc là để xài thiết bị tập thể hình."
"Ừm!" tôi nhận cái chén trong tay Diễm Diễm "Một chén đầy như vầy, muốn tao bội thực hay sao vậy." hai lỗ mũi tôi đều nhét bông, ngửi không được mùi gì nên uống cái gì cũng thấy chán.
"Ai biểu chị chảy máu mũi mà như nước sông Hoàng Hà chảy làm chi! Ba mẹ bị hù sợ gần chết! Em cũng vậy!" Diễm Diễm làm bộ vỗ vỗ ngực, hiển nhiên là còn sợ hãi với việc tôi điên cuồng chảy máu mũi.
Tôi bỏ cái chén lên trên bàn máy tính, gãi gãi đầu "Bốc hỏa mà!"
Diễm Diễm trợn trắng mắt liếc tôi một cái, thấy tôi đang xem Conan, hỏi "Ra tới tập bao nhiêu rồi?"
"Tập 287 rồi, Shinichi ở New York (phần điều tra)!" tập trước là phần xảy ra vụ việc.
"Vậy em chờ tuần sau phá án rồi mới xem! Phim Nhật ác độc, một tuần ra có một tập!"
Đối với vụ này tôi cũng rất oán giận "Đúng vậy! Rất tra tấn người!"
"Vậy tuần sau chị bỏ ba tập vô USB hết nha, em mang lên trường coi!"
Tôi gật đầu, mặc dù Diễm Diễm không thi đậu Phục Đán, hay mấy trường công khác, nhưng cũng thi đậu một trường nghiệp vụ, là trường Hành chính quản lý Hoa Đông, năm nay đã tốt nghiệp.
"Đúng rồi, ngày mai họp lớp sơ trung, chị có tham gia hay không, nói để em nói trước với Tiểu Phiền!"
Tôi rột rột rột rột uống hết canh, khoát tay, "Không thành vấn đề, chị em gặp mặt, làm sao thiếu tao được!"
Ba năm chớp mắt trôi qua, tụi nó đều thi đậu đại học, Từ Oánh thi đậu Đại học Giao thông Thượng Hải, Đại Song thi đậu Đại học Đông Hoa, Tiểu Phiền là Đại học Công trình kỹ thuật Thượng Hải, Lưu Lý Quân tuy rằng thi rớt, nhưng mà giờ cũng học cùng trường với Tiểu Song, Tông Lê Quân tham gia kỳ thi cho thí sinh quá tuổi, hơn nữa thi đậu một trường khá tốt.
"Ừ, vậy chị đi nghỉ ngơi đi, đừng xem phim nữa, coi chừng máu mũi chảy nhiều hơn bây giờ!"
Con em này của tôi càng ngày càng giống bà quản gia.
"Biết rồi, mày đi làm việc của mày đi!" bây giờ nó đang vội vàng đi nộp hồ sơ tìm việc.
Diễm Diễm vừa mới đi, điện thoại của tôi liền vang lên.
Là tin nhắn.
Tôi cầm chiếc điện thoại Tam lăng tiểu phỉ đáng yêu lên, lúc này điện thoại vẫn là màn hình trắng đen, cái gì tin nhắn hình, chuông đa âm, hình nền nhiều màu vẫn chưa có, chiếc điện thoại này tôi được ba mẹ thưởng cho lúc thi đậu đại học, 1980 tệ nha, Diễm Diễm lại chọn Nokia 3210 – điện thoại bụi đời mà người ta hay nói tới.
Ấn nút xem tin nhắn, thật ra tôi không cần xem, cũng biết chắc chắn là Khang Duật.
Bây giờ là 21 giờ 30 ở Thượng Hải, ở Đức chắc là 15 giờ 30 chiều, nếu là mùa đông thì sẽ lệch hơn 7 giờ.
Tin nhắn ghi : Miểu Miểu, bây giờ anh rảnh, đi lên chat Wc.
Chat Wc?
