LoveTruyen.Me

Phon Hoa Trong Mat Em

Trái tim như bị thiêu đốt đến tan chảy, Bách bước vào trái tim của cô quá nhanh khiến cô không kịp thích ứng.

Khuê vội vàng né tránh ánh mắt cậu, gương mặt kia bỗng mang chút xấu hổ, cô không nhìn cậu mà nói: "Cậu...cậu đừng đùa, không vui đâu."

Bách đứng dậy, cậu cúi đầu nhìn Khuê: "Đùa ư? Cậu nghĩ mình thích đùa giỡn tình cảm của chính mình lắm sao?"

Bách nhướn đôi lông mày lên nhìn rất lãng tử, giống mấy cậu con trai hay di dụ dỗ con gái nhà lành nhưng nhìn Bách lại rất nghiêm túc. Từ hành động đến lời nói không có chút gì đó gọi là đùa giỡn.

Cả người cao ráo, sạch sẽ, thơm mát mang hơi thở của thanh xuân. Sự chân thành lan tỏa chạm vào lòng người, cậu không nói nhưng mọi hành động của cậu đều khiến Khuê cảm nhận được sự chân thành trong đó.

Từ cái lần cô phát hiện ra tình cảm cậu dành cho mình, Khuê chưa bao giờ thấy Bách thúc ép cô chấp nhận tình cảm của cậu. Cậu luôn dành cho cô một sự tôn trọng mà sự tôn trọng luôn là điều quan trọng trong mọi mối quan hệ.

Điều đó chứng tỏ người ta chân thành, họ thấu hiểu bạn và đặt bạn ở một vị trí quan trọng. Họ sẽ không làm bạn khó xử cũng không khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nói tôn trọng nghe có vẻ dễ nhưng để thực hiện được thì khó. Trên đời này có mấy người con trai có được sự kiên nhẫn như vậy?

Bách cất tiếng gọi tên Khuê: "Khuê à, mình không đùa đâu. Cậu vẫn nghi ngờ tình cảm của mình sao?"

Khuê lắc đầu, vừa nãy cô bị cứng họng, chẳng biết nói gì nên lấy đại một lý do nào đấy để né tránh cậu mà thôi. Cậu rõ biết cô không có ý đó mà.

"Mình đã nói rồi, là mình sẽ không..."

"Ừ, mình biết." Khuê chưa kịp nói hết thì Bách đã nhanh chóng tiếp lời, sợ cô lại nói ra điều đó: "Nhưng mình sẽ không từ bỏ đâu. Cậu có quyền không chấp nhận tình cảm của mình nhưng không thể cấm mình không thích cậu được. Mình thích cậu không phải là một chuyện phạm pháp cũng không vi phạm một chuẩn mực đạo đức nào của xã hội. Nó là thứ tình cảm trong sáng và lành mạnh nên không ai có quyền cấm cản kể cả cậu."

Khuê bất lực nhìn cậu, cô khó có thể nói được cảm xúc rối bời của mình: "Cậu thật là, sao cậu lại cứng đầu đến như vậy? Rõ ràng mình đã buông lời mắng chửi cậu rất cay nghiệt, sao cậu lại cố chấp không từ bỏ?"

Bách nhìn Khuê rất dịu dàng, cậu chẳng trách móc gì Khuê mà lại rất dung túng cho cô dù cho cô có làm tổn thương mình: "Cậu nghĩ buông bỏ một người thật sự dễ dàng như vậy sao? Không, buông bỏ một người mình rất yêu không hề đơn giản đến thế. Giống như lời cảnh báo trên bao bì thuốc lá: "Hút thuốc sẽ dẫn đến cái chết từ từ và đau đớn." mặc dù biết rõ là thế nhưng người ta vẫn mua rất nhiều. Người ngoài nhìn vào thì thấy dễ dàng, chỉ có người nghiện mới biết quá trình bỏ chúng là một quá trình đau đớn, dằn vặt đến thế nào. Bỏ được thì tốt, còn không chỉ có thể cô độc vùng vẫy đến chết."

"Chẳng phải vẫn có người bỏ được sao?" Khuê hỏi, cố gắng phản biện với cậu nhưng có vẻ cô đang yếu thế.

"Xin lỗi nhưng mình không có bản lĩnh đó, tình cảm mình dành cho cậu tựa như những hằng đẳng thức chỉ có thể dùng tất cả mọi tâm trí và thời gian mà khắc ghi suốt đời, khó quên được." Bách nghiêm túc nhìn Khuê mà nói.

Bách không bỏ được, cậu không có đủ bản lĩnh để vứt bỏ đi tình cảm của mình dành cho Khuê. Cậu không thể sống dối lòng mình như vậy. Mặc kệ cô có buông bao nhiêu lời cay nghiệt, tàn nhẫn với mình. Dù cho cô có cố gắng đẩy cậu ra xa bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không khiến trái tim cậu thôi rạo rực vì cô.

