LoveTruyen.Me

Phu Duy Truyen Hau Hoa Bi Ii Phu Sinh Duy Mong

       

          Không phụ sự mong đợi của mọi người, Bạch Hổ thần thú cuối cùng đã quy vị, tuy rằng quá trình có nhiều trắc trở, nhưng kết cục này có thể nói là không thể tốt hơn nữa.

          Đêm đã khuya, Tiểu Duy cùng Phù Sinh lẳng lặng đứng bên hồ, mặc cho gió mát phất qua mặt, cảm thụ sự yên tĩnh sau khi sóng gió qua đi.

          "Tiểu hồ yêu nhà nàng", Phù Sinh sủng nịch bên trong lược hàm một tia trách cứ, "Bảo nàng quay về hồ tộc ngoan ngoãn vì bản tôn làm việc, sao cứ chẳng nghe lời như thế."

          "Nói vậy đại nhân cũng giống Tiểu Duy không chịu nghe lời ", thấy hắn mặt lộ vẻ khó hiểu, khẽ giọng nói, "Đã nói là sinh tử cùng tùy, cho dù đại nhân đã quên, Tiểu Duy sẽ không quên."

          Tim khẽ rúng động, Phù Sinh thoáng ngẩn ngơ, đây hình như là lần đầu tiên, không phải xảo ngôn làm màu, không phải ngập ngùng ấp úng, nàng lúc này biểu đạt nội tâm rõ ràng sáng tỏ! Chẳng qua chỉ là vài câu ngắn gọn, lại có thể làm cho thần linh mê muội mơ màng. Gió đêm trở lạnh, nhẹ nhàng ôm người trước mặt vào trong ngực, tiếng nói trầm lắng say lòng, "Ta không quên" . Nhớ tới bộ dáng nàng thay chính mình đỡ sát chiêu của yêu thú, không khỏi có chút nghĩ sợ, "Tiểu hồ yêu nàng nghe rõ cho bản tôn, sinh tử cùng tùy, chỉ cần bản tôn không chết, nàng liền an ổn mà sống cho ta."

          Hốc mắt nóng lên, câu này không xem là lãng mạn thậm chí trong lời nói còn có chút bá đạo, lại có thể động lòng người như vậy. Tiểu Duy không khỏi giang tay ôm vòng qua hông Phù Sinh, tiếp tục cảm thụ ôm ấp ấm áp vô bì kia.

          "Nàng hôm nay, gọi ta là gì?" Phù Sinh vẻ mặt thú vị nhìn Tiểu Duy, lại thêm một lần đầu tiên, lần đầu tiên trừ bỏ sư tôn ra, có người kêu tên chính mình, hơn nữa, lại là thứ bản thân muốn nghe nhất.

          "' Đại nhân...", Tiểu Duy ánh mắt né tránh, hai gò má ửng đỏ, "Trước mặt chấn thiên thạch thần, tiểu hồ yêu ta không dám làm càn", lúc ấy tình huống nguy cấp, chính mình cũng không biết sao lại gọi thành tiếng, nhưng mà hiện tại thật sự, thật sự nói không ra lời.

          "Không phải câu này.", Phù Sinh cố gắng nhẫn nại, từng bước dẫn dụ, "Là câu lúc nàng vừa mới chạy vào trong tháp kia ". Thanh âm bốn phía xì xà xì xào hắn đã sớm nghe thấy, mặc cho đám người kia ngậm miệng bịt mồm thế nào, nhiều người như vậy cùng nhau đến, còn không biết đứng xa một chút. Khóe miệng một câu, đơn giản, để cho bọn họ nghe, nhẹ nhàng nâng  cằm Tiểu Duy, để nàng nhìn hắn, "Lúc ấy gọi đến là lớn tiếng như vậy, hiện tại ngược lại không dám nói "

          Tiểu Duy cắn cắn môi, mí mắt rủ xuống, ngượng ngùng không thôi, bốn phía nhiều người như vậy, hắn không có nghe thấy sao chứ! Băng Xà cùng Linh Lung không cần phải nói, nương khẳng định cũng có mặt, nói không chừng, tộc trưởng phụ thân vừa mới trở thành Bạch Hổ thần thú đang đứng lặng lẽ xem kịch vui cũng nên. Liếc mắt giận dỗi nhìn hắn, thấy hắn trong nụ cười có chút đắc ý, lúc này mới hiểu được, hắn là cố ý mà, cố ý trước mặt thân thích hảo hữu của nàng.... Trong lòng ngọt ngào, nhưng, thứ nhất ngượng ngùng, thứ hai, hắn còn không có nói rõ, chính mình sao có thể thỏa mãn ý của hắn trước. Trầm ngâm một chốc, nhu mị mở miệng, "Huynh đưa lỗ tai lại đây, một câu này, ta chỉ nói cho một mình huynh nghe."