Tôi run run, bộ dạng mũi sưng đỏ như quỷ của tôi, làm sao để cho hắn thấy được, không được, không được, tuyệt đối không được.
Tôi nhanh chóng trả lời "Wc hư rồi, đang sửa! QQ!!"
Tôi đóng điện thoại, bật QQ lên, chờ Khang Duật chat với tôi, không ngờ hắn lại gọi trực tiếp cho tôi.
Tôi vội vàng nghe "Duật!!"
Khoa học kỹ thuật đang phát triển, xưng hô cũng đơn giản hóa, đây là biểu hiện của sự thân thiết vô cùng.
"Sao giọng nghe buồn buồn vậy, bị cảm?" tai hắn thính ghê, tôi mới nói có một chữ, nhưng mà cũng đúng, bông nhét vô lỗ mũi, nói chuyện không khác mới lạ.
Tôi không dám nói bị chảy máu mũi, bởi vì nguyên nhân thật sự rất...hạ lưu.
"Có...có chút!" tôi trả lời.
"Có bị nặng không, uống thuốc chưa, uống nhiều nước vào!" lời dặn dò liên tiếp truyền ra từ điện thoại.
"Đừng lo, uống thuốc rồi, uống nhiều nước luôn!" tôi trả lời từng cái, nếu không chắc chắn hắn sẽ dong dài hơn.
"Ừ! Vậy được rồi, đừng mất ăn mất ngủ xem phim hoạt hình, sức khỏe em vốn không tốt rồi..."
Hắn bắt đầu tụng bài, tôi vội vàng ngắ lời "Anh, anh, chừng nào anh về?"
"Ngày 8 tháng 7, 20 giờ 15 phút tới Thượng Hải, cửa ra số một sân bay Phổ Đông, chuyến bay 3846 của hãng LTU!"
"Đợi chút, nói chậm chút, để em lấy bút ghi lại đã." Nói gì mà nhanh dễ sợ.
"Nhớ cái gì, trước khi anh lên máy bay sẽ gửi tin nhắn cho em, em dám không tới đón anh hả, hừ hừ!!"
Tôi làm gì dám, tôi ước gì hắn nhanh về đâu "Nói cho bác Trầm chưa?"
"Nói rồi, anh dặn bác ấy hôm đó tới đón em, miễn cho em mù mờ không tìm được chỗ!"
Quả nhiên rất hiểu tôi, tôi sống tới bây giờ, chỉ đi tới sân bay có một lần, chính là lần đưa hắn đi ba năm trước, sau đó không đi lần nào nữa, tới lúc đó, chỉ sợ tôi thật sự không tìm được cửa ra ở chỗ nào.
Tôi vừa nghe điện thoại, vừa vẽ một hình trái tim ở ngày 8 tháng 7 trên tờ lịch, đếm đếm một hồi, còn hơn một tháng nữa luôn.
Thật là lâu!!
"Duật, lần này anh về, không đi nữa đi" chia lìa ba năm, lỡ may lại thêm lần nữa, chắc tôi chịu không nổi.
"Anh về nhận nhiệm vụ bay, phải thực tập ba năm, nếu chuyển lên chính thức, anh sẽ xin ở lại Thượng Hải nhận nhiệm vụ, yên tâm ngoan ngoãn chờ anh về đi!"
Tôi vui vẻ muốn chết "Ừ! Lúc nào em cũng ngoan ngoãn chờ anh hết."
Tôi nghe thấy Khang Duật nở nụ cười ở bên kia điện thoại, thời gian ba năm, làm cho giọng nói của hắn tràn ngập nam tính, thật sự là khêu gợi làm cho lòng tôi ngưa ngứa.
Tôi nhịn không được nói "Duật, em nhớ anh!"
Nói xong, tôi xém khóc, giọng điệu càng buồn!
Ở bên kia Khang Duật lại trầm mặc.
Tôi đang không hiểu tại sao hắn không nói tiếng nào, chợt nghe thấy Diễm Diễm kêu tôi.
