LoveTruyen.Me

Poirot Truyen Ngan

Người dịch: Ahiru

Hercule Poirot nhìn người ngồi đối diện mình khích lệ. Bác sĩ Charles Oldfield là một người đàn ông có lẽ bốn mươi. Anh có mái tóc thẳng màu xám hơi nhạt ở thái dương và đôi mắt xanh trời vẻ lo lắng. Anh hơi gù và cử chỉ lưỡng lự một chút. Ngoài ra, anh có vẻ khó khăn khi nói vào vấn đề.

Anh nói, hơi lắp bắp:

'Tôi đã đến với ông, ông Poirot, với một yêu cầu khá kỳ quặc. Và giờ tôi đang ở đây, có xu hướng trốn tránh tất cả. Bởi vì, như tôi thấy rất rõ bây giờ, đó là thứ việc không một ai có thể làm gì được.'

Hercule Poirot lẩm bẩm:

'Về điều đó, anh phải để tôi phán xét.'

Oldfield nói thầm:

'Tôi không biết tại sao mình lại nghĩ rằng có lẽ...'

Anh đứt quãng.

Hercule Poirot kết thúc câu nói.

'Có lẽ tôi có thể giúp anh chăng? Eh bien, (Chà) có lẽ tôi có thể đấy. Hãy cho tôi biết vấn đề của anh.'

Oldfield ngồi thẳng người. Poirot lần nữa chú ý đến người đàn ông trông hốc hác như thế nào. Oldfield nói, và giọng anh có một sự tuyệt vọng:

'Ông thấy đấy, sẽ không tốt nếu đến cảnh sát... Họ không thể làm gì cả. Tuy nhiên - mỗi ngày lại càng tệ hơn. Tôi - tôi không biết phải làm sao ....'

'Điều gì đang trở nên tồi tệ hơn?'

'Những tin đồn.... Ôi, khá đơn giản, ông Poirot. Chỉ hơn một năm trước, vợ tôi chết. Cô ấy đã có bệnh vài năm rồi. Họ đang nói, mọi người đều nói rằng, tôi đã giết cô ấy - rằng tôi đã đầu độc vợ!'

'Aha,' Poirot nói. 'Và anh có đầu độc cô ấy không?'

'Ông Poirot!' Bác sĩ Oldfield đứng phắt dậy.

'Hãy bình tĩnh,' Hercule Poirot nói. 'Và ngồi xuống một lần nữa. Chúng ta sẽ ghi nhận, rồi, rằng anh không đầu độc vợ mình. Nhưng tôi hình dung là, ông hành nghề ở một huyện nông thôn –'

'Vâng. Khu chợ Loughborough - ở Berkshire. Tôi luôn nhận thấy rằng đó là nơi người ta ngồi lê đôi mách về mấy vụ hay ho, nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng rằng tin đồn lại đi xa như thế.' Ông kéo ghế ra phía trước một chút. 'Ông Poirot, ông không biết tôi đã trải qua điều gì. Lúc đầu, tôi không hề có ý niệm là điều gì đang xảy ra. Tôi nhận thấy mọi người có vẻ ít thân thiện hơn, có xu hướng tránh xa mình - nhưng tôi quy cho – cho rằng tại mình mới mất đi người thân. Rồi thì nó trở nên rõ rệt hơn. Thậm chí trên phố, mọi người sẽ băng qua đường để tránh nói chuyện với tôi. Việc hành nghề của tôi suy sút. Bất cứ nơi nào đi đến, tôi cảm thấy rõ được những tiếng nói thấp giọng, những cặp mắt không thân thiện quan sát trong khi những cái lưỡi hiểm ác thầm thì nọc độc chết người. Tôi đã có một hoặc hai lá thư - những thứ tệ hại.'

Ông dừng lại - rồi tiếp tục:

'Và - và tôi không biết phải làm sao. Tôi không biết làm thế nào để chống lại với – với mạng lưới dối trá và nghi ngờ ghê tởm này. Làm sao người ta có thể bác bỏ những gì không bao giờ được nói thẳng vào mặt mình? Tôi bất lực -- bị mắc kẹt – và bị phá hủy từ từ không thương tiếc.'

