Only One
Chapter 17: "Kinh hỷ"."Tôi biết Kim Taehyung đang ở đây!"
Sắc mặt Jung Hoseok chợt biến sắc khi lời được phát ra từ chính miệng Jeon Jungkook.
-Jungkook... cậu vừa nói gì cơ, tôi thật sự không hiểu? - bàn tay anh ta đã ra mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố giả vờ như không hiểu lời vừa được nghe.
Hắn làm sao không biết mình đang nói gì cơ chứ!
Nếu lúc đầu mùi hương quen thuộc vươn lại bên người bị hắn tự cười nhạo mình là đang ảo tưởng, thì tại sao hết lần này đến lần khác, vẫn là mùi hương dịu dàng của người đó luôn vấn vươn không chịu rời chỗ trống bên cạnh hắn, mặc cho nơi đó đã lạnh lẽo từ lâu.
Có lẽ hắn sẽ mãi đắm chìm trong u muội khi luôn nghĩ có cậu kề bên mỗi khi hắn thả mình trong men say, thì vào một ngày nọ hắn vô tình phát hiện một sợi tóc màu nâu vàng trông vô cùng quen mắt trên chiếc gối nằm cạnh bên.
Bằng trực giác, hắn liền cho người đem đi kiểm tra và đúng như hắn nghĩ, sợi tóc kia chính là của cậu.
Bao nghi ngờ bỗng chốc hóa thành sự thật, thì ra hắn không phải quá nhớ cậu mà tự vẽ ra mọi chuyện, bởi vì sự thật là mỗi khi hắn say ngất thì cậu vẫn luôn ở bên chăm sóc cho hắn rồi lại rời đi khi bình minh đến.
Cứ như một cơn gió chợt thổi đến khẽ xoa dịu sự cô độc trong hắn rồi lại lướt đi không để cho hắn biết đến, thì ra gió thổi đến cũng vì là có lý do riêng.
Cậu là vậy, cứ luôn ôn nhu với hắn dù bao chuyện đã xảy ra.
Còn hắn chỉ biết nhận tất cả như một việc hiển nhiên mà nào đâu biết con người kia đã vì mình hứng chịu bao vết sẹo hằn sâu.
Nhưng có điều gì là mãi mãi, rồi cũng đến lúc kết thúc, khi duyên không còn phận cũng dần cạn.
Hắn đương nhiên hiểu rõ điều đó, vì vậy hắn luôn cho rằng chuyện giữa hắn cùng cậu chỉ là bèo nước gặp nhau, rồi khi con nước đổi hướng, bèo và nước sẽ phân tan, tiếp tục những cuộc gặp chóng vánh khác mà không chút lưu luyến những việc xưa.
Nhưng Jeon Jungkook, hắn đâu ngờ bèo kia mãi đi theo nước, vĩnh viễn cũng chưa từng nghĩ đến việc đổi hướng sông trôi.
-Tôi chỉ nói để anh biết tôi sẽ mang em ấy về cùng mình - sau bao năm, giờ hắn chỉ cần có cậu ở bên.
Bóng hắn vừa mất dạng thì nơi đây, Jung Hoseok thầm cầu bình an cho chính mình, sau đó cầm điện thoại lên và bấm vào một dãy số đã được anh ta ghi nhớ từ lâu.
Mất vài phút để đầu dây bên kia tiếp máy.
-Cục cưng! - cái giọng điệu aegyo nũng nịu của anh ta vang lên khiến cho người nghe được cũng phải nổi cả da gà.
- ....
-À! Anh chỉ muốn nói anh yêu em lắm cục cưng à! - Hoseok bắt đầu giọng điệu nịnh nọt của mình với người bên kia điện thoại nhằm lấy lòng một ai đó trước khi báo tin sét đánh kia.
- .....
-Được! Được, anh nói! - đầu dây bên kia như mất đi kiên nhẫn xem anh ta diễn trò mà trở nên nóng giận khiến cho anh ta sợ sệt mau chóng khai báo.
