Phuong Trinh
Nguyễn Lê Bình Phương's POV
_________________________________________"Cho tao xin phép chửi thề để bộc lộ đầy đủ cảm xúc của tao!"Tôi tắt đèn bàn và nhảy lên giường, ngay lập tức với lấy chăn bông khoác lên người."Dish con m*, chúc mừng một học kỳ mới vui vẻ và tràn đầy năng lượng!"Một tràng cười vang lên trong điện thoại, tôi không nhìn thấy ba cái đầu trong khung hình nữa."Cười v*i cả đ**, lúc cô gọi tên mày cho cái vị trí "đắc địa" đấy, tí nữa là tao cười văng cả dây thun buộc!"Triều cười nham nhở, tay vỗ đùi đen đét. Tôi và Triều thân nhau từ nhỏ, nhưng đến cấp 3 thấy ghét nên trên lớp chúng tôi cạch mặt nhau."Đùa khổ thân bạn Trình ghê, lúc tao quay qua trợn mắt nhìn, tao thấy mặt nó bất lực v*i!"Triều kể rằng khi nó vô tình nhìn sang bàn tôi thấy Trình có ý bắt chuyện với tôi trước, nhưng lúc đấy tôi lạnh run cả giò, về đến chỗ là ngồi im, gió lùa vào cổ khiến tôi phải rụt đầu vào trong áo khoác dày.Triều bảo mặt bạn cùng bàn tôi khi nó trợn mắt nhìn liền đơ ra, môi mím chặt, hậm hực quay người lùi về sát tường. Còn tôi đương nhiên không biết chuyện gì cả, trong đầu chỉ muốn cứ ngồi yên một cục như vậy, hai tay đút túi áo suốt năm tiết học thôi.Tôi và bạn Cao Nhật Trình có vài cuộc nói chuyện "hơi" căng thẳng thời gian gần đây nên khi chuyển đến chỗ ngồi "đắc địa" này, trong đầu tôi bấm bụng sẽ là một phân tử không khí vô hại, vô dụng, sống nốt học kỳ 2 rồi cun cút bay nhảy khỏi trường.Nhưng mà, ngồi cạnh thì thể nào cũng có lúc va chạm, cứ mặt nặng mày nhẹ, coi nhau như không khí cũng không ổn mà bạn Trình lại "mở lời" trước bằng giấy note, "cứu" hai đứa một phen trong tiết anh nên tôi cũng quyết định sẽ làm quen với người bạn cùng bàn mới này.Chào hỏi kiểu "Hi cậu, từ giờ chúng mình giúp đỡ nhau nhé!" thì tôi không dám nói, hay đúng hơn là tôi nhát. Bệnh nhát trai ấy, ngoại trừ bố, các anh và Triều ra, đàn ông con trai ai tôi cũng coi là người lạ phải dè chừng. Cho nên tôi đành dùng quả táo thay lời chào vậy. Nhưng bạn cùng bàn mới lạnh lùng v*i, đưa đến quả táo thứ ba cậu ta mới chịu nhận. Không phải còn để bụng vụ tiết thể dục đấy chứ? Tôi đã mất trí nhớ rồi mà, thật ra là tôi chẳng nhớ cái mẹ gì cả. Hôm đấy tôi ngủ say như chết, hơi đâu mà vểnh tai lên nghe lén câu chuyện của đám con trai làm gì."Theo tao thấy Trình Cao không đáng sợ như mày nghĩ đâu, dù trông nó cao to với mặt hay sưng sỉa. Trong đám con trai lớp mình, tao thấy nó hiền nhất rồi."Liên chống cằm nhận xét, một tay vẫn viết văn lia lịa."Không bạn lại nhầm, Cao Nhật Trình đầu têu hơi bị nhiều vụ đấy! Nó nghịch ngầm, có thể không lộ mặt nhưng nó có một thứ mà không cuộc vui nào thiếu được, đó là đô la."Triều giơ ngón trỏ lên lắc