Pb Bt
Cứ suy nghĩ như một thằng ngốc. Tôi bị buộc phải hôn hắn dưới danh nghĩa là để thể hiện lòng biết ơn, nên cuối cùng lại quên béng mất những gì đáng ra phải hỏi khi gặp được tên điên. Tôi bắt đầu nhìn lại vào quyển kịch bản đã đọc xong sớm hơn mọi khi ở văn phòng. Điều tôi muốn hỏi hắn là về đạo diễn. Dù đã bị pha tạp với các tác phẩm khác, tôi vẫn nghĩ là hắn ta sẽ biết nhiều hơn về đạo diễn vì rõ ràng là hắn có để tâm đến nó. Bởi kịch bản này là bộ phim cuối cùng."Ơ? Taemin à, cậu đến sớm thế?"Khi ngẩng đầu lên, quản lý đã ngồi trước mặt tôi với khuôn mặt tươi sáng đã vài ngày không nhìn thấy. Phòng họp, nơi chỉ có bàn và ghế đủ cho 4-5 người ngồi, giờ đây đã trở nên quen thuộc như một nơi làm việc. Không gian tối thiểu dành cho người quản lý chỉ phụ trách một thực tập sinh. Tuy là nếu có bất kỳ ai cần đến thì vẫn sẽ phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức, nhưng ở đây mỗi ngày ông ấy đều để tôi luyện tập kịch bản và cho tôi xem những tài liệu thiết yếu về diễn xuất bằng máy tính xách tay. Lúc nào cũng luôn là người đầu tiên đến trước. Hôm nay vì tôi đã đến trước để đọc kịch bản nên tâm trạng ông ấy có vẻ rất vui."Cậu đang xem gì thú vị lắm à?"Khi tôi cho ông xem tựa đề, ông chỉ nghiêng đầu, nói 'Lần đầu tiên tôi thấy nó đó!'. Rồi khen việc luyện tập của tôi trước và bắt đầu tán gẫu về chuyện này kia. Có lẽ vì Hansoo mà mấy ngày qua ông mới trông trầm lặng như vậy, nhưng hôm nay thì đã trở lại như thường. Nhưng mắt tôi vẫn thấy được sự gượng gạo trong đó. Ông chỉ đang cưỡng ép bản thân mình tỏ ra bình thường mà thôi. Dù không nói một lời nào, nhưng tôi biết ông vẫn đang chờ đợi một cuộc gọi và mỗi ngày đều để lại vài cái tin nhắn thoại cho Hansoo. Nên tôi có chút do dự không biết bây giờ có nên nhắc đến chuyện của Hansoo hay không. Tôi không muốn đưa cho ông những kì vọng vô ích.Cứ nhờ tên điên và tự giải quyết một mình không phải sẽ tốt hơn sao? Vì lí do này nên tôi chỉ ngồi im lặng nghe quản lý nói chuyện, nhưng đột nhiên ông dừng lại. Tôi tự hỏi vì sao, và nhận ra ông đang đặt tầm mắt nhìn xuống dưới bàn. Tay ông cầm điện thoại để trên đầu gối, và lúc này ông không thể dời mắt khỏi tin nhắn vừa mới nhận được."Là Hansoo gửi ạ?""Hở? À..."Quản lý ngạc nhiên ngẩng đầu rồi lại cười khổ."Là xin lỗi. Tôi đã liên tục gọi điện mấy ngày nay để liên lạc được với cậu ấy, nhưng không lần nào bắt máy cả. Thế mà... cậu ấy lại chỉ nói một lời xin lỗi."Ông ấy cúi đầu lần nữa và nhìn tin nhắn. Vất vả trải qua nhiều khó khăn gian khổ để rồi trở nên thành thạo một việc. Việc tự chôn giấu sâu mọi thứ trong lòng để trái tim dần nguội lạnh. Không hiểu sao, tôi lại không thể rời mắt khỏi quản lý, người đang thơ thẩn nhìn dòng chữ tin nhắn 'Xin lỗi'."Quản lý."Ông uể oải nâng mắt lên, và tôi đã đặt cái tên của người đạo diễn viết kịch bản trong lời ra khỏi miệng. Khi tôi hỏi chỉ để thử xem ông có biết đến người đó hay không, ông đã gật đầu ngay tắp lự mà không cần suy nghĩ."