LoveTruyen.Me

Payback Fanfiction Mua He Nam Do

[ 05h28 phút ] 

Thỉnh thoảng sẽ có tiếng chuông báo thức từ điện thoại di động, nhưng Yoohan đã tỉnh dậy vì cảm giác quen thuộc đang nhột nhột vào gáy. Cái chạm môi của ai đó chưa bao giờ vắng bóng kể từ khi cậu sống ở nơi này. Cảm giác nặng nề của cánh tay ai đó ôm lấy thân mình. Chuông báo thức vang lên, và chiếc giường dịch chuyển. Và sau đó là một tiếng thì thầm "Chào buổi sáng", ngọt ngào và lôi cuốn, mọi lúc, mọi sáng, không thất bại. Nó nhắc nhở Yoohan rằng cậu không đơn độc trên thế giới này.

[ 05h33 phút ] 

Khi Yoohan mở mắt, Jay đã chào cậu bằng một nụ hôn chớp nhoáng. Trên gáy, vào tai, chấm nhẹ lên trán, má, chóp mũi rồi đến môi. Lúc đầu, Yoohan sẽ cố gắng né tránh, nhưng đôi môi của Jay ấm áp và đòi hỏi nhiều hơn và khiến cậu trở nên yếu ớt, vì vậy cuối cùng cũng buông xuôi, để cho đôi môi đó ăn thịt mình. Đôi khi, khi Yoohan có tâm trạng đặc biệt tốt, cậu sẽ hôn lại, và sau đó nó sẽ chuyển thành lời chào buổi sáng nồng nàn.

[5h40 phút]

Vào một buổi sáng khi Jay đặc biệt thích thú (anh ấy luôn làm như vậy, nhưng đôi khi nó không thể kiểm soát được) hoặc khi Yoohan đặc biệt mệt mỏi, họ sẽ bỏ qua phòng tập thể dục và chỉ tập thể dục trên giường. Không có gì khắt khe, chỉ cần một hoặc hai hiệp. Hay cho đến khi Yoohan phản đối vì cậu ấy vẫn cần sức lực để sống qua ngày.

[6h 10 phút]

Tùy thuộc vào việc Jay có thuyết phục được Yoohan về một buổi tắm chung hay không, thời gian tắm có thể được thực hiện nhanh nhất là 10 phút hoặc kéo dài đến nửa giờ. Jay luôn có cách thuyết phục hay ho. Jay luôn có sức hút còn Yoohan thì không thể phản kháng. 😌

[6h40 phút]

Yoohan đang sử dụng máy pha cà phê để pha espresso, 2 shot vì cả hai đều là những người nghiện công việc, họ dành thời gian rảnh rỗi cho hoạt động tình dục hơn là nghỉ ngơi. Caffeine là điều cần thiết. Jay luôn chuẩn bị bữa sáng bởi vì cảm giác cân bằng dinh dưỡng của Yoohan là không ổn. Một người từng nghĩ kimbap hình tam giác là đủ cho một bữa ăn thì mong đợi gì?

[6h55p]

Ăn uống là nhu cầu chính của Yoohan. Tán tỉnh thì không. Nhưng những lời tán tỉnh là bữa sáng của Jay, nên Yoohan phải chịu khó vừa ăn vừa nghe Jay chơi kéo co với cơ tim của mình. Không phải nó quá đáng, nhưng vừa ăn vừa nghe rằng mông bạn đẹp, tiếng rên bạn quyến rủ bla bla thì sao mà nuốt trôi bữa sáng. Họ không thể nói về công việc hay điều gì đó giống như một cặp đôi bình thường sao?

[7h30p]

Yoohan rửa bát trong khi Jay sửa soạn để đi làm. Yoohan luôn càu nhàu tại sao lại có một người đẹp trai, giỏi giang và giỏi nấu ăn như thế, anh ta là gì, một nhân vật chính? Trong khi hút bụi nhà bếp và phòng khách. Cậu không nhận ra rằng mình, một giảng viên đại học nổi tiếng thường được theo đuổi bởi một giám đốc quyền lực của công ty giải trí, người đã đánh cắp trái tim của Jay, có nhiều hào quang nhân vật chính như thế nào. Nhưng Jay chỉ nhìn Yoohan đang càu nhàu, vì nó rất dễ thương.

[7h40p]

Jay lái xe như chốn không người. Đôi khi Yoohan tự hỏi làm thế nào mà ngườinày có thể sống sót đến nay với kiểu lái xe như vậy. Và đôi khi Yoohan sẽ hối hận vì không tự chạy xe máy đến nơi làm việc hôm nay. Nhưng khi bạn vừa có một đêm dâm loạn rồi sau đó là bài tập thể dục buổi sáng gợi tình, thì việc cưỡi xe moto hay gì đó có thể là ... địa ngục. Yoohan băn khoăn không biết cái nào sẽ khiến tuổi thọ của mình ngắn lại - Yoon Jay lái xe hay lái mô tô với cái eo đau nhức và cái mông đau nhói. Nhưng cảm tạ trời đất họ đã đến trước trường, cậu đã được đứng trên mặt đất. Nhưng không phải trước khi Jay nắm lấy và hôn cậu ấy thật mạnh trước mặt các học sinh đi qua. Chà, thật là một màn khoe mẽ.