-Jeon Jungkook, cậu ta hình như đã biết mọi chuyện... - càng nói về sau, giọng anh ta càng nhỏ dần khi cuối cùng anh ta lại chính là người phải thông báo việc này.
Thật không ngờ việc bị anh ta tận lực giấu suốt thời gian qua lại bị hắn phát giác một cách dễ dàng như vậy.
Mà cũng phải thôi, ai bảo anh ta quá mềm lòng làm chi, Jung Hoseok thầm oán trách khi mỗi lần đều bị Kim Taehyung thuyết phục để gặp Jeon Jungkook.
Cứ nghĩ việc Taehyung làm sẽ không bị hắn phát hiện, ai ngờ mọi chuyện vẫn không qua khỏi cặp mắt của hắn.
Anh ta vừa mếu máo vừa nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen từ lâu.
Jung Hoseok khóc không ra nước mắt với "kinh hỷ" mà Jeon Jungkook mang cho anh ta lại lớn như vậy, không ngờ suốt thời gian qua tên kia luôn giả khờ mà lừa anh ta khiến cho hôm nay anh ta phải một phen thất thố, càng đáng nói hơn nữa chuyện này sẽ làm con mèo nhà anh ta nổi giận, và đương nhiên anh ta biết việc làm con mèo kia bớt giận là việc khó vô cùng.
Đời buồn Jung Hoseok chính thức bắt đầu...*****"Đính đong! Đính đong!"
-Jeon thiếu! Ngài đến đây có việc gì ạ? - người Kim gia ngạc nhiên khi thấy hắn tìm đến.
-Tôi đến gặp Kim thiếu! - hắn ngắn gọn đáp.
Người kia ngạc nhiên nhìn hắn, khi hiện tại quan hệ giữa hắn cùng cậu cả nhà họ Kim tuy đã không còn như xưa nhưng vẫn còn qua lại do tính chất công việc của hai nhà. Nhưng giữa đêm khuya mà đến tìm người có phải hay không quá đáng, vì dù sao hiện tại Kim thiếu cùng hắn đang có cuộc sống riêng của mỗi người.
-Xin lỗi Jeon thiếu, nhưng hiện tại Kim thiếu không có ở nhà ạ! - người đó cung kính đáp.
-Tôi đến để gặp Kim Taehyung! - không đợi người kia phản ứng, chân hắn đã bước nhanh vào nhà tìm kiếm người kia.
"Cạch!"
Cánh cửa trong trí nhớ dần mở ra, bóng hình xưa cũ bỗng xuất hiện trong mắt hắn.
Kim Taehyung, lơ đãng ngồi tựa vào bệ cửa sổ, chậm rãi quay đầu lại nhìn khi nghe thấy tiếng động được phát ra từ sau lưng mình.
Hắn dừng bước ở cửa lặng nhìn cậu, con người hư ảo trong mỗi cơn say của hắn giờ đây đang ở trước mắt hắn bằng xương bằng thịt nhưng sao vẫn cảm thấy không thực thế kia.
Có phải hay chăng vì đã chìm trong làn sương mập mờ của tưởng niệm cùng thực tại quá lâu nên đến nay lý trí đã bị làm u muội, vì vậy đã chẳng phân định được đâu là thực đâu là mộng.
- Chào em, Kim Taehyung!
Phá tan bầu không khí ngượng nghịu chính là một câu chào như của một ngày hè nào đó.*****Ở trong gian bếp ấm áp của một căn hộ loại trung nhưng đầy đủ tiện nghi hiện đại, Kim Seokjin đang chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho Kim Namjoon khi y phải thức khuya làm nghiên cứu mới, chuẩn bị mang khay thức ăn vào phòng sách thì anh nhận được một cuộc gọi từ Kim gia, anh nhanh chóng đặt khay thức ăn xuống và nhận cuộc gọi.
-Tôi nghe đây!
-Kim thiếu... - người trong điện thoại ngập ngừng khó nói.
