Phi Nhung Chung Ta Yeu Lai Nhe
Bệnh Viện X. SAPA. Lào Cai.Khoa Sản.Trong phòng, Phi Nhung đang ngồi chờ kết quả từ Bác Sĩ."Cô Phạm, cô mang thai rồi."Bác Sĩ nhìn cô nói.Phi Nhung nhìn bác sĩ cười yếu ớt. "Bác Sĩ, tôi mang thai sao?"Bác Sĩ gật đầu. "Đã tám tuần rồi!" Sau đó đưa bản siêu âm cho cô xem. Ông nói tiếp."Đây là ảnh siêu âm của cô, cái bóng bằng hạt đậu kia chính là thai nhi còn chưa thành hình, nó chỉ mới có trái tim thôi. Rất nhỏ."Phi Nhung sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bức hình nhẹ nhàng trượt qua, vẻ mặt nghiêm túc, "là con tôi thật sao?""Ừ," vị bác sĩ lên tiếng.Cô xúc động. Trong bụng cô đúng là đã có một sinh linh rồi. Cô có con với hắn rồi.Nhưng, suy nghĩ một lát, mặt cô bỗng trở nên tái nhợt..cô lắp bắp.."bác sĩ, có thể phá thai không?"Vị bác sĩ cau mày, ông đẩy mắt kính ngay ngắn lên sóng mũi rồi nói. "Cô Từ, thật đáng tiếc, ở bệnh viện chúng tôi không có lệ đó. Thế nên, cô nên đi nơi khác để giải quyết."Bác sĩ sau đó còn nói rất nhiều lời khuyên nhủ, nhưng Phi Nhung lại không còn tâm trí mà lọt vào tai những lời đó. Cô cầm giấy siêu âm, chào ông một cái rồi thẫn thờ đi tới cửa bệnh viện.Bác Sĩ nhìn theo bóng dáng của Phi Nhung. Ông lắc đầu. "Giới trẻ bây giờ sao lại phóng túng quá..."Bên ngoài đông nghịt, một mảnh náo nhiệt. Mặt trời buổi chiều vẫn có chút gay gắt, chiếu tới người ta đi đứng đổ mồ hôi, trong lòng hốt hoảng.Phi Nhung lặng lẽ sờ vào cái bụng bằng phẳng của mình, cô vo tròn tờ siêu âm lại liệng vào thùng rác. Nhất định không thể để cho hắn biết. Hắn kia chính là Mạnh Quỳnh, chồng của cô.Đứng ở ven đường, cô như một kẻ ngốc đứng dại ra, hồi lâu, rốt cuộc cũng hoàn hồn, duỗi tay bắt taxi về nhà.Bất quá nghĩ đến, lòng cô chua chát, nơi đó cũng gọi là nhà sao? Bởi vì qua hôm nay, cô sẽ bị hắn đuổi khỏi nhà..........Đến cửa biệt thự xuống xe, cô chậm rãi mà đi từng bước vào bên trong biệt thự. Vừa vào cửa, đã thấy Mạnh Quỳnh chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ, trên tay đang kẹp một điếu thuốc, một bộ như có điều suy nghĩ."Về rồi?" Âm thanh của hắn vẫn lạnh lùng như cũ.Phi Nhung ở trên ghế sôpha ngồi xuống, "Ừm."Mạnh Quỳnh trầm mặc hồi lâu, "Lúc nào cô mới dọn ra?"Trái tim Phi Nhung khẽ run, đau nhói, cảm xúc khó giải thích được nghẹn ứ ở cổ họng, không nói ra lời.Mạnh Quỳnh dập tắt điếu thuốc trên tay, hắn nói. "Tâm Nhã ngày mai về nước, sẽ ở nơi này. Tôi không hi vọng bởi vì có sự tồn tại của em khiến cô ấy tủi thân, em hiểu chứ?""Hiểu cái đầu của anh", cô rủa thầm trong lòng.Phi Nhung thở gấp, ở trên sô pha, trải mình thành chữ đại. Dường như như vậy là có thể thoải mái tâm tình.Trầm mặc hồi lâu, cô cười khẩy mà nói, " Mạnh Quỳnh, Nguyễn đại tổng tài, anh đúng là dư tiền, lại mua cho bảo bối của anh cả căn biệt thự xa xỉ thế này, cũng quá dễ dàng đi?"