Ừ. Tôi biết PD Jung."PD? Tôi hỏi liệu ông ta có phải là một đạo diễn phim điện ảnh hay không, quản lý liền giải thích."Vốn dĩ là một PD phim truyền hình. Nhưng hình như vì ước mơ là một đạo diễn phim điện ảnh nên đã bỏ công ty và chuyển sang làm phim điện ảnh rồi. Khi còn là PD phim truyền hình, ông ấy có rất nhiều tác phẩm được ưa chuộng nên tôi cũng thường hay ghé thăm. Nói chính xác là tôi đã đến đó mỗi ngày để xin được vai diễn. Nhưng mà PD Jung thì sao?""Vậy có thể đến tìm và cầu xin một lần nữa có được không?""Hử? Cậu muốn tham gia phim của PD Jung à?"Thay vì trả lời, tôi mở một phần của kịch bản rồi đưa ra cho ông ấy."Vì có một vai diễn rất thú vị."Ông ấy đọc lớn lời mô tả nhân vật mà tôi chỉ tay vào."Một diễn viên không thể diễn xuất khi camera được bật lên vì chứng rối loạn hoảng sợ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế..."Ông không thể đọc thêm được nữa mà chỉ giữ im lặng, một hồi lâu sau, ông lại ngước mắt lên."Cái, cái này...""Đó chỉ là một vai phụ không được xuất hiện nhiều. Thế không phải rất đáng để thử sao? Chúng ta có thể chuyển nó thành giống hệt với thực tế. Có khi sẽ tốt hơn nếu nhận ra một hình tượng không thể diễn xuất được trước camera lại có thể coi như một diễn xuất. Một chứng sợ camera thật sự. Tất nhiên là phải để đạo diễn quay phim cảm thấy hứng thú trước đã.""...""Ông có thể thử không?"Cả người ông cứng đờ như đã ngừng thở, rồi đột nhiên lại thở hắt ra và thì thào."... Tôi có thể đưa ông ấy đến. Đạo diễn, bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa ông ấy đến. Nhưng Hansoo..."Tôi thẳng thừng ngắt lời ông."Tôi sẽ thuyết phục Hansoo."Bằng cách nào? Thay vì trả lời câu hỏi, tôi nhớ lại cái ngày tôi gặp Hansoo.- Dù có ai đó muốn một thằng đần như tôi đi theo số trời thì tôi cũng không còn thích nữa rồi. Hay là anh cũng muốn tôi phải trả thù giống như anh?Đi được một nửa chặng đường tìm ra số trời đó rồi. Chỉ còn lại một nửa. Thằng nhóc đó sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Khi mà nghe được số trời và trùng hợp đã tự tìm đến bản thân. Sự trùng hợp, một thứ chưa bao giờ là dễ chịu đối với tôi.Thói quen ăn sâu vào thân thể suốt một thời gian dài không thể nào thay đổi dễ dàng. Dù tôi có ngủ muộn thế nào thì mắt vẫn cứ mở ra vào đúng 6 giờ sáng. Nhưng vẫn không dễ để tự động thức dậy mỗi ngày đi làm với cơ thể nặng nề này. Muốn nằm lâu thêm chút nữa, muốn nhắm mắt lại lần nữa, một sự cám dỗ khó mà chối từ. Đầu óc trống rỗng thì thầm những mong ước được giữ nguyên trạng thái này. Mày có thể nằm lâu hơn chút nữa mà. Trễ một ngày thì có sao đâu. Những lời mật ngọt biến thành sợi dây thừng cột chặt tôi với giường ngủ.Việc cắt phăng những thứ đó ra khỏi đầu và thức dậy còn khó hơn gấp bội so với lựa chọn khác. Thế nhưng, lúc nào nó cũng thắng trong mấy cuộc đấu tranh nhỏ này. Và một cảm nghĩ hiển nhiên cũng đi kèm theo. Thằng ngu này, mày không muốn sống thoải mái nữa à? Tỉnh táo lại đứng dậy sau khi tự căm thù bản thân. Cơn ớn lạnh khi biết mình còn sống đã lại chạy khắp trên cơ thể khiến tôi thức giấc hoàn toàn. Quả nhiên, cảm giác đó cũng đã ăn sâu như một thói quen.Khi đi thẳng tới phòng tắm, trong trí óc tôi đã sớm lấp đầy những suy nghĩ khác. Đã 3 ngày kể từ lúc quản lý đi xuống tỉnh, nói là sẽ mang được đạo diễn về đây. Có khi là hôm nay sẽ nhận được liên lạc nhỉ? Vậy có nghĩa là giờ tôi cũng phải di chuyển thôi. Tư liệu để thuyết phục được Hansoo ngày hôm nay phải được đặt vào đúng vị trí.