          Phù Sinh quả nhiên cười cười cúi người ghé tai, chỉ thấy Tiểu Duy môi đào khẽ động, đáy mắt vô hạn tình ý, nói xong, chạy biến đi mất xấu hổ không dứt.

          Một đôi bích nhân, nổi bật trên nền sắc đêm tựa như bức họa.

          Thấy hết một màn này, chúng nhân hài lòng tán đi, Linh Lung cơ hồ không khống chế được, thiếu chút nữa cười ra tiếng, dưới chân chợt trượt, hoàn hảo được Băng Xà đỡ lấy.

          Phù Sinh thì lại đứng nguyên tại chỗ một chút cũng chưa động, khóe miệng một tia cười khổ, con tiểu hồ ly tinh linh cổ quái này, rõ ràng chỉ là hướng lỗ tai hắn thổi hai luồng khí, làm hắn ngứa ngáy không ngừng, đến nửa điểm thanh âm cũng không xuất ra.

          Cười suốt dọc đường chạy về phòng, nhẹ nhàng tựa lại trên cửa, Tiểu Duy chỉ cảm thấy, giờ khắc này, mĩ hảo đến mức giống như trong mộng. Cha mẹ từ ái khang kiện, bản thân cũng không còn là đứa trẻ bị vứt bỏ cơ khổ không chốn nương thân nữa; bạn tốt thân thiết hòa hợp, tâm sự nhiều người lắng nghe. Càng trọng yếu hơn là, hắn, luôn luôn ở bên. Thời gian dù tại một khắc này đây dừng lại, cũng không còn gì tiếc nuối ! Nghĩ nghĩ, mũi lại có chút cay cay, ngàn năm truy tìm, bất quá chỉ là muốn một vòng tay ấm áp, chưa từng nghĩ đến, nàng không chỉ đã tìm được rồi, lại còn có được càng nhiều hơn. Thì ra hạnh phúc, sớm đã lặng yên mà tới.

          "Tiểu Duy", Thanh phu nhân gõ cửa, "Đã ngủ chưa?"

          Mở cửa mời nương thân vào phòng, hai mẹ con đã lâu không có nói chuyện cho đàng hoàng .

          Thanh phu nhân vuốt tóc Tiểu Duy, "Thật sự là đứa nhỏ phúc khí ", tươi cười vô cùng vui mừng, "Phù Sinh đại nhân chắc chắn hảo hảo đối đãi con."

          Tiểu Duy yên nhiên cười, mẫu thân trước mặt, bất tất phải ngượng ngùng.

          "Nương, Tiểu Bạch Hổ kia thế nào." Bỗng nhiên nhớ tới tiểu tử kia, mạng của hắn, dù sao vẫn là chính mình cứu được.

          "Đã tỉnh rồi, ầm ĩ đòi ăn." Thanh phu nhân mặt lộ vẻ từ ái, ngàn năm chưa từng chăm sóc trẻ con, bỗng nhiên chui ra một tiểu mao đoàn (chỉ đứa nhỏ), hiển nhiên đặc biệt yêu thích, "Thật sự là mệnh không nên tuyệt, nếu không phải cơ duyên xảo hợp có được linh châu, vật vượt giới kết hợp...", nói đến đây, nụ cười trên mặt Thanh phu nhân dần dần nhạt đi, thay vào đó, là sự lo ưu muốn nói lại thôi không biết làm thế nào."Tiểu Duy, nương có một việc, không thể không nói với con"

          "Nương, người làm sao vậy", Tiểu Duy trong lòng cả kinh, có loại dự cảm, lời kế tiếp nương thân muốn nói, ắt sẽ đánh vỡ sự yên lặng hiện tại.

          "Đứa nhỏ, con cũng biết, đệ nhất giới luật trong thiên địa, chính là không thể vượt giới kết hợp"

          Thiên địa hữu tình, nhân, tiên, yêu, khó tránh khỏi vượt giới mà tương luyến, ngày trước thiên quy nghiêm ngặt, xem việc này là đại nghịch. Nhưng mà, Ngưu Lang Chức Nữ, Hứa Tiên Bạch Xà, Trầm Hương cứu mẹ, liên tiếp xảy ra những chuyện này, thiên quy cũng dần dần buông lỏng. Cuối cùng, sau khi Thất Tiên Nữ kết duyên cùng phàm nhân Đổng Vĩnh, Vương mẫu nương nương ngầm đồng ý, mặc dù không có nói rõ sửa chữa thiên quy, cũng không còn ngăn cản việc vượt giới tương luyến nữa.

          Đây cũng chính là lý do vì sao, tiểu hồ yêu cùng chấn thiên thạch thần, có thể như hình với bóng.