Ánh mắt của Mạnh Quỳnh lạnh lẽo ở trên người Phi Nhungquét qua, hắn nói. " Tôi cũng có thể mua cho em, chỉ cần em chuyển ra."Phi Nhung đưa tay chống đầu, cô cười chua chát.Hóa ra, Lưu Tâm Nhã kia mới là bảo bối của hắn, còn cô, tuy là vợ hợp pháp, là chánh cung, nhưng lại bị coi như hàng phá giá. Sài chán thì ném?Cô nằm dài trên sô pha, trong ánh mắt xẹt qua một tia tự giễu.Cô đúng là tự mình đa tình mà, tự nhiên thêm cả kịch bản cho mình.Trước đây, Mạnh Quỳnh không lạnh lùng mà nhìn cô một cái thôi, cô liền hận không thể ở trên giường mà làm cho hắn sướng điên lên. Hắn dẫn cô ra nước ngoài du lịch, cô liền cho rằng tình yêu đến gõ cửa, ngày ngày cô đủ kiểu chụp hình show ân ái, đăng muốn cháy face book. Hắn thuận tay tặng cô một món quà nhỏ thôi, cô liền trân quý còn hơn là bảo bối.Đúng là đủ ngu xuẩn.Phi Nhung hít hít mũi, trên mặt bình tĩnh, ngón tay gõ nhẹ trên đệm ghế sô pha.Nhớ tới cái ngày lễ tình nhân khi đó, cô chuẩn bị cả ngày để chúc mừng cùng hắn, thế mà hắn cả đêm không về. Tối đó tiện tay mở weibo của Lưu Tâm Nhã ra, dòng cập nhật kèm thêm tấm ảnh Mạnh Quỳnh chồng cô và cô tình nhân ôm nhau thắm thiết dưới ánh nến. Lãng mạng ngọt ngào không hết. Cô khi đó, nhìn tấm hình một cái cười khổ.Có lẽ, với cô mà nói, thời gian 5 năm ở bên Mạnh Quỳnh, với cô là trân bảo vô giá. Nhưng với hắn thì không là gì cả.Âm Thanh của Mạnh Quỳnh càng lạnh nhạt, " vậy em muốn thế nào?"Phi Nhung hít một hơi thật sâu, nhắm đôi mắt đã nhòe đi, cô nói " Anh muốn ly hôn phải không? Được, tôi sẽ ly hôn với anh."Ánh mắt nghi ngờ của Mạnh Quỳnh quăng tới cô, hắn không ngờ, lần này cô lại đồng ý nhanh như vậy.Phi Nhung nhìn Mạnh Quỳnh. Cô nói nhỏ.."anh nghi cái gì, tôi dù sao cũng chẳng phải người anh yêu. Tôi ly hôn với anh không tốt sao? "Ánh mắt Mạnh Quỳnh thẳng tắp nhìn cô, thâm sâu khó lường.Phi Nhung nén lại đau xót trong lòng, cười yếu ớt, để lộ cái răng khểnh duyên dáng. "Dù sao anh cũng yêu Tâm Nhã. Người đi hết đời với anh là cô ta. Vậy thì tôi chả có lí do gì mà ở lại bên anh nữa. Ngày mai tôi sẽ dọn đi. Chúng ta đường ai nấy bước."Như vậy sẽ tốt. Không ai nợ ai cả.___C2: Ly hôn