[21h00]

Cho dù đó là giờ giảng ngoài lịch trình, làm bài nghiên cứu hay giám sát dự án nào đó, Yoohan thường về nhà sau giờ ăn tối. Nhưng ngay cả khi đó, căn hộ vẫn trống rỗng. Yoohan sẽ thay quần áo và nằm trên ghế dài, chấm bài cho sinh viên cho đến khi cửa trước mở ra hoặc cậu ngủ thiếp đi.

[23h15p]

Ngoại trừ khi anh ấy đi đón Yoohan, Jay sẽ chỉ về nhà lúc gần nửa đêm. Tuy nhiên, đó cũng đã là một sự cải thiện, vì anh ấy thường về nhà lúc gần sáng. Đó là nếu anh ấy trở về nhà. Nhưng lúc này có người đang đợi anh ở nhà, vì vậy Jay đã cố gắng hết sức để về nhà sớm nhất có thể. Anh sẽ được chào đón bằng hình ảnh Yoohan trên ghế dài, chờ anh, mặc dù cậu sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Nếu Yoohan ngủ quên, Jay sẽ cẩn thận bế cậu vào phòng ngủ và nằm cùng. Nếu Yoohan vẫn tỉnh táo thì ... tùy vào tâm trạng thôi. Nhưng nó sẽ luôn luôn là party party yeah!!!

[Ngày nghỉ]

 Một kì nghỉ của một cặp nghiện công việc như Yoon Jay và Lee Yoohan.

Họ luôn rời nhà từ sáng sớm và đến khuya mới về. Một trong số họ thậm chí còn thức trắng đêm vì công việc. Nhưng sau đó,  khi có người yêu, ít nhất - bạn sẽ thấy mình khao khát thời gian rảnh rỗi được dành cho những người thân yêu của mình. Vì vậy, Jay và Yoohan thường xuyên lên lịch đi nghỉ cùng nhau, đó sẽ khoảng thời gian kinh hoàng với trợ lý của Jay. Nhưng bạn nghĩ rằng Giám đốc Yoon và Giảng viên Lee sẽ dành kỳ nghỉ để đi chơi không? Không, Kỳ nghỉ là thời gian dành cho những công việc nhà, là lúc mà Yoohan lại càu nhàu về việc căn hộ quá lớn để dọn dẹp. Cũng là lúc Yoon Jay tự tay nấu ăn thịnh  soạn vì anh muốn thể hiện năng lực của mình. Kỳ nghỉ là thời gian để xem phim cùng nhau trong rạp phim tại nhà và là lúc hiếm hoi Jay cho phép Yoohan uống rượu. Và đó là thời điểm mà Yoohan không có lý do gì để trốn chạy khỏi ham muốn tình dục của Jay. 

Nhưng lần này, họ quyết định có một kỳ nghỉ 'thực sự'. Nhiều năm trước, họ đã lái xe đến một vách đá, nơi họ có thể ngắm biển và đắm mình trong ánh bình minh. Lần này, họ quyết định đi đến tận biển - hay đúng hơn là đến ngôi nhà nhỏ trên bãi biển mà Jay mượn từ một người quen của anh ấy. Họ đã lên kế hoạch đi ngay sau buổi diễn thuyết cuối cùng của Yoohan vào tuần đó, vào chiều thứ Sáu. Jay sẽ đến đón cậu, những chiếc túi đã được đóng gói an toàn trong cốp xe. Nhưng Yoohan bắt đầu hối hận vì kế hoạch này bởi vì cậu có thể nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người vì sự xuất hiện của ai đó khi nhìn ra từ cửa sổ tầng hai của phòng hội thảo chung ngay sau khi lớp học của cậu kết thúc. Người đàn ông ngồi trên mui xe ô tô, mặc áo sơ mi giản dị và áo khoác da, đang hút thuốc như một người mẫu đang quay quảng cáo. Cứ như thể người đàn ông này đến vùng đất thiêng liêng của giáo dục với mục đích dụ dỗ. Ngay cả một số học sinh ngồi cạnh cửa sổ cũng kinh ngạc nhìn xuống.

"Wow, anh ấy là một diễn viên? Một người nổi tiếng? Hay sắp có phi vụ gì đó?"

 Yoohan nghe thấy tên mình trong cuộc trò chuyện trong khi đeo túi và chuẩn bị rời đi.