          Chỉ có điều, bên nhau dễ dàng, gần nhau, lại phải trả giá chút đại giới.

          Rốt cuộc vẫn là tiên yêu khác biệt, vượt giới kết hợp, trai gái sinh ra vượt qua thiên đạo luân thường, thường phải chịu nhiều đau khổ. Trịnh Cát là con của nhân và yêu, linh lực chênh lệch không tính là quá lớn, hơn nữa từ khi ra đời đã bị phong ấn yêu tính, nhưng cho dù như vậy, cũng thường trong lúc kích động khống chế không được yêu tính, chịu nỗi đau phệ tâm. Linh lực của cha mẹ sai kém càng lớn, hậu quả lại càng nghiêm trọng. Tiểu Bạch Hổ kia chính là ví dụ, mẫu thân là phàm nhân, phụ thân, mặc dù tâm thuật bất chính, nhưng rốt cuộc vẫn là Bạch Hổ thần thú. Hai người linh lực kém quá lớn, mẫu thân thân thể phàm nhân thai nghén, khống chế không được thần lực truyền thừa từ phụ thân thần thú, bởi vì mỗi ngày phải chịu đựng bị linh lực bùng nổ giày vò, thống khổ không chịu nổi, phải đưa tiên khí vào mới có thể bảo mệnh. Hơn nữa, một khi thiên có dị tượng, thường sẽ là kẻ đầu tiên bị thương hại, nghiêm trọng thì hồn phi phách tán; dù cho may mắn lớn lên, tu vi đầy đủ, thời khắc vũ hóa thành tiên, thiên kiếp so với thần tiên bình thường càng thêm hung hiểm, người có thể bình yên vượt qua, còn chưa được một trên mười.

          Tiểu Duy gắng sức giằng lại cơn thở gấp, lúc hồi phục trong ngực thậm đau. Nàng chính là đang cảm thấy hiện tại thật tốt đẹp, thật thỏa mãn, cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ nhiều như vậy, xa như vậy. Hôm nay nghe nương thân nói ra, mới biết được, ra vẫn còn có thứ hồng câu(*) không thể vượt qua!

(*) hồng câu: ranh giới Sở - Hán ngày xưa.

          "Như bây giờ cũng rất tốt", Tiểu Duy trầm giọng mở miệng, giọng nói thoáng có chút âm khàn, "Con chỉ nghĩ muốn ở bên cạnh chàng", nhớ tới bộ dạng mẫu thân Tiểu Bạch Hổ trước khi chết, càng thêm cảm khái, "Lưỡng tâm xa cách, làm bạn trăm năm cũng là tra tấn, nếu là chân tâm tương ái, chẳng sợ dù chỉ có thể bên nhau một ngày, cũng đủ rồi."

          "Đứa nhỏ này!" Thanh phu nhân đau lòng nước mắt lưng tròng, "Cho dù con có thể chấp nhận loại tiếc nuối này, Phù Sinh đại nhân cũng tất không cam lòng a! Chẳng lẽ, con thật sự không muốn cùng hắn sớm chiều tương đối? Không nghĩ mũ phượng quàng khăn cùng hắn trọn đời hảo hợp? Đứa nhỏ, đừng lừa chính mình !"

          Tiểu Duy trong lòng rầu rĩ phiền muộn, ở nhân gian ngàn năm, nàng hâm mộ nhất chính là phu thê ân ái, thiên luân chi nhạc (hạnh phúc gia đình), đó là hạnh phúc bao nhiêu tiên gia không ngừng truy đuổi. Phu thê cầm sắt hài hòa, con cái chăm sóc bên giường, cảnh tượng tốt đẹp như vậy, nàng trong mơ cũng cầu, sao lại có thể không nghĩ đến! Huống hồ, nhìn thần thái hắn ngày ấy đối với Tiểu Bạch Hổ, chắc hẳn cũng thực thích tiểu hài tử. Chẳng lẽ, bọn họ thật sự phải vĩnh thế di hận? Vài phần nộ khí nổi lên trong lòng, tại sao, tại sao hạnh phúc đã đến trước mặt nàng, liền vĩnh viễn cứ như vậy gần trong gang tấc, nhưng lại xa không với được!

          "Vậy con sẽ vũ hóa thành tiên!", Tiểu Duy ánh mắt kiên định, "Con nhất định có thể!" Ngay cả hắn đều nói qua, con tiểu hồ yêu nàng đây quật cường bướng bỉnh. Lúc này, chẳng sợ tam giới đều cười nhạo nàng không biết trời cao đất rộng, nàng cũng muốn nhất niệm chấp trứ!

