Peran Ngo Nho
Choi Hyeon Joon được trở về nhà sau một ngày đáng sợ ở quê nhà. Cũng là lúc em nhận ra rằng, thế giới này thật sự tồn tại phần thể tâm linh.Dù có sợ hãi đến mấy, Choi Hyeon Joon vẫn phải ngoan ngoãn đi học, tan học thì về thẳng nhà mình. Nhưng tâm trí vẫn để trên mây, nỗi sợ chưa thể biến mất được. Lần này Park Do Hyeon không xuất hiện trong ngõ nhỏ.Choi Hyeon Joon bỏ cặp sách xuống, ăn linh tinh vài thứ, tắm rửa xong rồi lên giường nằm. Từ lần đó, em cảm thấy những lời nhắc nhở tắm sớm thật sự rất hữu ích. Sắp xếp gấu bông bốn phía, Choi Hyeon Joon trùm chăn kín hết cơ thể chìm vào giấc ngủ.Nửa đêm, Choi Hyeon Joon cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn. Vừa mới mở mắt ra đã bị một nụ hôn nóng bỏng lấp kín miệng."A..."- Choi Hyeon Joon giãy giụa, không đeo kính khiến em không thể nhìn rõ cái gì.Park Do Hyeon nhìn em liên tục giãy giụa, liền giơ tay cho Choi Hyeon Joon một cái tát. Choi Hyeon Joon bị tát có chút sửng sốt, chợt nhận ra sự dịu dàng hai ngày nay chỉ là lỗi giác của bản thân.Người đàn ông này chính là kẻ đã bắt cóc em, là người đã ép buộc em làm tình, tại sao em lại có thể quên được chứ."Ai cho em trở về, hả?" Park Do Hyeon nắm lấy cằm của em bóp chặt."Không phải tôi đã nói với em là ở bên kia rồi sao? Ai cho phép em trở về hả"Choi Hyeon Joon sợ hãi đến run rẩy, nước mắt cứ thế giàn dụa chảy dài đến bàn tay hắn. Em hoàn toàn không dám phản bác lời nào.Hắn nhìn thấy dấu tay hiện rõ trên mặt Choi Hyeon Joon thì vô cùng đau lòng, như biến thành con người khác."Xin lỗi... Hyeon Joonie.... Tôi chỉ là tức giận một chút thôi... Tôi..."Giọng của Choi Hyeon Joon run run đáng thương- "Anh buông tha cho tôi đi... A... Cầu xin anh đấy... Tôi rất sợ... Anh thả tôi ra được không...""Thả em? Nằm mơ đi. Cả đời này tôi cũng sẽ không buông tha cho em, em chỉ có thể ở trên giường bị tôi chơi chết. Nói cho em biết, Choi Hyeon Joon, đừng có chọc điên tôi, nếu không đừng trách" Cằm của Choi Hyeon Joon bị người đàn ông nắm chặt đến đỏ cả lên."Hức... Tôi sợ lắm... Cầu xin anh... Tôi sợ mà... Anh thả thôi đi... Tôi không muốn làm chuyện đó nữa..." - Choi Hyeon Joon khóc lên, nước mắt chảy dài trên má."Không muốn làm? Em đang nói ai không muốn? Là ai mỗi đêm đều banh chân chờ tôi đâm vào, là ai?"Park Do Hyeon đã hoàn toàn bị chọc giận, trực tiếp cởi quần Choi Hyeon Joon ra, đem con cặc đang bán cương cắm vào."Đau quá... Đừng mà... ưm hức... đừng... a..." Không được bôi trơn trước khi bị cắm vào, Choi Hyeon Joon không thể chịu được. Cả cơ thể đau đớn như bị xe cán qua, hai chân run rẩy, cánh tay cố gắng vùng vẫy đẩy hắn ra.Park Do Hyeon bị ngáng đường khi em liên tục giãy dụa, liền kéo cà vạt xuống, trói cổ tay Choi Hyeon Joon vào phía đầu giường.Quần áo của Choi Hyeon Joon rất nhanh đã bị hắn lột sạch. Park Do Hyeon vẫn cứ cắm vào không thương tiếc, không chút bôi trơn, nới rộng. Khiến lỗ nhỏ vốn không nên dùng để làm tình chảy đầy máu."Hu hu... Đau... Đau quá... Buông tha cho tôi đi mà... Cầu xin anh mà"Park Do Hyeon nghe thấy em cầu xin lại như đổ thêm dầu vào lửa, cắm vào mạnh hơn"Đồ dâm đãng, đĩ quá nhỉ? Bảo đau mà vẫn cương cứng được cơ à. Cuối cùng là đau hay sướng. Mẹ nó... Cắm cho em sướng... thằng này cắm chết em.""Ưm hức...ư..." Choi Hyeon Joon chỉ có thể khóc thút thít, đau không nói thành lời được."Sao thế... Rên lên đi chứ... Sao em lại không rên hả... khó chịu à" Park Do Hyeon nắm chân em co lại trước ngực, quỳ gối lên giường mà đâm rút."Hu hu... A... Đừng mà... Đừng mà..." Dường như bị cắm quá nhanh, nếu Choi Hyeon Joon không cận thì chắc chắn có thể thấy lỗ nhỏ của mình bị hắn cắm đến đỏ bừng, vách trong bị cặc lớn rút ra, sau đó lại cắm mạnh vào."