Phan 1 Treo Cua So Gay An Ong Xa Ra Tay Nhe Nhang
Chương 12: Có một nữ nhân này cũng không tệ rồi, đừng chọn ba lấy tứ
Thẩm Mặc Thần đẩy cửa phòng.
Bên trong đã không có một ai, chỉ có một lời ghi chú đặt ở trên tủ đầu giường.
Thẩm Mặc Thần tiến lên, cầm lên.
Chữ trên lời ghi chú thanh tú, đầu bút lại như mây bay nước chảy, uyển chuyển lưu loát.
Trên đó viết: Mượn quần và dây lưng của anh dùng một lát, mười hai giờ ngày mai, ra bãi tập của trường trả lại anh.
Thẩm Mặc Thần giật giật khóe miệng, đôi mắt thâm thúy, đi đến cửa sổ, nhìn xuống dưới đất.
Lầu hai cách mặt đất có ba mét, nhưng cách mặt đất hai mét có khung điều hòa.
Cô bé này, rất lớn mật.
"Thẩm Tổng, ở phòng vệ sinh nhặt được một thẻ công tác, anh nhìn xem, có hữu dụng hay không?" Một tay Thẩm Mặc Thần cầm đồ lau nhà, một tay mang theo chứng minh tới.
Thẩm Mặc Thần ngoái nhìn, nhét lời ghi chú vào trong sách, đi về phía Thẩm Mặc Thần, cầm lấy thẻ công tác trên tay anh ta.
Thủy Miểu Miểu
Người dẫn chương trình của đài GBB
"GBB?" Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, giống như có chút quen thuộc.
"A." Thẩm Mặc Thần giống như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, nói ra: "Tôi nhớ ra rồi, cái công ty này trước đó muốn tập đoàn Hoàn Thần chúng ta thu mua, ông chủ của bọn họ liên hệ với anh nhiều lần, nhưng anh đều cự tuyệt."
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên ánh sáng, tụ hợp vào đáy mắt không thấy đáy của anh, phân phó nói: "Để bộ phận thông tin hẹn với đài GBB này lần nữa, ngày mai trước khi đi làm, tôi muốn thấy báo cáo cụ thể."
"Vâng, tôi lập tức đi làm." Thường Khải Văn cung kính nói.
...
Thủy Miểu Miểu về đến nhà, đẩy cửa ra, Viêm Viêm đang ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, chân đặt ở trên bàn trà, nhàn hạ đung đưa.
Nhóc đã bảy tuổi, lên cấp 1.
Bình thường thời gian này, nhóc ở trường học.
Có thể tuần này cho đến thứ bảy, trường học tổ chức chơi xuân, nhóc không có đi, liền ở nhà.
"Cơm trưa ở trên bàn cơm, chính mình tự đi ăn đi." Viêm Viêm không hề quay đầu lại, xem tivi nói.
Thủy Miểu Miểu nhìn Viêm Viêm một chút, nghe ngữ khí người lớn của nhóc, trong lòng ấm áp, mỉm cười, đổi lại dép lê.
"Cám ơn, trong nhà có con trai nên không giống nhau." Thủy Miểu Miểu từ từ đi tới bên bàn ăn.
Viêm Viêm liếc về phía Thủy Miểu Miểu, nhìn thấy quần áo Thủy Miểu Miểu mặc, rất nghiêm túc nhíu mày, hỏi: "Bộ đồ này mẹ đào đâu ra đấy? Con nhớ rõ lúc mẹ ra cửa không mặc bộ này."
"Mượn." Thủy Miểu Miểu hời hợt nói, ởm lồng bàn ra, bên trong là một bát canh cá, một bát cà chua trứng, còn có một bát cơm.
Cô xoa xoa bụng, đói bụng, kéo ghế, ngồi xuống, ăn cơm.
"Thật khó nhìn." Viêm Viêm ghét bỏ đánh giá nói, " Bà mẹ, mẹ nói con đời trước sao lại mắt mù như vậy, tìm được người phụ nữ lôi thôi lếch thếch như mẹ?"
Thủy Miểu Miểu nhét vào miệng một miếng cơm, uể oải trả lời: "Con hãy thỏa mãn đi, ở đời trước có bao nhiêu đàn ông cô độc, con có một người phụ nữ cũng không tệ rồi."
Viêm Viêm suy nghĩ, giống như đúng thế.
Cậu nhảy từ trên ghế salon xuống, leo lên ghế đối diện Thủy Miểu Miểu, con ngươi đen nháy, nhìn chằm chằm Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhìn bộ dạng có lời muốn hỏi của nhóc, ngũ quan tuyệt mỹ đơn giống như đúc người đàn ông hôm nay nhìn thấy, đặc biệt là đôi mắt, đều là loại hai mí rất sâu sắc, con ngươi như Hắc Diệu Thạch đen nhánh to tròn, mũi cũng rất cao, mấu chốt là, hình dáng lông mày đều giống nhau.
Thủy Miểu Miểu như có điều suy nghĩ nheo mắt lại, dùng đũa chỉ Viêm Viêm, lười biếng nói: "Muốn nói gì?"
Viêm Viêm cau mày nói: "Bà mẹ, mẹ sinh hoạt thảm như vậy, đến tiền mua quần áo cũng không nổi, vì sao không đi hỏi cha ruột con phí nuôi dưỡng, cũng tốt hơn một mình nuôi con."
