LoveTruyen.Me

Phong Kien Abo Seulrene Wenjoy

Sau khi các bà bạn ra về thì Tú Anh liền cho người gọi Sáp Kỳ vào phòng để nói chuyện riêng với mình. Chẳng mấy chốc thì cô đã đến nơi.

"Mẹ kiếm con có chuyện chi không ạ?" Sáp Kỳ vừa bước vào kính cẩn gật đầu chào, sau đó mới cất tiếng hỏi.

"Con ngồi xuống đi" Tú Anh không nói không rằng, liền chỉ cho cô ngồi xuống đối diện mình, chắc là phải có chuyện gì quan trọng lắm đây.

"Bấy lâu nay bây có gần gũi mấy con vợ của bây không?"

"Dạ có, mỗi đêm con ghé đều ở các phòng"

"Cớ chi mà từ lúc con hai với con ba sảy thai tới tận bây giờ vẫn không có cấn bầu lại? Mày nói cho mẹ nghe"

"Con cái là chuyện của trời làm sao mà con biết được chớ mẹ"

Thật ra thì trước đó mợ hai và mợ ba cũng đã mang thai một lần nhưng đều không giữ được, thành ra mà đến tận bây giờ nhà họ Khương vẫn chưa có tiếng trẻ con nô đùa cũng là điều khó nói.

"Trời phật gì? Cũng do nhà này tạo nghiệp mà đến bây giờ tao vẫn chưa có cháu ẵm bồng, thiệt tình..."

Bà thở dài thườn thượt, nhìn mấy người bạn trang lứa với mình tay bế tay bồng mà tủi cái thân già hết biết.

"Chuyện con cái con cũng muốn, nhưng đâu phải lúc nào cũng toại lòng người"

"Mẹ được người ta bày cách hay lắm, bây lo chuẩn bị đồ đạc sớm mơi lên đường tìm mợ tư cho nhà này để con sanh cháu cho tao"

"Mẹ nói sao? Bộ mẹ định tìm vợ cho con ở đâu xa lắm hay gì mà chuẩn bị?"

"Nếu mày muốn có con thì sáng mai thức sớm đi xuống An Giang với mẹ"

"Nhưng mà..." Sáp Kỳ vẫn còn ngập ngừng lưỡng lự. Bây giờ cô cưng Thừa Lợi như trứng, sợ dẫn người mới về lại làm nàng ta buồn thì khổ.

"Mày sợ cái ả đào hát đó chớ chi? Đẹp thì có đẹp, nhưng không đẻ được thì coi như bỏ. Nghe lời mẹ, ráng cưới một đứa dễ sanh nở về nhà, nó có xấu thì cũng ráng chịu để có đứa con nối dỗi cho dòng họ. Con hiểu chưa?"

Lúc đầu bà còn dùng giọng điệu chua chát mà lên tiếng, nhưng nghĩ lại cũng nên dỗ ngọt đứa con của mình để còn thuận ý nên cũng dịu lại.

"Dạ... mọi việc con sẽ nghe theo mẹ sắp đặt" Sáp Kỳ đáp bằng giọng nặng trĩu. Người xưa có câu bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Dù không muốn cũng phải nghe lời Tú Anh mà rước thêm vợ tư về nhà, coi như làm tròn chữ hiếu là được.

"Tốt tốt, thôi con về phòng ngủ đi, nghỉ sớm để mai còn đi sớm với mẹ" bà nghe vậy liền cười híp mắt, vậy là lòng mong mỏi cháu nội đã có phần khởi sắc rồi còn đâu nữa mà không vui.

"Thưa mẹ con đi" Sáp Kỳ cúi đầu chào mẹ mình rồi đi về phòng Thừa Lợi ngủ. Đêm nay chắc hẳn cô sẽ có rất nhiều suy nghĩ, khó mà vào giấc.


☆/。


Nói trọng đại thì cũng không trọng đại, nhưng nói không trọng đại thì cũng chưa hẳn là vậy. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đi tìm mẹ cho cháu nội tương lai của mình nên Tú Anh đã thức dậy rất sớm. Sau khi vệ sinh sạch sẽ thân thể thì bà liền dùng bữa sáng với món cháo gà ác mới được nhà bếp nấu nóng hổi. Dùng xong thì bà liền về phòng mà trang điểm nhẹ và khoác lên người một bộ áo dài khá trang trọng nhưng cũng không kém phần tinh tế.

Ở độ tuổi 38 này thì đối với những người phụ nữ khác thì cũng đã xuất hiện nếp nhăn kha khá. Tú Anh do vốn đã xinh đẹp từ trẻ, đến lúc về làm dâu nhà họ Khương lại được ăn sung mặc sướng nên ngày càng mặn mà là điều dễ hiểu.

