LoveTruyen.Me

Perthsaint Hanh Phuc Cua Anh

Tại bệnh viện :

Tuấn Dũng được đẩy trên băng ca tiến thẳng vào phòng cấp cứu .
- Xin mọi người hãy chờ ở ngoài .
Nữ y tá trẻ nhắn với người thân bệnh nhân một câu rồi trở vào phòng cấp cứu đóng cửa lại .
- Tuấn Dũng ...hức hức.... Tuấn Dũng ....
Minh Minh lo lắng sờ vào cánh cửa không mong muốn đó , nước mắt đầm đìa gọi tên anh . Bây giờ cậu rất hoang mang , rất sợ điều tệ hại nhất sẽ đến với anh . Nếu anh xảy ra chuyện gì thì cậu phải làm sao đây ?
Trên suốt đường đi đến bệnh viện , Tuấn Dũng dù đang mê man nhưng vẫn khó nhọc gọi tên cậu không biết bao nhiêu lần , thanh âm rất nhỏ làm cho cậu cảm thấy nghẹn ngào . Điều đó nói lên rằng cậu đang chiếm giữ vị trí rất quan trọng trong lòng anh .
- Minh Minh em bình tĩnh đi , Tuấn Dũng rất kiên cường , cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu , em ngồi xuống đây .
Lâm Huy không muốn thấy cậu bi oan nữa liền động viên cậu , kéo cậu ngồi xuống ghế chờ , cho cậu bình tâm lại .
Ân Kì cũng xót xa không thôi , anh cũng ngồi xuống gần một bên cậu , nhẹ nhàng trấn an .
- Phải rồi đó Minh Minh em đừng khóc nữa . Em yên tâm đi , vị bác sĩ đang cấp cứu cho Tuấn Dũng là bạn thân của ba anh . Bác ấy là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện này . Nhất định bác ấy sẽ cứu được Tuấn Dũng mà , em đừng lo nha Minh Minh .
Minh Minh như tìm được một tia hi vọng , cậu vội vàng lau nước mắt , nhìn Ân Kì hỏi lại anh một lần nữa .
- Ân Kì anh nói thật không , Tuấn Dũng anh ấy sẽ không sao ?
Ân Kì mỉm cười gật đầu cho cậu yên tâm , chứ lòng anh cũng không biết mọi chuyện sẽ tốt đẹp hay không nữa . Lúc nhìn Tuấn Dũng trên băng ca , người dính đầy máu , lòng Ân Kì cũng vô cùng lo lắng không kém gì Minh Minh .
Lâm Huy :
- Minh Minh nói cho tụi anh nghe , chuyện gì đã xảy ra với em và Tuấn Dũng ?
Minh Minh kể lại toàn bộ sự việc lúc xảy ra chuyện cho cả hai nghe .
Lâm Huy lẫn Ân Kì đều rất bức xúc , cơn giận của Lâm Huy đang dâng cao , anh đập tay xuống ghế cho hả cơn giận .
- Khốn kiếp , một lũ hèn hạ , mong sao cho cảnh sát tóm được chúng về trừng trị , phải bỏ tù mọt gông chúng thì mới đáng tội .
Ân Kì :
- Nhất định là vậy !
Sau đó không gian nơi đây lại trở nên im lặng hẳn đi . Ánh mắt của họ luôn dán vào cánh cửa oan nghiệt đó .
Chợt cửa phòng cấp cứu mở ra , cả ba cùng nhau chạy lại hỏi vị bác sĩ đã lớn tuổi kia về tình hình của anh .
- Bác Trần , Tuấn Dũng cậu ấy sao rồi , ca phẫu thuật thành công phải không bác ?
Bác Sĩ Trần có vẻ gấp gáp trả lời :
- Ân Kì bạn của cháu không ổn rồi . Tổn thương bên ngoài không quá nghiêm trọng nhưng vết thương nơi bụng quá sâu . Bác đang xử lý vết thương cho cậu ấy nhưng hiện tại thể trạng cậu ấy quá yếu , lại mất quá nhiều máu . Cậu ấy cần truyền máu gấp , nếu chậm trễ bác e là vô phương cứu chữa .
" Vô phương cứu chữa "
Chỉ đơn giản bốn chữ đó thôi mà cậu nghe như có một tảng đá lớn đang đè nặng lên cơ thể cậu , rất khó thở .
- Tuấn Dũng ...
Minh Minh cả người mềm nhũn tưởng chừng như sắp ngã thì Lâm Huy và Ân Kì cùng nhau đỡ lấy cậu , lo lắng nói .
- Minh Minh ! Em đừng xúc động , Tuấn Dũng vẫn còn hy vọng mà em .
Cậu gạt tay cả hai ra , bước đến nắm lấy tay của vị bác sĩ kia , cầu xin ông .
- Bác sĩ , con xin bác sĩ , con xin bác sĩ hãy cứu Tuấn Dũng . Anh ấy không thể nào chết được ... bác sĩ , con xin bác sĩ mà .... hức ...
Vị bác sĩ nhìn cậu mà cảm thấy mũi lòng , nhẹ nhàng trấn an .
- Cậu cứ yên tâm , tôi sẽ cố gắng hết sức để giành lại sự sống cho cậu ấy nhưng việc làm trước tiên bây giờ là cần tìm người cùng nhóm máu với cậu ấy , vì ngân hàng máu của bệnh viện đã không còn nhóm máu hiếm đó .
Rồi ông nhìn qua Lâm Huy và Ân Kì :
- Tuấn Dũng thuộc nhóm máu Rh-  , hai con có ai cùng nhóm máu với cậu ấy không ?
Cả hai cùng nhau lắc đầu , Minh Minh vội vàng nói với bác sĩ Trần :
- Bác sĩ con cùng nhóm máu với Tuấn Dũng , con sẽ truyền máu cho anh ấy .
Bác sĩ Trần vui mừng :
- May quá , nào cậu theo tôi , chúng ta cần truyền máu cho cậu ta gấp .
- Dạ !
Lâm Huy và Ân Kì cùng nhau ngồi chờ ở ngoài .

