LoveTruyen.Me

Phan 2 Van Tich Truyen Thien Tai Tieu Doc Phi

Dược Quỷ cốc.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc vẫn tươi mát như thế, trong viện lạc sơn cốc trước đây vẫn có một đống nam nữ già trẻ quỳ ở đó.

Trong viện rộng rãi, Long Phi Dạ lẻ loi một mình, trang phục đen, eo đeo bảo kiếm, đứng chắp tay, Dược quỷ đại nhân Cổ Thất Sát ngồi trên ngưỡng cửa cao, một bộ hắc bào thùng thình che từ đầu đến đuôi, chỉ lộ ra một đôi mắt hẹp dài.

Một đứng một xuống, hai người giằng co. Long Phi Dạ mặt lạnh như băng, toàn thân trên dưới tản mát ra một sự vương giả mạnh mẽ, sự mạnh mẽ khiến người khác không dám tới gần; Cổ Thất Sát biếng nhác, thanh thản tùy ý, tựa như ngồi tại cửa ra vào phơi nắng, nếu như không phải áo bào đen cổ quái kia, đoán chừng sẽ không ai nhìn hắn.

"Mười chiêu, bản vương thua tùy ý ngươi ra điều kiện, bản vương thắng, giao Xà quả ra." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Cổ Thất Sát cười khằng khặc quái dị, hắn duỗi một ngón tay gầy trơ xương từ áo bào đen rộng thùng thình ra, nhẹ nhàng lay động: "Không muốn chơi."

Long Phi Dạ lặng lẽ bễ nghễ: "Cổ Thất Sát, bản vương cũng đã tới rồi, ngươi có ý gì?"

Phóng ngựa tới là Cổ Thất Sát nói, chẳng lẽ lại hắn muốn lâm thời lùi bước sao?

"Tần Vương điện hạ, ta già rồi, không đánh nổi nữa!" Cổ Thất Sát cố ý ngay cả thở dài cũng âm dương quái khí, làm cho người nghe thế nào cũng không thoải mái.

Xà quả trên tay Cổ Thất Sát, Long Phi Dạ chỉ có thể nhẫn nại, hắn biết chuyện này không đơn giản như vậy: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Cổ Thất Sát đột nhiên cười đến khanh khách rung động, dường như rất vui vẻ, hắn nói: "Cũng không muốn thế nào, chỉ cần ngươi để lão tử ta đạp một cước, Xà quả sẻ thuộc về ngươi."

Hắn vừa nói, vừa đứng lên duỗi một chân từ áo bào đen, động tác kia quả thật còn phong tao hơn cả nữ nhân.

Chỉ thấy chân kia thon dài cân xứng, giày trên chân là đôi ủng ngắn màu tơ vàng vô cùng quý báu.

Cách cái quần nên không rõ da chân hắn có nhăn nhúm giống như da tay hay không, nhưng nhìn xương cốt, Dược quỷ lão nhân cũng không quá giống như một người già.

Ánh mắt lạnh như băng của Long Phi Dạ bắn xuyên qua, cơ hội giết người lập tức hiện lên xung quanh: "Nếu như, bản vương không đồng ý thì sao?"

Cổ Thất Sát vẫn cười ha hả: "Cút!"

Lãnh ý dưới đáy mắt Long Phi Dạ bỗng nhiên hóa thành sát khí, hắn rút kiếm đi lên, không nói hai lời chém thẳng về phía Cổ Thất Sát.

Cổ Thất Sát lập tức xông thẳng lên trời, dưới chân, nhà hắn đã bị thanh kiếm mạnh mẽ của Long Phi Dạ phá hơn phân nửa.

Cổ Thất Sát nhìn thoáng qua, tức giận: "Long Phi Dạ, ngươi dám!"

"Đùa nghịch bản vương phải trả giá rất đắt."

Vẻ lạnh lùng của Long Phi Dạ đủ để khiến tất cả khiếp sợ, hắn lập tức xông lên trời, tới gần Cổ Thất Sát.

Cổ Thất Sát lại tránh đi, hắn lấy Xà quả trong tay áo ra, giơ lên thật cao: "Long Phi Dạ, ngươi tiến lên nữa một bước, Bổn đại nhân cam đoan nhất định hủy Xà quả!"

