LoveTruyen.Me

Perthsaint Hanh Phuc Cua Anh

Kể từ khi con trai gặp nạn cho tới nay , bà Lan Chi cũng không còn tâm trạng đâu mà buôn bán .
Hàng ngày bà thường lau dọn phòng cậu vì bà không muốn tin rằng con mình đã chết , bà tin rằng sẽ có ngày Minh Minh trở về với bà .
Bà cầm trên tay một con gấu bông nhỏ để trên đầu giường mà lòng đầy cảm xúc . Con gấu bông này là vật mà cậu yêu thích nhất . Đây chính là món quà mà bà đã tặng trong dịp sinh nhật lần thứ mười của cậu . Bà còn nhớ lúc đó cậu đã vui đến mức nào . Cậu ôm lấy gấu bông rồi ôm chằm lấy bà ríu ra ríu rít cảm ơn bà rất nhiều . Bà chợt mỉm cười khi nhớ lại khoảnh khắc vui vẻ đó nhưng đâu đó nổi buồn hiện tại vẫn đang quẫn quanh trong tâm trí của người mẹ hiền . Những giọt nước mắt vì nhớ thương con lại tiếp tục lăn dài trên gương mặt hiền từ của bà . Bà ôm lấy nó như ôm con trai của mình , vì nhìn nó thì bà lại thấy được hình ảnh của Minh Minh .
- Minh Minh sao con nỡ bỏ mẹ lại một mình vậy con ... Không ! Mẹ không tin rằng con đã chết ... rất có thể có nhầm lẫn gì ở đây .
Bà Lan Chi đinh ninh rằng con trai bà vẫn còn sống , ngày nào chưa tìm ra xác cậu thì bà nghĩ rằng mình vẫn còn hy vọng , hy vọng có một ngày Minh Minh sẽ trở về .
" Đính đoong ..."
Nghe tiếng chuông cửa , bà vội vàng lau nước mắt , đặt gấu bông trở về vị trí của nó rồi ra ngoài xem ai đến .
- Con chào mẹ .
- Tuấn Dũng mới đến hả con ? Nào vào đây với mẹ .
Tuấn Dũng " dạ " rồi cùng bà vào nhà . Cũng đã một tháng anh không đến nhà cậu , phần vì đau buồn , phần vì nơi đây anh có rất nhiều kỹ niệm với cậu nên anh sợ mình không kìm được cảm xúc khi có mặt ở nơi này .
Bà Lan Chi đang định rót trà thì Tuấn Dũng đã lên tiếng :
- Dạ ! Mẹ để con làm được rồi .
Tuấn Dũng nhìn bà Lan Chi đã gầy đi rất nhiều , gương mặt trông có vẻ mệt mỏi . Anh tự trách bản thân mình sao quá vô tâm , anh nắm lấy đôi bàn tay bà , ân cần nói với bà .
- Mẹ à con xin lỗi mẹ , lâu nay con không đến thăm mẹ , mẹ có buồn con không mẹ ? Nhìn mẹ xanh xao thế này con cảm thấy mình thật có lỗi .
Bà Lan Chi cười hiền hòa với anh :
- Sao con lại nghĩ như vậy ? Mẹ không có buồn con đâu , mẹ biết con cũng rất đau khổ vì chuyện của Minh Minh mà .Tuấn Dũng mẹ trông con ốm đi nhiều rồi , dù buồn nhưng vẫn giữ sức khỏe nha con . Minh Minh không muốn thấy con như vậy đâu .
Tuấn Dũng :
- Dạ con biết rồi mẹ . Mẹ à hay là mẹ về Vương gia sống chung với mẹ và con nha , chứ mẹ ở đây có một mình , con thật sự không yên tâm .
Bà Lan Chi không muốn rời xa nơi này nên từ chối thiện ý của anh .