"Chị, nói với anh rể, em cũng có không gian riêng tư của mình, máy tính của em là vật phẩm cá nhân, không phải công cộng!!"
Tôi sửng sốt một chút, đứng dậy, vọt vào phòng Diễm Diễm.
Trên màn hình máy tính của nó là khuôn mặt đẹp trai của Khang Duật.
Lòng tôi lộp bộp một chút, vội vàng che mũi lại! Bởi vì Wc đang chĩa về phía tôi.
Đột nhiên loa máy tính phát ra một tiếng quát to "Mũi của em bị sao vậy!"
Bị lộ rồi!!
Tôi cũng không che giấu nữa, ngồi trước máy tính của Diễm Diễm, lắp bắp nói "Bốc...bốc hỏa!!"
"Bốc hỏa mà mũi thành như vậy hả!" mặt hắn đen thui, không biết có phải do chất lượng màn hình máy tính tốt hay không, gân xanh trên trán hắn đột nhiên nhìn thấy hết sức rõ ràng, tựa như hắn đang ở trước mặt tôi vậy.
"Không nói tới cái này nữa, sao tự nhiên đi làm phiền Diễm Diễm vậy!" tôi liếc liếc con em đang nằm trên giường giận dỗi kia.
"Không phải nói nhớ anh sao, bây giờ anh cho em nhìn cho đủ! Cũng cho anh xem xem em có khóc hay không, để lúc anh luyện tập lại không yên lòng!" mặt hắn thúi hoắc nói.
"Không, em không sao!" tôi vội vàng lắc đầu, tôi cũng không muốn lúc hắn luyện tập làm sai chuyện gì.
"Nhìn thấy anh, còn khó chịu nữa không?"
Tôi lắc đầu!
"Giơ tay ra đi!" hắn nói.
"Chi vậy?" tôi hỏi.
"Cho em sờ sờ anh!!"
Sờ!?
Trong lòng tôi xôn xao một trận, ngẫm nghĩ lại, cách màn hình sờ hắn thì có cảm giác gì, nhưng mà tôi vẫn vươn tay ra, lấy ngón tay vuốt theo lông mi của hắn, cái mũi, còn có đường nét khuôn mặt.
"Một tháng ba ngày, Miểu Miểu, em chỉ có thể sờ anh như vậy thôi, nhịn một chút, được không?"
Tôi nức nở "Ừ!!"
"Cười một cái cho anh xem, để anh an tâm!!" hắn thở dài nói.
Tôi nhếch môi, muốn cười, nhưng mà cười thật cứng ngắc, dù gì trong mũi tôi còn đang nhét hai cục bông, cười nhe răng ra cũng không đẹp đi đâu đi.
"Được rồi! Để anh chụp lại! Mặt em như vậy, ít nhất làm cho anh cười suốt một tháng!!"
Tôi nhịn không được run run một phen.
Bản chất của hắn lại thể hiện ra.
Nghĩ nghĩ, tôi phì cười một tiếng, lần này tuyệt đối là cười tự nhiên.
"Ha ha ha ha!!" tôi thật sự không còn cách nào đối phó với hắn.
Khang Duật nhìn thấy tôi cười, cũng cười.
Vì vậy, tôi và hắn, cách màn hình máy tính, cười ha ha.
Làm cho Diễm Diễm ngồi một bên nhìn tức điên lên "Hai người đôi cẩu nam nữ này!! Em muốn cắt đứt quan hệ với hai người!!"
Tôi và Khang Duật nghe xong, cười càng vui hơn.
Sắp rồi, chỉ còn một tháng 3 ngày nữa thôi, hắn sẽ trở lại bên tôi.
Ngày 8 tháng 7 năm 2002, là ngày Khang Duật trở về, mới sáng sớm tôi liền tới tiệm làm đẹp làm tóc.
"Tiểu thư, chị muốn làm kiểu tóc gì!"
Tôi nắm tay nói "Làm kiểu tóc mà đàn ông vừa nhìn liền hóa sói!"
"..." nhà tạo mẫu tóc không nói gì.
