LoveTruyen.Me

Phuong Trinh

Sân bóng rổ của trường, nơi hơi thở thanh xuân ngập tràn, nơi những giọt mồ hôi cũng trở nên hấp dẫn và là nơi nhất định bạn phải đến một lần trong đời để ngắm nhìn dàn thiếu niên nhiệt huyết với áo ba lỗ khoe trọn bắp tay rắn chắc cùng những cú tranh bóng kịch tính nảy lửa không kém tiếng reo hò vang dội ở bên ngoài sân.

Trần Nam Việt vừa hoàn thành cú ném 2 điểm vào rổ, nâng tỷ số lên hòa 74-74. Chỉ hai phút sau đó, một cú ném 3 điểm đẳng cấp từ Cao Nhật Trình đã khiến phần thắng nghiêng về bên đội có số áo lẻ.

Trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về team số áo lẻ. Trình và Việt bắt tay nhau, chỉ là một trận chia đội để luyện tập, vừa rồi hai người cũng xô xát không ít. Hơn nữa, có lẽ đây là lần cuối Trình và Việt được đứng cùng một sân.

Cả đội được nghỉ ngơi trong mười phút. Trình cầm lấy chai nước và áo khoác đi vòng ra sau sân, về phía hành lang lớp học, tiện thể né tránh sự theo đuổi của nhiều nữ sinh đang đứng quanh sân bóng. Việt biết đích đến của cậu bạn, thân là anh em chí cốt đành mở lời "từ chối giúp" những câu hỏi tìm đội trưởng.

Bước chân chậm rãi tiến lại đằng sau chiếc ghế đá ở góc khuất cách khá xa sân bóng rổ. Bình Phương vẫn tập trung tỉa nét, bút chì có vẻ cùn, con bé cài lên tai, tay nhanh nhẹn rút một chiếc khác đã gọt nhọn sẵn tiếp tục vẽ.

Trước khi tỷ số về hòa, Trình bị đau do va chạm nên tạm đứng ra gần lưới chắn, tình cờ lại phát hiện bạn cùng bàn đang ngồi khoanh chân, cái đầu nhỏ cứ ngẩng lên nhìn về sân bóng rồi lại cúi xuống hì hục vẽ. Trình cúi đầu nhìn, nhận ra mình lại được làm nhân vật chính của bức tranh. Cậu mỉm cười, thấp giọng nói:

"Vẽ người khác khi chưa xin phép là phạm pháp đấy!"

Bình Phương giật mình đánh rơi bút, hoảng hốt đứng dậy quay đầu nhìn. Hai tay ôm lấy tranh áp vào người, Bình Phương chớp mắt, hết nhìn về phía sân bóng lại nhìn sang Cao Nhật Trình đang đứng lù lù sau lưng mình, trong lòng cực kỳ hỗn loạn. Cảm giác run sợ khi bị phát hiện khiến hai chân cô bé không đứng vững, lùi mấy bước ra sau.

"Trận đấu kết thúc rồi, thầy đang cho bọn tao nghỉ. Nào, lại đây ngồi đi."

Trình cúi người nhặt cây bút lên rồi tự nhiên ngồi xuống ghế đá, vẫy tay gọi bạn cùng bàn, nụ cười vẫn còn in trên khóe môi. Bình Phương ôm tim điều hòa lại nhịp thở rồi mới ngồi xuống, chiếc bút chì được đưa sang, hai tay lễ phép cầm về.

Bình Phương không biết phải phản ứng ra sao, cảm giác xấu hổ vẫn còn hiện hữu, đáng lẽ lúc bị phát hiện, con bé nên chạy luôn một mạch. Nhưng tiếc cây bút chì và cả tá đồ còn để trên ghế đá làm sao bỏ lại được, đến lúc gặp Trình trên lớp lại càng khó ăn nói. Sau một hồi suy nghĩ, Bình Phương quyết định lôi sổ ra vẽ tiếp, đằng nào người ta cũng thấy rồi, cũng chẳng phải lần đầu Trình biết con bé vẽ cậu.

"Không sửa xương quai hàm của tao nữa à?"

Trình nhịn cười, khơi lại nỗi đau "không thể vẽ xương quai hàm được" của Bình Phương.

"Không." Cô nàng chỉ lạnh lùng đáp.

Làn gió thổi khiến lọn tóc xoăn lướt nhẹ qua bả vai Trình, hương bưởi thoang thoảng dịu dàng, cậu cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, nếu không nói chuyện thêm khéo lại ngả vào vai người bên cạnh ngủ gật.