Poirot gật đầu suy nghĩ. Ông nói:

'Đúng. Tin đồn thực sự là con rồng chín đầu Hydra ở Lernea, không thể bị tiêu diệt ngay bởi vì khi một đầu bị chém đứt hai cái khác lại mọc lên đúng chỗ đó.'

Bác sĩ Oldfield nói: 'Chỉ có thế thôi. Tôi không thể làm gì - không thể làm gì cả! Tôi đã đến với ông như nơi cứu cánh cuối cùng - nhưng tôi không cho rằng ông có thể làm được gì ngay đâu.'

Hercule Poirot im lặng trong một hoặc hai phút. Sau đó ông nói:

'Tôi không chắc cho lắm. Vấn đề này làm tôi quan tâm. Bác sĩ Oldfield. Tôi muốn thử sức mình trong việc tiêu diệt con quái vật nhiều đầu. Trước hết, hãy kể cho tôi nghe thêm một chút về những tình huống dẫn đến tin đồn ác ý này. Vợ anh đã chết, anh nói là, chỉ hơn một năm trước. Nguyên nhân tử vong là gì?'

'Loét dạ dày.'

'Có khám nghiệm tử thi không?'

'Không. Cô ấy đã bị đau dạ dày lâu rồi.'

Poirot gật đầu.

'Và các triệu chứng viêm dạ dày và ngộ độc thạch tín rất giống nhau - một thực tế mà ngày nay mọi người đều biết. Trong mười năm qua, đã có ít nhất bốn vụ án mạng tày trời mà mỗi vụ nạn nhân bị chôn vùi không nghi ngờ gì cùng với giấy chứng nhận rối loạn dạ dày. Vợ anh già hay trẻ hơn anh?'

'Cô ấy hơn tôi năm tuổi.'

'Anh kết hôn được bao lâu rồi?'

'Mười lăm năm.'

'Cô ấy có để lại bất kỳ tài sản nào không?'

'Có. Cô ấy là người khá giàu có. Cô ấy đã để lại, đại khái, khoảng ba mươi ngàn bảng.'

'Một khoản tiền rất hữu ích. Nó được để lại cho anh?'

'Vâng.'

'Anh và vợ có chung sống tốt đẹp không?'

'Chắc chắn rồi.'

'Không bất hòa? Không cãi lộn?'

'Chà—' Charles Oldfiel do dự. 'Vợ tôi có thể được coi là một người khó tính. Cô ấy bệnh tật, quan tâm thái quá đến sức khỏe và, do đó, có chiều hướng cáu kỉnh và khó vừa lòng. Có những ngày không gì tôi làm là đúng cả.'

Poirot gật đầu. Ông nói:

'À vâng, tôi biết kiểu đó. Cô ấy có thể sẽ phàn nàn, rằng mình bị bỏ bê, không được đánh giá cao - rằng anh chồng đã mệt mỏi rồi và sẽ vui mừng khi cô chết.'

Khuôn mặt của Oldfield biểu lộ phỏng đoán của Poirot là đúng. Anh nói với nụ cười gượng gạo:

'Ông hiểu chính xác rồi đấy.'

Poirot tiếp tục:

'Có y tá bệnh viện đến chăm sóc bà ấy không? Hay là người hầu? Hoặc một người giúp việc tận tụy?'

'Có một y tá đồng hành. Một người phụ nữ rất biết điều và có năng lực. Tôi thực sự không nghĩ là cô ấy sẽ nói ra.'

'Ngay cả những người biết điều và có năng lực cũng được le bon Dieu (Đức Chúa lòng lành) ban cho tiếng nói - dù họ không phải lúc nào cũng sử dụng lời nói của mình một cách khôn ngoan. Tôi không nghi ngờ gì là cô y tá đó nói ra, rằng những người hầu nói ra, rằng mọi người đã nói ra! Họ có sẵn mọi nguyên liệu để bắt đầu một vụ bê bối làng quê rất thú vị. Bây giờ tôi sẽ hỏi anh một điều nữa. Quý bà đó là ai?'