Trên tầng 4 của tòa nhà có một văn phòng lớn được sử dụng bởi các quản lý và nhân viên công ty. Bàn làm việc san sát nhau, máy tính luôn được bật, điện thoại reo liên tục, máy in và máy photocopy hoạt động soàn soạt. Mặc dù nhìn không khác gì các văn phòng bình thường, nhưng hơn phân nửa chỗ ngồi đều luôn luôn được giữ trống. Phần lớn chỗ trống đó đều là vị trí của hàng chục các quản lý.
Họ ghé qua mỗi ngày một lần vào đêm khuya hoặc sáng sớm để báo cáo về lịch trình và tiến độ của các nghệ sĩ do họ phụ trách. Vì vậy mà suốt 24 giờ nơi này đều không tắt đèn. Trường hợp đi tỉnh vài ngày như quản lý của tôi thì sẽ thay thế bằng gọi điện thoại, nhưng lần này thì khác. 7 giờ 20 phút sáng. Hôm nay tôi đến văn phòng cùng một thời gian với hôm qua để báo cáo thay cho quản lý.Ở một góc của văn phòng trống hoác, người phụ trách ca đêm nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi và quay đầu nhìn về lại màn hình, nhưng trong ánh mắt đó vẫn còn giữ cái ý nghĩ mà tôi đã nhìn thấy hôm qua. 'Chỉ có một thực tập sinh và một nghệ sĩ không hoạt động thì lấy gì mà báo cáo? Còn là vào buổi sáng sớm thế này?' Tôi có thể biết được kể cả khi không nói ra khỏi miệng từ ánh mắt thờ ơ đó của anh ta khi tôi nói là sẽ thay mặt cho quản lý của tôi. Nhưng dù sao thì ngay cả quản lý của tôi cũng có phản ứng tương tự khi tôi nói là sẽ nộp báo cáo thay cho ông ấy.'Hở? Đến tôi còn không thường xuyên báo cáo nữa mà?'Ông ấy thậm chí còn cố ngăn tôi lại. Nhưng mà tôi phải làm. Ngồi vào vị trí của quản lý đặt một cái máy tính đời cũ nhất trong góc khuất, việc viết và gửi đi 'Không có gì nổi bật. Không lịch trình.' chỉ hoàn thành xong trong chưa đầy một phút. Tất nhiên, những gì cần làm sau đó mới là mục đích của tôi.Tôi quay mắt qua nhìn, người phụ trách đang tập trung vào màn hình, ngồi thườn thượt ra như đang nằm trên ghế. Tôi lặng lẽ đẩy ghế đứng dậy, di chuyển đến vị trí đã tìm thấy hôm qua. Lịch trình được viết kín trên lịch và giấy ghi chú bày bừa khắp mọi ngóc ngách trên bàn, trên vách. Tôi khuỵu gối xuống trước bàn làm việc không có gì ngoài bụi được đặt đối diện với bàn của quản lý. Thỉnh thoảng lại ngó chừng người phụ trách, tôi bật máy tính lên và tìm ra thông tin mà tôi đang cần.[Tháng x ngày x, Lịch trình của Song Yoohan]Tôi tìm được một cái phù hợp ở dưới cùng sau khi xem công việc hàng ngày khá chi tiết như câu lạc bộ thể hình, tiệm làm tóc, phòng họp, bữa ăn ở oo, v.v...'Quay phim drama ngoài trời từ 5 giờ chiều ở Triển lãm Mỹ thuật XX.'