"Làm sao lại phải nhìn người khác khi có một Lee Yoohan sonsengnim đang ở ngay trước mặt chúng ta!" một đứa khác chen vào, nhìn theo bóng người rời khỏi lớp.

"Ugh, tôi biết, nhưng họ có kiểu thu hút khác nhau! Tại sao lại nhìn một trong khi có thể nhìn cả hai?"

"Đúng, đúng! những nhan sắc này cần được nhân lên."

"Tại sao các cô lại thích giảng viên Lee đến vậy?" một thanh niên hỏi một cách khá khó chịu.

" Sao lại không? Thầy ấy đẹp trai và bài giảng rất dễ hiểu. Quan trọng rất đẹp trai."

"Còn thơm nữa."

"Và thầy ấy cũng rất tốt tính, mặc dù hầu như không bao giờ cười."

"Thầy ấy đẹp trai."

"Ugh, vâng thầy ấy đẹp trai, hiểu rồi. Nhưng không phải có tin đồn rằng thầy ấy thích đàn ông sao?"

"Thì sao?"

"Không phải chúng tôi muốn trở thành bạn gái của thầy ấy hay gì cả."

"Mấy cậu chỉ thích ngắm những người đẹp trai?"

"Ai mà không thích ngắm cái đẹp"

"Ừ, đặc biệt là khi có hai người đẹp cùng đứng một chỗ. Wow. Daebak. Tôi cần chụp cái này."

Một trong hai cô gái bất ngờ chồm tới trước cửa sổ, tay cầm điện thoại với ứng dụng camera phóng to vào bãi đậu xe. Điều này khiến những người khác vẫn chưa rời khỏi đám đông trước cửa sổ và nhìn xuống. Trong khi họ đang trò chuyện, người mà họ đang nói đến đã đến bãi đậu xe, và đi về phía một người đàn ông đẹp trai khác có khuôn mặt lạnh lùng vừa bừng sáng khi nhìn thấy giảng viên của họ. Lee Yoohan dừng lại trước mặt người đàn ông, khoanh tay và họ trò chuyện một lúc. Người đàn ông kia cầm lấy túi của giảng viên đi, tất cả đều mỉm cười, phủi tóc của giảng viên, sau đó họ cùng nhau vào trong xe.

"Đúng, đúng như người ta nói trai đẹp đã ít lại còn thích nhau."

***

Yoohan cau mày đi xuống. Vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bãi đậu xe, cười khúc khích, thì thầm. Khi Yoon Jay nhìn thấy cậu đến, anh mỉm cười, và anh có thể nghe thấy tất cả âm thanh ngất ngây từ các sinh viên. Nó khiến trái tim anh ngứa ngáy. Có một cơn nhói nhẹ ở sau thái dương.

"Việc đầu tiên em làm trước kỳ nghỉ của chúng ta là cau mày?" Jay nghiêng đầu trêu chọc. Yoohan tặc lưỡi. Cậu cảm thấy bực mình, không rõ lý do. Có lẽ bởi vì Jay đã cho người khác thấy vẻ ngoài bình thường của anh ấy? Đó là thứ đáng lẽ chỉ dành cho đôi mắt của Yoohan.  Hay trong khu vực lân cận nhà của họ. Vẻ ngoài này, khi xõa tóc, biểu cảm dễ chịu, mặc đồ giản dị - giống như Yoon Jay của những năm trước, khi còn học trung học .Bây giờ cậu phải chia sẻ nó với con mắt của người khác. Yoohan không thích nó. Cậu ấy khá vô thức về điều đó, đó là lý do tại sao cậu lại thốt ra điều gì đó mà bản thân thường không nói. 

"Anh đang làm màu đấy à? Anh có thích mọi người nhìn chằm chằm vào anh nhiều như vậy? Tại sao anh không trở thành một người nổi tiếng luôn đi? Hả?"

Giọng cậu không gay gắt hay lớn tiếng. Nhưng nó lạnh, và thốt ra với một âm thanh rít. Nó khiến Jay, người đang lấy túi của Yoohan, sững người. Anh chớp mắt ngạc nhiên, nhưng Yoohan chỉ trừng mắt nhìn anh. 

"Anh còn ở yên đó làm gì? Lên xe đi!"

Kinh ngạc, Jay cầm lấy túi của Yoohan và như một thói quen, ấn ngón tay cái vào cái nhíu mày của cậu trong khi vuốt tóc, vén một lọn tóc lòa xòa sau tai Yoohan. Đáng ngạc nhiên, Yoohan không làm gì để ngăn cản anh ta, mặc dù Jay đang thể hiện tình cảm nơi công cộng một cách trắng trợn. Giọng nói dịu lại, Yoohan lại nói. "Đi nào."

Jay vẫn còn ngơ ngác khi vào trong xe. Anh quan sát khuôn mặt của Yoohan khi thắt dây an toàn cho cậu. 

"Lee Yoohan," một nụ cười nhếch mép hiện ra trên khuôn mặt anh. "Em đang ghen à?"