Tôi quát "Sao đờ ra đó, nhanh chút, tôi đang vội!"
Nhà tạo mẫu tóc kia cũng rất giỏi, tôi đưa ra yêu cầu thần kinh như vậy mà anh ta cũng làm cho tôi một đầu tóc quăn vô cùng thích hợp.
Tôi soi gương, rồi đột nhiên phát hiện, bà đây vẫn còn rất đáng yêu thôi.
Ừm, không sai, không sai.
Trả tiền, tôi vô cùng nhộn nhạo đi tới thẩm mỹ viện.
Sửa lông mi, làm mặt, đắp mặt nạ, chăm sóc toàn thân.
Bóp tiền của tôi lập tức rút nhỏ 100%.
Tôi lại vô cùng nhộn nhạo về nhà, bắt đầu thử quần áo không ngừng.
"Cái này đẹp, hay là cái này đẹp!" tôi cầm hai bộ váy, trưng cầu ý kiến của Diễm Diễm.
Diễm Diễm đã bị tôi tra tấn tới mức nằm trên giường kéo dài hơi tàn.
"Chị, chị thử hơn 5 tiếng rồi, nhẹ tay với em chút được không, đừng hỏi em nữa, chị tự quyết định đi!"
"Đây là thái độ làm em của mày hả, mày có biết đây là một ngày vô cùng quan trọng trong đời chị mày không!" tôi và Khang Duật ba năm không gặp, ba năm qua đều dựa vào Wc, chỉ nhìn thấy mặt thôi, mặt dù sao cũng không thay đổi, tôi muốn bù lại ở chỗ khác.
Diễm Diễm bị tôi nói vậy, không còn cách nào khác, tay chỉ đại một cái "Cái này! Nhất định sẽ giúp chị đem Khang Duật kéo lên giường!!"
"Mày nói bậy bạ gì đó!" tôi ném quần áo qua.
Diễm Diễm chôn trong đống quần áo nói "Thật đó, cái đó đẹp nhất, ngực thấp, có thể bày ra ưu thế của chị!!"
"Phải không?" tôi còn rất tin.
Diễm Diễm gật đầu "Cam đoan Khang Duật sẽ bị hạ gục ngay chiêu đầu tiên."
Tôi lập tức mặc bộ váy ngực thấp kia vào, soi soi gương.
Màu đen, trông có vẻ gầy.
Tay áo lá sen, che cánh tay thịt thịt.
Thắt lưng cao, che bụng.
Váy dài, làm cho chân có vẻ càng thon dài.
Váy chiffon, nhẹ nhàng đẹp đẽ.
Ngực thấp...tôi nhìn rãnh biển Mariana của mình.
"Diễm Diễm, có hở quá hay không!" cái váy này từ lúc tôi mua tới giờ chưa mặc lần nào, lúc ấy chỉ thấy loại váy nữ thần này rất có khí chất.
Diễm Diễm chui đầu ra "Không có, chỉ có chút xíu, bây giờ là năm bao nhiêu rồi, người ta không có, còn tìm mọi cách để có đâu, huống chi chị lại có sẵn!!"
Tôi gật đầu, đúng nha, có thì khoe, mắc gì giấu diếm.
Quyết định, liền cái này!!Hết thảy chuẩn bị xong!!
Khang Duật, anh chờ bị em mê chết đi.
Không đúng, là chờ em tới đón anh đi.
Tới 18 giờ, bác Trầm tới đón tôi, từ khi tôi học đại học, ba mẹ không quản tôi nghiêm như trước nữa, buổi tối đi ra ngoài nói trước một tiếng là được, tôi chạy ra cửa, dọc theo đường đi vừa khẩn trương vừa hưng phấn, ngồi không cứ hỏi mãi bác Trầm "Cháu đẹp không?"
Bác Trầm rất kiên nhẫn trả lời tôi mấy câu "Đẹp!" "Nếu như bác trẻ lại 40 tuổi, bác nhất định sẽ theo đuổi cháu!" "Cam đoan Khang Duật xuống máy bay sẽ bị cháu mê chết mệt!" gì gì đó.