Biết rằng các tiết ở trường đại học không phải kéo dài cả ngày như học sinh trung học, nên nếu tôi chỉ cứ thế tạt ngang qua thì chưa chắc đã có thể gặp cậu ấy. Tuy nhiên, nếu gọi điện trước thì tỷ lệ không gặp được lại càng cao hơn vì Hansoo sẽ có thể cố tình né tránh tôi. Thế nên tôi tìm đến văn phòng khoa đã đi lần trước và chuẩn bị để chờ đợi vài giờ đồng hồ, rồi lại nhận ra là tôi không cần phải chờ đến một phút.
10 giờ sáng. Có thể là không còn một ai ở đây vì lớp học nữa, tôi bỏ cuộc giữa chừng và mở cửa ra, nhưng chỉ có một người ở đó. Một cậu trai đang nằm cuộn lại như đứa trẻ ngủ trên ghế sô pha dài dành cho 2 người. Tôi nhận ra từ một nửa khuôn mặt bị vùi trong ghế sô pha đó là Hansoo, rồi từ từ chuyển bước. Có lẽ là đã ngủ rất say, nên thậm chí là tôi đã đến gần với những tiếng động thì cậu ấy vẫn không nhúc nhích gì. Khi tôi đứng trước mặt cậu ấy, một mùi rượu nhàn nhạt đã bốc lên. Chắc không thể tỉnh dậy được rồi. Tôi nhấc chân lên cùng lúc với suy nghĩ.Bụp! Kít–!Tôi dùng chân đá vào ghế sô pha khiến nó rung mạnh và xê dịch khỏi sàn nhà. Hansoo giật nảy mình với chấn động bất ngờ, ngay sau đó liền nhăn mặt mở mắt."... A, cái gì vậy..."BỤP!! Kítt—"Ư á!"Lần thứ hai, cậu ấy lại giật mình dựng thẳng người dậy."Gì, ai làm gì... Ớ?"Một bên đầu bị đè, mặt sưng lên, còn mắt thì mông lung ngờ nghệch. Thằng nhóc bộ dáng ngốc nghếch đờ ra như đá."Sao lại ở đây..."Vì vừa mới thức dậy nên phát âm còn chưa được rõ ràng. Tôi nhìn xuống cậu ấy và nhấc chân lên lần nữa. Thế nhưng, trước cú đá thứ ba, Hansoo đã đứng bật dậy và hét lên."Anh làm cái gì vậy hả?!"Hansoo gấp gáp đứng dậy, loạng choạng được một lúc thì la lớn. Thấy cậu ấy đã đứng vững hoàn toàn, tôi nói ra chuyện cần nói."Nói chuyện một chút.""Thì nói đại đi chứ mắc mớ gì đá ghế sô pha của tôi..."BỤP! RẦM—Ghế sô pha bị tôi đạp đổ ra phía sau tạo ra một tiếng ồn lớn. Nhìn thấy Hansoo đã cứng miệng, tôi nói thêm lần nữa."Nói chuyện một chút đi."Chỉ đến lúc đó thằng nhóc mới chịu nhìn lại tôi bằng ánh mắt nghiêm túc."... Anh muốn nói chuyện gì?""6 giờ Triển lãm Mỹ thuật XX."Tôi chỉ nói thời gian và địa điểm rồi xoay người đi, cậu ấy liền vội gọi tôi lại."Là chuyện gì vậy hả? Tôi không có gì để nói và cũng không muốn ra ngoài đâu."Nhìn khuôn mặt cau chặt mày của cậu, tôi chậm chạp nhìn vào bên trong văn phòng."Tuy là một trường đại học khác, nhưng tôi đã từng ở một nơi như thế này trong vài ngày. Để tìm kiếm một ai đó mà tôi đã đến ngồi lì ở trường mà cậu ta học, sau đó còn đập phá mọi thứ bên trong và gây náo loạn hết cả lên. Vậy nên các sinh viên khác đã xông vào tôi. Một trong số họ đã bị tôi đập gãy xương như một ví dụ, nhưng không một ai dám báo cảnh sát cả. Và tôi đã có được sổ địa chỉ của sinh viên khoa đó.""...""Nếu giờ cậu muốn chuyện đó lặp lại thì cũng không phải là không được."Tôi nhắc nhở cậu ấy một lần nữa khi cậu trợn tròn mắt hốt hoảng."6 giờ Triển lãm Mỹthuật XX."