- Cảm ơn con nhưng mẹ không đi được , mẹ biết con sợ mẹ ở lại đây nhìn cảnh cũ rồi lại nhớ Minh Minh phải không ? Con đừng lo mẹ đã nghĩ thoáng hơn rồi , mẹ muốn ở đây chờ Minh Minh trở về .
Tuấn Dũng hơi ngạc nhiên nhìn bà .
- Mẹ nghĩ rằng Minh Minh vẫn còn sống và em ấy sẽ trở về sao mẹ ?
Bà Lan Chi gật đầu :
- Phải , với linh cảm của một người mẹ , mẹ tin rằng như thế . Nếu Minh Minh còn sống thì chắc chắn một ngày nào đó Minh Minh sẽ trở về . Mẹ con mình cùng đợi đến ngày đó được không con ?
Tuấn Dũng nghĩ rằng một tháng qua anh chỉ biết loanh quanh với nổi đau mất cậu mà không suy nghĩ tận tường về sự bất thường trong việc tìm kiếm Minh Minh .
Như tìm ra một tia hy vọng , Tuấn Dũng ngoan ngoãn gật đầu .
- Dạ !
Bà Lan Chi :
- Con có bận gì không , nếu không thì ở lại dùng cơm với mẹ rồi hãy về ?
Tuấn Dũng :
- Dạ được ạ .
Bà Lan Chi vui vẻ nói với anh :
- Vậy con ngồi đợi một lát , mẹ vào chuẩn bị cơm trưa .
Tuấn Dũng :
- Dạ để con phụ mẹ .
Bà Lan Chi :
- Con cứ ngồi đây , mẹ làm nhanh lắm , cứ tự nhiên nha con .
Tuấn Dũng :
- Dạ ! ... Mẹ à con vào phòng Minh Minh một lát được không mẹ ?
Được bà đồng ý , anh với tâm trạng đã khá hơn đi vào phòng cậu .
Anh nhìn xung quanh mọi vật vẫn như cũ , rất gọn gàng rồi anh lại nhìn lên tấm ảnh lớn được dán trên tường . Hình ảnh Minh Minh nở nụ cười tươi dưới một khung cảnh hoa cỏ mùa xuân tuyệt đẹp .
Anh lại nhớ Minh Minh nữa rồi , anh sờ lên từng món đồ trong phòng cậu , tất cả đều mang theo hơi ấm của Minh Minh .
Tuấn Dũng cầm một khung hình nhỏ để trên bàn . Đây chính là tấm ảnh chụp chung của cả hai . Cảnh anh ôm cậu từ phía sau , rồi anh và cậu cùng tựa đầu vào nhau mỉm cười . Vừa nhìn vừa nghĩ lại khoảnh khắc đó khiến cho anh cảm thấy ấm áp vô cùng . Anh để lại khung hình lên bàn rồi bước đến cửa sổ nhìn ra bầu trời .
Anh nhìn ra phía sau vườn , nhìn những luống rau xanh tươi mơn mởn rồi đến những cây hoa hồng đang khoe sắc thắm , làm anh liên tưởng đến gương mặt cậu đang cười dịu dàng trong nắng . Tuấn Dũng nhớ lại lần đầu tiên khi anh đến nhà cậu . Cũng tại khu vườn này , lúc ấy trong lúc hoảng sợ Minh Minh đã nhào đến ôm chặt lấy anh . Rồi cậu ngại ngùng với hành động của mình , gương mặt với đôi má hồng hồng trông thật đáng yêu . Một nụ cười nở nhẹ trên môi anh , đã lâu rồi anh chưa từng nở nụ cười như vậy .
" Minh Minh dù cho hi vọng có mong manh nhưng anh cũng sẽ kiên cường để chờ đợi em . Em yêu anh nhiều như vậy , chắc em cũng không nỡ nào bỏ lại anh một mình đơn độc trên thế gian này phải không Minh Minh ? Anh nhớ em nhiều lắm Minh Minh ! ".
.......