Tôi hài lòng.
Sân bay Phổ Đông cách nhà tôi rất xa, phải đi mất 1 tiến rưỡi, đến sân bay, bác Trầm đậu xe đi mượn vào bãi, sau đó ngồi vào tiệm cà phê ngay sân bay chờ Khang Duật.
Cách 20 giờ 15 phút còn 45 phút, mỗi phút mỗi giây đều như một năm vậy, cứ 5 phút tôi phải đi nhìn thông báo các chuyến bay một lần, chỉ sợ máy bay bị trễ.
Hoặc là 5 phút đi toilet một lần, đứng trước gương sửa sang tóc và quần áo của mình.
Rốt cuộc, tôi cũng đợi tới 20 giờ 15 phút, tôi đứng ngay cửa ra các chuyến bay quốc tế, rướn cổ tìm bóng dáng của Khang Duật.
Bác Trầm có lẽ là sợ tôi rướn cổ quá không kéo lại được, nói "Miểu Miểu, không nhanh vậy đâu, xuống máy bay, phải qua cửa kiểm tra, còn phải lấy hành lý, đừng nóng vội!!"
Tôi hơi thất vọng rụt cổ lại, sao xuống máy bay rồi còn phiền phức như vậy.
Thừa dịp còn chút thời gian, tôi lại đi toilet thêm một lần nữa, vẫn điên cuồng soi gương như trước, làm cô lao công sợ tới mức tưởng gặp phải người điên.
20 giờ 45 phút, tôi đứng tới nỗi chân tê rần rồi, còn chưa thấy Khang Duật, sốt ruột, hồi hộp, hưng phấn, không kiên nhẫn thay nhau trồi lên tra tấn tôi.
Sắp tới 21 giờ, tôi rốt cuộc thấy được Khang Duật kéo hành lý đi ra, ở giữa một đám người hắn như vật phát sáng, làm cho tầm mắt của tôi nhanh chóng bắt được.
Vì vậy, tôi không quan tâm gì xông lên.
"Tiểu thư, chỗ này không vào được!" một nhân viên bảo vệ ngăn tôi lại.
Tôi dùng một cước đá văng người bảo vệ kia qua một bên, sau đó phi về phía Khang Duật.
Khang Duật cũng nhìn thấy tôi, giơ hai tay ra, cười thật tươi.
Tôi nhảy lên y như con khỉ con, hai tay ôm hắn thật chặt, hai chân như cây hoa gai kẹp lấy eo hắn.
Thì ra ba năm có thể dài như cả đời như vậy sao?
"Miểu Miểu! Nói không khóc rồi mà!"
"Anh làm gì được em!!" may mắn tôi vứt bỏ ý định trang điểm đi, nếu không bây giờ mặt mũi chắc chắn sẽ tèm nhem.
Khang Duật ôm tôi, đi ra cửa chờ, bác Trầm vừa thấy hắn, cũng nước mắt tứ tung, mở miệng liền mắng "Thằng nhóc con, thằng nhóc con này!!"
Khang Duật vươn tay, ôm vai bác Trầm, ba người chúng tôi ôm nhau.
Bác Trầm khóc của bác Trầm, tôi khóc của tôi, Khang Duật một hồi trấn an tôi, một hồi trấn an bác Trầm, vội vàng luống cuống tay chân.
Ruốt cuộc, tôi khóc đủ, bình tĩnh, leo xuống người hắn.
Tôi còn chưa nhìn kỹ hắn đâu.
Tôi ngẩng đầu, phát hiện hình như hắn lại cao thêm, sau ba năm, hắn không còn nét ngây ngô của con trai, ngũ quan rõ ràng hơn, hoàn toàn ra dáng đàn ông, bả vai càng rộng, người cũng to lên, màu da vẫn giống như trước đây, còn mang theo chút sáng bóng của kim loại.
