LoveTruyen.Me

Pangbowen X Liujialiang Bu Dap


Em thích hắn cũng được 3 năm rồi từ lúc vào năm lớp 8 em đã biết bản thân rung động với hắn mà cũng đâu có ngờ nhà hắn với nhà em lại thân nhau mới hay bame hắn hay ép hắn phải thân với em và bảo về em điều đó làm hắn bắt đầu chán ghét em 1 phần vì phiền 1 phần vì ngoại hình của em ko xứng để hắn bảo vệ ngược lại với hắn em rất thích hắn miễn được đi bộ từ xa nhìn hắn cũng làm em mãn nguyện rồi. Hắn thấy em cứ lẻo đẻo đi theo hắn thì cũng chỉ tặc lưỡi mà than phiền đủ thứ về em với đám bạn của hắn. Bạn hắn thấy nết hắn cũng hơi kì mà có dám nói đâu. Hắn thì cứ nhãi nhãi bạn hắn thì cứ chịu trận mà nghe thật là đinh tại nhức óc. Vẫn như bao ngày em vẫn cố bắt chuyện với hắn , hắn thì mỗi lần nhìn thấy em thì cũng chỉ biết tránh né. Vào 1 hôm em viết 1 tấm thư tình cho hắn . Em ghi đủ thứ từ trên trời xuống đất chỉ để bày tỏ với hắn ghi xong em mua chuộc Húc = 1 bịch bánh để gửi cho hắn . Hắn vừa bước vào lớp cả lớp liền oà lên vỗ tay,hắn mặt hiện đúng 1 dấu chấm hỏi to đùng trên mặt ko hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bạn hắn phi tới nói cho hắn biết là hắn có thư tình để trong hộc bàn. Hắn nghe vậy đoán chắc là em đã làm điều đấy "ashh ra về t sẽ xử mày sao, vứt đi" hắn đáp " chưa đọc mà đã vứt đúng là chả biết ai lại xấu số đến thế"
Bạn của hắn cầm bức thư ra thùng rác mà ném đi ko thương tiếc mặc dù cũng nhiều người gửi thư tình cho hắn r mà đây là lần đầu hắn cư xử như vậy bạn hắn gãi đầu khó hiểu. Tiếng chuông ra về đã reo như mọi khi em hay đi ngang qua lớp hắn để mà ngắm hắn ai mà ngờ đập vào mắt em là bức thư bị xé rách đang nằm trong thùng rác cơ cứ nhìn vào lớp thì thấy hắn nhìn em như kiểu câm ghét lắm vậy. Em hoảng loạn khi thấy hắn nhìn mình như vậy liền quay sang hướng khác rồi chạy ngược về hành lang lớp mình rồi đi bằng cầu thang bộ phía đó luôn bất ngờ hắn dí theo em đằng sau túm cổ áo em lôi ra phía sau em va vào tường 1c rõ là cực đau nhưng chả dám hét hay khoác lác càm ràm.

BV: đủ chưa mày nghĩ là vui lắm à!

Gl: tớ xin lỗi...

BV: cái thằng công tử bột nhà m tưởng tao thích m lắm hay gì mà ngày nào cũng làm phiền táo thế?

Gl: ....

BV: đừng có mà bám đuôi tao nữa thư tình t xé rồi đừng ảo tưởng t thích mày phắn đi đừng để t thấy mặt mày nữa!

Gl: được rồi... Tớ...tớ xin lỗi

Bạn hắn thấy căng vậy cũng liền chạy tới giúp hắn hạ nhiệt chứ 1 hồi là có khi hắn lại đánh con nhà ngt nhập viện vừa can vừa xua tay kiêu em về đi tới đây bạn hắn cũng biết người xấu số đó là em bạn hắn có ngàn vạn câu hỏi trong đầu nào là "cậu ta cũng có xấu đâu đã vậy còn dễ thương, lại còn trắng nữa vậy mà tên Bác Văn chả biết thương hoa tiếc ngọc mà!"

"Được rồi về thôi tối đi bar nè" bạn hắn khuyên, hắn vừa định trả lời thì điện thoại mẹ hắn gọi hắn về nhà để bàn chuyện gì đó hắn nghe vậy cũng bèn từ chối với cậu bạn rồi phóng thật nhanh về nhà. Vừa về nhà hắn liền thấy mẹ hắn và mẹ em và em đang ngồi ở phòng khách. "Bác văn lại đây" mẹ hắn gọi hắn lại ngồi kế em, hắn nghĩ ắt hẳn là chắc cậu méc vụ hồi nãy nhưng ai mà ngờ chuyện còn hơn cả vậy. Mẹ hắn bắt hắn và em ở chung để học thối tự lập chứ sống cứ nương tựa vào bame thì ko xong mất. Hắn từ chối quyết nhưng đời nào mà mẹ hắn cho mẹ hắn doạ thu hết xe của hắn và khoá thẻ của hắn, hắn nghe vậy cũng ngậm ngùi đồng ý nhìn qua em tỏ vẻ khó chịu. Em thì cũng chả dám nhìn hắn mà đứng dậy xin về nhà soạn đồ . Mẹ hắn thì cứ dặn dò em đi cẩn thận còn kéo cả hắn đòi hắn chở em về hắn định từ chối mà nghĩ tới cái xe và cái thẻ nên miễn cưỡng chở em.