"Sao mày không ra gần sân ngồi? Ngồi ở đây nắng vào chói mắt đấy!"

Trình cúi đầu nhìn cánh tay mình, ánh nắng xuyên qua mái tóc xoăn của Bình Phương tạo nên những đốm sáng nhỏ li ti trên làn da hơi sạm đi do cháy nắng, cứ lấp ló lúc ẩn lúc hiện, kỳ diệu như đang chơi trốn tìm vậy.

"Ồn ào lắm!" Người con gái vẫn lạnh nhạt, có thể nhìn ra một chút giận dỗi.

Trình nghiêng đầu hướng mắt về sân bóng, người chỉ đông hơn chứ không hề giảm, cũng may cậu lẻn đi kịp, nếu không sẽ bị đám đông làm ngộp thở không nghỉ ngơi nổi mất.

"Chiều nay mày không học vẽ hửm, nên có thời gian ra đây?"

Trả lời Trình là cái lắc đầu hờ hững của bạn cùng bàn. Dường như chỉ có Trình muốn nói chuyện, cậu không thích, cậu muốn nghe giọng Bình Phương. Cái đầu xoăn càng cúi thấp, lưng sắp cong thành hình chữ C tiêu chuẩn, Trình muốn vỗ nhẹ nhắc nhở nhưng lại sợ làm cô gái nhỏ này giật mình lần nữa.

Trên tóc Bình Phương vừa có thêm phụ kiện gì đó hay ho mới lạ lắm, ở trên lớp có nhiều người, Trình không tiện nhìn chằm chằm con bé. Bây giờ chỉ có hai đứa, Trình mới đưa tay sờ nhẹ, chỉ chạm đầu ngón tay vào, cẩn thận không để Bình Phương biết. Có nhiều sợi dây quấn tròn quanh lọn tóc, mỗi màu dây lại ngăn cách nhau bằng những phụ kiện nhỏ xinh mà cậu nghe Linh Cáo hay gọi là "charm" như ngôi sao, đồng xu, chiếc lá,... mang phong cách vintage cổ điển. Bình Phương có hai lọn tóc được được tết kiểu như vậy. Trình không biết gọi kiểu tết tóc này là gì, chỉ thấy chúng rất phù hợp với chất nghệ sĩ của Bình Phương, mái tóc xoăn vốn đã nổi bật nay lại càng thêm xinh xắn cuốn hút.

Cô gái nhỏ vẫn miệt mài vẽ vời mà không biết người bên cạnh ngắm mình bằng ánh mắt say mê, ngồi lủi thủi chơi với lọn tóc tết của cô và chỉ ước Bình Phương đừng chú ý đến "người trong tranh" nữa mà hãy nhìn luôn phiên bản đời thật này đi.

"Này, nói chuyện với tao đi. Tao hứa lần sau sẽ không hù mày nữa."

Cuối cùng, Trình vẫn mở lời trước. Giọng cậu thủ thỉ nũng nịu như đứa trẻ vòi vĩnh mẹ mua kẹo cho. Nét bút chệch khỏi quỹ đạo, Bình Phương không khỏi bất ngờ khi lần đầu thấy nét trẻ con của cậu bạn cùng bàn vốn lạnh lùng ít nói, có chút buồn cười ngẩng đầu lên nhìn. Trình không nghĩ cô nhóc sẽ vì lời nói của mình mà quay sang nhìn cậu thật, thành ra khuôn mặt ngơ ngác, ngón tay đang chơi đùa với lọn tóc cũng cứng đờ.

Bình Phương ngửa cổ ra sau, mấy ngón tay nhỏ xinh đưa lên gõ nhẹ trên cánh môi hồng, mắt đảo một vòng, cố gắng nghĩ xem có chủ đề gì để nói. Một lúc sau, Trình nhận được một câu hỏi quen thuộc mà giờ học nào cũng nghe:

"Mày có đói không?"

Trình ngẫm nghĩ, hay là bỏ tập luyện luôn nhỉ?! Đằng nào cậu cũng sắp rời đội, trốn đi chắc cũng không có vấn đề gì. Mỗi tội trên người ngoài chai nước ra thì điện thoại và ví đều để trong cặp ở sân bóng.

"Có đấy, nhưng bây giờ tao không đi được."

"Không cần, mày ngồi đây trông đồ, tao chạy đi mua!"