Phần Sáp Kỳ thì chỉ mới thức, từ phòng Thừa Lợi lững thững đi ra nhà sau cũng khó khăn vì chưa tỉnh ngủ hẳn. Cô chậm rãi ăn sáng, chậm rãi thay quần áo, thật sự là quá khác vẻ hào hứng của mẹ mình.

Sau khi xong tất cả mọi việc thì mặt trời đã ló dạng, Sáp Kỳ và Tú Anh cũng nhanh chóng lên đường. Việc tìm vợ hôm nay tuyệt nhiên không cho mấy mợ biết, đó cũng nhằm đề phòng các nàng ta vì ganh ghét mà giở trò ngăn cản.

"Xuống tới đất An Giang, mày nhìn trên đường thấy đứa nào ưng bụng muốn cưới thì nói với mẹ. Bất kể nghèo hèn cỡ nào mẹ cũng cưới cho mày. Không cưới được cũng phải được"

"Dạ" thật ra Sáp Kỳ cũng khá hào hứng, dù gì thì ba người kia cũng đã rước về hơn mấy năm. Giờ đây cưới thêm một người xem như vừa hay để đánh bay sự chán ngắt kia.

Sau nhiều giờ ngồi xe thì cũng đến một vùng quê hẻo lánh ở An Giang. Tú Anh liền đánh thức Sáp Kỳ đang ngủ để đi tìm vợ. Đã đi được một lúc lâu những chẳng có ai vừa mắt. Sáp Kỳ bắt đầu mệt mỏi, chán nản đưa mắt nhìn ra cánh đồng phía dưới kia. Cô nheo mắt lại quan sát cho kĩ người con gái đang cấy mạ non ở dưới đó. Dù là gái quê, trên mặt lấm lem bùn đất những không che được hết sự xinh đẹp của nàng ta. Một nét đẹp mộc mạc mà đã lâu rồi Sáp Kỳ không được nhìn thấy.

"Mẹ, có rồi. Con nhỏ đang cấy mạ phía dưới, con phải cưới nó"

"Dừng xe lại cho bà" nói rồi Tú Anh và Sáp Kỳ liền bước xuống xe, tên người hầu đi theo cũng nhanh chóng bung dù để tránh cho chủ của mình bị ánh mặt trời chiếu vào.

Chẳng mấy chốc họ đã đến gần hơn nơi người con gái kia đang phơi lưng giữa trời trưa nắng gắt, nhìn từ xa nhưng cũng đủ thấy được tấm áo thấm đẫm mồ hôi kia, chắc hẳn là rất cực nhọc.

"Con kia, mày tên gì?" bà không nhanh không chậm liền người con gái đó sau khi nghe gọi liền quay đầu lại xem là ai, nhưng nhìn đám người kia lạ mắt lắm, qua cách ăn mặc cũng đủ hiểu là người giàu có.

"Dạ...Châu Hiền ạ"

"Bắt nó...lại" Sáp Kỳ sau khi trông thấy người phụ nữ này thì tim liền hẫng một nhịp, dù có hơi lấm lem bùn đất nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn rất đặc biệt.

Châu HIền chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hai tên đàn ông cao to đến áp chế. Một tên còn dùng tay đánh vào sau gáy làm nàng ngất đi.

Sau khi tra hỏi mấy người quanh đó, biết được nàng là con của một đôi vợ chồng nghèo. Chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi. Cha mẹ do tuổi cao sức yếu nên phải đi làm thuê, làm mướn kiếm từng đồng để lo cơm nước, thuốc than cho gia đình mình. Nghe sơ qua thì cũng thấy nàng là một người con hiếu thảo, chịu thương, chịu khó.


☆/。


Ở nhà Châu Hiền.

"Có ai ở nhà không?" tiếng gọi thất thanh từ ngoài cổng làm cho cha mẹ nàng phải chạy ra xem là ai.

"Mấy người là ai vậy hả?" Quan sát một lúc thì hai ông bà già cũng chỉ biết họ là người nhà giàu, bên cạnh có hẳn một chiếc xe hơi bóng loáng, mới toanh.

"Nhỏ này là con của hai người à?" Tú Anh chỉ tay vào trong xe. Cha mẹ Châu Hiền lúc này nhìn theo hướng tay bà Tú Anh mới thấy con gái mình đang ngất xỉu ở trong đó.

"Sao con tôi lại nằm trên đó?" cha mẹ nàng thấy con gái bất tỉnh liền lo lắng muốn chạy đến xem thì liền bị hai tên to bự kia chặn lại.