----oOo----
Thẩm Mặc Thần đẩy cửa phòng.
Bên trong đã không có một ai, chỉ có một lời ghi chú đặt ở trên tủ đầu giường.
Thẩm Mặc Thần tiến lên, cầm lên.
Chữ trên lời ghi chú thanh tú, đầu bút lại như mây bay nước chảy, uyển chuyển lưu loát.
Trên đó viết: Mượn quần và dây lưng của anh dùng một lát, mười hai giờ ngày mai, ra bãi tập của trường trả lại anh.
Thẩm Mặc Thần giật giật khóe miệng, đôi mắt thâm thúy, đi đến cửa sổ, nhìn xuống dưới đất.
Lầu hai cách mặt đất có ba mét, nhưng cách mặt đất hai mét có khung điều hòa.
Cô bé này, rất lớn mật.
"Thẩm Tổng, ở phòng vệ sinh nhặt được một thẻ công tác, anh nhìn xem, có hữu dụng hay không?" Một tay Thẩm Mặc Thần cầm đồ lau nhà, một tay mang theo chứng minh tới.
Thẩm Mặc Thần ngoái nhìn, nhét lời ghi chú vào trong sách, đi về phía Thẩm Mặc Thần, cầm lấy thẻ công tác trên tay anh ta.
Thủy Miểu Miểu
Người dẫn chương trình của đài GBB
"GBB?" Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, giống như có chút quen thuộc.
"A." Thẩm Mặc Thần giống như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, nói ra: "Tôi nhớ ra rồi, cái công ty này trước đó muốn tập đoàn Hoàn Thần chúng ta thu mua, ông chủ của bọn họ liên hệ với anh nhiều lần, nhưng anh đều cự tuyệt."
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên ánh sáng, tụ hợp vào đáy mắt không thấy đáy của anh, phân phó nói: "Để bộ phận thông tin hẹn với đài GBB này lần nữa, ngày mai trước khi đi làm, tôi muốn thấy báo cáo cụ thể."
"Vâng, tôi lập tức đi làm." Thường Khải Văn cung kính nói.
...
Thủy Miểu Miểu về đến nhà, đẩy cửa ra, Viêm Viêm đang ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, chân đặt ở trên bàn trà, nhàn hạ đung đưa.
Nhóc đã bảy tuổi, lên cấp 1.
Bình thường thời gian này, nhóc ở trường học.
Có thể tuần này cho đến thứ bảy, trường học tổ chức chơi xuân, nhóc không có đi, liền ở nhà.
"Cơm trưa ở trên bàn cơm, chính mình tự đi ăn đi." Viêm Viêm không hề quay đầu lại, xem tivi nói.
Thủy Miểu Miểu nhìn Viêm Viêm một chút, nghe ngữ khí người lớn của nhóc, trong lòng ấm áp, mỉm cười, đổi lại dép lê.
"Cám ơn, trong nhà có con trai nên không giống nhau." Thủy Miểu Miểu từ từ đi tới bên bàn ăn.
Viêm Viêm liếc về phía Thủy Miểu Miểu, nhìn thấy quần áo Thủy Miểu Miểu mặc, rất nghiêm túc nhíu mày, hỏi: "Bộ đồ này mẹ đào đâu ra đấy? Con nhớ rõ lúc mẹ ra cửa không mặc bộ này."
"Mượn." Thủy Miểu Miểu hời hợt nói, ởm lồng bàn ra, bên trong là một bát canh cá, một bát cà chua trứng, còn có một bát cơm.
Cô xoa xoa bụng, đói bụng, kéo ghế, ngồi xuống, ăn cơm.
"Thật khó nhìn." Viêm Viêm ghét bỏ đánh giá nói, " Bà mẹ, mẹ nói con đời trước sao lại mắt mù như vậy, tìm được người phụ nữ lôi thôi lếch thếch như mẹ?"
Thủy Miểu Miểu nhét vào miệng một miếng cơm, uể oải trả lời: "Con hãy thỏa mãn đi, ở đời trước có bao nhiêu đàn ông cô độc, con có một người phụ nữ cũng không tệ rồi."
Viêm Viêm suy nghĩ, giống như đúng thế.
Cậu nhảy từ trên ghế salon xuống, leo lên ghế đối diện Thủy Miểu Miểu, con ngươi đen nháy, nhìn chằm chằm Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhìn bộ dạng có lời muốn hỏi của nhóc, ngũ quan tuyệt mỹ đơn giống như đúc người đàn ông hôm nay nhìn thấy, đặc biệt là đôi mắt, đều là loại hai mí rất sâu sắc, con ngươi như Hắc Diệu Thạch đen nhánh to tròn, mũi cũng rất cao, mấu chốt là, hình dáng lông mày đều giống nhau.
Thủy Miểu Miểu như có điều suy nghĩ nheo mắt lại, dùng đũa chỉ Viêm Viêm, lười biếng nói: "Muốn nói gì?"
Viêm Viêm cau mày nói: "Bà mẹ, mẹ sinh hoạt thảm như vậy, đến tiền mua quần áo cũng không nổi, vì sao không đi hỏi cha ruột con phí nuôi dưỡng, cũng tốt hơn một mình nuôi con."
----oOo----
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me