Lúc này Long Phi Dạ mới rơi vào nóc nhà lập tức dừng lại, hắn còn chưa mở miệng, Cổ Thất Sát đã nói: "Kiếm thuật của Tần Vương điện hạ đến từ Kiếm Tông tông chủ, kiếm thuật quả thực cao minh."

"Ngươi còn muốn nói nhảm?" Tính nhẫn nại của Long Phi Dạ có giới hạn.

"Không, lời nói của ông già này rất quan trọng!" Cổ Thất Sát hết sức thành thật: "Tần Vương điện hạ, ngươi thân là đệ tử cuối cùng của Kiếm Tông tông chủ, tìm một lão già có công phu như mèo ba chân để đơn đấu, có phải là quá mất mặt hay không?"

Vừa dứt lời, nhiệt độ trong sân dường như giảm xuống mấy độ, Sở Tây Phong trốn ở một bên nhìn cuộc chiến cũng nhịn không được rùng mình một cái.

Mặc dù hắn là thị vệ bên cạnh Tần Vương điện hạ, nhưng hắn cũng nhịn không được muốn kêu Cổ Thất Sát mau trốn đi!

"Vậy sao?" Giọng nói băng lãnh của Long Phi Dạ trở nên tà lạnh, khóe miệng của hắn câu lên một vòng băng lãnh nhưng lại tà mị mê người: "Vậy để bản vương xem xem rốt cuộc ngươi già thế nào!"

Dứt tiếng, kiếm khí!

Lưỡi đao chiết xạ ra một đường chiếu ngay vào ánh mắt Cổ Thất Sát, vốn dĩ Cổ Thất Sát đang hi hi ha ha cuối cùng cũng đề phòng.

Hắn đương nhiên đánh không lại Long Phi Dạ, nếu không đã đơn đấu với hắn từ lâu rồi!

Cho nên, hắn xoay người bỏ chạy.

Long Phi Dạ đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn hắn, hai con ngươi đen như mực, thâm thúy khiến người ta sợ hãi.

Cổ Thất Sát đã trốn xa rồi, nhưng hắn lại không vội.

Hai tay hắn giơ kiếm, hai con ngươi nhíu lại, trường kiếm đột nhiên phách trảm xuống, lực trảm xuống dội đi xa, kiếm khí như lấp núi dời biển xông về phía Cổ Thất Sát.

Cổ Thất Sát bị đánh trúng, bộ áo bào đen chia năm xẻ bảy, chỉ thấy người hắn mặc một thân y phục dạ hành, hai tay vẫn gầy trơ xương như cũ, hắn nhào trên mặt đất, không nhìn thấy mặt của hắn.

Sở Tây Phong vô cùng khẩn trương, vội vã tiến lên muốn nhìn mặt của Cổ Thất Sát một chút, nhưng Long Phi Dạ lại bình tĩnh như cũ, bóng hắn vút qua, đến bên cạnh Cổ Thất Sát trước cả Sở Tây Phong.

Lưỡi kiếm của hắn chống đỡ phía sau Cổ Thất Sát: "Lão già, cần nâng ngươi không?"

Cổ Thất Sát động cũng không động, Long Phi Dạ nhếch miệng tà lạnh khinh miệt, đang định một kiếm đâm xuống, ai ngờ Cổ Thất Sát đột nhiên quay người, thả một lớp bột phấn màu đen.

Long Phi Dạ tự có phòng bị, hắn lui lại, đã thấy Cổ Thất Sát đeo mặt nạ màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt như cũ.

"Không cần!" Hắn vẫn cười ha hả, xoay người bỏ chạy.

Long Phi Dạ đang muốn đuổi theo, nhưng ai biết đột nhiên hoa mắt, ánh mắt mơ hồ.

Rõ ràng hắn đã tránh bột phấn kia, sao lại thế này?

Chẳng lẽ lại là độc, thế nhưng hắn cũng tránh đi mà?

"Sở Tây Phong, đuổi!" Long Phi Dạ lạnh giọng.