Mạnh Quỳnh đồng ý ly hôn.Phi Nhung cảm thấy chua chát, cô rõ ràng yêu hắn, thế mà...."haizz..bỏ đi, thật đau não mà."Cô giống như mọi khi, lần mò vào bếp để làm cơm tối cho hắn.Canh thịt bằm, thơm nức, cà ri gà siêu ngon. Thêm món xào thập cẩm..Bữa cơm ba món, ngon như thế, nhưng là cô lại không cảm thấy hào hứng nữa...Bên ngoài, Mạnh Quỳnh rõ ràng đang nghe một cuộc điện thoại. Khỏi cần nói, cũng biết, còn ai ngoài Lưu Tâm Nhã kia chứ? Mặc dù Mạnh Quỳnh giảm thấp âm thanh, như Phi Nhung vẫn có thể nghe thấy giọng nói từ tính dễ nghe của hắn. Mang theo đầy sủng nịch mà trước nay hắn chưa từng nói với cô dù chỉ một lần.Hắn giọng đầy cưng chiều mà nói với Lưu Tâm Nhã bên kia điện thoại." Được, anh đã ly hôn với cô ta rồi, ngày mai cô ta đi, anh sẽ đón em về....ngoan, tối đắp mền kĩ vào, đừng để bị ốm,....được, được...em là bảo bối của anh mà.."Phi Nhung nghe mà chua xót, cô ngước mắt lên trần nhà, nước mắt khẽ chảy xuống lăn theo hai gò má đỏ hồng.Bữa cơm đã dọn sẵn sàng, cô và cơm vào miệng mà không thèm nhìn lấy hắn một cái. Hắn cũng chẳng quan tâm cô nghĩ cái gì. Mạnh ai người đó ăn.Một bữa cơm chán ngắt.Sau khi thu dọn bát đĩa. Cô đi về phòng của mình. Thu dọn hành lý. Xong đâu đấy, cô nằm phịch trên giường, mệt mỏi.Đột nhiên, cánh cửa đẩy vào, là Hắn."Anh vào đây làm gì?" Phi Nhung không nhìn hắn mà hỏi.Mạnh Quỳnh leo lên nằm gần cô, cánh tay hắn lại bắt đầu sờ loạn. "Bà xã, em năm năm qua vất vả rồi, tối nay, thưởng lần cuối cho em."Phi Nhung cười khổ, cô nằm đó, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hắn kéo cô quay người lại, bất giác mặt cô đập vào khuôn ngực săn chắc của hắn.Cô nhớ lại có lần từng nói với Mạnh Quỳnh, cô nói " em khi đó chỉ thấy anh một lần, từ đó trong mộng xuân toàn là anh."Lúc này, nhớ lại, cô có chút xấu hổ, chua chát trong tim.Cô biết mình có thai với hắn, nhưng hắn sẽ vui sao? Cái thai chỉ mới hai tháng, nếu quan hệ sẽ ảnh hưởng...cô mệt mỏi mặc kệ tới đâu thì tới.Nhìn Mạnh Quỳnh, cô cười khẩy, nói một câu ngắn gọn."Đàn ông các người thật lạ, miệng nói, nhưng hành động lại chẳng đúng tí nào..Giả dối."Mạnh Quỳnh đang hôn khắp người cô, câu nói của cô khiến hắn tức giận, lập tức, chiếc váy của cô bị hắn xé toạc. Thân thể trắng noãn của cô đập vào mắt hắn.Lập tức hắn điên cuồng, ý loạn tình mê mà làm cô. Năm năm rồi, mỗi lần yêu với cô hắn vô cùng hài lòng...Mạnh Quỳnh hết hôn hít, lại lên đỉnh mấy lần, cả phòng xuân tình ngập tràn...Sau khi kết thúc, Phi Nhung rã rời nằm tại chỗ, Mạnh Quỳnh hiếm thấy thế mà lại bế cô đi tắm nước ấm. Cô kinh ngạc khi thấy hắn làm như thế, nhưng cô cũng mặc kệ, dù gì ngày mai, khi cô đi khỏi nơi này, hai người họ đã kết thúc. Thế thì lúc này cứ tranh thủ sự quan tâm của hắn vậy.Dù không biết là thật tâm hay giả dối.Sau khi tắm rửa cho cô xong, hắn bế cô vào giường, rồi đi tắm. Nửa tiếng sau hắn quay trở