          "Tiểu Duy", nhìn nữ nhi vẻ mặt kiên nghị, Thanh phu nhân trong lòng an tâm một chút, cũng may đứa nhỏ này trời sanh tính quật cường, nếu không, chỉ sợ loại đả kích sấm giữa trời quang này, thật muốn cho người tuyệt vọng thần bi thương rồi, "Nương tin tưởng con, nhưng mà...", hít một hơi, "Con ngày trước tự hủy yêu linh, tuy rằng đã trùng tu lại thành hình, thế nhưng khoảng cách thành tiên còn kém rất xa, huống hồ lại vì họa bì từng moi tim người, trái với thiên đạo, chỉ sợ lúc vũ hóa thành tiên càng gia tăng hung hiểm."

          "Bất luận như thế nào, con đều phải thành tiên!" Tiểu Duy âm thầm nắm chặt quyền, "Không có chuyện gì có thể đem chúng con tách ra nữa."

          Nói một chút, tác giả an bài Phù Duy một cái vấn đề lớn

          Đàm luyến ái có thể, kết hôn, tổ chức tiệc cưới cũng phê chuẩn, nhưng mà không thể có cục cưng. Thực tế thì cũng cho phép nhưng con sinh ra 100% không hẹp van tim thì cũng là bị đao, nếu bảo đảm nuôi được cứ việc sinh.

          Kỳ thực tới ngần này tuổi, tác giả thật sự cảm thấy được, trên thế giới đẹp nhất, không phải ta yêu ngươi, mà là cùng một chỗ, cùng nhau xây dựng một cái gia đình hạnh phúc, nhìn đứa nhỏ dần dần lớn lên

          Hai người họ là muốn vĩnh viễn, nếu lưu trữ một cái đại tiếc nuối như vậy, thật sự là một loại đại ngược a

          Hơn nữa, Tiểu Duy như thế chấp nhất muốn thành tiên, khẳng định là cần có lý do

          Cho nên, hy vọng an bài như vậy, mọi người có thể tiếp nhận, có thể thích

          Tối trọng yếu là, mọi người thiệt tình cảm thấy hợp lý

          Thanh phu nhân rời đi, Tiểu Duy bất luận thế nào cũng ngủ không được. Muốn đi tìm hắn, mỗi lần chính mình thương tâm khổ sở, đều có hắn ở bên người, sớm thành thói quen. Nhưng mà, mới ra khỏi cửa phòng liền sửa lại chủ ý, nếu hiện tại cùng hắn nói những chuyện này, với tính tình của hắn, nhất định ra vẻ vân đạm phong khinh(*) an ủi nàng, sau đó một mình yên lặng lo lắng. Quên đi, nàng không đành lòng.

(*) vân đạm phong khinh – chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi

          Bỗng nhiên, Tiểu Duy phát hiện chính mình thay đổi rồi, ngày trước, nàng tìm mọi cách lấy lòng Vương Anh, cố gắng quên mình, dốc lòng quan tâm, không thể nói không phải xuất phát từ bản tâm, nhưng mà rất nhiều thời điểm, là hy vọng Vương Anh nhìn đến, hy vọng Vương Anh cảm động, hy vọng Vương Anh yêu mình. Nhưng hiện tại, nàng làm hết thảy, đơn giản là hy vọng Phù Sinh bình an, hy vọng hắn vui vẻ, chỉ cần thật sự đối hắn có lợi, chẳng sợ hắn nhìn không thấy nỗ lực của nàng, nàng cũng vui vẻ chịu đựng.

          Là nóng vội mưu cầu muốn từ trên người đối phương có được ấm áp, hay là tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn mang đến ấm áp cấp đối phương. Có lẽ, đây là khác biệt căn bản của "nhất thời chấp niệm" cùng"chân tâm gắn bó".

          Than nhẹ mà cười, hôm nay bản thân thật sự là rối loạn tâm thần, thiên mã hành không, lại suy nghĩ quàng xiên nhiều như vậy. Bất tri bất giác, đã đi đến cửa phòng Linh Lung. Nhẹ nhàng gõ cửa, "Linh Lung, là ta."

          Chương 8(2)


          Tiểu sư muội này của hắn, tuổi đã muốn mấy ngàn, thế sự thông minh thấu rõ lòng người, nhưng vẫn còn tâm tính trẻ nhỏ, trò chuyện tán gẫu thực rất thú vị. Ngày thường mỗi khi mở miệng liền kèm theo một tiếng"tẩu tẩu", chính mình cũng thực sự đem nàng trở thành tiểu muội. Cùng nàng tâm sự, hẳn có thể bình lặng nỗi lòng.

          Không ngờ, kêu vài lần, cửa phòng mới rì rì mở ra.

          "Tẩu tẩu", Linh Lung miễn cưỡng nở nụ cười.

