LoveTruyen.Me

Phuong Trinh

28 tháng Chạp học sinh toàn trường được nghỉ học. Càng những ngày cuối năm công việc càng bận rộn, bố mẹ vẫn còn ở cơ quan, Nhật Linh vừa bắt đầu kỳ thực tập nên đi trực ở viện suốt, không biết đêm 30 liệu có về kịp ăn tất niên hay không. Trình được mẹ giao cho việc mua đồ trang trí nhà cửa, mọi năm vẫn vậy, chỉ cần đi vào siêu thị chọn một vài phụ kiện đem về treo lên cây đào cây quất và dán lên tường là xong.

Chẳng hiểu sao năm nay Trình lại muốn làm cầu kỳ hơn một chút, có lẽ là vì muốn khi bố mẹ nhìn thấy nhà cửa trang hoàng rực rỡ sẽ vui vẻ trở lại. Cuộc nói chuyện trong bữa cơm mấy hôm trước đã khiến căn nhà ấm cúng bao phủ một bầu không khí u ám, nặng nề.

Bởi vậy, Trình dành nguyên ngày để lượn lờ khắp phố phường. Mua sắm ngắm nghía đồ hàng là một chuyện, tự mình đi chơi như này Trình thấy tâm trí khuây khỏa hơn.

Ngang qua những con phố cũ, Trình ngỡ ngàng khi những kí ức thuở bé hồi cả nhà còn ở trên khu phố cổ đang dần phai nhạt. Đứa trẻ nào cũng phải lớn lên, nhưng lớn lên rồi ai cũng muốn bé lại.

Năm tám tuổi thuộc lòng từng ngóc ngách nơi mình sống, năm mười tám tuổi quay lại phải cần đến bản đồ mới tìm được căn nhà xưa.

Năm tám tuổi muốn gì có đó, năm mười tám tuổi điều mình muốn hoàn toàn có thể tuột khỏi tầm tay.

Trình tin rằng con người ai cũng có số phận, nhưng không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để định đoạt số phận của mình.

Nhất là phận hết tiền. Thạch sùng còn thiếu mẻ kho, chưa bao giờ Trình cảm nhận sâu sắc sự quý giá của những đồng tiền lẻ như lúc này khi trong ví chỉ còn mỗi một tờ 500 xanh rờn. Giá mà gửi xe có quét mã trả tiền, chứ đưa tờ này ra một là ăn chửi, hai là đợi xe về hết bảo vệ trông xe mới trả tiền thừa lại được.

Về nhà cũng không có ai, đành lang thang tiêu bớt tiền to để có tiền lẻ vậy. Thời tiết cũng không khắc nghiệt lắm, Trình ngẫm nghĩ ăn một cây kem lạnh chắc cũng không đánh đổ sức đề kháng được đâu.

Hàng kem Tràng Tiền đông bất ngờ, người dân đi sắm Tết có phải ai cũng nghĩ đã lên đến đây thì tiện đường làm một cây kem cho đã không? Trình khẽ thở dài, đợi chờ là điều cậu không mong muốn nhất.

Trong hàng dài xếp hàng, Trình bắt gặp bóng dáng quen thuộc của bạn cùng bàn. Hôm nay, con bé... mặc váy.

Đúng là người đẹp vì lụa, Bình Phương trông duyên dáng và xinh xắn hơn nhiều. Mái tóc xoăn được buộc lên cao, thắt nơ bằng dải lụa màu đỏ. Một lớp váy dài nâu bên dưới, một lớp váy màu đỏ trầm phủ lên, bên trên áo len ghile hoa nhí, lại có hai quả lắc rơi theo vạt áo trắng, bên ngoài khoác một lớp áo mỏng bằng vải linen.

Không giống một chú gấu bông mập mạp tròn trịa khi mặc áo phao bên ngoài áo đồng phục hay nhồi nhét nhiều lớp áo bên trong áo đồng phục cho đủ ấm trong những ngày siêu lạnh vừa qua, Nguyễn Lê Bình Phương toát lên vẻ đẹp dịu dàng, thơ thẩn tựa nàng thơ mùa xuân.

Con bé đang trò chuyện với một chàng trai cao hơn nó cả cái đầu, trông khá thân thiết. Bình Phương cười ấm áp như ánh nắng chiều tà, đầu ngón tay nhỏ bé đang chỉ trò lung tung. Không biết hai người nói gì, con bé cầm tay tên thanh niên đó lên, viết vào lòng bàn tay.

Người đứng cạnh Bình Phương trông cũng trẻ trung lãng tử, chất nghệ sĩ tỏa ra nổi bần bật, trên vai đeo hai ống đựng giấy vẽ, trong đó một ống có in ký hiệu "NL²". Trình biết ống đó của Bình Phương, trên bút chì của con bé cũng khắc biểu tượng này. "NL²" chính là Nguyễn Lê Bình Phương, tên của con bé.

Thanh niên có mái tóc dài hơn bình thường, búi cao trên đỉnh đầu một tay cho túi quần, một tay khẽ nắm tay Bình Phương đang vẽ vời trên không trung, đầu cúi thấp ghé sát tai con bé trò chuyện. Thân thiết như vậy, chắc là... người yêu?!