Ông trời ơi, anh ấy đã đẹp trai tới mức con không biết làm sao để ra tay hết.
"Miểu Miểu, không sờ anh hả?"
Tôi không phải đang băn khoăn không biết ra tay từ chỗ nào thôi.
"Em không sờ, vậy để anh!"
Tôi ngẩn người "Cái gì?"
Bàn tay to của Khang Duật đột ngột xoa mặt của tôi, ngón tay ấm áp vuốt vuốt lông mi tôi, mắt, mũi, còn có môi, giống như tôi là bảo vật mà hắn tìm kiếm cả đời vậy.
Qua một lúc lâu, hắn sờ đủ rồi, thở dài một hơi "Thật may, chưa bị người khác bắt cóc!!"
Tôi đỏ mặt nghĩ, ai bắt cóc a, chỉ có tên ngốc này thôi.
Hắn lại ôm tôi vào lòng, tôi cũng gắt gao ôm lưng hắn.
Hắn thật sự đã trở lại!
"Hi! Duke, I'm sorry to let you wait for so long time."
Thình lình, bên tai lọt vào một câu tiếng Anh, tôi hoảng sợ.
Nghe tiếng nhìn lại, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, trông y như Tom Cruise đang vô cùng hào hứng nhìn tôi.
Ai? Ai vậy a?
Tôi đang khó hiểu, Khang Duật nói với tôi "Miểu Miểu, anh giới thiệu với em, đồng nghiệp của anh, Leo Carter!"
"A!" tôi cuống quít dùng vốn tiếng anh sứt sẹo của mình trả lời "Nice to meet you!!" sau đó kiễng chân nói nhỏ bên tai Khang Duật "Tại sao anh ta gọi anh là Duke?"
Hắn cũng kề tai tôi nói nhỏ "Tên tiếng Anh của anh!"
Tên tiếng Anh, tôi liếc hắn, tên này sến cũng đủ rồi đó.
Duke ý chỉ công tước, cùng bậc với Vương Gia ở Trung Quốc.
Khang Duật liếc lại tôi, bộ em nghĩ cái tên sến rện này là do anh lấy hả?
A, tôi hiểu.
Xem ra là có nguyên cớ, để tôi hỏi hắn sau.
"Me too!!" soái ca ngoại quốc nhiệt tình trả lời tôi, sau đó nói với Khang Duật "She is often you mentioned the girlfriend?"
Tuy rằng tiếng Anh của tôi rất ẹ, nhưng dù gì cũng đạt tiêu chuẩn đại học, nghe cũng hiểu.
Hắn hỏi Khang Duật, tôi có phải bạn gái mà hắn thường nhắc tới không.
Vừa nghe xong, mặt tôi cười nở hoa luôn.
Khang Duật lại nói "NO!!"
Mặt tôi lập tức biến sắc, sao lại không!!
Khang Duật thừa dịp trước khi tôi nổi giận dùng tiếng Anh thật chuẩn trả lời "She is not my girlfriend, she is my..." hắn đột nhiên cúi đầu, ánh mắt lóe ra ánh sáng nhu hòa bốn phía nhìn tôi "Fiancee, she is my fiancee!"
Mặt tôi lại biến sắc, lần này là xấu hổ đỏ mặt.
Fiancee là vị hôn thê!!
Vị hôn thê!! Hắn thế nhưng lại nói tôi là vị hôn thê của hắn!!
Trong lòng tôi bây giờ đang xôn xao.
Tôi âm thầm kéo tay áo Khang Duật, hắn dùng mắt hỏi tôi, sao vậy?
Tôi ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn cúi đầu.
Hắn cúi đầu, tôi ghé vào tai hắn nói thầm "Em thành vị hôn thê của anh hồi nào vậy?"
Hắn nhíu mày "Sao? Tính quỵt nợ hả!!"
Quỵt nợ!? Tôi nợ hắn cái gì?
Hắn lấy ra một cây bút ghi âm cũ từ túi áo, lắc lắc trước mặt tôi "Miểu Miểu, đừng nghĩ tới chuyện quỵt nợ, anh còn giữ bằng chứng đây!!"