Đừng cố tỏ ra ngây thơ, đụ em sướng thế mà dám kêu đừng à. Đĩ dâm" - hắn cố dùng những lời lẽ thô thiển nhục nhã khiến em không dám vùng vẫy.Choi Hyeon Joon không còn khóc được nữa. Bản thân vẫn luôn cho rằng người đàn ông này thích em, nhưng... ai lại làm như thế với người mình thích cơ chứ? Chỉ là do bản thân quá ngu ngốc, mới cho rằng hắn là người tốt.Chim nhỏ của Choi Hyeon Joon đã sớm vì đau mà mềm xuống. Cả cơ thể của em chỉ cảm thấy đau đớn, không cảm nhận được một chút khoái cảm nào."Đụ chết em..." Người đàn ông ra sức đâm rút, cuối cùng cũng rút con cặc dính máu và nước dâm ra, bắn trên mông Choi Hyeon Joon.Người đàn ông kéo khóa quần lại, xuống giường, nhìn vào mắt em. "Tự nghĩ xem mình nên phải làm gì đi."Choi Hyeon Joon đã đau đến không nói được gì cả, nước mắt cứ thế mà lặng lẽ rơi xuống.Người đàn ông tắm rửa xong, bước ra ngoài liền nhìn thấy Choi Hyeon Joon vẫn đang bị trói trên giường, mặt toàn nước mắt, giữa hai chân toàn là máu, đôi mắt đờ đẫn vô hồn, vẫn luôn lẩm bẩm "đừng mà", "đừng mà".Park Do Hyeon vội vàng cởi cà vạt đang trói chặt em ra."Bé yêu... Bé yêu à... Xin lỗi em, tôi...Ttôi tức giận quá... Bé yêu... Bé yêu của tôi..."Choi Hyeon Joon vẫn cứ chảy nước mắt nhưng không nói một lời nào cả.____________Đến tận buổi chiều ngày hôm sau, Choi Hyeon Joon mới miễn cưỡng mở nổi mắt. Tay chân ê ẩm không muốn cử động, phía sau mông cảm giác đau rát, kiểm tra một chút mới phát hiện nó đã rách tả tơi, phải bôi thuốc."Hyeon Joon, em tỉnh rồi, ăn chút cháo nhé"Park Do Hyeon vội vàng đặt tô cháo lên bàn, nhìn em thều thào thở không ra hơi thì xót không chịu được."Anh... tôi đau lắm... xin anh thả tôi đi đi mà""Cháo nguội rồi, để tôi đút cho em"Choi Hyeon Joon giãy ra khỏi hắn, khóc mếu la hét."Không, tôi không muốn ăn... hức... tôi không muốn gặp anh thêm lần nào nữa... cút đi""Ngoan ngoãn ăn cháo, đừng nói bậy"- Park Do Hyeon cố gắng lờ đi lời cầu xin của em, hắn cầu mong Choi Hyeon Joon nên biết diểm dừng, đừng để hắn nổi máu điên."Ưm... không muốn... cút đi, tôi ghét anh..."Choi Hyeon Joon né tránh thìa cháo trước mặt, vô tình đánh đổ toàn bộ ra sàn gỗ."Chát"Má trái Choi Hyeon Joon đau rát, nước mắt ầng ậc rơi, cái tát này khiến em cắn chặt môi không dám nói thêm."Không ăn phải không? Được, không ăn thì chết đói"Park Do Hyeon bước tới nắm cổ em bóp chặt, trán Choi Hyeon Joon nổi đầy gân do thiếu oxi. Sức lực ít ỏi giãy dụa không nổi so với cánh tay đầy lực của hắn. Choi Hyeon Joon đứng trước Park Do Hyeon luôn chỉ có một kết quả- lặng lẽ rơi nước mắt.Cho đến khi Choi Hyeon Joon cảm thấy bản thân sắp tắt thở, tay chân đơ cứng thì hắn mới buông tay. Em yếu ớt thoi thóp trên giường, nước mắt cũng không lăn ra nổi nữa.Chờ em vừa lấy lại chút ít sức sống, Park Do Hyeon kéo em dậy, khiến Choi Hyeon Joon chúi đầu xuống sát con cặc của hắn. "Cháo không ăn, thì ăn cặc nhé""Hức... k-không... tôi.. tôi sẽ ăn cháo mà... xin anh...""Thế từ đầu có phải tốt không"Park Do Hyeon hôn nhẹ lên trán em, đi xuống dọn dẹp đống vỡ nát dưới sàn. Thông thả xuống lầu múc lên một tô cháo mới. Lần này Choi Hyeon Joon ngoan ngoãn nuốt hết chỗ cháo, mặc dù cổ họng đang rất đau rát.____________"Bé yêu, nhìn chiếc đồng hồ cổ này có đẹp không?""Đẹp..."Choi Hyeon Joon nhìn hắn, lại nhìn chiếc đồng hồ. Em không dám lắc đầu dù chỉ một lần."Vậy nhìn kĩ nhé, sẽ có quà cho em""Dạ..."Ánh mắt Choi Hyeon Joon dán chặt vào tâm điểm của chiếc đồng hồ quả lắc, em cảm thấy xung quanh mờ đi. Chỉ nhìn rõ đồng hồ trên tay hắn."Choi Hyeon Joon là của Park Do Hyeon, em yêu tôi hơn cả mạng sống. Có biết không"Giọng nói của hắn vang vọng trong đầu Choi Hyeon Joon rất lâu. Mãi sau, em không còn nhớ được điều gì ngoài những câu từ đó, máy móc gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me