"Từ từ, chớ vội nôn nóng làm chi. Bây giờ tôi muốn con gái của ông bà về làm vợ nên đến đây để báo một tiếng đó mà"

"Cái gì? Cô bị điên hả? Ai gả mà cưới chớ, trả con gái lại đây cho tôi"

"Ông bà có khôn thì thuận theo ý chúng tôi. Nhìn xem căn nhà rách nát của mấy người đi, còn thua cái kho ở nhà tôi rồi thử hỏi làm sao mà cô ta có thể có được một cuộc sống ấm no cơ chứ? Ở lại cái nơi tồi tàn này cũng chỉ làm khổ cô ta thêm mà thôi. Cho dù có lấy người khác làm chồng thì cũng chắc gì đã được ăn sung mặc sướng như ở nhà họ Khương chúng tôi! Phận làm cha mẹ thì tôi khuyên ông bà hãy suy nghĩ thấu đáo đi. Trời trưa nắng như thế này mà lúc nãy tôi thấy nó bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để cấy mạ ngoài đồng kia kìa. Thiệt thương con nhỏ hết sức. Bây giờ nếu chịu gả thì tôi cho một số tiền coi như là sính lễ hỏi cưới" Tú Anh nhẹ giọng khuyên răn. Dùng những lời nói nhẹ nhàng hết mức có thể để thuyết phục cha mẹ Châu Hiền.

"Mẹ tôi nói đúng đó. Không có gì để bàn cãi nữa cả"

"Mấy người nói năng hoang đường cái gì vậy. Con tôi tôi muốn gả hay không là quyền của tôi. Ở đâu ra mà làm mấy chuyện bắt người giữa ban ngày như thế này chứ?" cha Châu Hiền phẫn nộ lên tiếng. Sáp Kỳ thấy thái độ như vậy thì cất giọng đe dọa.

"Nếu ông bà đã không chịu gả thì đừng hỏi sao tôi ác. Bây giờ một là gả con gái, hai là nhà ba người mồ không yên, mả không đẹp. Nếu chọn một thì vừa ấm êm con của mấy người, mà mấy người cũng vừa có tiền để chạy chữa thuốc thang. Có khi còn cất lại cái nhà khác thay vì cái chòi lụp xụp như này"

Cha mẹ Châu Hiền không đành lòng nhìn đứa con mình đứt ruột sinh ra theo một người xa lạ về làm vợ. Nhưng nhìn vào bọn người nhà họ Khương không giống như đang đùa. Lòng nơm nớp lo sợ họ sẽ thật sự đưa cả nhà ba người về chầu Diêm vương nếu như không chịu gả con gái. Nhưng đã là cha là mẹ, cho dù có trả giá thì ai cũng muốn được trả giá để con mình có được một cuộc sống tốt đẹp. Châu Hiền đã chịu khổ từ nhỏ rồi, nghĩ đến cảnh sau này con gái mình phải sống trong cảnh nghèo nàn như cha mẹ của nó thì ông bà đau lòng chịu không nổi.

"Được rồi... tôi sẽ gả. Nhưng cầu xin các người, hãy chăm sóc tốt con gái của tôi. Đừng để nó phải khổ như cha mẹ của nó. Tôi cầu xin các người...!" cha mẹ Châu Hiền quỳ lạy van xin sau khi khó khăn đưa ra quyết định của mình.

"Thôi thôi đứng lên giùm cái đi. Chịu gả là được rồi. Yên tâm, con gái ông bà về nhà tôi là được kêu tiếng mợ này mợ nọ rồi, khỏi phải lo nghèo hay khổ gì hết" Tú Anh nhìn sang Sáp Kỳ, hai mẹ con bà cùng cười thỏa mãn vì đã lấy được nàng về.

Sau khi chiếc xe kia lăn bánh rời khỏi nơi đó thì hai vợ chồng già mới ôm nhau mà ngậm ngùi khóc thương. Họ khóc cho phận nghèo hèn, thấp cổ bé họng của mình. Họ khóc cho đứa con gái mà họ đã đành lòng để người ta mang đi. Giờ đây chỉ có thể cầu xin ơn trên chở che, giúp cho Châu Hiền có được cuộc sống tốt hơn trong vòng tay của Sáp Kỳ. Nhưng họ nào biết được nhà họ Khương cũng chỉ xem Châu Hiền là cái máy biết sinh nở mà đối xử với nàng chẳng chút nương tình.

_

tui đang edit lại dần từ chương 2 đây, sắp comeback rùi mấy cô uii=))
chuẩn bị bão 10 chap nha

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me