Trình tặc lưỡi, xoay người bước đi. Chuyện không liên quan đến cậu, có lẽ uống cà phê sẽ thích hợp hơn ăn kem.

Vừa bước ra khỏi Cộng Cà Phê, bóng lưng của "nàng thơ mùa xuân" đập vào mắt Trình. Khựng lại đôi chút, Trình quyết định thẳng bước lướt qua. Một chân vừa chạm xuống lòng đường đã loạng choạng, cánh tay bị nắm lấy kéo lại.

"Trình, sao mày không trả lời tin nhắn?"

Quay đầu lại, gương mặt Bình Phương thoáng nét phụng phịu, đôi mắt bồ câu hơi ửng đỏ. Con bé khóc ư?

"Còn mỗi vị này thôi, ăn tạm đi."

Bình Phương lấy ra một chiếc kem que Tràng Tiền, Trình nhìn xuống, là vị mơ tây.

"Vì mãi mày không trả lời tin, người ta mua hết vị khác rồi."

Con bé nắm lấy cổ tay Trình, xòe năm ngón ra đặt que kem vào, lại ấn năm ngón tay Trình nắm chặt lấy, không cho cậu từ chối.

Trình khẽ nhíu mày, trông thấy vẻ mặt áy náy của con bé, sợ rằng nếu cậu không nhận thì sẽ có thêm hai que kem, ba que kem nữa xuất hiện giống như ba quả táo hôm mới chuyển chỗ.

"Tao cảm ơn nhé."

Trình mấp máy môi, rồi lại xoay người bước đi. Nếu hai đứa ở cùng một chỗ lâu hơn, sợ ảnh hưởng đến Bình Phương và người yêu. Mà người yêu con bé đâu nhỉ? Sao lại để đứa trẻ bé xíu này đứng một mình ở đây?

Trình khẽ quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn thấy con bé đang cố gắng đi sau mình. Giữa dòng người xô bồ, có lúc bước chân Bình Phương không bắt kịp, phải giữ lấy túi đeo trên người chạy đuổi theo.

Đèn đỏ chỉ còn 5 giây, Bình Phương vẫn đang mắc kẹt trong đám đông chưa ra khỏi. Trình quay đầu, bắt gặp ánh mắt cô nhóc nhìn cậu tha thiết, cánh tay nhỏ vươn ra phía trước, cố gắng luồn lách.

Trình không suy nghĩ nhiều, nhấc chân quay ngược lại, nắm tay Bình Phương kéo con bé chạy nhanh qua vạch kẻ trắng dành cho người sang đường.

Hai đứa đi lên vỉa hè vừa kịp lúc chuyển sang đèn xanh, xe cộ bắt đầu qua lại nườm nượp. Tay Bình Phương nhỏ xíu, chỉ cần ngón trỏ và ngón cái của Trình cũng nắm gọn được.

Trình thả tay con bé, chầm chậm bước đi, "cái đuôi nhỏ" vẫn theo chân cậu. Chọn một chiếc ghế quay lưng với ven hồ, trời gần tối, gió thổi càng lạnh hơn. Trình ngồi, Bình Phương cũng ngồi theo. Cốc cà phê nóng để sang một bên, Trình bóc que kem mơ tây ra, nếm thử.

"Sao lại đi ra đây? Không đi cùng người yêu à?"

Trình cất tiếng hỏi, mắt hướng về chàng trai đang đứng cạnh cột đèn bên kia đường.

Bình Phương quay sang, hai mắt con bé mở to, biểu cảm vừa ngỡ ngàng vừa khó hiểu, đôi môi hé mở: "Người yêu nào? Tao làm gì có người yêu!"

"Thế còn người đằng kia, đang nhìn về hướng này này?"

Trình giơ tay chỉ, Bình Phương nhìn theo. Sau đó, con bé vẫy tay, đứng dậy chào, thanh niên bên kia đường cũng vẫy lại, khẽ cúi đầu rồi bước đi rời khỏi tầm mắt Trình.

"Anh Phương là mẫu ở chỗ tao học vẽ. Thực ra anh ấy cũng là sinh viên ngành mỹ thuật nữa."

Trình tập trung ăn kem, dáng vẻ không quan tâm lắm đến lời giải thích của Phương.

"Cùng tên với mày kìa." Giọng Trình nhàn nhạt nói.

"Ừm, đều là Phương, nhưng tên anh ấy hay lắm. Trương Hoàng Đông Phương."

Trình ngoái đầu lại nhìn, nhướn mày, hàm ý là: "Tao có hỏi cả họ và tên anh ta đâu?"

Nhưng Bình Phương lại hiểu thành: "Thế còn tên tao? Không hay à?"

Cô bé tóc xoăn giải mã sai nên thành thật trả lời: "Tên Trình cũng rất hay, Nhật Trình nghĩa là... ờm... báo hằng ngày?!"

Bình Phương đọc lại y nguyên giải nghĩa từ "Nhật Trình" cô bé đọc được trên mạng. Ngày trước nghe tên Trình vừa lạ vừa quen, sau đó nhớ ra người ta hay dùng từ "nhật báo", "nhật trình" để chỉ các tờ báo xuất bản với tần suất hằng ngày.