'Tôi không hiểu.' Bác sĩ Oldfield giận đỏ mặt.

Poirot nhẹ nhàng nói:

'Tôi không nghĩ anh làm thế đâu. Tôi đang hỏi anh rằng người phụ nữ bị gán ghép tên với anh là ai?'

Bác sĩ Oldfield đứng dậy. Khuôn mặt anh cứng rắn và lạnh lẽo. Anh nói:

'Không có người đàn bà nào trong vụ này hết. Ông Poirot, tôi xin lỗi đã chiếm quá nhiều thời gian của ông.'

Anh đi về phía cửa.

Hercule Poirot nói:

'Tôi cũng lấy làm tiếc. Vụ của anh làm tôi quan tâm. Tôi muốn giúp anh. Nhưng tôi không thể làm bất cứ điều gì trừ khi được nghe toàn bộ sự thật.'

'Tôi đã nói với ông sự thật.'

'Không....'

Bác sĩ Oldfield dừng chân. Anh xoay người lại.

'Tại sao ông khăng khăng là có một phụ nữ liên quan đến vụ này?'

'Mon cher docteur (Bác sĩ thân mến của tôi!) Anh không nghĩ là tôi hiểu tâm lý phụ nữ ư? Tin đồn làng quê, nó luôn luôn, luôn luôn dựa trên mối quan hệ của hai giới tính. Nếu một người đàn ông đầu độc vợ để đi đến Bắc Cực hoặc để tận hưởng cuộc sống yên bình của một người độc thân – chuyện đó sẽ không khiến người cùng làng anh ta quan tâm tí gì! Đó là vì họ tin rằng vụ giết người đã được thực hiện để người đàn ông có thể kết hôn với một phụ nữ khác nên chuyện bàn tán mới phát triển và lan rộng. Đó là tâm lý học căn bản.'

Oldfield nói cáu kỉnh:

'Tôi không chịu trách nhiệm cho những thứ chết tiệt đám người bận rộn buôn dưa kia nghĩ ra!'

'Đương nhiên là không rồi.'

Poirot tiếp lời:

'Vì thế có lẽ tốt hơn là anh quay lại đây, ngồi xuống và cho tôi câu trả lời cho câu tôi hỏi anh ban nãy.'

Chậm chạp, gần như miễn cưỡng, Oldfield trở vào và lấy lại chỗ ngồi.

Anh nói, lông mày biến sắc:

'Tôi cho rằng có thể họ đang bàn tán về em Moncrieffe. Jean Moncrieffe là người phát thuốc theo đơn của tôi, một cô gái thực sự rất tốt.'

'Cô ấy làm việc cho anh bao lâu rồi?'

'Đã ba năm.'

'Vợ anh thích cô ấy không?'

'Ơ -- ồ không, không hẳn.'

'Cô ấy ghen à?'

'Thật ngớ ngẩn!'

Poirot mỉm cười.

Ông nói:

'Sự ghen tuông của các bà vợ đã thành tục ngữ. Nhưng tôi sẽ kể anh nghe điều này. Theo kinh nghiệm của tôi, lòng ghen tuông tuy có vẻ là ám ảnh xa vời và ngông cuồng, nó gần như luôn dựa trên thực tế. Có một câu nói, có phải không, rằng khách hàng luôn luôn đúng? Vâng, điều tương tự cũng đúng với người chồng hoặc người vợ hay ghen. Tuy có thể có rất ít bằng chứng cụ thể, về cơ bản họ luôn luôn đúng.'

Bác sĩ Oldfield mạnh mẽ nói:

'Vô lý. Tôi chưa bao giờ nói gì với Jean Moncrieffe mà vợ tôi không thể nghe được.'

'Điều đó, có thể đấy. Nhưng nó không làm thay đổi sự thật điều tôi nói.' Hercule Poirot nghiêng mình về trước. Giọng ông khẩn trương, thuyết phục. 'Bác sĩ Oldfield, tôi sẽ làm hết sức mình trong vụ này. Nhưng tôi phải có sự thẳng thắn tuyệt đối nhất của anh mà không màng đến những bề mặt lễ nghi hay cảm giác của chính anh. Anh đã ngừng quan tâm đến cho vợ một thời gian trước khi cô ấy chết, đúng, hay sai?'