Anh thấy khóe mắt đen láy co giật. Môi nhếch lên như vừa ngậm một viên kẹo chua. Dễ thương. Nó đã thôi thúc Jay cúi xuống để hôn.

"Thì sao?" Yoohan trả lời bằng một câu hỏi khác sau vài giây, và Jay đắm chìm trong nụ hôn đó - chỉ là một nụ hôn nhẹ, trước khi Yoohan đánh anh một lần nữa. Với một tiếng cười nhẹ, Jay lái xe đi.

"Thật vui khi biết mình không phải là người duy nhất biết ghen."

"Tại sao? Anh cho rằng em chưa từng ghen sao?"

"Em á?" 

Yoohan càu nhàu, khoanh tay và liếm đôi môi vừa được hôn. "Em có. Chỉ là giỏi che giấu chúng, không giống như anh."

Jay cắn môi, kìm chế ý muốn dừng xe lại và chơi luôn cậu tại trường đại học. Hmm, vâng, đó là một ý nghĩ hay. Có lẽ đôi khi họ nên làm điều đó ở đây.

"Em không nên giấu nó. Nó rất dễ thương."

"Vì thế càng phải giấu." Yoohan cáu kỉnh, đảo mắt. Trong khi Jay tự hỏi về tình huống nào đã khiến Yoohan ghen trước đây và tại sao mình không nhận ra điều đó, thì người đàn ông trẻ tuổi lẩm bẩm

"Em nhớ đến trường cấp hai," Yoohan mấp mấy khi họ lái xe  ra bên ngoài khu vực trường đại học.

"Là gì?"

"Anh chờ phía trước trường học, giống hồi nãy." Cậu thở dài, quay đầu nhìn tài xế nhếch mép cười. "Không biết xấu hổ."

"Hừm."

"Gần đây anh còn trở nên vô liêm sỉ hơn." Yoohan cáu kỉnh. Chính xác hơn, đó là sau khi Yoohan nhập ngũ. Tất nhiên, Yoon Jay luôn là một kẻ không biết xấu hổ, tán tỉnh khắp nơi, không bao giờ ngại thể hiện tình cảm, không giống như Yoohan. Nhưng sau khi cậu xuất ngũ, Jay càng trở nên bám người và dễ xúc động hơn, và không ngại thân mật ở nơi đông người. Nó giống như anh muốn bù đắp cho sự thiếu thốn tiếp xúc thể xác trong hai năm đó. Mặc dù không phải là họ chưa từng gặp nhau khi Yoohan nhập ngũ, nhưng cảm giác không giống nhau lắm. Yoohan vẫn nhớ Jay đã tủi thân và buồn bã như thế nào khi cậu quyết định nhập ngũ sau khi kết thúc khóa học cao học. Cậu cảm thấy mình như cha mẹ dỗ dành con họ cả tháng trời, cho đến khi cậu phát ngán và quyết định phớt lờ cơn giận dữ của đứa trẻ to xác. Đó có lẽ là cuộc chiến tranh lạnh lớn nhất của họ cho đến nay. Và khi Yoohan hoàn thành nghĩa vụ của mình, như thể Jay muốn cả thế giới biết rằng Yoohan là của mình. 

Anh ấy rất dễ xúc động, tán tỉnh, và cương quyết. Thực tế, Yoon Jay quyết tâm đến mức Yoohan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận và lăn lộn với nó. Dù sao thì việc Yoohan có người yêu nam cũng không còn là bí mật nữa, ít nhất là trong số các thành viên trong khoa, chưa kể đến toàn bộ nhân viên của Dream Ent. Jay từng ghét ý nghĩ để Yoohan xuất hiện trước mặt đồng nghiệp của mình - hay như anh ấy đã nói: những kẻ tham lam. Nhưng bây giờ anh ấy đã làm điều đó thường xuyên, đưa Yoohan đến các sự kiện của công ty hoặc yêu cầu Yoohan gặp anh ấy ở Dream.  Anh ấy đã làm điều đó có mục đích, tay luôn đặt trên người Yoohan, như thông báo cho cả thế giới biết về mối quan hệ của họ. 

Yoohan lúc đầu rất khó chịu, cảm thấy mình giống như một đối tượng bị bao vây bởi những ánh nhìn chằm chằm. Nhưng bây giờ, đôi khi cậu chỉ thấy nó dễ thương, như cách Jay thể hiện mong muốn độc chiếm Yoohan.

"Anh gọi đây là ... một ngôi nhà nhỏ?" 

Yoohan nheo mắt, nhận ra rằng dù đã bao nhiêu năm, cậu vẫn chưa thực sự hiểu được khái niệm không gian của Jay. Tòa nhà giống một dinh thự hơn là một ngôi nhà nhỏ. Có lẽ sẽ chính xác hơn nếu gọi nó là một khu resort gồm nhiều cabin bằng gỗ trên biển. Và khu vực bãi biển xung quanh ngôi nhà là tư nhân. Một người đã đợi họ để đưa chìa khóa, người đó cũng là người chăm lo vệ sinh và ăn uống ở đây.