Nếu ví tình cảm của cậu dành cho Khuê như một cơn nghiện, vậy cậu đành chấp nhận làm kẻ nghiện.

"Mình không biết phải làm thế nào để xóa nhòa đi bóng ma đang ngày đêm đeo bám cậu. Nhưng mình sẽ luôn cố gắng, dù chỉ là một chút, từng bước chậm rãi đến cạnh bên cậu, chỉ cần có thể từng bước giúp cậu xua tan đi chúng, để thế giới của cậu luôn tràn ngập ánh sáng thì dẫu có phải bắt phải làm bất cứ chuyện gì đi chăng nữa, mình cũng bằng lòng."

Khuê cau mày, cô cảm thấy những lời Bách vừa nói có gì đó không ổn: "Cậu..cậu đã biết được điều gì sao?"

Bách lắc đầu: "Không có gì. Còn cậu thì sao? Chẳng lẽ cậu cứ mãi che giấu đi tình cảm của chính mình?"

Khuê im lặng cúi đầu, không đáp lại cậu. Một lần nữa cậu lại nói trúng vào tim cô, mọi cảm xúc ấm nóng của cô đều do sự quan tâm thầm lặng của cậu mà hình thành. Sự rạo rực nơi trái tim đều do Bách những lời nói chân thành của cậu gây ra, giống như đã nhận quá nhiều lượng máu cho phép để nuôi tim nên trái tim luôn ấm nồng bởi hương vị ngọt ngào tạo ra từ xúc cảm mãnh liệt.

"Cậu lại như thế nữa rồi. Cậu luôn nghĩ đến cho người khác nhưng lại chẳng bao giờ nghĩ cho bản thân mình. Một lần sống thật với cảm xúc của mình không được sao?" Bách vươn tay chạm nhẹ vào tóc Khuê, cậu cúi người xuống ngang tầm với cô, ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng vừa có chút đau lòng mà nói.

Nghe những lời Bách vừa nói, bỗng Khuê rưng rưng nước mắt. Từ sau ngày hôm đó, cô đã ghét bỏ chính mình rồi. Cô cảm thấy mình thật đáng ghét, cô luôn mang lại xui xẻo cho người khác. Chính vì cô mà An Yên đã ra đi mãi mãi.

An Yên ở thế giới bên kia không biết đang sống thế nào, cô làm sao nỡ lòng nghĩ đến chính mình nữa?

Những người vì cô đều gặp nguy hiểm, hết An Yên rồi bây giờ cả bố mẹ và anh trai cũng đang lo lắng cho cô. Cô không muốn làm mọi người lo lắng, vì cô mà họ đã phải tổn hao đi không ít sức lực. Cả Bách cũng vậy, vì cô mà cậu đã trở nên hèn mọn trước tình yêu. Cô không muốn thấy một thiếu niên ưu tú, phóng khoáng, ung dung tự tại như cậu lại chấp nhận vì cô mà phải cầu xin. Thật không đáng, cô không xứng đáng nhận được sự yêu thương của tất cả mọi người.

"Mình không biết thứ đang nắm thóp cậu đáng sợ đến thế nào nhưng cậu nên vứt bỏ chúng đi. Từ bây giờ hãy chỉ nghĩ đến mình và cảm xúc của cậu. Cậu không thương, không xót chúng nhưng mình xót lắm."

Khuê bật khóc, tiếng nức nở vang lên, mọi cảm xúc bao lâu nay được cô kìm nén đã đạt cực điểm, tất cả đều được trào ra một cách mãnh liệt. Khuê không thể góp nhặt chúng lại mà khâu vá, cô bất lực để chúng tuôn ra.

Bách tiến lại ôm lấy cơ thể nhỏ bé của người con gái, Khuê ở trong lòng Bách rất vừa vặn. Cậu ôm cô, vừa ôm vừa vỗ về, giọng nói trấn an vang lên: "Được rồi, đừng khóc nữa. Mình sai rồi, là lỗi của mình, lẽ ra mình không nên nói như vậy."

Lẽ ra cậu không nên khơi mọi cảm xúc của cô nhưng nếu cậu không làm như vậy thì Khuê sẽ sống trong sự tội lỗi và áy náy đến suốt đời mất. Cậu không ngờ những lời nói đó có tác động mạnh đến như thế. Làm Khuê khóc là điều cậu không muốn vì thế cậu cảm thấy đó là lỗi của mình.