Trên tầng 4 của tòa nhà có một văn phòng lớn được sử dụng bởi các quản lý và nhân viên công ty. Bàn làm việc san sát nhau, máy tính luôn được bật, điện thoại reo liên tục, máy in và máy photocopy hoạt động soàn soạt. Mặc dù nhìn không khác gì các văn phòng bình thường, nhưng hơn phân nửa chỗ ngồi đều luôn luôn được giữ trống. Phần lớn chỗ trống đó đều là vị trí của hàng chục các quản lý.
Họ ghé qua mỗi ngày một lần vào đêm khuya hoặc sáng sớm để báo cáo về lịch trình và tiến độ của các nghệ sĩ do họ phụ trách. Vì vậy mà suốt 24 giờ nơi này đều không tắt đèn. Trường hợp đi tỉnh vài ngày như quản lý của tôi thì sẽ thay thế bằng gọi điện thoại, nhưng lần này thì khác. 7 giờ 20 phút sáng. Hôm nay tôi đến văn phòng cùng một thời gian với hôm qua để báo cáo thay cho quản lý.Ở một góc của văn phòng trống hoác, người phụ trách ca đêm nhìn tôi với ánh mắt mệt mỏi và quay đầu nhìn về lại màn hình, nhưng trong ánh mắt đó vẫn còn giữ cái ý nghĩ mà tôi đã nhìn thấy hôm qua. 'Chỉ có một thực tập sinh và một nghệ sĩ không hoạt động thì lấy gì mà báo cáo? Còn là vào buổi sáng sớm thế này?' Tôi có thể biết được kể cả khi không nói ra khỏi miệng từ ánh mắt thờ ơ đó của anh ta khi tôi nói là sẽ thay mặt cho quản lý của tôi. Nhưng dù sao thì ngay cả quản lý của tôi cũng có phản ứng tương tự khi tôi nói là sẽ nộp báo cáo thay cho ông ấy.'Hở? Đến tôi còn không thường xuyên báo cáo nữa mà?'Ông ấy thậm chí còn cố ngăn tôi lại. Nhưng mà tôi phải làm. Ngồi vào vị trí của quản lý đặt một cái máy tính đời cũ nhất trong góc khuất, việc viết và gửi đi 'Không có gì nổi bật. Không lịch trình.' chỉ hoàn thành xong trong chưa đầy một phút. Tất nhiên, những gì cần làm sau đó mới là mục đích của tôi.Tôi quay mắt qua nhìn, người phụ trách đang tập trung vào màn hình, ngồi thườn thượt ra như đang nằm trên ghế. Tôi lặng lẽ đẩy ghế đứng dậy, di chuyển đến vị trí đã tìm thấy hôm qua. Lịch trình được viết kín trên lịch và giấy ghi chú bày bừa khắp mọi ngóc ngách trên bàn, trên vách. Tôi khuỵu gối xuống trước bàn làm việc không có gì ngoài bụi được đặt đối diện với bàn của quản lý. Thỉnh thoảng lại ngó chừng người phụ trách, tôi bật máy tính lên và tìm ra thông tin mà tôi đang cần.[Tháng x ngày x, Lịch trình của Song Yoohan]Tôi tìm được một cái phù hợp ở dưới cùng sau khi xem công việc hàng ngày khá chi tiết như câu lạc bộ thể hình, tiệm làm tóc, phòng họp, bữa ăn ở oo, v.v...'Quay phim drama ngoài trời từ 5 giờ chiều ở Triển lãm Mỹ thuật XX.'