lắc phản đối, tôi thấy nó đứng trước gương thoa lotion mãi mà chưa xong."Tao công nhận. Chúng mày thấy mỗi kỳ trường mình đều có đội ngũ bác sĩ xịn đến khám sức khỏe cho học sinh không? Của nhà trồng được đấy. Mấy bệnh viện tư nhân của nhà nó đầu tư cho cái phòng y tế của trường khủng bố ngang ngửa phòng khám bên ngoài với lại các thầy cô trường mình mà đến khám đều được free hết."Xuân bổ sung, qua điện thoại dựng đứng trên bàn tôi thấy nó đang đếm quỹ lớp mới thu tháng này.Mỗi mình tôi đã yên vị trên giường. Mọi ngày thì giờ này là quá sớm, đáng lẽ tôi còn phải thức luyện vẽ nữa nhưng hôm nay là ngoại lệ, phải đi ngủ thôi, ngủ sớm để còn chuẩn bị tinh thần."Nói chung mày không có gì phải sợ cả, có tao ở đây, đố thằng nào dám bắt nạt mày đấy!"Cuối cùng Triều cũng ra khỏi nhà vệ sinh, và nó lại đi ra bàn học ngồi. Tôi đáp qua loa: "Ừ tao biết rồi", mắt đã bắt đầu nhắm hờ từ lúc chúng bạn bàn về bạn cùng bàn mới của tôi."Èo, giờ tao mới biết mày nhạt nhẽo như vậy đấy!" Tôi nghe thấy giọng Triều chê bai, rồi nó gắt lên: "Ô hay! Call để thấy mặt nhau chứ bọn tao thèm nhìn cái trần nhà phòng mày à?"Tôi nghe thấy nhưng mắt díu vào rồi, chẳng buồn phản bác lại nó nữa.Xuân hô lên: "Triều!! Im để tao tính nốt."Liên thì thầm: "Xuân ơi, cứ tính đủ đi, mai tao bù vào sau nhớ."Triều chợt reo lên: "Ê, chúng mày biết vụ con bé Quỳnh Giao 11D5 chưa?""À à bên câu lạc bộ bảo con bé đấy với Duy Anh A2 vừa set relationship đấy.""Uầy v*i, vừa thấy chủ nhật đăng cap thất tình mà.""........"Sau đó, tôi ngủ quên, không biết khi nào thì cuộc gọi nhóm tắt, chỉ thấy sáng ra máy còn 5% pin.***Thứ ba "hủy diệt" bắt đầu với 2 tiết Văn và 2 tiết Toán cộng 1 tiết Lý. Combo buồn ngủ, đau đầu, chóng mặt.Trong ba cái nỗi khổ đấy thì tôi còn có một nỗi ám ảnh kinh khủng hơn với bộ môn Toán.Thầy Hưng rất nhanh chóng nhận ra "Ô vuông 8:1" mới được thành lập, trong lúc giảng bài thầy đi xuống khu vực cuối lớp và bắt đầu màn tấu hài thường ngày của mình trong các tiết dạy."Táo quân thì có 2 ông 1 bà, lớp mình có hẳn 1 bà 8 ông..."Tiếng cười trong lớp vang lên."Thừa 1 người rồi không thì đủ 7 ngày nhỉ, bận rộn suốt cả tuần luôn... Trông giông giống cái meme mà có 5 anh da đen và 1 cô da trắng phết nhờ. Hahaha!"Thầy nói tiếp và tiếng cười ngày càng rầm rộ hơn."Bạn Phương lên xóa bảng hộ thầy đi."Tôi thở hắt ra rồi bất đắc dĩ đứng lên, tóm lấy giẻ lau bảng trên mặt bàn, mạnh tay lau từng vệt dài trên bảng. Một người thấp bé như tôi chắc chắn sẽ gặp phải vấn đề này: không thể với tay lau hết được mép bảng trên cùng."Mấy ông táo lên xóa giúp bà táo đi, nhanh lên nào!"Tôi run người, da gà da vịt nổi lên, liền tăng tốc lau nhanh hơn. Mặc kệ những chỗ chưa lau đến, tôi đi về chỗ ngồi, bỏ ngoài tai những câu bông đùa sau đó. Cảm giác khó chịu đeo bám tôi suốt hai tiết toán liền. Dù đã chuẩn bị tâm lí sẵn nhưng lần nào cũng vậy, tôi bị "dị ứng" với kiểu pha trò lố bịch của thầy Hưng dạy toán. Đó là nguyên nhân khiến tôi ngày ngày ao ước tốt nghiệp rồi chạy trốn khỏi trường để không phải học bộ môn kinh khủng này nữa.