Một lúc sau, Khuê ngừng khóc, cô lau đi những giọt nước mắt trên gò má. Bách quay mặt sang chỗ khác không nhìn Khuê. Cậu đoán chắc con gái không thích người khác nhìn thấy gương mặt của mình sau khi khóc xong, cậu nghĩ Khuê sẽ không được tự nhiên nên cậu đợi Khuê bình tĩnh lại rồi hỏi tiếp: "Rồi sao? Giờ cậu đã nghĩ kỹ chưa? Cậu có đồng ý làm bạn gái của mình không?"

Im lặng một lúc, cuối cùng Khuê cũng lên tiếng: "Mình sẽ đồng ý làm bạn gái của cậu nhưng với một điều kiện."

Bách vội vàng hỏi: "Điều kiện gì?"

"Nếu cậu đạt giải Nhất trong kỳ thi chọn học sinh giỏi quốc gia sắp tới thì mình sẽ đồng ý làm bạn gái của cậu."

Cô không thể trốn tránh tình cảm của mình mãi được, ngay cả Bách còn nhận ra thì cô cũng không còn cách nào giấu chúng được nữa. Vậy chi bằng cô thử sống thật với cảm xúc của mình, đưa ra cho cậu một điều kiện là để khích lệ tinh thần của cậu, để cậu đem vinh quanh về cho chính mình.

Với tính cách của Bách khi đã làm một điều gì đó thì nhất định cậu sẽ dốc hết sức lực để đạt được điều đó, cậu đã hứa là sẽ giữ lấy lời. Nếu kết quả không đạt được như mong muốn vậy thì khi ấy Khuê không cần từ chối, Bách tự khắc sẽ chủ động rời xa cô vì cậu là người có lòng tự tôn rất cao.

Hai khả năng ấy hoàn toàn có thể xảy ra khiến tâm trí cô bị rối bời. Cô cũng muốn nhìn thấy cậu đạt được đỉnh cao trong con đường học tập. Dáng vẻ của Bách khi tỏa sáng rất rực rỡ, chính là cái dáng vẻ mà Khuê vô tình phải lòng cũng là dáng vẻ tươi đẹp nhất trong suốt những năm tháng trẻ dại âm thầm, lặng lẽ len lỏi vào thế giới của cô.

Vậy thì Khuê còn lo lắng điều gì nữa?

Có lẽ sau sự việc ngày hôm ấy, cô đã chuẩn bị tinh thần sống cô độc suốt cả đời.

Bởi vì cô không muốn nhìn thấy ai gặp bất hạnh vì mình nữa.

Khuê không biết Bách đã đoán được điều gì nhưng có vẻ những lời cậu nói ngày hôm nay khiến cô có chút nghi ngờ nhưng không muốn vạch trần cậu vì cô có linh cảm đến một ngày nào đó cậu sẽ tự mình nói với cô.

Bách có lẽ không biết ý định của cô, nghe cô nói sự háo thắng của cậu bỗng trỗi dậy, cậu mỉm cười: "Vậy thì cậu nên chuẩn bị đi, mình sẽ trở thành bạn trai của cậu sớm thôi."

Kể từ ngày hôm đó, tâm tình của Bách trở nên tốt hơn hẳn. Cậu học còn nhiều hơn cả một học sinh chăm chỉ nhất lớp như Khuê, ít ra Khuê còn có thời gian nghỉ ngơi, ra chơi chứ Bách thì không.

Cậu từ chối mọi cuộc thi đấu bóng đá, bóng rổ với lũ bạn để giải đề. Cảm thấy Bách rất khác thường, Hùng bèn hỏi: "Mấy ngày này mày bị làm sao vậy? Muốn được giải Nhất đến thế sao?"

Bách gật đầu: "Muốn chứ? Giải Nhất ai chẳng muốn."

Hùng bĩu môi: "Thôi đi, chẳng phải trước đây mày luôn có suy nghĩ với khả năng của mình chắc chắn sẽ đậu Bách Khoa à? Bỗng dưng chăm chỉ đột xuất, lý do là gì vậy?"

Bách gõ bút lên bàn, chống cằm mỉm cười nhìn theo hướng nào đó: "Nhìn cô ấy nỗ lực làm tao cũng muốn nỗ lực theo."

Hùng chậc chậc một chút rồi cũng gật đầu vỗ vai Bách: "Xem ra mày nghiêm túc thật, thôi bố mày cũng chúc mày đạt được kết quả mong muốn."

Sau cãi lần đánh nhau với Bách, Công không còn mặt mũi nào để gặp Bách nữa. Cứ mỗi lần thấy Bách là Công lại tìm cớ né tránh. Mà Bách thì làm gì để tâm đến chuyện đó, bây giờ cậu chỉ tập trung vào việc ôn thi mà thôi.