Tôi đã quên mất tiêu cái vụ này, không ngờ hắn lại mang theo bên người cây bút ghi âm kia.
Sau đó, Khang Duật và Leo bắt đầu dùng tiếng Anh nói chuyện rất nhanh, tôi kinh ngạc Khang Duật dùng tiếng Anh lưu loát như tiếng mẹ đẻ vậy, quả nhiên nha, khẩu ngữ rèn luyện ở nước ngoài rất khác biệt.
Những gì hai người đó nói, có mấy câu tôi hiểu, có mấy câu...tôi đấm ngực, khinh bỉ khả năng nghe vô cùng kém cỏi của mình, còn có khẩu ngữ, bởi vì tôi không chen vào được câu nào.
Phương pháp dạy tiếng Anh ác độc của Trung Quốc.
Tiếp theo, ông bác già từng du học Mỹ – bác Trầm – cũng tham gia, cũng dùng tiếng Anh vô cùng lưu loát nói chuyện, chỉ có mình tôi, nói không được, nghe cũng rất miễn cưỡng.
Nếu không phải Khang Duật vẫn ôm tôi sát hắn, lại ôm thắt lưng của tôi, tôi nhất định kiếm cái hố chôn mình luôn cho rồi.
Bọn họ nói chuyện với nhau trong chốc lát, Khang Duật nói câu "Let's go!"
Câu này thì tôi hiểu, nếu không hiểu, tôi có thể trực tiếp đi nhảy lầu luôn rồi.
"Phải đi hả? Em đẩy hành lý giùm anh cho!! Mọi người nói chuyện đi!" tôi đẩy xe hành lý, tìm chuyện để làm còn đỡ hơn ngồi bên như vịt nghe sấm.
Tôi phát hiện quan hệ giữa Khang Duật và Leo như bạn tốt vậy, chiều cao, tuổi hai người không chỉ sấp xỉ, lại đều vô cùng đẹp trai, đứng chung một chỗ như vật phát sáng, dọc đường đi ra bãi đỗ xe, hấp dẫn vô số sinh vật giới tính nữ, bỏ qua sự nguy hiểm của việc có thể đụng phải tường, không ngừng quay đầu nhìn bọn hắn.
Tôi đẩy xe hành lý ngượng ngùng đi ngang hàng với bọn họ nên đi chậm lại, chậm rãi theo sau.
Đột nhiên, Leo quay đầu lại nhìn tôi một cái, tôi lễ phép cười đáp trả.
Hắn quay đầu lại, cọ cọ bả vai Khang Duật "Duke, she is very beautiful!"
Tôi thật sự là được khen mà kinh hồn, hảo cảm đối với anh ta lập tức tăng lên 100%.
Tuy rằng nghe nói người nước ngoài đều khen con gái phương Đông xinh đẹp, hoàn toàn là cách nói dễ phép.
Tuy nhiên, tôi vẫn rất vui.
Leo lại quay đầu lại nhìn tôi một cái, tôi đang không biết sao hắn cứ nhìn tôi quài, lại thấy hắn chớp chớp mắt lại cọ cọ bả vai Khang Duật, thật ái muội dùng tay vẽ ra một đường cong vồng trước ngực "Nice body!!"
Thì ra là hắn không nhìn mặt của tôi, chỉ xem...tôi cúi đầu nhìn ngực của mình.
Ách...tư thế đẩy xe, làm cho Rãnh biển Marianna càng sâu, càng rõ ràng.
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn Khang Duật, mặt hắn nhất thời đen thui thùi lùi, hắn cũng chú ý tới.
Thảm!!
Đồng thời, hảo cảm của tôi đối với Leo trực tiếp giảm xuống số âm.
Thì ra, đây là sói ngoại quốc!!
Lên xe, tôi và Khang Duật ngồi ghế sau, Leo ngồi ghế phụ, trên đường về, Khang Duật không thèm nói với tôi câu nào, chỉ nói việc nhà với bác Trầm.