Đôi khi môn học không đáng sợ vì bản chất của chúng, mà đáng sợ bởi người truyền tải chúng, theo nhiều cách khác nhau.Có thể do tôi là người nghĩ nhiều và quá nhạy cảm, nhưng theo quan điểm của tôi, những câu đùa của thầy luôn mang hơi hướng trêu ghẹo phản cảm, ngầm ngụ ý cổ súy vấn đề t*nh d*c ở độ tuổi dậy thì đầy bất ổn của học sinh cấp 3. Nếu bạn cho rằng pha trò có một xíu "đen tối" làm gia vị điểm thêm sẽ đạt hiểu quả gây cười hơn thì người nghiêm túc và được giáo dục tử tế bởi người mẹ là giảng viên đại học và người bố làm việc tại viện nghiên cứu như tôi sẽ kịch liệt phản đối.Đây hoàn toàn là một hành động quấy rối, thậm chí hôm nay trò đùa nhắm thẳng vào tôi chứ không phải là đối tượng chung chung không xác định.Môi trường sư phạm đáng kính không cho phép tôi đứng lên "đáp trả" hành động thiếu chuẩn mực đạo đức xã hội như thế. Tôi được dạy phải là con ngoan trò giỏi, học sinh lễ phép, tôn sư trọng đạo. Cho nên tôi phản ứng bằng khuôn mặt lạnh như tiền và ánh mắt sắc như dao. Tất nhiên tôi không chìa gương mặt "thái độ" đó của mình ra nhìn lên bảng để cho người trên đó nhìn thấy được.Tôi trút hết cảm giác bức bối khó chịu ấy lên cây bút chì vô tội. "Cạch!"Cây bút chì gãy làm đôi, mảnh than đen vụn rơi xuống lớp giấy trắng tinh. Chậc, thế là tôi lại làm hỏng một cái bút nữa. Tay tôi khỏe quá, chắc phải hạn chế tập tạ để luyện cơ tay lại.Trong lúc tôi đang dùng tẩy tẩy đi những vết chì trên vở, có một cây bút được lăn sang phần bàn của tôi. Khỏi hỏi cũng biết của ai, chắc vừa rồi tiếng bút gãy khá lớn, cậu ấy nghe thấy được, tại tôi cầm bút bằng tay trái.Well, nếu mà không phải tôi trở thành "nhân vật chính" của trò đùa hôm nay thì tôi sẽ vui vẻ nhận món quà đầy thiện ý này. Nhưng hôm nay rõ ràng không phải ngày tốt, tôi xin phép từ chối.Tuy nhiên, để không làm mất lòng bạn cùng bàn mới, kẻo giữa chúng tôi lại có những cuộc nói chuyện "đe dọa" thì người thiệt chỉ có tôi thôi, nên tôi gật nhẹ đầu bày tỏ lòng biết ơn, rồi giơ chiếc bút bi lên hàm ý rằng tôi sẽ dùng cái này, không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của cậu.Rồi bàn tay tài hoa của tôi vẽ hình lên vở, thẳng từng đường mà không cần thước, tất cả đều đi một nét dứt khoát, đúng không chệch một li.Lần này thì tôi dùng tay phải, sợ mình lại gây ảnh hưởng đến bạn cùng bàn lần nữa.