-Ở nhà xảy ra chuyện gì sao? - anh cảnh giác hỏi.
-Vâng... vâng ạ! - người kia như muốn khóc mà giọng trở nên run run.
-Đã xảy ra chuyện gì? - Jin như dự cảm được điều gì đó, tâm trạng anh trở nên lo lắng, bất an.
-Jeon thiếu, cậu ấy đã đưa thiếu gia đi rồi ạ! - người đó thành thật khai báo.
Jin như nghe thấy tiếng sét kinh người đánh mạnh bên tai khiến cho đầu óc anh bị chấn động mà không kịp phản ứng lại khi nghe người đó nói.
Đôi môi anh run rẩy khó tìm thấy giọng nói của mình nên chỉ có thể há hốc miệng cố nuốt từng ngụm khí.
Phải đến khi có một khuôn ngực ấm áp bao lấy cả người anh thì bao bất an nơi anh mới được dỗ dành, như được sự ấm áp ấy tiếp thêm sức mạnh, bàn tay đang nắm chặt điện thoại phần nào được thả lỏng như chính tâm tình của chủ nhân nó vậy.
-Tôi biết rồi!
Nói rồi anh buông lỏng điện thoại mặc nó rơi xuống sàn thật đáng thương.
Anh mệt mỏi quay người chôn mặt vào một lồng ngực quen thuộc.
Kim Seokjin im lặng không nói gì mà cố lãng tránh hiện thực bằng những cái vỗ về nhẹ nhàng của một vòng tay ấm áp của người luôn là chỗ để anh dựa vào những ngày tháng qua.
- Chúng ta về nhà đi! - một lúc lâu sau Kim Namjoon lên tiếng đề nghị.*****Mang Kim Taehyung từ Kim gia về, hắn liền không nói năng gì mà kéo thẳng cậu lên phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Hành động bá đạo lúc đầu bỗng chốc lại hóa thành sự ngượng ngùng khi hắn đối diện cùng cậu.
Đứng trước mặt hắn là Kim Taehyung, con người mà hắn đã ngày đêm mong nhớ, giờ đây cậu đang ở đây, trong tầm tay hắn.
Cuối cùng, hắn cũng đã mang cậu về bên mình rồi.
Ôi! Chúa ơi! Hắn muốn ôm chằm cậu vào lòng mình biết bao nhiêu, hắn muốn nói cho cậu nghe hết lòng mình ra sao nhưng có rất nhiều điều muốn nói khi đến bên môi lại chẳng thể nói thành lời.
Hắn muốn nói cho cậu biết hắn đã nhớ cậu rất nhiều.
Hắn muốn giải thích cho cậu biết đêm đó là do hắn có rượu mà làm loạn nhưng không phải không muốn chịu trách nhiệm mới bỏ chạy, mà bởi vì hắn không tin hắn lại làm ra loại chuyện đó với cậu.
Hắn đã kinh hoảng rồi giận dữ với chính mình khi bản thân lại gây thêm tổn thương cho cậu dù cho hắn đã từng hứa với chính mình là sẽ không làm thêm bất cứ chuyện gì khiến cho cậu phải đau lòng nữa.
Nhưng giờ nói ra liệu có thể cứu vãn mọi chuyện, hắn thầm thở dài bất lực vì chính hắn đã biết trước kết quả.
- Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi!
Có lẽ hiện tại hắn không nên nói gì cả, tránh cho lại gây thêm hiểu lầm không đáng có nào với cậu.
Hắn còn có nhiều thời gian để cho cậu thấy hắn đã thay đổi ra sao trong suốt mấy năm qua và hắn sẽ làm cho cậu hiểu hiện tại cậu có bao nhiêu quan trọng đối với hắn.
Nói rồi hắn bước nhanh ra khỏi cửa để lại cậu đứng ngốc trong căn phòng rộng lớn mang đầy hơi thở của Jeon Jungkook hắn. -----------------------------------------------------Gửi tới các tềnh iu bự chà bá của mị 😙 xxoo
Kamsa nhiều nhấm a~
Sắc mặt Jung Hoseok chợt biến sắc khi lời được phát ra từ chính miệng Jeon Jungkook.