BV: phiền chết đi được tại sao tao lại phải ở với cái loại công tử bột như mày nhỉ ?

Gl: ....

BV: nhà mày ở đâu

Gl: ở đường x.x.x.x

BV: phiền thật tại m mà giờ t phải bỏ lỡ buổi đi bar đấy!

Gl: vậy thả tôi xuống đi tôi đi bộ về cũng được tôi không nói mẹ cậu đâu

BV: ừ.. ờ " có 1 chút tiếc nuối trong lòng"

Gl: đi chơi đi tôi không làm phiền cậu đâu !

BV: gớm làm như t muốn chở mày lắm" nói xong hắn phóng xe đi bỏ em ở lại giữa đường"

Dù gì đây cũng là quyết định của em đành chịu thôi nhưng lời nói buổi chiều và hồi nãy làm cậu suy nghĩ về đoạn tình cảm đơn phương này ko biết có nên kết thúc nó hay tiếp ko nữa...

Về tới nhà cậu quẳng cặp mình lên giường nằm nghỉ 1 chút rồi đi soạn đồ.

Mẹ BV: con chở GL về chưa

Bác Văn : rồi mẹ

Mẹ BV: ừm biết điều đấy !

Mẹ BV: trời ơi chị sui à chúng ta đi vào trong bàn chuyện hôn sự thôi!!

Bác Văn: cái gì??? Chị sui hôn sự cái qq gì vậy??

Chuyện là mẹ hắn đã chấm em chính là con dâu tương lai của mẹ hắn rồi người gì hiền lành lại còn học giỏi dễ thương nữa chứ mẹ hắn ưng hết sức. Sau cuộc nói chuyện thì bh em chính thức là vị hôn phu của hắn. Hắn mắt chữ A mồm chứ O lao vào từ chối ngay lập tức . Đời mà ai mà ko sợ mẹ và hắn cũng vậy... Hắn liền bị quát cho phát hậm hực bỏ về căn nhà mới đồ đạc thì cũng được quản gia dọn dô rồi và có vẻ như là em cũng đã dọn vào luôn rồi hắn cũng chả qtam là bao đi lòng vòng kiếm phòng bản thân ai dè đi nhầm vào phòng em.

Bác Văn: phòng này của ai nhỉ của mình hay của nó?

Vừa suy nghĩ vừa nhìn khắp nơi thì thấy tấm hình cuối năm cấp 2 của em treo trên tường thì mới biết đây là phòng của em nhưng hắn vẫn thích đi lòng vòng để xem phòng em có gì cho hắn phá không. Đi 1 vòng căn phòng của em thì thấy được những tấm ảnh mà em chụp cứ ngỡ là hình hắn ai ngờ lại là hình em chụp với Húc kèm với việc hắn hay thấy em cứ lẻo đẻo theo Húc mãi nhưng hắn có biết Húc đang quen Châu, nên hắn cứ nghĩ Húc đang có tình ý với em ghen nổ mắt rồi chứ gì. lục một hồi thì thấy được tấm ảnh được ép nhựa để trong phong bì đàng hoàng mở ra thì đó là hình hắn chứ ai. Hắn lại than phiền nói này nói nọ mặc dù hắn cũng cảm thấy vui vui. Em vừa tắm xong thì thấy hắn đang ngồi lục tủ của mình nên đi đến hỏi hắn đang làm gì bên phòng mình . Em mặc cái áo màu trắng và quần thung đen ngắn tóc thì còn ướt ướt bị em vuốt ngược lên làm hắn có thể nhìn rõ hết khuôn mặt của em điều đó làm hắn cứ ngẩn ra mãi vì em quá đẹp đi ấy mà. Em thấy hắn ko động tỉnh liền lay hắn hắn bừng tỉnh biện đại lí do rồi về trước lúc về phòng hắn bảo

Bác Văn: mày cắt tóc à?

Giai lương: quả thật là có tỉa tại tóc dài quá rồi mắc công cậu lại bảo tôi luộm thuộm về phòng đi.

Bác văn: xấu quắc " xạo đó-)"

Giai lương: tùy cậu

Mặc dù có chút rung động nhưng Bác Văn nhà ta vẫn ko thể chấp nhận mà lại đâm ra tỏ vẻ khó chịu với em. Em mặc dù nói kiểu lạnh lùng vậy chứ em vẫn còn rất thích hắn nhưng ko còn lộ liễu như đó nữa sợ hắn lại chửi và đánh em như lần trước đau muốn chétttt.