"Gọi là gì có quan trọng không?" Jay nhún vai, giao túi của họ cho người chăm sóc để được mang vào trong. Yoohan vừa lắc đầu vừa thở dài. Cậu chưa bao giờ thực sự chạm vào phía đó của thế giới nơi Jay đang ở - thế giới hào nhoáng, lấp lánh của showbiz. Mặc dù cậu đã nghe qua được chúng từ một số sự kiện mà Jay đã đưa mình đến, nhưng mặt khác, Yoohan lại không quá để tâm điều đó. Chà, chỉ cần Jay ở lại với cậu, cậu thực sự không quan tâm lắm. Yoohan nhìn quanh nhà. Nó là một nơi căn nhà đẹp, với khu vực BBQ mở và một bể tắm nước nóng ngoài trời. Bạn có thể nhìn thấy bãi biển và biển trực tiếp từ phòng khách, được bao quanh bởi kính trong suốt từ trần đến sàn. Nhưng đôi mắt của Yoohan lại bị thu hút bởi màu cam trên mặt nước, vào ánh mặt trời đang lặn như đang gọi mời cậu. Khi Jay hoàn thành việc dỡ bỏ những gì thuộc về họ, anh nhận ra rằng Yoohan đã không còn thấy đâu nữa, và trái tim anh như ngừng đập trong giây lát. Nó đã trở thành một phản ứng tự động từ anh, một thứ đã được phát triển từ hai năm Yoohan vắng bóng; từ thức dậy với một chiếc giường trống và trở về nhà với một căn phòng trống.

 Yoohan có thể không hiểu và cũng không nhận ra điều đó, nhưng Jay đã gặp phải tình trạng lạc lỏng nghiêm trọng trong ba tháng đầu tiên Yoohan ở trong khu huấn luyện. 

Jay vội vã bước quanh nhà, tìm kiếm sự hiện diện của người anh yêu với nhịp tim đập nhanh. Nhưng thứ duy nhất anh tìm thấy là một dấu vết trên hàng rào đã mở, mà anh ta gần như sốt ruột theo dõi. Một đôi dấu chân trên cát dẫn anh đến dáng  hình đang đứng nhìn ra biển. Mái tóc đen và chiếc áo sơ mi trắng mở ra đung đưa theo làn gió mơn trớn. Yoohan quay đầu lại khi bước chân của Jay đến gần, và một nụ cười tinh tế nở trên môi cậu. 

"Đây làmột nơi tuyệt vời."

"Em đang nghĩ gì đó?" Jay dừng lại bên cạnh Yoohan, nhìn ánh sáng từ mặt trời đang lặn chiếu trên khuôn mặt cậu. Yoohan im lặng một lúc, lại làm ra vẻ mặt nghiền ngẫm. Jay đã nhìn thấy khuôn mặt đó vô số lần, mỗi ngày, trong nhiều năm, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy chán. Anh đã từng nhìn thấy khuôn mặt đó khi Yoohan mới chỉ là một cậu bé dễ thương, đáng yêu, đáng yêu với đôi má hồng hào và lớp mỡ thừa còn sót lại. Anh đã nhìn thấy khuôn mặt đó của tuổi trưởng thành, trở nên sắc sảo hơn, góc cạnh hơn, giao thoa giữa vẻ dễ thương với vẻ đẹp trai, một ly coctail gây nghiện. Bây giờ anh đã nhìn thấy khuôn mặt đó; một người đàn ông trưởng thành, với ánh mắt thanh thản vẫn tỏ ra thách thức khi Jay làm trò trêu chọc. Nó khiến Jay tự hào nhận ra rằng anh đã là luôn một phần của sự thay đổi đó, sự trưởng thành đó. Cuộc sống đó.

"Thời gian," Yoohan trả lời sau một lúc. 

"Em đang nghĩ về thời gian."

Thời gian. Thật tuyệt khi họ đang nghĩ về điều tương tự.

"Em đã từng nghĩ rằng mình sẽ không sống được lâu như vậy" Yoohan đột ngột thốt lên, cười nhẹ, phá tan cảm giác tốt đẹp mà Jay có. Cậu nói tiếp, với giọng điệu nhẹ nhàng không phù hợp với điều nặng nề mà bản thân vừa nói. 

"Trước khi gặp anh, em có cảm giác mình sẽ trở thành một tên côn đồ đường phố và bị giết trong một cuộc ẩu đả nào đó. Hay chỉ là, anh biết đấy, lối sống không lành mạnh."

Thời gian họ quen nhau. 

"Lâu rồi nhỉ" Jay nhận xét, nhớ lại cuộc chiến ngày đó, đã dẫn anh đến gặp Yoohan.