Vài tiếng sau :

Minh Minh mở mắt ra , lấy tay xoa xoa hai bên thái dương rồi bật người ngồi dậy .
Lâm Huy và Ân Kì vừa chợp mắt được một tí đã bị Minh Minh làm cho thức giấc .
- Minh Minh em tỉnh rồi à , lúc nảy em làm tụi anh lo muốn chết . Tại sao sức khỏe không tốt mà lại đi truyền máu cho Tuấn Dũng vậy ? Em mà có chuyện gì , khi Tuấn Dũng tỉnh lại , tụi anh làm sao mà nhìn mặt Tuấn Dũng đây ?
Nghe Lâm Huy nói vậy cậu mới nhớ lại . Sau khi truyền máu cho Tuấn Dũng xong , vừa ra khỏi phòng cậu cảm thấy trước mắt toàn một màu đen , choáng váng sau đó không biết gì nữa .
Cậu thừa biết sức khỏe mình không tốt nhưng cứu anh là việc quan trọng . Dù có truyền hết máu trong người cậu cho anh đi nữa thì cậu cũng không tiếc , ngược lại cậu còn thấy hạnh phúc khi được làm gì đó cho anh .
- Em xin lỗi , em chỉ  muốn làm một chút gì đó cho Tuấn Dũng thôi nhưng mà em thấy vẫn ổn nên hai anh đừng lo nha .
Ân Kì :
- Em không sao là tụi anh yên tâm rồi nhưng giờ em nằm xuống ngủ thêm một tí nữa đi , trời vẫn còn chưa sáng mà .
Minh Minh làm sao an tâm khi chưa biết tình hình của Tuấn Dũng như thế nào ?
- Lâm Huy , Ân Kì Tuấn Dũng anh ấy sao rồi ?
Ân Kì :
- Tuấn Dũng cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm , nhờ có em mà ca phẫu thuật mới được thành công . Cậu ấy vẫn còn trong phòng hồi sức . Minh Minh cảm ơn em , nhờ em mà tụi anh không phải mất đi một người bạn tốt như Tuấn Dũng .
Minh Minh :
- Hai anh đừng cảm ơn em , Tuấn Dũng vì cứu em mới xảy ra chuyện , đó là chuyện em nên làm mà .
Minh Minh biết được anh không sao cảm thấy đã nhẹ lòng đi rất nhiều nhưng vẫn chưa yên tâm cho lắm , liền vén chăn định bước xuống giường thì bị cả hai ngăn lại .
- Minh Minh em định đi đâu ?
- Em muốn qua đó xem Tuấn Dũng thế nào rồi ?
Lâm Huy :
- Bây giờ Tuấn Dũng vẫn chưa tỉnh , anh nghĩ là em nên nghĩ ngơi thêm là hơn . Đợi đến sáng mai em khỏe rồi chăm sóc cho Tuấn Dũng cũng được mà .
Ân Kì :
- Phải rồi em nên chăm sóc cho mình một chút , vậy mới có sức khỏe mà lo cho Tuấn Dũng . Bây giờ em lập tức nằm xuống ngủ thêm một giấc nữa đi , đến sáng mai em có muốn chăm sóc cho Tuấn Dũng cả ngày thì tụi anh cũng không cản đâu .
- Vậy em nghe lời hai anh .
Cậu đành miễn cưỡng nằm xuống theo lời cả hai . Dù gì cậu cũng phải có sức khỏe thật tốt để còn chăm sóc cho anh nữa . Vì còn mệt nên cậu nhanh chóng đã chìm vào giấc ngủ .
...