Nửa năm sau :

Kể từ khi lấy lại tinh thần , Tuấn Dũng đã trở lại con người trước kia . Nổi nhớ thương cậu trong anh vẫn còn đó nhưng anh đã nghĩ thoáng hơn . Anh nuôi hi vọng mong rằng cậu vẫn còn sống và sẽ trở về bên anh nên tận lực làm việc thật tốt . Chỉ qua mấy tháng mà công ty anh đã có rất nhiều hợp đồng lớn và cho ra mắt sản phẩm nước giải khát mới với hương vị dâu mát thơm đậm đà . Đó cũng là loại trái cây mà Minh Minh rất thích , không ngờ lại được người tiêu dùng ưa chuộng đến như vậy .

Sau khi kết thúc một cuộc họp quan trọng xong thì cũng đến giờ nghỉ trưa ,Tuấn Dũng còn một số việc cần phải giải quyết nên định làm tiếp thì lại bị thư ký riêng của mình nhắc nhở .
- Chủ tịch tôi biết ngài rất bận nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn , ngài không nên bỏ bữa như vậy , sẽ không tốt cho ngài đâu .
Tuấn Dũng nghe những lời của thư ký nói thì lại nhớ đến lúc trước cũng có người nói với anh như vậy .
- Cảm ơn cô , tôi sẽ đi ăn ngay ....
- Dạ chủ tịch .
Tuấn Dũng :
- Còn có chuyện gì sao ?
Thư kí :
- Dạ chuyện là hai hôm nữa bên đối tác có mời chủ tịch đến nhà hàng của họ dự tiệc khai trương , không biết ý của chủ tịch thế nào ?
Tuấn Dũng :
- Là chuyện đó à , nếu cô không nhắc thì tôi đã quên rồi cảm ơn cô , tôi sẽ đến đó chúc mừng họ .
Thư kí :
- Dạ tôi biết rồi thưa chủ tịch .
....

Vương phu nhân vẻ mặt vui mừng khi hôm nay được con trai đưa đi mua sắm .
- Hôm nay con tâm trạng vui hay sao mà lại đưa mẹ đi ra ngoài vậy ?
Anh vừa lái xe vừa vui vẻ trả lời mẹ mình .
- Dạ tại lâu rồi con không cùng mẹ đi đâu , với lại hôm nay là ngày nghỉ con cũng muốn ra ngoài cho khoay khỏa .
Vương phu nhân hài lòng gật đầu :
- Ừ con nghĩ thoáng vậy mẹ cũng mừng ... à lát nữa mẹ muốn tới nhà mẹ vợ con , con có muốn đi cùng mẹ không ?
Vương phu nhân tuy rằng Minh Minh không còn nữa nhưng kể từ ngày bà qua nhà hỏi cưới cậu cho anh thì bà đã xem Minh Minh là con dâu Vương gia , nên cách xưng hô mẹ cậu là mẹ vợ anh là chuyện mà bà nghĩ rất bình thường .
Tuấn Dũng gật đầu :
- Dạ con cũng muốn qua thăm mẹ vợ , để con mua một ít đồ làm quà rồi cùng mẹ qua bên đó luôn .
Vương phu nhân :
- Ừ !
....