Nhưng mà Cổ Thất Sát hô to từ xa: "Tần Vương điện hạ, trong vòng một ngày không giải độc, lão già ta cam đoan ngươi nhất định sẽ mù mắt!"

Sở Tây Phong kinh hãi: "Hắn biết độc thuật!"
Rõ ràng Sở Tây Phong nhìn thấy chủ tử né tránh những hắc phấn kia mà, vậy mà còn trúng độc, đủ thấy năng lực hạ độc của Cổ Thất Sát không tầm thường.
Tên xuất thân từ viện Y học này lại biết độc thuật, nếu như người của viện y học biết được, chắc hẳn mãi mãi cũng sẽ không nhận hắn nữa.

Mắt Long Phi Dạ đã bắt đầu đau nhói, vừa nãy hắn ra tay quá chậm, vừa đi tới đã phải đâm Cổ Thất Sát một kiếm.

"Chủ tử, chúng ta nhất định phải lập tức trở về tìm Vương phi nương nương!" Sở Tây Phong gấp.

Trong vòng một ngày hai chủ tớ bọn họ phải nhanh chóng chạy về Thiên Ninh Đế đô tìm Hàn Vân Tịch giải độc là một chuyện rất khó rất khó.

Long Phi Dạ nhìn bóng lưng Cổ Thất Sát trốn càng ngày càng xa, hai tay nắm chặt đến run bần bật, Cổ Thất Sát khoản nợ này bản vương sẽ nhớ thật kỹ.

Hai chủ tớ không trì hoãn nữa, lên ngựa nhanh chóng phi về Thiên Ninh Đế đô.

Cổ Thất Sát len lén theo đến ngoài sơn cốc, hắn đứng trên sườn núi nhìn về bóng lưng Long Phi Dạ phía xa xa, cười khanh khách rung động, âm dương quái khí.

Hắn tự lẩm bẩm: "Long Phi Dạ, ngoại trừ ngươi dẫn Hàn Vân Tịch đến, nếu không nhất định ngươi không đem Xà quả đi được."

Đêm khuya ngày thứ hai, Long Phi Dạ chạy về phủ Tần Vương.

Trời tối người yên, ngay cả đèn trên các lầu của Hàn Vân Tịch cũng đã tắt hết.

Thời gian cấp bách, Long Phi Dạ đi vào bằng cửa sổ, Sở Tây Phong nóng vội suýt nữa đi theo vào, đến cửa sổ mới ý thức được mình không thể đi vào, vội vã phanh lại lui ra ngoài.

"Ai!" Hàn Vân Tịch bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy.

"Ta."

Long Phi Dạ bên cạnh trả lời, một bên đang đốt đèn, đang muốn nói chuyện trúng độc, nhìn Hàn Vân Tịch lại ngây ngẩn cả người.

Mặc dù thị lực của hắn vì trúng độc mà yếu đi rất nhiều, nhưng khoảng cách gần như vậy, hắn vẫn thấy rất rõ ràng.

Chỉ thấy mái tóc dài thẳng của Hàn Vân Tịch rối tung trên vai, nàng trang điểm thanh thuần, hai con ngươi nhập nhèm, nàng mặc áo trắng thuần, cổ áo chữ V nửa kín nửa hở, xuân quang thâm sâu như ẩn như hiện.

Vẻ thanh thuần và gợi cảm trên người của cô gái buồn ngủ mơ mơ màng màng này dung hợp hoàn mỹ.

Ánh mắt Long Phi Dạ trở nên nóng rực, yết hầu khẩn trương, lần đầu tiên khả năng kiềm chế bản thân luôn tự hào lại có khuynh hướng tan rã.

Hàn Vân Tịch không nghĩ rằng Long Phi Dạ sẽ xông vào, nàng kinh ngạc, rất nhanh liền nhận được lời nhắc nhở của hệ thống giải độc.

Tên này trúng độc?

Nàng gấp gáp, gấp đến độ không có chú ý đến đáy mắt cực nóng của Long Phi Dạ, nàng gấp đến độ gọi thẳng tên của hắn: "Long Phi Dạ, mắt chàng trúng độc rồi!"