"Hừ, đã mười lăm năm."

"Đúng." Jay mỉm cười, cảm thấy vui vì Yoohan đã không trừ đi 4 năm vắng bóng đó dòng thời gian của mình.

"Một con số khá lớn."Jay cười khúc khích. 

"Tại sao? Em không thích nó? Hay em không nghĩ chúng ta có thể tồn tại lâu như vậy?"

Đó không phải là suy nghĩ vô căn cứ. Bản thân Yoohan có lẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Jay sau khi người này rời đi đến Mỹ. Và dù Jay quyết tâm đẩy mình vào cuộc sống của Yoohan một lần nữa, anh không thể chắc chắn rằng Yoohan sẽ chào đón mình. Và Yoohan đã phản đối anh ấy một thời gian. Phải mất thời gian để cậu trút bỏ sự ngờ vực và đón nhận cảm giác đã được châm lại. Và cần nhiều thời gian hơn nữa để Yoohan có thể đủ thoải mái để bộc lộ mọi thứ của mình và chấp nhận mọi thứ của Jay. Đó là một cuộc hành trình. Và Yoon Jay sẽ làm điều đó hết lần này đến lần khác nếu anh ấy có cơ hội bắt đầu lại cuộc sống của mình. Nhưng còn Yoohan thì sao?

"Những năm em biết anh nhiều hơn số năm em không biết." Jay quay đầu lại, trông có vẻ choáng váng khi Yoohan đang đi chậm rãi trên bãi cát. Tà áo khẽ bay sau bóng dáng ngày càng xa. Những bước chân nhỏ dần trên cát, để lại một vết lõm nhẹ mà Jay theo sau. Mặt nước sớm tối trong ánh sáng biến mất, mép chạm vào cát dường như được lót bằng mực đen. Nó nuốt chửng đôi chân của Yoohan đang bước về phía trước một cách không sợ hãi. Cậu dường như không hề do dự, ngay cả khi giày và quần của đã ướt đẫm, như thể cậu đang bị tiếng thì thầm của biển gọi, cứ lê bước về phía trước mà không hề dừng lại. Có một nhịp trống trong lồng ngực Yoon Jay, nơi nó cảm thấy hơi thắt lại. Anh nhìn theo người đã ngập đến đầu gối trong nước, đôi mắt nhợt nhạt nhìn xuyên qua sự thận trọng. Yoohan không dừng lại, đôi mắt nhìn vào hoàng hôn, như đuổi theo tia sáng cuối cùng. Đường nước ướt đẫm trên quần áo của Yoohan càng nhiều, ngực của Jay càng căng hơn. Và rồi Yoohan cuối cùng cũng dừng lại. Nước đã đến thắt lưng của Yoohan, làm ướt quần áo một cách mềm mại, tạo thành một bóng mờ trên bề mặt. Yoohan nhìn xa xăm ra biển cả mênh mông, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh sáng cuối cùng của mặt trời đỏ đang tắt dần. Bóng tối phủ lên khuôn mặt cậu, vẻ thanh thoát và không hề nao núng, nhảy nhót trên gò má trắng nõn và đôi môi hơi căng của cậu. 

Từ chỗ Jay đứng, Yoohan trông như đang lơ lửng. Giống như một bóng ma thanh tao trên đỉnh sóng. Bước chân của anh từ từ lấy đà nhanh hơn, giẫm lên con sóng, va chạm vào bề mặt tĩnh lặng thành những mũi nhọn hỗn loạn. Anh đang đuổi theo bóng dáng lơ lửng đó. Jay siết chặt bàn tay lạnh giá dưới nước, thở dốc vì chuyển động. Nhưng Yoohan vẫn nhìn chằm chằm vào hoàng hôn đang chìm dần, bằng chứng về sự tồn tại của anh dường như chỉ đến từ những ngón tay đan lại trên bàn tay đang nắm chặt của Jay.

"Anh biết đấy, em thường tránh xuống biển, hoặc nước sâu nói chung" Yoohan nói một cách bình tĩnh, và nhịp tim đang tăng lên của Jay dịu lại.

"Tại sao?" 

"Bởi vì em luôn cảm thấy có lực kéo để mình nhảy xuống. Xuống đó và không bao giờ quay trở lại." Tay Yoohan siết chặt hơn. 

"Vậy tại sao bây giờ em lại tới đây?" Vào sâu trong nước, trôi nổi, mờ dần vào bóng tối của đêm. Yoohan cuối cùng cũng quay đầu đi khỏi ánh hoàng hôn, và Jay có thể nhìn thấy cậu đang mỉm cười, đôi mắt nhìn sâu vào quả cầu nhợt nhạt của chính mình. 

"Bởi vì có anh sẽ giữ em lại."

Jay cảm thấy như ngừng thở. Giống như chính anh ấy đang trôi nổi.