          Vào phòng, Tiểu Duy liền càng cảm thấy có gì không đúng, tiểu sư muội này cho tới bây giờ luôn thần thái dồi dào, sao lại có bộ dáng vô tình như vậy."Linh Lung, muội làm sao thế, có phải là hôm nay bị thương trong tháp của yêu thú?"

          "Không có, ta không sao", có người bảo hộ, nàng thế nào lại bị thương, tự giễu cười khổ, "Được hưởng hào quang của sư huynh, thân thần thú quan hệ đến thiên hạ an nguy như ta, tất phải xuất nhập bình an."

          Nghe câu nói không đầu không đuôi, Tiểu Duy trong lòng sáng tỏ, nha đầu này, có tâm sự . Nhịn không được cũng thản nhiên cười khổ, chính mình rõ ràng là tới tìm lời khuyên. Cũng đành vậy, đâu đó vẫn có câu nói, "Đều là kẻ lưu lại thiên nhai" .

          "Linh Lung, muội có từng uống qua rượu của phàm gian?"

          Đợi tiểu nhị đưa đến bầu rượu chén rượu, Tiểu Duy trong lòng hiểu được, một đêm này, nhất định là không ngủ rồi .

          "Phàm nhân đều nói, nhất túy giải thiên sầu", Tiểu Duy bàn tay trắng nõn cầm chén, uống một hơi cạn sạch, "Không biết, đối với chúng ta có dùng được hay không."

          Linh Lung cũng không trả lời, một thân giận dỗi một hơi cạn sạch, uống quá là mau, mùi rượu cay xót sặc họng, liên tục cau mày.

          Xem nàng cái dạng này, Tiểu Duy hiểu được, Linh Lung sẽ không chủ động nói ra. Nhíu mi suy nghĩ, vừa mới ở bên hồ nhìn lén nàng cùng Phù Sinh nói chuyện, loại tiểu nha đầu không ngừng nhảy nhót này, hiện tại thành như vậy, chắc là có liên hệ lớn với người đưa nàng trở về."Là bởi vì Băng Xà?", thoáng thoáng trầm ngâm, "Muội, thích hắn?"

          Linh Lung có chút kinh dị giương mắt nhìn Tiểu Duy, vẫn nói hồ ly thanh lãnh thông minh, quả nhiên không sai! Lập tức gật gật đầu, "Phải" . Thấy Tiểu Duy so với chính mình càng kinh ngạc hơn, vô tư mà cười, "Hà tất che che giấu giấu, ta là tiên, tỷ là ..."

          "Yêu thì là yêu thôi, làm gì che che giấu giấu." Tiểu Duy đồng dạng vô tư cười, nói theo ngữ khí của Linh Lung.

          "Ta là tiên, tỷ là yêu, hà tất bắt chước phàm gian nữ tử nhõng nhẽo ngại ngùng, không sai, ta chính là thích hắn."

          Cho dù tâm tư vốn luôn nhanh nhẹn, giờ phút này, Tiểu Duy cũng không biết nên nói những gì. Nàng đã sớm nhìn ra chút manh mối, nhưng là, biến thành như bây giờ, phỏng chừng hai người này đụng phải cái vấn đề nan giải. Âm điệu tỏ vẻ thoải mái, " Linh Lung sư muội của chúng ta xuất thân danh môn, tài mạo song tuyệt, 'bạch bố điều' kia phúc khí mấy đời tu luyện mới có, chỉ sợ là sướng đến đần người rồi?"

          "Người ta cũng không coi trọng ta", Linh Lung vẻ mặt lãnh tuyệt, "Ta tự đoạn tuyệt ý niệm này trong đầu là tốt rồi, không cần tự thân mất mặt."

          "Sao có thể..."

          Tiểu Duy vừa muốn mở miệng đã bị Linh Lung ngăn cản, "Chuyện này, ta không muốn nhắc lại ." Hít sâu một hơi, khôi phục linh hoạt ngày xưa, "Tẩu tẩu đêm khuya mà đến, nhất định có việc, nói đi, cùng với sư huynh ta sao rồi?"

          Linh Lung vừa hỏi, Tiểu Duy ngược lại cảm thấy khó mà mở miệng."Đại nạn không chết tất có hậu phúc, Tiểu Bạch Hổ kia, thật sự là mệnh không nên tuyệt."Thấy Linh Lung không hiểu, Tiểu Duy chỉ đành phải tiếp tục nói bóng nói gió, "Cha mẹ linh lực sai kém quá lớn, nếu không phải có thượng cổ linh vật như ' Nhật Chi Cốt ', chỉ sợ chung quy vẫn phải tan thành tro bụi."