Cũng sau hôm đó, chẳng biết có ai đồn đại Nguyễn Trà My hoa khôi của trường lừa dối tình cảm của người khác để tiếp cận Bách, cô ta bị bàn tán, xoi mói khắp nơi. Hôm trước, các học sinh còn tụ tập quanh lớp 12A3 vì My xô xát với một bạn cùng lớp, nghe nói bạn kia là người theo dõi My và biết chuyện nên kể với mọi người, My biết được và đánh cho người kia một trận. Cả hai sau đó bị đình chỉ học tạm thời vì tội đánh nhau.

Khoảng hơn 6 giờ chiều, Công mới đi đá bóng về, Bách lúc này cũng vừa tan học ở lớp bồi dưỡng. Lúc Bách đi lấy xe thì có gặp Công, thấy Công cậu cũng thờ ơ tỏ ra như Công không tồn tại. Bách không giận Công nhưng sau sự việc đó, cậu cũng không hài lòng với cách hành xử của Công.

"Này, sao giờ mày mới về?" Công là người mở lời đầu tiên.

"Mới học xong." Bách đáp một cách dửng dưng.

"Chuyện hôm đó tao xin lỗi nha, tao hơi nóng tí." Công gãi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Bách, có chút áy náy với cậu.

Bách im lặng không nói gì, Công nghĩ có vẻ tình bạn của cả hai không thể cứu vãn được nữa rồi. Bỗng Bách đột nhiên lao tới Công, cậu túm lấy cổ áo Công xách cả người Công lên. Bách trừng mắt và nói: "Cái thằng này, mày đánh ở đâu không đánh lại đi đánh khuôn mặt của tao. Mày biết tao quý trọng nhất là mặt mà."

Bách chỉ tay vào vết thương hôm trước: "Nhìn đi, giờ nó còn sưng lên đây này. Vợ tương lai tao còn xót, nếu gương mặt này có mệnh hệ gì thì mày nghĩ bố mày có nên tính sổ với mày không?"

Công ngây người ra, một lát sau cậu bỗng bật cười: "Mày đúng vẫn là cái thằng đáng ghét nhỉ?"

Bách buông Công ra, cười nhạt: "Thôi bỏ đi, bố mày không chấp gì mày. Bị đá như vậy chắc cũng đau lắm."

Công khoác vai Bách: "Ít ra tao vẫn còn đỡ hơn cái thằng nào đấy theo đuổi Khuê tận mấy tháng trời mà người ta không đổ."

Bách cười nhạt, nhếch đôi lông mày ý thách thức: "Mày chắc chứ?"

Công hơi khó hiểu nhìn Bách: "Mày tự tin đến thế sao?"

Bách lại cười, cậu vỗ mặt Công cất giọng nói: "Mày cứ chờ mà xem."

Tối hôm đó, Bách nhắn tin hỏi Khuê: "Hay là mai chúng mình hẹn hò đi."

Khuê thả một dấu chấm hỏi rồi vội vàng gõ chữ: "Cậu quên chúng ta chưa phải là người yêu à?"

Bách thả một hình con mèo đang mếu máo khóc, nhắn lại: "Thì hẹn hò trước rồi yêu có sao đâu? Mình tìm hiểu trước ấy mà."

"Không được, chúng ta đã thống nhất rồi mà" Khuê nhắn lại.

Bách nhận được tin nhắn của Khuê mà bất lực: "Thôi cũng muộn rồi, chúc bạn gái tương lai ngủ ngon."

Khuê bật cười, cậu tự tin quá rồi đó.

________

Lời tác giả: Dạo này hơi bận, ra chương sẽ muộn chút. Mấy ngày trước mình có nhận được tin nhắn từ chị Hoa Cỏ, chị biết đến chuyện của mình và có đọc qua một chút. Chị ấy đã góp ý cho mình và chia sẻ nhiều kinh nghiệm. Chị góp ý rất thẳng thắn cũng rất nhiệt tình thậm chí còn động viên mình nữa.

Chị Cỏ bảo là những đóng góp của chị chẳng có gì to tát nhưng mình thấy điều đó rất lớn lao. Mấy chương đầu tiên mình không chăm chút cho lắm, không khó để nhận ra những hạn chế. Mình đã xem xét ý kiến của chị và mình quyết định sẽ vừa viết vừa sửa lại những thiếu sót của mình.

Mình cũng không biết nói gì hơn nữa nhưng mình cũng rất vui khi truyện dần được mọi người biết đến nhưng cũng khá lo lắng vì sợ bản thân còn thiếu sót nhiều. Nhưng chị Cỏ đã khích lệ tinh thần mình, chị bảo mới đầu ai cũng như vậy cả, sẽ trưởng thành hơn trong quá trình viết. nên mình cũng không có suy nghĩ nhiều như trước nữa. Cuối cùng xin cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho truyện. Cảm ơn chị Hoa Cỏ rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me