Lúc này, Long Phi Dạ mới từ trong trầm mê tỉnh táo lại, trong lòng hắn lướt qua một tia bực bội, từ trước đến nay hắn không thích cảm giác không thể khống chế cảm xúc.

"Ừm, bột phấn màu đen, ta tránh rồi, nhưng vẫn không tránh được." Hắn lời ít mà ý nhiều giải thích, cũng không có ý định để Hàn Vân Tịch biết được chuyện hắn đi Dược Quỷ cốc.

"Là Quỷ Nhãn Hắc Phấn!"

Dù cho Hàn Vân Tịch không khởi động hệ thống giải độc, cũng biết Long Phi Dạ trúng độc gì.

Độc tố của Quỷ Nhãn Hắc Phấn giấu ở bên trong hạt bột phấn tròn vô cùng nhỏ, mặc dù có vẻ tránh đi rồi, trên thực tế vẫn sẽ trúng độc.

Nhưng muốn trúng độc này phải ở khoảng cách rất gần.

Hàn Vân Tịch hồ nghi, tại sao Long Phi Dạ trúng độc, độc này là ai hạ chứ?

Đương nhiên, hiện tại nàng không hỏi gì cả, muộn thêm chút nữa nếu như độc tố không hoàn toàn thanh trừ hết, đôi mắt Long Phi Dạ sẽ mù mất.

Nàng vội vã ngủ, quên mất mình chỉ mặc một chiếc áo ngủ, cũng không thấy ánh mắt thong dong tỉnh táo, quyền uy chuyên nghiệp.

"Tranh thủ thời gian nằm xuống, thiếp lập tức thi triển châm." Nàng vội, sợ Long Phi Dạ gặp sơ xuất.

Long Phi Dạ nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thế giới, cũng chỉ có nữ nhân này có thể khiến hắn hoàn toàn buông lỏng đề phòng, giao con mắt yếu ớt nhất cho nàng!

Dù Hàn Vân Tịch vội, nhưng cũng cẩn thận từng li từng tí, nàng đâm châm vào các huyệt vị xung quanh đôi mắt, chất lỏng màu đen giống như nước mắt chảy ra từ hai khóe mắt của Long Phi Dạ.

Thấy thế, Hàn Vân Tịch mới âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng an tâm: "Không sao..."

Nghe xong câu này, Long Phi Dạ liền muốn mở mắt, Hàn Vân Tịch vội vàng che: "Đừng..."

Tay của nàng rất mềm mại, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên còn khá ấm; khuôn mặt anh tuấn của hắn cũng lạnh băng như tính cách của hắn.

Tay của nàng nhẹ nhàng đặt trên mặt hắn, một nóng một lạnh, khiến cho đối phương có cảm giác muốn xem nhẹ cũng không thể xem nhẹ.

Trong lúc nhất thời hai người đều trầm mặc, hai người cũng đều không nhúc nhích.

Bàn tay ấm áp của Hàn Vân Tịch sưởi ấm hốc mắt lạnh buốt của Long Phi Dạ, huyết dịch tuần hoàn, vốn dĩ cảm giác căng cứng dần dần buông lỏng, có cảm giác thoải mái không nói ra được.

Hắn tham luyến cảm giác thoải mái dễ chịu này, dứt khoát không động đậy.

Hàn Vân Tịch ngồi bên cạnh hắn, hơn phân nửa cơ thể nghiêng về phía trước người hắn, khó lắm mới nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, còn không bị hắn nhìn lại.

Nàng thích cảm giác này!

Tay của nàng rất dễ chịu, một chút cũng không muốn dời, nàng nhìn một chút, tay kia không tự giác phủ qua, nhẹ nhàng... nhẹ nhàng vuốt ve lông mày đang cau lại của hắn, muốn vuốt hết tất cả phiền não của hắn.

Cả phòng yên tĩnh, cả phòng ấm áp.

Long Phi Dạ phát giác động tác trên lông mày của mình, nhưng không ngăn cản, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ đầu đều buông lỏng, tại thời khắc này, tất cả đảm đương, trách nhiệm, cố kỵ, ẩn nhẫn mười mấy năm qua đều tạm thời buông xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me