Bác Văn: mày tuyệt đối ko được bước vào phòng tao hiểu chưa bước vào rồi là tao đáng mày nhừ tử đó!

Giai lương: ừ

Bác Văn: với cả đừng có mà bắt chuyện với t cũng đừng có quan tâm tới tao làm gì phiền với t bị dị ứng với mày!

Giai lương: ừ " mặc dù ừ ừ vậy thôi chứ em vẫn đang cảm thấy tổn thương vì câu nói của hắn vừa thốt ra em quay lưng 1 mạch vào phòng mà ko nói gì"

Bác Văn: tưởng đứng lãi nhãi như hồI đó nữa chứ

Alo alo Bác Văn à đi bar ko em!

Bác Văn: đi thì đi

Nghe máy xong hắn vào phòng thay đồ thì thấy em cũng thay đồ rồi chạy xuống dưới tầng trệt hắn hỏi em đi đâu thì em trả lời " cậu ko cần quan tâm tôi đi chơi với bạn !"

Bác Văn: mặc đồ đẹp vậy cho trai ngắm hay gì?

Giai lương: ....

Bác Văn: đúng quá nhỉ đúng là cái thằng công thử bột nhà mày cũng chỉ có thế ! Vậy mà mày lại là hôn phu của tao chả xứng tí nào !

lãi nhãi 1 hồi nhìn lại thì thấy em đi từ lâu rồi hắn tức giận chửi rủa um xùm cái nhà lên rồi cũng lên chiếc Lamborghini phóng tới quán bar hắn và đám bạn hay đi . Trùng sao trên đường đi lại thấy em và Húc Châu đang đi chơi hắn liếc xéo 1 phát rồi cũng phóng đi !. Húc và Châu trầm trồ với chiếc xe vừa lướt qua thì cậu lên tiếng xe của tên Bác Văn đó. Hai thằng đang tóm tắt khen ngợi liền chuyển qua chế độ nói xấu -). Nhà hai cậu cũng có mà sao j mà khen xe hắn dữ vậy? Ko phải tại chiếc hắn chạy là phiên bản giới hạn đóo . Em nghĩ thì xe hắn với xe em cũng có khác mấy nhà em cũng ko hẵn là quá giàu chỉ là ko = nhà hắn thôi. Suy nghĩ hồi em rũ cả đám về lấy xe đi bar chơi bữa , hai đứa Húc với Châu nghe vậy cũng đồng ý luôn. Thế là tối hôm đó có 3 chiếc siêu xe phóng nhanh trên đường làm những các Tỷ Tỷ gần đó há hốc mồm ngưỡng mộ nhiều người lấy điện thoại ra quay hên hay xui sao nó lại viral và hắn đã lướt dính cái clip đó . Hắn nghĩ cái xe nó cứ quen quen kiểu gì nhìn đi nhìn lại mới biết trong ba chiếc Lamborghini thì có 1 chiếc là của Giai Lương .

Bác Văn: ra vẻ!

Vừa dứt câu tiếng động cơ xe dừng ngay trước cửa quán bar cả 3 người Em Húc và Châu bước vào Em nhìn vậy chứ lên đồ tỉa tai tóc tai lại là đẹp trai ngày nhìn vậy thôi chứ em cũng được quá trời người lại xin wechat đó nhen Húc với Châu thì cũng có nhunge hai tụi nó lại ko cho biết sao rồi đó hen. Hắn đứng trên tầng 2 thấy thì cũng há hốc mồm cái đứa mà ngày nào cũng vùi đầu vào học hành luôn đạt top trong trường vậy mà nay lại đi tới nơi này cơ á! Nhưng mà hắn cũng hơi ghen khi cậu add wechat với những cô gái khác hắn bèn đi xuống để lí luận " người gì vô lí dễ sợ chưa-)"

Bác Văn: làm gì vậy kẹt cứng r chánh ra cho ngt đi chứ mấy nhỏ này

Người gì đẹp trai mà thô lỗ chả giống cậu trai Giai Lương tí nào hoà đồng dễ thưnnn

Bác Văn: gì cơ cô có ý gì??

Ý gì đâu

Giai lương: làm gì vậy??

Bác Văn: tạo hỏi mày mới đúng đó tới đây là có ý gì phá tao à?

Giai lương: ừ ừ cậu nhất thế tôi đi chỗ khác là vừa lòng cậu chứ gì! Em đi nhé cảm hơn các chị đã nói chuyện với em!

Tròi oi người gì dễ thương dễ sợ! Ước gì ẻm là ngiu mìnhhhh ahhh

Gì này nhá ẻm phải là người yêu tớ mới đúng

Cậu thì biết gì!

Bác Văn: cậu ta là hôn phu của tôi đó bớt nhảm lại các cô ko có xứng!

Gì tên như này mà là hôn phu của Giai lương embe sữa của chúng ta á???

Bác Văn: ừ!

Ghen rồi ghen tồi đúng ko ah tức lắm chứ gì!!!

______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me