-Jungkook... cậu vừa nói gì cơ, tôi thật sự không hiểu? - bàn tay anh ta đã ra mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố giả vờ như không hiểu lời vừa được nghe.
Hắn làm sao không biết mình đang nói gì cơ chứ!
Nếu lúc đầu mùi hương quen thuộc vươn lại bên người bị hắn tự cười nhạo mình là đang ảo tưởng, thì tại sao hết lần này đến lần khác, vẫn là mùi hương dịu dàng của người đó luôn vấn vươn không chịu rời chỗ trống bên cạnh hắn, mặc cho nơi đó đã lạnh lẽo từ lâu.
Có lẽ hắn sẽ mãi đắm chìm trong u muội khi luôn nghĩ có cậu kề bên mỗi khi hắn thả mình trong men say, thì vào một ngày nọ hắn vô tình phát hiện một sợi tóc màu nâu vàng trông vô cùng quen mắt trên chiếc gối nằm cạnh bên.
Bằng trực giác, hắn liền cho người đem đi kiểm tra và đúng như hắn nghĩ, sợi tóc kia chính là của cậu.
Bao nghi ngờ bỗng chốc hóa thành sự thật, thì ra hắn không phải quá nhớ cậu mà tự vẽ ra mọi chuyện, bởi vì sự thật là mỗi khi hắn say ngất thì cậu vẫn luôn ở bên chăm sóc cho hắn rồi lại rời đi khi bình minh đến.
Cứ như một cơn gió chợt thổi đến khẽ xoa dịu sự cô độc trong hắn rồi lại lướt đi không để cho hắn biết đến, thì ra gió thổi đến cũng vì là có lý do riêng.
Cậu là vậy, cứ luôn ôn nhu với hắn dù bao chuyện đã xảy ra.
Còn hắn chỉ biết nhận tất cả như một việc hiển nhiên mà nào đâu biết con người kia đã vì mình hứng chịu bao vết sẹo hằn sâu.
Nhưng có điều gì là mãi mãi, rồi cũng đến lúc kết thúc, khi duyên không còn phận cũng dần cạn.
Hắn đương nhiên hiểu rõ điều đó, vì vậy hắn luôn cho rằng chuyện giữa hắn cùng cậu chỉ là bèo nước gặp nhau, rồi khi con nước đổi hướng, bèo và nước sẽ phân tan, tiếp tục những cuộc gặp chóng vánh khác mà không chút lưu luyến những việc xưa.
Nhưng Jeon Jungkook, hắn đâu ngờ bèo kia mãi đi theo nước, vĩnh viễn cũng chưa từng nghĩ đến việc đổi hướng sông trôi.
-Tôi chỉ nói để anh biết tôi sẽ mang em ấy về cùng mình - sau bao năm, giờ hắn chỉ cần có cậu ở bên.
Bóng hắn vừa mất dạng thì nơi đây, Jung Hoseok thầm cầu bình an cho chính mình, sau đó cầm điện thoại lên và bấm vào một dãy số đã được anh ta ghi nhớ từ lâu.
Mất vài phút để đầu dây bên kia tiếp máy.
-Cục cưng! - cái giọng điệu aegyo nũng nịu của anh ta vang lên khiến cho người nghe được cũng phải nổi cả da gà.
- ....
-À! Anh chỉ muốn nói anh yêu em lắm cục cưng à! - Hoseok bắt đầu giọng điệu nịnh nọt của mình với người bên kia điện thoại nhằm lấy lòng một ai đó trước khi báo tin sét đánh kia.
- .....
-Được! Được, anh nói! - đầu dây bên kia như mất đi kiên nhẫn xem anh ta diễn trò mà trở nên nóng giận khiến cho anh ta sợ sệt mau chóng khai báo.