Oldfield im lặng trong một hai phút. Sau đó anh nói:

'Vụ này đang giết tôi mất. Tôi phải có hy vọng. Bằng cách này hay cách khác tôi cảm thấy rằng ông có thể sẽ làm điều gì đó cho tôi. Tôi sẽ thành thật với ông, ông Poirot. Tôi không quan tâm sâu sắc đến vợ. Tôi nghĩ, mình cho cô ấy một ông chồng tốt, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự yêu vợ.'

'Và cô gái này, Jean thì sao?'

Mồ hôi toát ra thành hạt sương nhỏ trên trán bác sĩ. Anh nói:

'Nếu không phải vì vụ bê bối xì xào bàn tán này, trước đây tôi nên hỏi cưới em ấy.'

Poirot ngồi lại trên ghế của mình. Ông nói:

'Cuối cùng bây giờ chúng ta đã đi đến sự thật! Eh bien, (Chà) bác sĩ Oldfield, tôi sẽ giải quyết trường hợp của anh. Nhưng hãy nhớ điều này – rằng tôi sẽ tìm ra sự thật.'

Oldfield cay đắng nói:

'Không phải là sự thật sẽ làm tổn thương tôi đâu!'

Anh ngập ngừng rồi nói:

'Ông biết không, tôi đã suy ngẫm về khả năng có một hành động vu khống! Nếu tôi có thể buộc tội bất kỳ ai rõ ràng - chắc chắn sau đó tôi sẽ được minh oan chăng? Ít nhất, đôi khi tôi nghĩ như vậy. Lúc khác tôi lại nghĩ nó sẽ chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn - công khai lớn chuyện hơn rồi người ta nói: 'Có lẽ không chứng minh được nhưng không có lửa làm sao có khói.'

Anh nhìn Poirot.

'Nói thật với tôi đi, có cách nào thoát khỏi cơn ác mộng này không?'

'Luôn luôn có cách,' Hercule Poirot nói.

II

'Chúng ta sẽ đi về miền nông thôn, Georges,' Hercule Poirot nói với người đầy tớ của mình.

'Thật vậy sao, thưa ngài?' George điềm tĩnh hỏi.

'Và mục đích hành trình của chúng ta là tiêu diệt một con quái vật chín đầu.'

'Thực vậy ư, thưa ngài? Cái gì đó phỏng theo dạng quái vật hồ Loch Ness ư?'

'Ít hữu hình hơn thế. Tôi không nói đến một động vật bằng xương bằng thịt, Georges.'

'Tôi đã hiểu lầm ngài, thưa ngài.'

'Sẽ dễ dàng hơn nếu chúng là một. Không có thứ gì mơ hồ, rất khó để nắm giữ hơn là nguồn gốc một tin đồn.'

'Ồ vâng, quả thực thế, thưa ngài. Đôi khi thật khó để biết một thứ khởi đầu như thế nào.'

'Chính xác.'

Hercule Poirot không đến nhà của bác sĩ Oldfield. Thay vào đó, ông đi đến quán trọ địa phương. Buổi sáng sau khi đến nơi, ông có cuộc phỏng vấn đầu tiên với Jean Moncrieffe. Cô là một cô gái cao ráo với mái tóc màu đồng và đôi mắt xanh trời kiên định. Cô có cái nhìn cảnh giác, như có ai cần cô bảo vệ.

Cô nói:

'Vậy là bác sĩ Oldfield đã đến gặp ông... Tôi biết anh ấy đang nghĩ về chuyện này.'

Giọng điệu của cô có một sự thiếu nhiệt tình.

Poirot nói:

'Và cô đã không chấp thuận?'

Cô nhìn vào mắt ông. Cô lạnh lùng nói:

'Ông có thể làm gì?'

Poirot nói khẽ:

'Có lẽ có cách để giải quyết tình huống này.'