lại.Nằm cạnh cô, hắn ghé sát khuôn mặt của mình đến gần mặt cô, gần đến nỗi Phi Nhung có thể cảm nhận tất cả mùi hương trên người hắn, hơi thở của hắn, và nhiệt độ nóng như lửa của thân thể hắn.Mạnh Quỳnh nhìn Phi Nhung, hắn nhẹ nhàng mà đặt một nụ hôn trên môi cô một cái."Phi Nhung, Ngủ ngon," vừa nói hắn vừa kéo chăn đắp cho cả hai, im lặng chốc lát, "hắn nói, tối nay em nằm trong ngực tôi mà ngủ."Cô được hắn ôm trong ngực, liền ấm áp từ đầu đến chân.Đêm vào khuya, xuyên thấu qua rèm cửa sổ hơi mỏng. Nhìn ra ngoài, có thể thấy, ánh trăng nhợt nhạt lạnh lẽo đến thấu xương.Trên tường nhà, đồng hồ quả lắc vẫn không ngừng đung đưa từng giây trôi qua.Mạnh Quỳnh đã ngủ say, nhưng Phi Nhung lại không thể ngủ nổi. Cô khẽ mở mắt nhìn hắn, đánh giá khuôn mặt hắn gần trong gang tấc."Sao chồng cô, hắn lại đẹp trai và soái đến thế cơ chứ?"Nguyễn Thiếu Gia. Con trai Chủ Tịch Tập Đoàn Nguyễn Thị. Chân mày kiếm đen sắc sảo, lông mi dài, sóng mũi dọc dừa, nét mặt hoàn hảo không tì vết, tuấn tú, khôi ngô như thiên thần.Vóc dáng lại chuẩn không cần chỉnh, cường tráng, phong độ...lại còn là người thừa kế khối tài sản kếch xù..Hắn mà chỉ cần nghiêm túc nhìn một cái thôi, thì có cả khối cô gái phải rụng trứng vì hắn...Cô lớn gan, cô đưa miệng mình mà hôn hắn một cái trên môi mỏng của hắn.Đưa tay sờ sờ bụng nhỏ của mình, nghĩ thật may, ban nãy hắn hung hãn như thế nhưng cái thai chẳng hề hấn gì. Khẽ cười cô nói thầm."Bảo bối à, con nhìn cho rõ, đây là baba của con...""Mặc dù baba rất tồi....nhưng mẹ thực yêu baba con lắm...""Ba ba của con, sau này sẽ có gia đình cùng người khác, nhưng mà mẹ không cần hắn, một mình mẹ sẽ nuôi con, được không?""Tối hôm nay, là buổi tối một nhà ba người chúngta ở cùng nhau. Ngày mai đi rồi, con nhớ lén tạm biệt với baba con nhé."Phi Nhung cứ vậy mà lẩm bẩm, mắt cô mở to, nhìn chăm chăm vào trần nhà, tâm tư phiền loạn...Đây là đêm cuối cùng cô được nằm gần Mạnh Quỳnh để ngủ trong suốt năm năm.Chỉ còn 5 tiếng nữa, mặt trời sẽ thức dậy. Kết thúc năm năm bên nhau. Chấm hết.Từ nay về sau, liền không liên quan, cô làm mẹ đơn thân nuôi con của cô. Mạnh Quỳnh sẽ được toại nguyện sống bên người mà hắn yêu. Tình nghĩa vợ chồng của hai người họ đối với hắn mà nói, cũng như bèo dạt mây trôi thế thôi.Có không muốn thì cũng phải cam tâm mà chịu.Cô với anh chẳng qua chỉ là hôn nhân ép buộc.Hắn yêu Lưu Tâm Nhã nên sẽ cùng cô ta đi đến hết đời.Còn cô chẳng qua chỉ là công cụ cho hắn giải toả mà thôi....Tới bây giờ, cô nên buông tay rồi...có níu kéo thì người thiệt vẫn là cô...
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me