-Jeon Jungkook, cậu ta hình như đã biết mọi chuyện... - càng nói về sau, giọng anh ta càng nhỏ dần khi cuối cùng anh ta lại chính là người phải thông báo việc này.
Thật không ngờ việc bị anh ta tận lực giấu suốt thời gian qua lại bị hắn phát giác một cách dễ dàng như vậy.
Mà cũng phải thôi, ai bảo anh ta quá mềm lòng làm chi, Jung Hoseok thầm oán trách khi mỗi lần đều bị Kim Taehyung thuyết phục để gặp Jeon Jungkook.
Cứ nghĩ việc Taehyung làm sẽ không bị hắn phát hiện, ai ngờ mọi chuyện vẫn không qua khỏi cặp mắt của hắn.
Anh ta vừa mếu máo vừa nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen từ lâu.
Jung Hoseok khóc không ra nước mắt với "kinh hỷ" mà Jeon Jungkook mang cho anh ta lại lớn như vậy, không ngờ suốt thời gian qua tên kia luôn giả khờ mà lừa anh ta khiến cho hôm nay anh ta phải một phen thất thố, càng đáng nói hơn nữa chuyện này sẽ làm con mèo nhà anh ta nổi giận, và đương nhiên anh ta biết việc làm con mèo kia bớt giận là việc khó vô cùng.
Đời buồn Jung Hoseok chính thức bắt đầu...*****"Đính đong! Đính đong!"
-Jeon thiếu! Ngài đến đây có việc gì ạ? - người Kim gia ngạc nhiên khi thấy hắn tìm đến.
-Tôi đến gặp Kim thiếu! - hắn ngắn gọn đáp.
Người kia ngạc nhiên nhìn hắn, khi hiện tại quan hệ giữa hắn cùng cậu cả nhà họ Kim tuy đã không còn như xưa nhưng vẫn còn qua lại do tính chất công việc của hai nhà. Nhưng giữa đêm khuya mà đến tìm người có phải hay không quá đáng, vì dù sao hiện tại Kim thiếu cùng hắn đang có cuộc sống riêng của mỗi người.
-Xin lỗi Jeon thiếu, nhưng hiện tại Kim thiếu không có ở nhà ạ! - người đó cung kính đáp.
-Tôi đến để gặp Kim Taehyung! - không đợi người kia phản ứng, chân hắn đã bước nhanh vào nhà tìm kiếm người kia.
"Cạch!"
Cánh cửa trong trí nhớ dần mở ra, bóng hình xưa cũ bỗng xuất hiện trong mắt hắn.
Kim Taehyung, lơ đãng ngồi tựa vào bệ cửa sổ, chậm rãi quay đầu lại nhìn khi nghe thấy tiếng động được phát ra từ sau lưng mình.
Hắn dừng bước ở cửa lặng nhìn cậu, con người hư ảo trong mỗi cơn say của hắn giờ đây đang ở trước mắt hắn bằng xương bằng thịt nhưng sao vẫn cảm thấy không thực thế kia.
Có phải hay chăng vì đã chìm trong làn sương mập mờ của tưởng niệm cùng thực tại quá lâu nên đến nay lý trí đã bị làm u muội, vì vậy đã chẳng phân định được đâu là thực đâu là mộng.
- Chào em, Kim Taehyung!
Phá tan bầu không khí ngượng nghịu chính là một câu chào như của một ngày hè nào đó.*****Ở trong gian bếp ấm áp của một căn hộ loại trung nhưng đầy đủ tiện nghi hiện đại, Kim Seokjin đang chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho Kim Namjoon khi y phải thức khuya làm nghiên cứu mới, chuẩn bị mang khay thức ăn vào phòng sách thì anh nhận được một cuộc gọi từ Kim gia, anh nhanh chóng đặt khay thức ăn xuống và nhận cuộc gọi.
-Tôi nghe đây!
-Kim thiếu... - người trong điện thoại ngập ngừng khó nói.
-Ở nhà xảy ra chuyện gì sao? - anh cảnh giác hỏi.