Tôi ngồi gãi cửa kính y như con mèo con.
Đồ ngoại quốc hại người.
5555...
Bác Trầm đưa Leo tới khách sạn trước, sau đó mới đưa tôi và Khang Duật về nhà, vừa đến nhà bác Trầm, Khang Duật vẫn như cũ không để ý tới tôi, tôi chỉ phải kéo hành lý của hắn lên lầu, đem vào phòng, trong lòng lẩm bẩm, người ta đâu có cố ý đâu.
Nghe tiếng bước chân Khang Duật đi lên, tôi nghĩ, vừa gặp lại không thể cãi nhau, thôi thì tôi cúi đầu nhận sai đi.
Hắn lên đây, mặt âm trầm, đóng cửa lại.
Trong lòng tôi một trận sờ sợ "Bác Trầm đi nghỉ rồi?"
"Ừ!" hắn tựa vào trên cửa.
Tôi nghe tiếng khóa chốt an toàn.
Tại sao hắn khóa cửa, lại là khóa an toàn, chẳng lẽ tính đóng cửa đánh chó...phì, phì, không phải, đánh vợ, lại phì...tôi còn chưa phải vợ hắn.
Hắn toát ra từng trận từng trận gió độc đi tới phía tôi, tôi muốn lui về phía sau, lại bị hắn giữ lại, tiếp theo trời đất loạn chuyển, tôi bị hắn đặt trên cửa.
Tôi thật sự bị hắn dọa "Khang..."
Tên hắn mới bị tôi kêu có một nửa, đã bị hắn dùng miệng chặn lại.
Tôi chưa bao giờ biết hôn cũng có thể kịch liệt và mạnh mẽ như vậy, giống như hắn muốn ăn tôi luôn vậy, mũi tôi ngửi được, miệng cảm giác được tất cả đều là hương vị của hắn, nóng bỏng tới mức toàn thân tôi nóng lên, như bị ngâm trong một tô canh nóng, nhất thời tôi quên nhắm mắt lại, mở to mắt nhìn hắn, hắn cũng không nhắm lại, mở to mắt trừng tôi, giống như cố ý, mút lưỡi của tôi mạnh tới mức như sắp đứt, hắn giống như đang trừng phạt tôi, dùng răng cắn cắn môi tôi.
Toàn thân tôi tê dại, mặt đỏ bừng, chậm rãi từ cứng ngắc, đến dịu đi, lại đến đón ý hùa theo hắn, lời lẽ dây dưa làm cho hai tay lẫn lộn, cũng niết nhăn quần áo lẫn nhau, càng làm cho nụ hôn thêm cuồng dã.
Tới khi tôi bị hôn tới mức sắp đứng không vững, sắp té, hắn mới buông ra.
Trán tôi và hắn chạm vào nhau, cả hai đều thở phì phò, chia lìa ba năm, vừa gặp mặt liền kịch liệt như vậy, thật là một khảo nghiệm với phổi.
Tôi vô cùng đáng thương nhìn hắn.
Hắn tựa hồ không còn cách nào đối với tôi nữa, thở dài một hơi, nhưng vẫn rất nghiêm khắc quát tôi một phen "Không cho phép mặc kiểu đồ hở hang này nữa!!"
Tôi lật đật gật đầu, gật thật mạnh!
Sắc mặt của hắn đẹp thêm một chút, bắt đầu giúp tôi sửa sang lại quần áo bị hắn làm nhăn, đột nhiên lướt qua ngực của tôi, sắc mặt không hiểu sao lại bắt đầu khó coi , quát "Miểu Miểu, nói em lớn thêm có chừng mực thôi, sao em không nghe lời!!"
Tôi rơi lệ...
Cái này không phải tôi khống chế được.
Cuối cùng, hắn vuốt vuốt cái cằm được cạo sạch sẽ, bổ sung thêm "Nói lại, lúc có một mình anh, em có thể mặc!!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me