'Cách gì?' Cô ném những lời đó vào ông khinh bỉ. 'Ông định đi vòng quanh tất cả những bà già đang thì thầm và nói 'Thật đấy, làm ơn, bà phải dừng nói như thế này. Thật tệ cho bác sĩ Oldfield tội nghiệp. Rồi họ sẽ trả lời bạn và nói: 'Tất nhiên rồi, tôi không bao giờ tin vào chuyện ấy!' Đó là điều tồi tệ nhất trong tất cả mọi chuyện - họ không nói: 'Bạn thân mến, có bao giờ bạn nghĩ rằng có lẽ cái chết của cô Oldfield không hoàn toàn giống như bề ngoài không?' Không, họ nói: 'Trời ơi, dĩ nhiên tôi không tin câu chuyện về bác sĩ Oldfield với vợ. Tôi chắc chắn anh ta sẽ không làm điều đó, mặc dù đúng là có thể anh ta đã bỏ bê cô ấy một chút và tôi nghĩ, một cô gái khá trẻ làm người phát thuốc cho anh ta thực sự là hơi không khôn ngoan - tất nhiên, tôi không hề nói rằng có bất cứ điều gì sai trái giữa họ. Ồ không, tôi chắc chắn rằng nó khá ổn...' Cô dừng lại.

Mặt cô ửng đỏ và hơi thở gấp gáp.

Hercule Poirot nói:

'Cô có vẻ biết rất rõ những gì họ đang nói.'

Miệng cô khép lại. Cô cay đắng nói:

'Tôi biết chứ!'

'Và giải pháp của riêng cô là gì?'

Jean Moncrieffe nói:

'Điều tốt nhất cho anh ấy là bán phòng khám đi và bắt đầu lại ở một nơi khác.'

'Cô không nghĩ rằng câu chuyện có thể bám theo anh ấy?'

Cô nhún vai.

'Anh ấy phải mạo hiểm điều đó.'

Poirot im lặng trong một hai phút.

Rồi ông nói:

'Có phải cô sẽ kết hôn với bác sĩ Oldfield không, cô Moncrieffe?'

Cô không tỏ ra ngạc nhiên trước câu hỏi. Cô nói ngắn gọn:

'Anh ấy không hỏi cưới tôi.'

'Sao lại không ?'

Đôi mắt xanh của cô nhìn ông và lóe lên trong một giây. Rồi cô nói:

'Bởi vì tôi đã bóp cổ anh ta.'

'A, thật may mắn khi tìm thấy một người có thể thẳng thắn!'

'Tôi sẽ thẳng thắn như ông muốn. Khi tôi nhận ra rằng mọi người đang nói Charles đã bỏ vợ để cưới tôi, tôi thấy có vẻ như nếu chúng tôi kết hôn thì sẽ chỉ đẩy chuyện này lên đỉnh điểm. Tôi hy vọng nếu không có câu nào về hôn nhân giữa chúng tôi, vụ bê bối ngớ ngẩn có thể sẽ nguội dần.'

'Nhưng nó không nguội đi?'

'Không, không hề.'

'Rõ ràng,' Hercule Poirot nói, 'có một chút kỳ quặc?'

Jean chua chát:

'Họ không có nhiều thứ để tiêu khiển ở đây.'

Poirot hỏi:

'Cô có muốn cưới Charles Oldfield?'

Cô gái trả lời đủ lạnh lùng.

'Có, tôi muốn. Tôi muốn gần như ngay khi gặp anh ấy.'

'Sau đó, cái chết của vợ anh ta rất thuận lợi cho cô?'

Jean Moncrieffe nói:

'Chị Oldfield là một phụ nữ khó chịu khác thường. Thật lòng mà nói, tôi rất vui khi chị ấy qua đời.'

'Phải,' Poirot nói. 'Cô thật là ngay thẳng!'

Cô vẫn nở nụ cười khinh thường.

Poirot nói:

'Tôi có một đề nghị thế này.'

'Vâng?'