"Vì vậy, em sẽ không bao giờ sợ xuống nước, ngay cả khi đang ở dưới nước sâu đến mức này."

 Ah.Đó không phải là tiếng còi gọi Yoohan xuống biển. Lee Yoohan là người hú còi, kêu gọi Jay trong tuyệt vọng, không phải để nhấn chìm anh trong khoảng không vô tận, mà là để được giải cứu. Đó là âm thanh duy nhất mà Yoon Jay không thể cưỡng lại. Con sóng đã từng êm đềm đang ập đến với họ, như trái tim đang xao động của Jay, và đôi môi của họ chạm vào nhau. Anh nắm chặt lấy Yoohan, nhấn chìm người đàn ông trong vòng tay của mình chứ không phải dưới nước. Môi họ mặn chát, ướt đẫm cả người. Nhưng trái tim và tâm hồn của họ đã chìm trong ngọt ngào ngây ngất.

***

Sàn nhà ngổn ngang quần áo ướt của họ, kéo dài từ cửa vào phòng tắm tầng một. Yoohan thở dốc dưới vòi hoa sen, đẩy nước biển ra khỏi cơ thể ướt đẫm của họ. Hai tay cậu nắm chặt lấy tóc và vai của Jay, người mà đôi môi đã lưu những dấu hôn từ bụng xuống đùi cậu.

"Haah ..." cậu thở ra mạnh mẽ khi Jay ngậm lấy đùi trong của mình, đầu dương vật rỉ nước làm hằn lên má của Jay với chất dịch trong suốt. Chiếc lưỡi đỏ cảm thấy thô ráp và nhột nhột khi nó chạm vào quy đầu và ngực Yoohan phập phồng trong hơi thở gấp gáp. Đôi mắt nhợt nhạt liếc nhìn lên trên, đưa môi đi xuống, liếm láp mặt dưới. Đôi chân đang căng lên khẽ run lên, những cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Yoohan. Jay siết chặt dương vật đang dao động, những ngón tay nhích dần vào phần sau ẩm ướt. Đôi mắt đen láy trước khi khép lại với âm thanh hổn hển từ đôi môi hé mở lấp lánh. Jay nhích ngón tay để xoa nắn lối vào đang co giật, mời gọi những tiếng rên rỉ trầm thấp để trang trí không khí trong phòng tắm. Khi anh đưa đương vật cuẩ Yoohan vào bên trong khuôn miệng ấm áp của mình, và những ngón tay cũng vậy, kéo dài hai ngón tay xuống cùng một lúc. Hông của Yoohan hướng về phía trước, đẩy sâu hơn vào miệng Jay. Những tiếng rên rỉ của cậu biến thành từng tràng thở gấp gáp, bàn tay bấu mạnh vào người đàn ông để lấy thăng bằng. Đôi chân chao đảo, nếu không có Jay ôm chặt, Yoohan sẽ trở thành một đống đổ nát trên sàn nhà lạnh lẽo. Bị tác động ở cả hai đầu, khiến cậu chìm đắm trong khoái cảm tức thì. Tuy nhiên, chính đôi mắt, nhìn chằm chằm vào anh ta với sự tôn thờ không che giấu, đã khiến cậu trở nên khó khăn. Không mất bao lâu để tâm trí Yoohan chìm trong pháo hoa bùng nổ, khi khoái cảm dâng trào mạnh mẽ trong não. Yoohan vội vàng giật mạnh đầu Jay ra khỏi đáy quần của mình, đúng lúc quy đầu phun ra chất dịch trắng đục vào đôi môi mỏng và má lúm đồng tiền. Jay liếm môi, nuốt một phần tinh dịch. Phần còn lại đang bị cuốn trôi bởi nước. Yoohan ấn ngón tay cái của mình lên môi anh, và Jay cắn nhẹ nó, tạo ra tiếng nuốt nước bọt từ phía trên. Cậu kéo Jay lên bằng khuôn mặt của mình, hôn anh với hương vị thô của tinh dịch và nước ấm. Họ áp sát cơ thể trần trụi của mình vào nhau, cảm thấy có nước chảy giữa làn da. Nó ấm áp, mặc dù họ ở trần. Có lẽ vì có hơi nóng chạy trong dây thần kinh của họ. Nhưng trái tim họ còn ấm áp hơn, khi tay và miệng họ tiêu thụ lẫn nhau. Nó không chỉ là dục vọng. Giữa họ không bao giờ chỉ là dục vọng. Có lẽ vì vậy mà sau ngần ấy năm ở bên nhau và khám phá nhau, họ vẫn chưa bao giờ chán nhau. Luôn có niềm đam mê được thúc đẩy bởi tình yêu, tình cảm và sự ám ảnh. Yoohan có thể không tự mình nhận ra điều đó, nhưng đối với cậu thì điều đó đã không thể xảy ra nếu đó không phải là Yoon Jay. Cũng như Yoon Jay chỉ để mắt đến cậu, Yoohan cũng vậy. 