_________________________________________"Cho tao xin phép chửi thề để bộc lộ đầy đủ cảm xúc của tao!"Tôi tắt đèn bàn và nhảy lên giường, ngay lập tức với lấy chăn bông khoác lên người."Dish con m*, chúc mừng một học kỳ mới vui vẻ và tràn đầy năng lượng!"Một tràng cười vang lên trong điện thoại, tôi không nhìn thấy ba cái đầu trong khung hình nữa."Cười v*i cả đ**, lúc cô gọi tên mày cho cái vị trí "đắc địa" đấy, tí nữa là tao cười văng cả dây thun buộc!"Triều cười nham nhở, tay vỗ đùi đen đét. Tôi và Triều thân nhau từ nhỏ, nhưng đến cấp 3 thấy ghét nên trên lớp chúng tôi cạch mặt nhau."Đùa khổ thân bạn Trình ghê, lúc tao quay qua trợn mắt nhìn, tao thấy mặt nó bất lực v*i!"Triều kể rằng khi nó vô tình nhìn sang bàn tôi thấy Trình có ý bắt chuyện với tôi trước, nhưng lúc đấy tôi lạnh run cả giò, về đến chỗ là ngồi im, gió lùa vào cổ khiến tôi phải rụt đầu vào trong áo khoác dày.Triều bảo mặt bạn cùng bàn tôi khi nó trợn mắt nhìn liền đơ ra, môi mím chặt, hậm hực quay người lùi về sát tường. Còn tôi đương nhiên không biết chuyện gì cả, trong đầu chỉ muốn cứ ngồi yên một cục như vậy, hai tay đút túi áo suốt năm tiết học thôi.Tôi và bạn Cao Nhật Trình có vài cuộc nói chuyện "hơi" căng thẳng thời gian gần đây nên khi chuyển đến chỗ ngồi "đắc địa" này, trong đầu tôi bấm bụng sẽ là một phân tử không khí vô hại, vô dụng, sống nốt học kỳ 2 rồi cun cút bay nhảy khỏi trường.Nhưng mà, ngồi cạnh thì thể nào cũng có lúc va chạm, cứ mặt nặng mày nhẹ, coi nhau như không khí cũng không ổn mà bạn Trình lại "mở lời" trước bằng giấy note, "cứu" hai đứa một phen trong tiết anh nên tôi cũng quyết định sẽ làm quen với người bạn cùng bàn mới này.Chào hỏi kiểu "Hi cậu, từ giờ chúng mình giúp đỡ nhau nhé!" thì tôi không dám nói, hay đúng hơn là tôi nhát. Bệnh nhát trai ấy, ngoại trừ bố, các anh và Triều ra, đàn ông con trai ai tôi cũng coi là người lạ phải dè chừng. Cho nên tôi đành dùng quả táo thay lời chào vậy. Nhưng bạn cùng bàn mới lạnh lùng v*i, đưa đến quả táo thứ ba cậu ta mới chịu nhận. Không phải còn để bụng vụ tiết thể dục đấy chứ? Tôi đã mất trí nhớ rồi mà, thật ra là tôi chẳng nhớ cái mẹ gì cả. Hôm đấy tôi ngủ say như chết, hơi đâu mà vểnh tai lên nghe lén câu chuyện của đám con trai làm gì."Theo tao thấy Trình Cao không đáng sợ như mày nghĩ đâu, dù trông nó cao to với mặt hay sưng sỉa. Trong đám con trai lớp mình, tao thấy nó hiền nhất rồi."Liên chống cằm nhận xét, một tay vẫn viết văn lia lịa."Không bạn lại nhầm, Cao Nhật Trình đầu têu hơi bị nhiều vụ đấy! Nó nghịch ngầm, có thể không lộ mặt nhưng nó có một thứ mà không cuộc vui nào thiếu được, đó là đô la."Triều giơ ngón trỏ lên lắc lắc phản đối, tôi thấy nó đứng trước gương