Hôm nay là ngày thứ hai từ khi Tuấn Dũng được chuyển ra phòng bệnh . Tuấn Dũng vẫn nằm đó chưa có dấu hiệu gì là tỉnh lại . Không cần nói thì cũng biết lòng Minh Minh đang lo lắng vô cùng .
Hai người bạn thân của anh cũng gạt công việc qua một bên cùng Minh Minh chăm lo cho Tuấn Dũng .
Cả hai thấy cậu chỉ lo cho Tuấn Dũng mà lơ là bản thân nên Ân Kì đưa ra đề nghị .
- Minh Minh hay là em về nhà tìm gì đó ăn rồi nghỉ ngơi một chút đi . Từ qua tới giờ em chỉ ăn đúng một chén cháo thì sức đâu mà em chăm sóc cho Tuấn Dũng đây .
Minh Minh nhanh chóng trả lời :
- Nhưng mà Tuấn Dũng anh ấy vẫn còn chưa tỉnh , làm sao mà em có thể yên tâm nghỉ ngơi được , em muốn ở đây chờ cho anh ấy tỉnh lại .
Nói xong mắt cậu lại hướng về gương mặt bắt đầu hồng lại của anh .
" Tuấn Dũng đến khi nào thì anh mới chịu tỉnh lại , anh có biết là em lo cho anh lắm không ? Có phải anh muốn trừng phạt em vì em đã không đáp lại tình cảm của anh . Tuấn Dũng chỉ cần anh tỉnh lại , em hứa sẽ đem cả trái tim mình để yêu thương anh . Em sẽ không bao giờ làm cho anh buồn nữa , em biết mình đã sai rồi .... "
- Minh Minh à Minh Minh ....
Tiếng gọi của Lâm Huy mang cậu ra khỏi dòng suy nghĩ .
- Dạ anh gọi em .
- Anh thấy Ân Kì nói đúng rồi đó , em về nhà nghỉ ngơi lấy lại tinh thần . Bác gái ở nhà chắc đang trông em lắm . Tuấn Dũng đã có anh lo , biết đâu được lúc em trở vào thì cậu ấy tỉnh lại thì sao , nghe lời anh nha Minh Minh ?
Cậu nghĩ như vậy cũng được , dù gì cậu cũng phải về nhà một chút không khéo mẹ cậu lại lo .
- Dạ , vậy nếu Tuấn Dũng tỉnh lại , hai anh nhớ gọi cho em hay .
Lâm Huy gật đầu đồng ý rồi bảo Ân Kì đưa cậu về .
- Minh .... Minh ...Minh Minh à ....
Mọi người đều vui mừng khi nghe giọng nói yếu ớt của người mà họ đang mong chờ vang lên . Lại càng vui hơn khi nhìn thấy mi mắt ai kia đang dần hé mở .
Đúng như những gì mà họ mong chờ , Tuấn Dũng đã thật sự tỉnh lại . Minh Minh mừng đến rơi nước mắt . Cậu chạy lại ngồi cạnh bên anh , nắm lấy bàn tay anh , trong giọng nói có chút nghèn nghẹn. .
- Tuấn Dũng anh tỉnh rồi à ?
Tuấn Dũng thấy vui khi nhìn thấy Minh Minh đang ở trước mặt mình . Anh cứ ngỡ rằng sẽ không còn gặp lại cậu nữa . Anh xót xa khi nhìn thấy nước mắt cậu rơi , anh nhẹ nhàng gật đầu với cậu .
- Anh thấy trong người thế nào rồi , có không ổn chỗ nào không ?
  Tuấn Dũng cố vươn tay lên , cậu không biết anh định làm gì nhưng vẫn giúp anh . Cậu lấy hai tay mình phối hợp với anh , thì ra anh vươn tay lên là để lau nước mắt cho cậu .
- Minh Minh .... tôi không sao ....  em đừng khóc nữa ....
Anh nói rất chậm và rất nhỏ nhưng cậu nghe rất rõ . Minh Minh lại một lần nữa nghe tim mình rung động . Anh dù không khỏe nhưng vẫn luôn quan tâm cậu , cậu cảm thấy mình thật hạnh phúc trong lúc này .
Cảm ơn thượng đế đã mang anh trở về bên cậu . Sau biến cố lần này cậu hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ phụ lòng anh nữa . Cậu sẽ sống thật với tình cảm của chính mình , bởi vì cậu đã yêu anh , yêu Tuấn Dũng rất nhiều .

💙💙💙💙💙

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me