Nhìn chằm chằm vào những quả cầu nhợt nhạt ánh lên cả dục vọng và tình yêu dưới làn nước nhẹ và nhỏ giọt, Yoohan dùng hai tay nắm lấy khuôn mặt điển trai, lồng ngực phập phồng vì hơi thở nặng nề. Cậu cảm thấy lông mày nhíu lại vì ham muốn bị kìm nén. Xương gò má cao. Hàm sắc nhọn. Cậu cảm nhận được cơ bắp săn chắc với cơ thể mình, uốn éo theo từng chuyển động. Cảm thấy làn da, nóng bừng từ sức nóng lan tỏa và vòi hoa sen ấm áp. Và cả tình cảm dịu dàng, tràn ngập từ ánh mắt dịu dàng và sự âu yếm mềm mại. Yoohan cảm nhận được tình cảm bất diệt và sự cống hiến bền bỉ từ từng thớ thịt của con người. Yoohan cảm nhận được mọi thứ. Cơ thể, trái tim và linh hồn của Yoon Jay. Mọi thứ đều quan trọng. Mọi thứ là của cậu.

***

"Tại sao chúng ta lại ở đây?" Yoohan hỏi, khi nhận ra họ đang túm tụm trên chiếc ghế dài, được quấn trong một chiếc chăn. Jay hẳn đã thức dậy được một lúc, vì Yoohan có thể cảm nhận được những ngón tay của anh đang cọ xát da mình dưới tấm chăn. Cậu nheo mắt, nhìn ánh nắng tràn vào từ bức tường kính. Thực sự thì khá tuyệt, thức dậy nhìn ra bãi biển đầy cát trắng và biển cả bao la.

"Giường ướt cả rồi." Jay hôn lên gáy cậu, như thường lệ, như một lời chào buổi sáng. 

"Anh lười để thay nó." 

Yoohan nhớ lại lúc đó, họ đã tiếp tục làm chuyện đó sau khi ra khỏi phòng tắm, người vẫn còn ướt, ướt cả ga trải giường với nước và tinh dịch. Nhưng Yoohan không nhớ đã thay đổi chỗ ở, có vẻ như anh ấy đã quá kiệt sức cho bất kỳ suy nghĩ mạch lạc nào đêm qua, và chỉ ngất đi sau khi họ làm xong. Và họ vẫn trần truồng dưới tấm chăn.

"Chúng ta đã làm cho nơi này trở nên lộn xộn," Yoohan lẩm bẩm, nhớ lại việc quần áo ướt và bẩn trên sàn nhà của họ.

"Có người đến dọn dẹp."

"Đó không phải là ... sẽ xấu hổ sao?" Yoohan cắn chặt bên trong miệng, nghĩ xem những người làm dịch vụ dọn dẹp sẽ có suy nghĩ gì.

"Đừng lo lắng, họ chuyên nghiệp."

Yoohan thở dài. "Nó vẫn xấu hổ," cậu càu nhàu. 

"Nhưng anh đang làm gì với tay em vậy?" Jay đã xoa tay Yoohan từ lúc nãy, vuốt ve các khớp ngón tay. Và sau đó ngón tay cái tập trung vào ngón đeo nhẫn của cậu, chà xát các vòng tròn trên bề mặt, véo và ấn nó. Tuy nhiên, nó không chỉ một lần. Jay đã làm điều đó trong một thời gian dài, và đôi khi Yoohan cũng nhận ra điều đó. Nhưng Jay chưa bao giờ nói gì về cử chỉ này, gần như là anh ấy đang đợi Yoohan phản ứng lại. Đây là lần đầu tiên Yoohan hỏi về nó. Jay không trả lời.

"Anh muốn đeo nhẫn?" Yoohan hỏi lại.

"Đúng." lần này Jay trả lời ngắn gọn và cộc lốc, với một chút lo lắng hiếm có. Yoohan liếc nhìn ra cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Jay trên đó. Anh đang nhìn vào tay Yoohan với ánh mắt trang trọng.

"Làm đi."

Ngón tay cái đang vuốt ve dừng lại. Yoohan cảm thấy nhịp tim đang tăng lên của người đàn ông đập vào lưng mình.

"Dù sao em cũng là của anh." Yoohan quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhợt nhạt đang run rẩy, và nhếch mép. 

"Thật tốt nếu mọi người biết em có chủ." 

Đôi môi choáng váng kéo dài thành một nụ cười má lúm đồng tiền, đôi mắt nhợt nhạt dịu dàng thành hình lưỡi liềm. "Ừ," anh đưa tay Yoohan vào môi mình, hôn lên ngón áp út mà anh vừa vuốt ve lúc nãy. 

"Thật tốt khi được sở hữu."



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me