          Nghe đến đó, Linh Lung mới xem như hiểu được, à, ra là vì chuyện này; yên nhiên cười lạt, thật sự là ân ái tình trọng mà, đã nghĩ xa đến như vậy."Việc này, nói khó cũng không khó", một lần nữa rót đầy hai cái chén rượu, "Cha mẹ linh lực gần, sẽ không có sao ." Đưa một ly cấp Tiểu Duy, "Tỷ thành tiên, mọi sự hoan hỷ rồi."

          Sự tình tự kỷ sầu cả một đêm, phương pháp giải quyết sáng rõ như vậy, lại còn là duy nhất như thế, uống cạn chén rượu, Tiểu Duy vô hạn buồn phiền, "Nói thật là dễ dàng a..."

          "Chắc hẳn sư huynh cũng đã nghĩ tốt biện pháp rồi", Linh Lung ẩm rượu, mỉm cười, ngữ khí hờn dỗi, "Cất giấu ' Nguyệt Chi Tâm ' không dùng, chọn lao tâm bỏ thanh nhàn, cực cực khổ khổ tìm tứ thần thú, còn bắt bọn ta đi đánh lộn", nhìn phía Tiểu Duy, trong mắt vô hạn hâm mộ, "Chính là vì giúp người trong lòng vũ hóa thăng thiên, từ nay về sau cùng nhau tư thủ."

          "Ý muội nói, việc này, đại nhân đều đã biết?"

          "Ta còn biết, sư huynh sao lại không biết."

          Nghe Linh Lung nói như vậy, Tiểu Duy trong lòng chấn động vô cùng, cũng phải, hắn là tiên giới thần linh, tất cả gian nan hiểm trở, quan hệ lợi hại, hẳn đã sớm rành mạch. Chính là, cho dù biết rõ sẽ có nhiều phiền toái, hắn vẫn như cũ không rời không bỏ. Tiểu Duy ơi Tiểu Duy, tiểu hồ yêu ngươi này mới chính là phúc khí mấy đời tu luyện! Lòng tin càng thêm vững chắc, mặc cho con đường thành tiên gian khó bao nhiêu, chẳng sợ tan xương nát thịt, cũng muốn sinh tử cùng nhau!

          "Tẩu tẩu, ta thực hâm mộ tỷ!" Linh Lung vô hạn cảm khái, ẩn hàm vô vàn phiền muộn.

          "Linh Lung, muội nếu thực xem ta như tẩu tẩu, liền nói cho ta biết chuyện gì xảy ra",tâm tư của Băng Xà, nàng sớm đã nhìn ra, ngày trước như hình với bóng đi theo Phù Sinh, hiện tại, không cần nàng đuổi đi cũng không cần Phù Sinh ra lệnh, đã tự mình yên lặng đi theo sau Linh Lung, nói hắn không đối với Linh Lung động tâm, chỉ sợ ngay cả Phù Sinh cũng không tín.

          "Là ta hiểu sai ý", Linh Lung trong mắt ủy khuất vô cùng, "Ngày ngày ở bên người ta, cùng ta đi chợ mua đồ vật linh tinh, cùng ta đi ngắm hoa đăng, hôm nay ở trong tháp, còn bảo hộ ta khắp nơi", rốt cuộc mặt vẫn hồng lên, "Đêm nay nhìn tỷ cùng sư huynh..., ta nhất thời xúc động, liền hỏi hắn vì sao đối ta tốt như vậy, có phải hay không, thích ta."

          "Vậy, hắn nói như thế nào." Tiểu Duy cũng đoán được, Băng Xà này, khẳng định là lại như chủ nhân nhà hắn, khẩu bất đối tâm.

          "Cô nương hiểu lầm " Linh Lung từng chữ từng chữ, bắt chước khẩu khí Băng Xà, "Băng Xà bảo hộ cô nương, chính là chức trách đang mang, thứ nhất, cô nương là sư muội của chủ nhân, thân phận quý trọng; thứ hai, thời điểm ác thú phá quan sắp đến, cô nương thân là thủ lĩnh tứ đại thần thú, càng không thể có nửa điểm sơ xuất."

          "Hết rồi?"

          "Chừng này còn chưa đủ sao!" Linh Lung nhất thời không khống chế được, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn bởi vì cảm xúc kích động mà phồng lên đỏ bừng, "Ta những tưởng, hắn là chân tâm đối tốt với ta. Ngoại trừ cha mẹ đã qua đời của ta, mấy ngàn năm nay, hắn là người đầu tiên bảo hộ ta. Lần đầu tiên, ta cảm thấy được bản thân rất quan trọng, cảm thấy được có người thật tâm thật lòng quan tâm ta." Hai hàng lệ cuồn cuộn chảy xuống, "Ta từng trải qua tử vong, ta biết cái loại tư vị này! Tính mạng của thần tiên cũng một dạng mỏng manh, cũng có thể nháy mắt kết thúc, ác chiến sắp tới, ta chỉ là không muốn lưu lại tiếc nuối." Tức giận hủy diệt nước mắt, "Quên đi, là ta tự mình đa tình!"