Biết rằng các tiết ở trường đại học không phải kéo dài cả ngày như học sinh trung học, nên nếu tôi chỉ cứ thế tạt ngang qua thì chưa chắc đã có thể gặp cậu ấy. Tuy nhiên, nếu gọi điện trước thì tỷ lệ không gặp được lại càng cao hơn vì Hansoo sẽ có thể cố tình né tránh tôi. Thế nên tôi tìm đến văn phòng khoa đã đi lần trước và chuẩn bị để chờ đợi vài giờ đồng hồ, rồi lại nhận ra là tôi không cần phải chờ đến một phút.
10 giờ sáng. Có thể là không còn một ai ở đây vì lớp học nữa, tôi bỏ cuộc giữa chừng và mở cửa ra, nhưng chỉ có một người ở đó. Một cậu trai đang nằm cuộn lại như đứa trẻ ngủ trên ghế sô pha dài dành cho 2 người. Tôi nhận ra từ một nửa khuôn mặt bị vùi trong ghế sô pha đó là Hansoo, rồi từ từ chuyển bước. Có lẽ là đã ngủ rất say, nên thậm chí là tôi đã đến gần với những tiếng động thì cậu ấy vẫn không nhúc nhích gì. Khi tôi đứng trước mặt cậu ấy, một mùi rượu nhàn nhạt đã bốc lên. Chắc không thể tỉnh dậy được rồi. Tôi nhấc chân lên cùng lúc với suy nghĩ.Bụp! Kít–!Tôi dùng chân đá vào ghế sô pha khiến nó rung mạnh và xê dịch khỏi sàn nhà. Hansoo giật nảy mình với chấn động bất ngờ, ngay sau đó liền nhăn mặt mở mắt."... A, cái gì vậy..."BỤP!! Kítt—"Ư á!"Lần thứ hai, cậu ấy lại giật mình dựng thẳng người dậy."Gì, ai làm gì... Ớ?"Một bên đầu bị đè, mặt sưng lên, còn mắt thì mông lung ngờ nghệch. Thằng nhóc bộ dáng ngốc nghếch đờ ra như đá."Sao lại ở đây..."Vì vừa mới thức dậy nên phát âm còn chưa được rõ ràng. Tôi nhìn xuống cậu ấy và nhấc chân lên lần nữa. Thế nhưng, trước cú đá thứ ba, Hansoo đã đứng bật dậy và hét lên."Anh làm cái gì vậy hả?!"Hansoo gấp gáp đứng dậy, loạng choạng được một lúc thì la lớn. Thấy cậu ấy đã đứng vững hoàn toàn, tôi nói ra chuyện cần nói."Nói chuyện một chút.""Thì nói đại đi chứ mắc mớ gì đá ghế sô pha của tôi..."BỤP! RẦM—Ghế sô pha bị tôi đạp đổ ra phía sau tạo ra một tiếng ồn lớn. Nhìn thấy Hansoo đã cứng miệng, tôi nói thêm lần nữa."Nói chuyện một chút đi."Chỉ đến lúc đó thằng nhóc mới chịu nhìn lại tôi bằng ánh mắt nghiêm túc."... Anh muốn nói chuyện gì?""6 giờ Triển lãm Mỹ thuật XX."Tôi chỉ nói thời gian và địa điểm rồi xoay người đi, cậu ấy liền vội gọi tôi lại."Là chuyện gì vậy hả? Tôi không có gì để nói và cũng không muốn ra ngoài đâu."Nhìn khuôn mặt cau chặt mày của cậu, tôi chậm chạp nhìn vào bên trong văn phòng."Tuy là một trường đại học khác, nhưng tôi đã từng ở một nơi như thế này trong vài ngày. Để tìm kiếm một ai đó mà tôi đã đến ngồi lì ở trường mà cậu ta học, sau đó còn đập phá mọi thứ bên trong và gây náo loạn hết cả lên. Vậy nên các sinh viên khác đã xông vào tôi. Một trong số họ đã bị tôi đập gãy xương như một ví dụ, nhưng không một ai dám báo cảnh sát cả. Và tôi đã có được sổ địa chỉ của sinh viên khoa đó.""...""Nếu giờ cậu muốn chuyện đó lặp lại thì cũng không phải là không được."Tôi nhắc nhở cậu ấy một lần nữa khi cậu trợn tròn mắt hốt hoảng."6 giờ Triển lãm Mỹthuật XX."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me