Vừa dứt lời, Bình Phương ngậm miệng ngay lập tức, đôi mắt len lén quan sát biểu cảm bạn cùng bàn đang ngồi vắt chân, tay cầm kem ăn rất thong thả.

Sau khi câu giải nghĩa nhạt toẹt của Bình Phương vang lên, động tác đung đưa chân của Trình dừng hẳn. Nhật Trình im lặng mất mấy giây mới gật gù nói: "Ừ, cũng không sai.", rồi lại tiếp tục ăn kem như bình thường.

Bình Phương gượng cười, con bé cứng đơ người, chỉ sợ Trình đã giận lại càng giận thêm. Hôm qua, cả lớp tổng vệ sinh phòng học, Bình Phương lớ ngớ thế nào lại làm rơi tai nghe của Trình văng ra khỏi hộp bảo vệ, còn hậu đậu đến mức chân xoắn quẩy dẫm uỵch lên một bên tai nghe đáng thương. Trình không nói câu nào, chỉ từ tốn nhặt lên rồi lại tiếp tục với tay lau cửa sổ ở trên cao.

Nửa tiếng trước, trong lúc quay ngang quay dọc nói chuyện với anh mẫu, ánh mắt Bình Phương lướt qua Trình, con bé dám chắc cả hai đứa chạm mắt nhau rồi, vậy mà Trình quay lưng đi không nói câu nào. Bình Phương đoán, Trình muốn mua kem, nhưng khi thấy con bé ở đây lại mất hứng bỏ về.

Thế là Bình Phương nhanh chóng nhắn tin cho Trình:

[Mày ăn kem loại nào?]

[Mày ăn kem vị gì thế?]

[Chỉ còn vị mơ tây thôi, có được không?]

Nhưng Trình không xem, tin nhắn thì rõ ràng hiện đã nhận. Phương càng sợ hãi, tức tốc mua tạm cây kem chạy đi tìm bạn cùng bàn. Mệt bở hơi tai, cuối cùng thấy lấp ló dáng người cao ráo khoác một lớp áo cardigan đen mỏng, bên trong sơ mi cổ cao màu xanh nhạt đứng gọi nước ở Cộng.

Thấy tâm trạng Trình có vẻ thoải mái, chân vắt chéo ở trên lại đung đưa, Bình Phương hít một hơi lấy can đảm mở lời: "Anh Phương bảo tao nên đi tìm người mẫu khác vẽ thử xem, vừa hay tao lại nhìn thấy mày."

Chân trái gác lên chân phải của Trình lại thôi đung đưa. Kem đã ăn hết, còn lại chiếc que trống trơn cậu nhét vào trong lớp vỏ, đặt lên phần ghế trống giữa hai đứa. Không có phản ứng nào khác lạ, Trình khom lưng, chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.

Ánh nhìn này nghĩa là "Thì?" có đúng không nhỉ, Bình Phương lại vắt óc suy nghĩ.

"Nếu mày không phiền... thì... cho phép tao vẽ mày được không?"

"Không..." Trình muốn nói "Không, có phiền" nhưng tự nhiên sặc nước bọt phải nuốt xuống một ngụm, mấy chữ sau chưa bật ra khỏi miệng thì Bình Phương đã nhanh như chớp:

"Không phiền thì mày cứ ngồi yên đấy nhé!"

Và con bé lôi giấy bút ra, ngay lập tức nhảy sang ghế ngồi đối diện.

Trình trở tay không kịp, chớp mắt nhìn Bình Phương đã bắt đầu thao tác trên giấy.

"Có lâu không?" Trình rất thiếu kiên nhẫn.

"Không, tao ký họa nhanh ấy mà."

"Thế tao phải ngồi như nào?"

"Ngồi như thế này là đẹp rồi." Bình Phương ngẩng lên trả lời, gương mặt con bé bây giờ nghiêm túc lạ thường.

"Đọc sách có được không?"

Trình hỏi, Bình Phương dừng tay, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.

.....

Thời gian trôi qua, Trình đoán cũng tầm mười phút. Thỉnh thoảng, Trình rời mắt khỏi trang sách, hơi ngẩng đầu muốn nhìn sang bên đối diện lại trùng hợp gặp ánh mắt sắc lạnh của Bình Phương, liền cúi đầu ngồi im thin thít.

Họa sĩ bên đối diện đột nhiên hạ bút, đứng lên: "Tao có một đề nghị..."

Trình ngước lên, ánh mắt hờ hững.

"Mày có thể xoay đầu qua phải một xíu được không?"

Trình: "..."

Bình Phương đặt bút và giấy xuống ghế trống, hai tay chần chừ đưa lên: "Tao xin phép..."

Người con gái cúi xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào xương quai hàm, tỉ mỉ căn chỉnh, lại tỉ mỉ xem xét. Sau một hồi ngắm nghía, đôi môi thiếu nữ mấp máy: "Được rồi", lúc này mới buông tay, cầm giấy bút quay về ghế ngồi đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me