LoveTruyen.Me

Phuong Trinh

Nụ cười trên môi Nhật Linh vụt tắt khi bé con hạt tiêu từ chối lời đề nghị đưa đến trường bằng ô tô của cô để đi xe buýt.

"Sao thế? Hay thằng em chị bắt nạt gì em à?"

Nhật Linh liếc Nhật Trình, nhóc con trợn mắt bày tỏ em vô tội, em đã động chạm gì vào bạn ấy đâu. Nhưng nhìn sang bạn cùng bàn lại thấy con bé biểu cảm nửa đồng tình nửa không. Ừ thì có hơi mâu thuẫn tí thôi, nhưng hai bên đã chào hỏi lịch sự lại rồi, sao nấm lùn tóc xoăn kia vẫn còn để bụng thế?

"Thôi đi cùng bọn chị đi, nhiều đồ như thế này, mình bỏ vào cốp xe hết đỡ phải cầm, thế có phải là nhàn không?"

Nhật Linh vứt hết đồ cho em trai cầm, cô nắm lấy tay Phương, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Nhưng con bé không mủi lòng chút nào hết, lắc đầu cười: "Em lỡ dán vé tháng rồi cho nên phải đi buýt, không là lỗ đấy ạ."

Nhật Linh thở dài, con bé tiếc tiền y hệt anh trai Bình Duy của nó vậy.

"Được rồi. Thế Trình mang đồ ra xe cho chị, xong đi ra bến bus với bé Phương."

Trình trố mắt lần nữa, hoang mang nhìn Cao Nhật Linh: "Ơ sao lại..."

Có còn tình chị em ruột không thế? Vì sao có xe riêng mà cậu lại phải đi buýt?

"Chốt thế nhá! Phương cứ ra bến đợi rồi hai đứa cùng đi xe về trường nhé."

Nói rồi cô gỡ túi đồ trên tay Phương chuyển sang mình cầm, nhanh tay đẩy Trình vẫn chưa hết sốc về hướng bãi đỗ xe.

Bình Phương ngẩn ngơ đứng nhìn bạn cùng bàn chịu trận trước chị gái. Đôi chị em này ai cũng cao gầy dáng người mảnh khảnh thon thả, đi cạnh nhau đẹp như một cặp tiên đồng ngọc nữ.

***

Bến xe buýt ngay ngoài cổng Aeon, đi vài bước chân là tới. Trình đưa mắt tìm kiếm, vóc dáng nhỏ bé kia chìm nghỉm trong đám đông đứng đợi xe như một ninja ẩn nhẫn. Mái tóc xoăn bồng bềnh từ lúc nào đã được tết đuôi sam gọn gàng để lộ ra góc nghiêng nhẹ nhàng thanh thoát, sống mũi nhỏ nhắn đỡ lấy gọng kính đen.

Trình bước tới, đưa túi trà sữa ra trước mặt Bình Phương. Bạn cùng bàn bất ngờ giật nảy lùi ra sau, đầu đập vào ngực cậu.

Trình đứng vững như cây tùng chân không nhúc nhích. Người thấp bé đằng trước sau khi bị bất ngờ hai lần thì quay người bước lùi xuống lòng đường, may có Trình nhanh tay nắm vai kéo lại không thì đã bị xe máy đụng phải.

"Cẩn thận." Giọng Trình trầm thấp, người trước mặt vẫn chưa hoàn hồn mắt mở to, tay nắm chặt điện thoại ghim vào lồng ngực.

Đợi một chút, thấy con bé dần bình tĩnh lại, Trình giơ túi trà sữa lên: "Chị Linh tặng cho cậu."

Bình Phương lại ngơ ngác, cậu biết phản ứng của con bé này chậm, nhưng có thể cho cậu biết chậm khoảng bao lâu được không, Trình không phải người kiên nhẫn.

Điện thoại cầm trên tay đổ chuông, Bình Phương nhấc khỏi lồng ngực, Trình nhìn thấy là chị Linh gọi, con bé ấn nghe, bật loa ngoài.

"Alo, em thấy Trình ra đến bến chưa?"

"Em thấy cậu ấy rồi ạ."

"Trình đưa em trà sữa chưa? Chị mua cho bé đó."

Tóc xoăn nhìn vào cốc trà sữa đang đung đưa trước mặt mình, lại liếc lên nhìn Trình một cái. Cậu đưa sang, con bé giơ hai tay ra nhận lấy, trả lời: "Vâng, em cảm ơn chị ạ."

"Bao giờ lên buýt nhắn cho chị một tin nhé. Chị lái xe trước đây, hẹn hai đứa ở trường."

Trình liếc chiếc điện thoại đang vang lên tiếng chị gái mình, ngán ngẩm chép miệng. Cứ nói chuyện với gái là giọng Linh Cáo ngọt như mía lùi, với em trai thì... thôi đừng bàn.