'Ở đây đòi hỏi những biện pháp quyết liệt. Tôi đề nghị ai đó – có thể chính cô - viết thư cho Bộ Nội vụ.'

'Ý ông là cái quái gì vậy?'

'Tôi muốn nói rằng cách tốt nhất để giải quyết sự việc này một lần và mãi mãi là cho khai quật và khám nghiệm tử thi.'

Cô lùi khỏi ông một bước. Đôi môi cô mở ra, rồi lại im bặt. Poirot theo dõi cô.

'Chà, Mademoiselle (Tiểu thư ơi)?' cuối cùng ông nói.

Jean Moncrieffe lặng lẽ nói:

'Tôi không đồng tình với ông.'

'Nhưng tại sao lại không? Chắc chắn một bản án tử hình từ những nguyên nhân bẩm sinh sẽ làm tất cả miệng lưỡi kia câm lặng?'

'Ông đã có bản án đó, phải.'

'Cô có biết mình đang đề nghị chuyện gì không, Mademoiselle?'

Jean Moncrieffe sốt ruột nói:

'Tôi biết tôi đang nói gì. Ông đang nghĩ về nhiễm độc thạch tín - ông có thể chứng minh rằng chị ấy không bị đầu độc thạch tín. Nhưng còn những chất độc khác - các alcaloit thực vật. Tôi nghi ngờ là sau một năm, thậm chí ngay cả khi chúng đã được sử dụng ông cũng sẽ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. Và tôi biết những nhà phân tích thuộc chính quyền này là người như thế nào. Họ có thể trả lại một bản tuyên bố lập lờ nói rằng không có gì chỉ ra nguyên nhân cái chết – rồi thì những miệng lưỡi sẽ bàn tán nhanh hơn bao giờ hết!'

Hercule Poirot im lặng trong một hai phút, sau đó ông nói:

'Theo ý kiến cô thì ai là người buôn chuyện thâm căn cố đế nhất trong làng?'

Cô gái cân nhắc. Cuối cùng cô nói:

'Tôi thực sự nghĩ rằng bà cô Leatheran là con mèo tồi tệ nhất trong đám ấy.'

'À! Cô có thể giới thiệu tôi với bà Leatheran không - nếu có thể, một cách tình cờ thôi?'

'Không gì dễ dàng hơn đâu. Tất cả những mụ già ngồi lê đôi mách ấy đang đi vơ vẩn mua sắm. Chúng ta chỉ cần đi xuống phố chính.'

Như Jean nói, cách này không gặp khó khăn gì. Bên ngoài bưu điện, Jean dừng lại và nói chuyện với một người đàn bà trung niên cao, gầy, mũi dài và đôi mắt tinh nhanh tọc mạch.

'Chào buổi sáng, bà Leatheran.'

'Chào buổi sáng, Jean. Thật là một ngày đẹp trời phải không?'

Đôi mắt sắc sảo tò mò quét dọc lên người bạn đồng hành của Jean Moncrieffe. Jean nói:

'Hãy để tôi giới thiệu ông Poirot, người đang ở đây vài ngày.'

III

Tinh tế nhâm nhi một chiếc bánh nướng tròn và đặt cân bằng tách trà trên đầu gối, Hercule Poirot cho phép bản thân trở nên thân tín với người chiêu đãi mình. Bà Leatheran đã rất tử tế khi mời ông uống trà, trong lúc ấy bà coi nhiệm vụ của mình là tìm hiểu chính xác người nước ngoài nhỏ bé kỳ lạ này đang làm gì giữa họ.

Một khoảng thời gian sau ông vẫn khéo léo lẩn tránh những công kích của bà - qua đó kích thích bà ham muốn biết hơn. Rồi, khi nhận định thời cơ đã chín muồi, ông nghiêng về phía trước: 'À, bà Leatheran,' ông nói. 'Tôi có thể thấy rằng bà quá thông minh so với tôi rồi! Bà đã đoán được bí mật của tôi. Tôi xuống đây theo yêu cầu của Bộ Nội vụ. Nhưng làm ơn,' ông hạ giọng, 'hãy giữ kín thông tin này.'