          Tính mạng của thần tiên cũng một dạng mỏng manh, cũng có thể nháy mắt kết thúc, ác chiến sắp tới, ta chỉ là không muốn lưu lại tiếc nuối.

          Một câu này, mới là sự tình tối nay chân chính rung động Tiểu Duy! Hồi lâu không nói gì, tay nắm chén rượu siết chặt, năm trăm năm trước cảnh tượng hắn hóa thành đá vụn, là ác mộng cả đời này nàng không gạt đi được! Không, nàng tuyệt đối không thể lại để hắn xảy ra chuyện! Nàng tuyệt không cần "Nguyệt Chi Tâm" ! Hắn lưu trữ linh châu, càng nhiều thêm một phần đảm bảo, không được, như vậy còn chưa đủ, nàng còn muốn mau chóng tăng lên tu vi, cho dù không thể cùng hắn kề vai chiến đấu, cũng ít nhất không để hắn lo lắng...

          Linh Lung hãy còn đắm chìm ở thương tâm lý, không thấy đi ra Tiểu Duy chân chính đích tâm tư, còn tưởng rằng tẩu tẩu cũng hiểu được nàng tự mình đa tình, trong lòng lại xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, "Tẩu tẩu, ngươi coi như ta cái gì cũng chưa nói qua", ngửa đầu lại quán một chén rượu, "Huyền Vũ thần thú đích tinh nguyên ở Bắc Hải, các ngươi đi thôi, ta quay về Nữ Oa cung!" Chưa hết giận, đơn giản trực tiếp cầm bầu rượu hướng miệng quán.

          "Ai nha, ngươi làm cái gì vậy!" Tiểu Duy phục hồi tinh thần lại, vội vàng thưởng nhắm rượu hồ, "Không xem tăng mặt xem phật mặt, ' miếng vải trắng ' không tốt là ' miếng vải trắng ' chuyện, ngươi liền như vậy đi rồi, dạy ta cùng ngươi sư huynh làm sao bây giờ a." Trộm giảo hoạt cười, dù sao Linh Lung đang ở nổi nóng, cho dù nói cho nàng Băng Xà chân chính đích tâm ý, nàng cũng sẽ không tin, vậy chờ nàng xin bớt giận rồi nói sau. Huống hồ, tình chỗ chung loại này đại sự, vẫn là không cần giả tá người khác chi khẩu, làm cho đương sự chính mồm nói ra đi."Linh Lung, ta đầu hảo vựng, ngươi phù ta trở về phòng đi."

          Trở về phòng, Tiểu Duy lại cố ý khuyên Linh Lung uống nhiều mấy chén, quả nhiên, lần đầu tiên uống rượu đích Linh Lung không thắng rượu lực, trực tiếp ngủ ở Tiểu Duy đích trong phòng.

          Nhìn thấy Linh Lung im lặng đích ngủ nhan, Tiểu Duy cười khổ, rõ ràng ngay từ đầu tâm tình không tốt chính là chính mình. Bất quá, chính mình đích vấn đề coi như là giải quyết, phương pháp chỉ có một, cũng là tốt nhất một ---- toàn lực ứng phó đích tăng lên tu vi, lấy thần tiên đích thân phận, bồi hắn vĩnh viễn.

          "Đại nhân, đại nhân ngươi mau ra đây!" Thanh thúy lại lo lắng đích thanh âm, ở tia nắng ban mai lý phá lệ rõ ràng

          Bất chấp còn tại nhân gian, con một cái chớp mắt, một trận ngân màu lam đám sương bay tới, Phù Sinh con nhất kiện áo đơn liền vội vàng hiện thân, "Xảy ra chuyện gì"

          "Linh Lung không thấy !" Tiểu Duy cố ý cao giọng hô.

          Cơ hồ cùng Phù Sinh giống nhau thần tốc, Băng Xà quần áo chỉnh tề đích xuất hiện ở Tiểu Duy trước mặt, "Ngươi nói cái gì! ?"

          "Linh Lung, nàng không thấy !" Tiểu Duy cố ý nói đích một chữ một chút, "Không tin chính ngươi đi nàng trong phòng nhìn xem."

          "Ngươi cùng nàng nói cái gì ?" Băng Xà không có đi xem, ngược lại trực tiếp đặt câu hỏi. Tối hôm qua hắn một đêm không ngủ, nghe được Tiểu Duy đi qua của nàng trong phòng, sau lại lại nghe được mở cửa thanh, hắn thật vất vả mới nhịn xuống, không có đi ra ngoài, hay là, nàng thật sự đi rồi!