Hiện tại cả hai đã đứng trước cổng trung tâm mua sắm thương mại . Hôm nay ngày nghỉ nên khách mua sắm đông hơn mọi ngày .
- Mẹ à , mẹ cứ tự nhiên mua sắm , lát nữa mẹ con mình gặp lại tại quầy tính tiền nha mẹ ?
Vương phu nhân :
- Ừ cũng được , vậy mẹ đi nha .
Anh dạ với bà rồi cũng bắt đầu dạo một vòng xem thử có gì thích hợp để mua không . Sau một hồi anh cũng tay xách vài ba túi đồ đi đến quầy tính tiền .
" Á "
- Minh Minh ! Có phải là em không ? Em về với anh phải không Minh Minh ?
Tuấn Dũng vẻ mặt thất thần khi nhìn thấy gương mặt của người đang ôm trong lòng mà mình vừa vô tình đụng phải . Gương mặt này dù có qua ngàn năm thì anh cũng có thể nhận ra , đúng là Minh Minh của anh rồi . Vậy là cậu còn sống , cậu không chết như mọi người đã nghĩ .
- Xin lỗi ! Tiên sinh có thể buông tôi ra không , ở đây đông người mong tiên sinh tự trọng ?
Chàng trai muốn vùng vẩy để thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt của anh nhưng vẫn muốn dùng lời lịch sự nhắc nhở anh .
" Tiên sinh " Hai chữ này tại sao lại phát ra từ miệng của Minh Minh ? Tuấn Dũng không hiểu gì buông cậu ra nhìn cậu hỏi .
- Minh Minh tại sao lại gọi anh như vậy ? Bao lâu nay em ở đâu , em có biết là anh lo cho em nhiều như thế nào không ?
Người con trai trước mặt đứng cách xa anh ra , tỏ thái độ như không biết anh .
- Xin lỗi có lẽ Tiên sinh nhận nhầm người rồi , tôi không quen biết ngài đâu .
Nhìn thái độ của cậu lạnh nhạt cùng lời phủ nhận kia làm cho anh có cảm giác có một tiếng " Ầm " vang bên tai .
Anh sao có thể nhầm được , liền đến bên nắm lấy tay cậu khẳng định lại lần nữa .
- Không , anh không nhầm , em chính là Hoàng Minh Minh , anh là Vương Tuấn Dũng em không nhận ra anh sao ?
Chàng trai không hài lòng trước cái nắm tay của một người hoàn toàn xa lạ . Cậu gỡ tay anh ra , nói ra những lời làm cho anh không thể nào tin được .
- Vương tiên sinh thật sự tôi mới nghe tên ngài lần đầu tiên . Tôi cũng tên Hoàng Minh Minh nhưng không phải người mà ngài cần tìm . Xin lỗi tôi có việc gấp phải đi , chào ngài .
Tuấn Dũng trong đầu chưa kịp tiêu hóa hết lời cậu nói , cái gì mà nghe tên anh lần đầu tiên , còn cái gì mà không phải người anh cần tìm ? Tại sao Minh Minh lại làm mặt lạ với anh , tại sao lại không nhận mình là Minh Minh chứ ? Những suy nghĩ rối tung trong đầu làm anh quên mất người trước mặt , đến khi nhìn lại thì đã không thấy cậu đâu .
Thấy cậu thấp thoáng đi nhanh ra cổng , anh vội đi theo gọi cậu lại .
- Minh Minh em đi đâu , em còn chưa nói rõ cho anh biết chuyện gì đang xảy ra mà .
Chàng trai dường như không nghe thấy vẫn tiếp tục những bước đi của mình .
- Xin lỗi ... làm ơn cho qua .
Tuấn Dũng bị kẹt vì nơi này quá đông , được một lúc anh mới đến được gần cậu nhưng mà cũng không kịp giữ cậu lại .
- Minh Minh em đừng đi mà .... Minh Minh ...
Chàng trai đã lên một chiếc xe hơi sang trọng . Anh còn thấy có một người thanh niên cúi đầu cung kính chào rồi mở cửa xe cho cậu sau đó mới rời đi .
Tuấn Dũng chẳng thể đuổi theo vì mẹ mình vẫn còn bên trong mà việc lấy xe cũng tốn nhiều thời gian nên anh đành miễn cưỡng nhìn theo chiếc xe mà cậu đang ngồi . Biển số xe đã ghi rõ trong đầu anh , chuyện này anh nhất định phải làm rõ .
Tuy những lời nói xa lạ của cậu lúc nảy làm anh thấy đau lòng nhưng đối với việc cậu vẫn còn sống thì anh thấy như mùa xuân đã trở lại với anh , với cuộc đời của Vương Tuấn Dũng , mà mùa xuân ấy của anh mãi mãi chính là Hoàng Minh Minh .

💙💙💙💙💙

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me