Cuộc gọi kết thúc, Bình Phương quay người đứng nép lại gần cột điểm dừng xe buýt. Trình bước lên, đứng sau lưng con bé, lệch sang trái một chút.

Người trước mặt lại "diễn" nét sợ hãi, con bé choàng tay ôm hẳn vào cột bê tông. Nữa hả?! Trình nhớ mình có làm gì con bé đâu nhỉ? Tóc xù tự va vào người cậu, suýt chút nữa còn lao ra đường đầy xe chạy rồi.

Nhưng thôi cậu nhịn, lúc này chỉ có tóc xù mới "biết" đi xe buýt, nếu không phải Linh Cáo mách lẻo với bố mẹ về dàn PC cực cháy còn nguyên seal mới tậu nằm yên trong phòng thì Trình đâu đến mức không còn một xu dính túi, bị bỏ rơi và phải đứng cho gió tát vào mặt để đợi xe buýt đâu.

Nhìn "đấng cứu thế" vẫn đang ôm chặt cột bê tông, Trình nghi ngờ hôm trước mình bị cận. Trong trường đâu thiếu gì học sinh có dáng người thấp bé và tóc xoăn tít đâu. Chắc chắn cô gái có thần thái đầy nguy hiểm và cuốn hút chiều hôm ấy với con bé ba mét bẻ đôi này không thể là cùng một người được! Chuyện đó phi lý như kiểu cờ của Romania và Chad vậy, gần như giống hệt nhau trong khi hai quốc gia này chẳng có tí liên quan gì cả.

Điện thoại rung, có một tin nhắn thường gửi đến máy Trình.

[Cậu có tiền lẻ chưa? Với lại đeo khẩu trang vào đi, nếu cậu không quen đi xe buýt. 3 phút nữa có xe, E03]

Trình bất giác nhìn sang bên cạnh, người thấp hơn lia mắt hướng vào điện thoại cậu.

Ờ, đúng là trong người không có đồng nào thật. Hết cách rồi, lần đầu tiên trong đời Trình phải đi vay tiền.

[Tớ không có tiền lẻ. Có thể cho tớ vay tạm không?]

Tin nhắn messenger được gửi đi, 10 giây sau không thấy trả lời. Trình mất kiên nhẫn, tay dài đưa điện thoại ra trước mặt Bình Phương. Con bé chớp mắt nhìn, sau đó ngước lên gật đầu, rồi lại cúi xuống mở khóa cặp lôi ra tờ 10 nghìn.

[Nhắn qua đây đi]

Điện thoại được đưa đến trước mặt lần nữa.

[Đứng lùi lại đi]

Màn hình hiển thị tin nhắn gửi đi nhưng người nhận chưa seen.

Trình thu tay cầm điện thoại về, tay kia lấy khẩu trang dùng một lần trong cặp ra. Bạn cùng bàn cũng khá nghe lời, chân bước nhỏ lui về phía sau, đứng ngang hàng với Trình.

Xe đến dừng ngay trước mặt, hơn nửa số người đứng đợi ở bến lên xe, chớp mắt chỉ còn duy nhất 2 ghế trống cạnh nhau ở gần cuối xe.

Trình vừa bước lên xe đã bị nắm tay lôi xềnh xệch về phía trước, ấn ngồi vào ghế trống, còn người kéo cậu thì lách ngồi vào ghế bên trong.

Vé giấy được đưa sang, cốc trà sữa trên tay Trình cũng biến mất, lại xuất hiện ở bên cạnh cốc của Bình Phương, để trên gờ của cửa sổ xe.

Xe bắt đầu chạy dốc lên cầu, cảm giác nôn nao khiến đầu óc Trình choáng váng. Xe máy điện, xe đạp điện chạy êm thì tốt nhưng xe buýt điện êm ru lại càng dễ gây say tàu xe.

Khẩu trang cũng không che nổi biểu cảm khó chịu của Trình, hai mắt nhắm chặt cố gắng đi vào giấc ngủ để giảm bớt sự đau nhức hai bên thái dương. Lòng bàn tay trống không bỗng cảm nhận có gì đó đặt vào, mắt mở ti hí, Trình phát hiện là một nửa quả quýt còn nguyên lớp vỏ, nửa còn lại ở trên tay người ngồi bên cạnh.

Đúng là dáng vẻ của người có vé tháng, Nguyễn Lê Bình Phương thản nhiên ngồi vắt chéo chân, một tay bóc quýt, một tay uống trà sữa, trông rất hưởng thụ.

Cao Nhật Trình rất nhiệt liệt khen ngợi tính cách chia sẻ của bạn cùng bàn mới, mùi hương thanh mát của quýt vàng làm đầu óc dịu lại, cảm giác nôn nao chóng mặt cũng dần tan biến. Cái balo màu đen tuyền gắn đủ loại pin cài đầy màu sắc kia ngoài đựng sách vở ra thì có những gì nhỉ, có lẽ là cả một tủ đồ ăn vặt.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me