          "Ta có thể cùng nàng nói cái gì!" Tiểu Duy nhất mặt ủy khuất, cảm thấy bất đắc dĩ, Băng Xà a Băng Xà, ngươi là thật sự đủ thông minh, vẫn là vĩnh viễn cùng với ta đối nghịch, "Ta tối hôm qua tìm nàng nói chuyện phiếm, nàng chính là lầm bầm lầu bầu, nói ở tại chỗ này cũng không ý nghĩa, ta thấy nàng tâm tình không tốt, trở về đi."

          "Ngươi vì cái gì không ngăn cản nàng!"

          "Cũng không phải ta đem nàng khí đi đích!" Chuyển hướng Phù Sinh, "Đại nhân, ta thực lo lắng Linh Lung, nàng có thể đi làm sao đâu? Hàn băng địa ngục? Nữ Oa cung? Vẫn là ở lại nhân gian?" Dư quang miết đến Băng Xà đích sắc mặt, tấm tắc, thật sự là cùng khối băng giống nhau, "Nàng một nữ hài tử, gặp được nguy hiểm làm sao bây giờ!"

          "Linh Lung là sư tôn đích đệ tử, pháp lực không kém", Phù Sinh lược chỉ trầm ngâm đích mở miệng, "Huống hồ nàng có Thanh Long tinh nguyên hộ thể, hẳn là không ngại."

          "Đại nhân", Tiểu Duy chán nản, lập tức linh cơ vừa động, "Linh Lung nói, Huyền Vũ tinh nguyên ở Bắc Hải, làm cho chúng ta lập tức tiến đến, càng nhanh càng tốt. Nếu đại nhân đều cảm thấy được Linh Lung đi rồi cũng không quan hệ, chúng ta đây liền đi Bắc Hải đi." Tái miết liếc mắt một cái Băng Xà, ai u, quyền đừng nắm như vậy nhanh, cẩn thận bóp nát.

          Không khí yên lặng đắc quả thực phải đọng lại, sau một lúc lâu, Phù Sinh rốt cục mở miệng, "Băng Xà, ngươi đi tìm Linh Lung trở về."

          "Chính là, chúng ta còn muốn mau chóng đi Bắc Hải a" Tiểu Duy cố ý cường điệu, "Tìm không được khả làm sao bây giờ."

          "Băng Xà, cho ngươi ba ngày thời gian, vô luận hay không tìm được, đều đến Bắc Hải cùng bản tôn hội hợp."

          "Là" Băng Xà ách thanh đáp, trong khoảnh khắc đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

          Đi đích thật đúng là mau, Tiểu Duy không khỏi cười thầm, năm trăm năm trước, là ai đem nàng suất ở băng nhận thượng, đau đến nàng ruột gan đứt từng khúc! Hôm nay phong thuỷ thay phiên chuyển, tuy rằng nàng cũng là vì bọn họ hảo, bất quá, tổng yếu giáo nầy xà kiến thức kiến thức, cái gì kêu, hồ ly báo thù, năm trăm năm không muộn.

          "Là ngươi này tiểu hồ yêu đảo đích quỷ đi" Phù Sinh từ từ nói

          "Như thế nào ngay cả đại nhân cũng oan uổng Tiểu Duy", vẻ mặt ủy khuất, thoạt nhìn thật đúng là vô tội.

          "Đêm qua Thanh phu nhân đi rồi, ngươi phải đi Linh Lung trong phòng, hồi lâu mới đi ra."

          "Đại nhân lo lắng Tiểu Duy, cho nên vẫn nghe?" Trong lòng ấm áp, ôn nhu nói, "Ngủ đích ít như vậy, vây không vây?"

          "Bản tôn là thần minh, tự nhiên sẽ không giống phàm phu tục tử bình thường quyện đãi", đầu tiên là lóe ra này từ, rồi sau đó ẩn nấp ý cười, "Ngươi này tiểu hồ yêu, hại bản tôn thổi lâu như vậy gió lạnh."

          "Kia, Tiểu Duy liền vi đại nhân thay quần áo", dịu dàng cười, "Quyền đương bồi tội."

          Kim hoàng sắc đích tia nắng ban mai lý, hai người đích thân ảnh như thế xinh đẹp.

          "Đúng rồi, ngươi đến tột cùng đem Linh Lung giấu làm sao ?"

          "Không cần giấu, nàng bất quá là ở ta trong phòng."

          Khóe miệng giương lên, "Ngươi này tiểu hồ yêu", nhớ tới Băng Xà vừa mới đích bộ dáng, Phù Sinh trong lòng hơi có không đành lòng, "Đừng quá quá ."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me