thoa lotion mãi mà chưa xong."Tao công nhận. Chúng mày thấy mỗi kỳ trường mình đều có đội ngũ bác sĩ xịn đến khám sức khỏe cho học sinh không? Của nhà trồng được đấy. Mấy bệnh viện tư nhân của nhà nó đầu tư cho cái phòng y tế của trường khủng bố ngang ngửa phòng khám bên ngoài với lại các thầy cô trường mình mà đến khám đều được free hết."Xuân bổ sung, qua điện thoại dựng đứng trên bàn tôi thấy nó đang đếm quỹ lớp mới thu tháng này.Mỗi mình tôi đã yên vị trên giường. Mọi ngày thì giờ này là quá sớm, đáng lẽ tôi còn phải thức luyện vẽ nữa nhưng hôm nay là ngoại lệ, phải đi ngủ thôi, ngủ sớm để còn chuẩn bị tinh thần."Nói chung mày không có gì phải sợ cả, có tao ở đây, đố thằng nào dám bắt nạt mày đấy!"Cuối cùng Triều cũng ra khỏi nhà vệ sinh, và nó lại đi ra bàn học ngồi. Tôi đáp qua loa: "Ừ tao biết rồi", mắt đã bắt đầu nhắm hờ từ lúc chúng bạn bàn về bạn cùng bàn mới của tôi."Èo, giờ tao mới biết mày nhạt nhẽo như vậy đấy!" Tôi nghe thấy giọng Triều chê bai, rồi nó gắt lên: "Ô hay! Call để thấy mặt nhau chứ bọn tao thèm nhìn cái trần nhà phòng mày à?"Tôi nghe thấy nhưng mắt díu vào rồi, chẳng buồn phản bác lại nó nữa.Xuân hô lên: "Triều!! Im để tao tính nốt."Liên thì thầm: "Xuân ơi, cứ tính đủ đi, mai tao bù vào sau nhớ."Triều chợt reo lên: "Ê, chúng mày biết vụ con bé Quỳnh Giao 11D5 chưa?""À à bên câu lạc bộ bảo con bé đấy với Duy Anh A2 vừa set relationship đấy.""Uầy v*i, vừa thấy chủ nhật đăng cap thất tình mà.""........"Sau đó, tôi ngủ quên, không biết khi nào thì cuộc gọi nhóm tắt, chỉ thấy sáng ra máy còn 5% pin.***Thứ ba "hủy diệt" bắt đầu với 2 tiết Văn và 2 tiết Toán cộng 1 tiết Lý. Combo buồn ngủ, đau đầu, chóng mặt.Trong ba cái nỗi khổ đấy thì tôi còn có một nỗi ám ảnh kinh khủng hơn với bộ môn Toán.Thầy Hưng rất nhanh chóng nhận ra "Ô vuông 8:1" mới được thành lập, trong lúc giảng bài thầy đi xuống khu vực cuối lớp và bắt đầu màn tấu hài thường ngày của mình trong các tiết dạy."Táo quân thì có 2 ông 1 bà, lớp mình có hẳn 1 bà 8 ông..."Tiếng cười trong lớp vang lên."Thừa 1 người rồi không thì đủ 7 ngày nhỉ, bận rộn suốt cả tuần luôn... Trông giông giống cái meme mà có 5 anh da đen và 1 cô da trắng phết nhờ. Hahaha!"Thầy nói tiếp và tiếng cười ngày càng rầm rộ hơn."Bạn Phương lên xóa bảng hộ thầy đi."Tôi thở hắt ra rồi bất đắc dĩ đứng lên, tóm lấy giẻ lau bảng trên mặt bàn, mạnh tay lau từng vệt dài trên bảng. Một người thấp bé như tôi chắc chắn sẽ gặp phải vấn đề này: không thể với tay lau hết được mép bảng trên cùng."Mấy ông táo lên xóa giúp bà táo đi, nhanh lên nào!"Tôi run người, da gà da vịt nổi lên, liền tăng tốc lau nhanh hơn. Mặc kệ những chỗ chưa lau đến, tôi đi về chỗ ngồi, bỏ ngoài tai những câu bông đùa sau đó. Cảm giác khó chịu đeo bám tôi suốt hai tiết toán liền. Dù đã chuẩn bị tâm lí sẵn nhưng lần nào cũng vậy, tôi bị "dị ứng" với kiểu pha trò lố bịch của thầy Hưng dạy toán. Đó là nguyên nhân khiến tôi ngày ngày ao ước tốt nghiệp rồi chạy trốn khỏi trường để không phải học bộ môn kinh khủng này nữa.