-Vâng... vâng ạ! - người kia như muốn khóc mà giọng trở nên run run.
-Đã xảy ra chuyện gì? - Jin như dự cảm được điều gì đó, tâm trạng anh trở nên lo lắng, bất an.
-Jeon thiếu, cậu ấy đã đưa thiếu gia đi rồi ạ! - người đó thành thật khai báo.
Jin như nghe thấy tiếng sét kinh người đánh mạnh bên tai khiến cho đầu óc anh bị chấn động mà không kịp phản ứng lại khi nghe người đó nói.
Đôi môi anh run rẩy khó tìm thấy giọng nói của mình nên chỉ có thể há hốc miệng cố nuốt từng ngụm khí.
Phải đến khi có một khuôn ngực ấm áp bao lấy cả người anh thì bao bất an nơi anh mới được dỗ dành, như được sự ấm áp ấy tiếp thêm sức mạnh, bàn tay đang nắm chặt điện thoại phần nào được thả lỏng như chính tâm tình của chủ nhân nó vậy.
-Tôi biết rồi!
Nói rồi anh buông lỏng điện thoại mặc nó rơi xuống sàn thật đáng thương.
Anh mệt mỏi quay người chôn mặt vào một lồng ngực quen thuộc.
Kim Seokjin im lặng không nói gì mà cố lãng tránh hiện thực bằng những cái vỗ về nhẹ nhàng của một vòng tay ấm áp của người luôn là chỗ để anh dựa vào những ngày tháng qua.
- Chúng ta về nhà đi! - một lúc lâu sau Kim Namjoon lên tiếng đề nghị.*****Mang Kim Taehyung từ Kim gia về, hắn liền không nói năng gì mà kéo thẳng cậu lên phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Hành động bá đạo lúc đầu bỗng chốc lại hóa thành sự ngượng ngùng khi hắn đối diện cùng cậu.
Đứng trước mặt hắn là Kim Taehyung, con người mà hắn đã ngày đêm mong nhớ, giờ đây cậu đang ở đây, trong tầm tay hắn.
Cuối cùng, hắn cũng đã mang cậu về bên mình rồi.
Ôi! Chúa ơi! Hắn muốn ôm chằm cậu vào lòng mình biết bao nhiêu, hắn muốn nói cho cậu nghe hết lòng mình ra sao nhưng có rất nhiều điều muốn nói khi đến bên môi lại chẳng thể nói thành lời.
Hắn muốn nói cho cậu biết hắn đã nhớ cậu rất nhiều.
Hắn muốn giải thích cho cậu biết đêm đó là do hắn có rượu mà làm loạn nhưng không phải không muốn chịu trách nhiệm mới bỏ chạy, mà bởi vì hắn không tin hắn lại làm ra loại chuyện đó với cậu.
Hắn đã kinh hoảng rồi giận dữ với chính mình khi bản thân lại gây thêm tổn thương cho cậu dù cho hắn đã từng hứa với chính mình là sẽ không làm thêm bất cứ chuyện gì khiến cho cậu phải đau lòng nữa.
Nhưng giờ nói ra liệu có thể cứu vãn mọi chuyện, hắn thầm thở dài bất lực vì chính hắn đã biết trước kết quả.
- Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi!
Có lẽ hiện tại hắn không nên nói gì cả, tránh cho lại gây thêm hiểu lầm không đáng có nào với cậu.
Hắn còn có nhiều thời gian để cho cậu thấy hắn đã thay đổi ra sao trong suốt mấy năm qua và hắn sẽ làm cho cậu hiểu hiện tại cậu có bao nhiêu quan trọng đối với hắn.
Nói rồi hắn bước nhanh ra khỏi cửa để lại cậu đứng ngốc trong căn phòng rộng lớn mang đầy hơi thở của Jeon Jungkook hắn. -----------------------------------------------------Gửi tới các tềnh iu bự chà bá của mị 😙 xxoo
Kamsa nhiều nhấm a~
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me