Trình bật cười, Bình Phương vừa nói xong đã ngay lập tức đóng sổ, cất bút, đứng lên khỏi ghế. Cậu kéo tay cô nàng ngồi lại, vỗ nhẹ lên mái tóc xoăn:

"Thôi đừng đi, tao chỉ được nghỉ một chút, ngồi đây với tao đi."

"Thế để tao vẽ nốt."

Những ngón tay thon dài cầm lấy hai lọn tóc tết, Trình xoắn chúng lại với nhau rồi thả ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Bình Phương không phản đối, thậm chí có phần thích thú khi bạn cùng bàn đùa nghịch với mái tóc đặc biệt của mình.

"Này, bạn cùng bàn..."

"Hửm?"

"Nốt tuần này, tao sẽ rời đội bóng rổ."

Trình trầm giọng nói, ngón tay vô tình siết chặt lọn tóc cứng cáp. Bỗng nhiên, Bình Phương ngước lên nhìn cậu, khuôn mặt sửng sốt. Trình nghĩ rằng mình siết mạnh quá làm đau con bé nên vội vàng thả lỏng, ấn tay xoa nhẹ lên da đầu. Ai ngờ, Bình Phương lại nghệt mặt hỏi:

"Mày rời đội á? Ơ... thế còn trận giao hữu vào đầu tháng sau?"

"Chắc tao ở trên lớp, ngồi giảng toán cho mày."

Trình nghiêng đầu cười mỉm, ngón tay lại tiếp tục chơi đùa với lọn tóc xinh đẹp. Nói là giảng bài nhưng thực tế là hai đứa "cãi nhau nhẹ". Khi mức độ thân thiết đã bước thêm một ngưỡng, Bình Phương bắt đầu bật lại cậu, con bé không còn ngồi im lẳng lặng nghe Trình nói. Trình hốt hoảng mấy giây đầu, sau đấy bản tính hơn thua nổi lên, thành ra hai đứa ngồi phản biện lại luận điểm của đối phương.

Trong khi Trình cười tủm tỉm thì Bình Phương ỉu xìu nói: "Tiếc thế! Tao đang định hôm đấy đến xem mày đấu."

Trình lập tức ngồi thẳng dậy, mặt hớn hở: "Mày định đến xem tao đấu á?"

"Ừm. Hôm đi học lại ấy, Nhân bảo là muốn đi xem Nguyên đấu nhưng... ngại đi một mình. Thế là Triều rủ cả đám đi cùng nhau luôn, tao thấy vui nên cũng muốn đi xem thử. Nhưng mà mày lại nghỉ rồi..."

Bình Phương hào hứng kể, gần đến cuối giọng trùng xuống, mặt tiu nghỉu. Trình ngắm nhìn cái đầu nhỏ đang cúi gằm, che miệng cười. Cái cảm giác phấn khích này là sao nhờ? Vui sướng đến tê dại cả người, khóe miệng Trình không sao kéo xuống được.

Đúng lúc này, tiếng tuýt còi của huấn luyện viên vang lên từ hướng sân bóng. Trình không thể ngồi lâu hơn, đành rời khỏi ghế, ngồi thấp xuống ngang mặt Bình Phương, ngón tay vuốt theo lọn tóc thắt:

"Nốt trận giao hữu tháng sau tao mới nghỉ, nhớ đi xem đấy. Còn bây giờ đừng vẽ nữa, mau đi ăn đi. Tối về tao nhắn tin với mày."

Sau đó, một nụ hôn rơi xuống đuôi tóc thắt, Trình nhìn Bình Phương thêm ba giây nữa rồi mới đứng lên, chạy về phía sân bóng.

Mặt trời soi rọi bóng hình chàng trai, gió thổi lá bay sượt qua ánh mắt, Bình Phương ngẩn ngơ nhìn theo, chợt nhận ra tuổi thanh xuân tua chậm mà các anh hay nói thì ra có dáng vẻ như thế này.

...

Sau đó, không biết vì lý do gì, Cao Nhật Trình quay trở về liền xin thầy huấn luyện hoãn việc duyệt đơn rời đội của cậu đến sau khi trận đấu giao hữu kết thúc. Toàn đội reo hò, có đội trường tham gia, chắc chắn sẽ áp đảo được đội trường đối thủ kia.
_________________________________________

*Chú thích: kiểu tết tóc của Bình Phương gọi là Hairwrap. Cách quấn tóc với những sợi chỉ sắc màu kết hợp với nhiều phụ kiện nhỏ xinh, theo phong cách du mục Bohemian.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me