Đôi khi môn học không đáng sợ vì bản chất của chúng, mà đáng sợ bởi người truyền tải chúng, theo nhiều cách khác nhau.Có thể do tôi là người nghĩ nhiều và quá nhạy cảm, nhưng theo quan điểm của tôi, những câu đùa của thầy luôn mang hơi hướng trêu ghẹo phản cảm, ngầm ngụ ý cổ súy vấn đề t*nh d*c ở độ tuổi dậy thì đầy bất ổn của học sinh cấp 3. Nếu bạn cho rằng pha trò có một xíu "đen tối" làm gia vị điểm thêm sẽ đạt hiểu quả gây cười hơn thì người nghiêm túc và được giáo dục tử tế bởi người mẹ là giảng viên đại học và người bố làm việc tại viện nghiên cứu như tôi sẽ kịch liệt phản đối.Đây hoàn toàn là một hành động quấy rối, thậm chí hôm nay trò đùa nhắm thẳng vào tôi chứ không phải là đối tượng chung chung không xác định.Môi trường sư phạm đáng kính không cho phép tôi đứng lên "đáp trả" hành động thiếu chuẩn mực đạo đức xã hội như thế. Tôi được dạy phải là con ngoan trò giỏi, học sinh lễ phép, tôn sư trọng đạo. Cho nên tôi phản ứng bằng khuôn mặt lạnh như tiền và ánh mắt sắc như dao. Tất nhiên tôi không chìa gương mặt "thái độ" đó của mình ra nhìn lên bảng để cho người trên đó nhìn thấy được.Tôi trút hết cảm giác bức bối khó chịu ấy lên cây bút chì vô tội. "Cạch!"Cây bút chì gãy làm đôi, mảnh than đen vụn rơi xuống lớp giấy trắng tinh. Chậc, thế là tôi lại làm hỏng một cái bút nữa. Tay tôi khỏe quá, chắc phải hạn chế tập tạ để luyện cơ tay lại.Trong lúc tôi đang dùng tẩy tẩy đi những vết chì trên vở, có một cây bút được lăn sang phần bàn của tôi. Khỏi hỏi cũng biết của ai, chắc vừa rồi tiếng bút gãy khá lớn, cậu ấy nghe thấy được, tại tôi cầm bút bằng tay trái.Well, nếu mà không phải tôi trở thành "nhân vật chính" của trò đùa hôm nay thì tôi sẽ vui vẻ nhận món quà đầy thiện ý này. Nhưng hôm nay rõ ràng không phải ngày tốt, tôi xin phép từ chối.Tuy nhiên, để không làm mất lòng bạn cùng bàn mới, kẻo giữa chúng tôi lại có những cuộc nói chuyện "đe dọa" thì người thiệt chỉ có tôi thôi, nên tôi gật nhẹ đầu bày tỏ lòng biết ơn, rồi giơ chiếc bút bi lên hàm ý rằng tôi sẽ dùng cái này, không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của cậu.Rồi bàn tay tài hoa của tôi vẽ hình lên vở, thẳng từng đường mà không cần thước, tất cả đều đi một nét dứt khoát, đúng không chệch một li.Lần này thì tôi dùng tay phải, sợ mình lại gây ảnh hưởng đến bạn cùng bàn lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me