'Tất nhiên – tất nhiên rồi –' Bà Leatheran run rẩy – hồi hộp hết sức. 'Bộ Nội vụ -- ý ông không phải - không phải là cô Oldfield tội nghiệp chứ?'

Poirot gật đầu chậm chạp vài lần.

'TRỜI!' Bà Leatheran thốt ra một từ tràn đầy cung bậc cảm xúc thích thú.

Poirot nói: 'Đó là một vấn đề tế nhị, bà hiểu cho. Tôi đã được lệnh báo cáo xem ca này có thích đáng để khai quật hay không.'

Bà Leatheran thốt lên: 'Ông sẽ đào xới thứ tội nghiệp ấy lên. Thật khủng khiếp!'

Nếu bà ấy nói 'thật hay quá' thay vì 'thật khủng khiếp' thì những từ đó sẽ phù hợp với giọng điệu của bà hơn.

'Quan điểm của riêng bà thế nào. Bà Leatheran?'

'Chà, tất nhiên, ông Poirot, đã có rất nhiều cuộc bàn tán. Nhưng tôi không bao giờ nghe. Sẽ luôn luôn có rất nhiều tin đồn nhảm không xác thực xảy ra. Kể từ khi sự việc xảy ra bác sĩ Oldfield đã rất kỳ quặc không nghi ngờ gì, nhưng như tôi đã nói đi nói lại nhiều lần chúng ta cần chắc chắn không quy chụp đó là do lương tâm tội lỗi. Có lẽ chỉ là đau khổ thôi. Tất nhiên, không phải là vợ chồng anh ta có những lúc thực sự thương yêu nhau. Điều ấy tôi biết rõ – nắm trong lòng bàn tay. Y tá Harrison, người đã ở với cô Oldfield trong ba bốn năm đến khi cô ấy chết, đã thừa nhận nhiều rồi. Và tôi luôn cảm thấy, ông biết đấy, rằng y tá Harrison có những nghi ngờ - không phải là cô ấy đã nói gì đâu, nhưng nói hay không, từ cách cư xử của một người cũng nhìn ra mà?'

Poirot buồn bã nói: 'Một người thì chưa thể nói nên điều gì.'

'Vâng, tôi biết, nhưng tất nhiên, ông Poirot, nếu cái xác được đào lên thì ông sẽ biết thôi'.

'Phải,' Poirot nói, 'rồi chúng ta sẽ biết.'

'Trước đây đã có những vụ như vậy rồi, tất nhiên,' bà Leatheran nói, mũi bà ta phập phồng phấn khích. 'Chẳng hạn, Armstrong và gã kia - tôi không thể nhớ tên gã – rồi thì Crippen, tất nhiên rồi. Tôi luôn tự hỏi liệu Ethel Le Neve có ở trong đó với gã ta hay không. Đương nhiên, Jean Moncrieffe là một cô bé rất tốt, tôi chắc rằng... tôi không muốn nói đúng là cô bé đã dắt mũi anh ta - nhưng đàn ông khá ngớ ngẩn về các cô gái, phải không? Và, tất nhiên, họ được gán ghép rất là nhiều!'

Poirot không nói gì. Ông nhìn bà với vẻ mặt ngây thơ trong khi dò hỏi tính toán làm sao để đẩy tràng dài câu chuyện đi xa hơn. Trong thâm tâm, ông tự giải trí bằng cách đếm số lần các từ 'tất nhiên' xuất hiện.

'Rồi thì, tất nhiên, với một hậu sự và tất cả những việc đó, chắc chắc rất nhiều chuyện sẽ được khui ra phải không? Những người hầu và tất cả mọi người. Người hầu luôn biết rất nhiều, đúng không ông? Và, tất nhiên, gần như không thể giữ cho họ không tán nhảm, phải không nào? Beatrice của nhà Oldfields bị sa thải gần như ngay lập tức sau tang lễ -- và tôi đã luôn nghĩ kỳ quái thật – đặc biệt khi ngày nay kiếm người giúp việc khó khăn lắm. Trông như là bác sĩ Oldfield sợ bé ấy có thể biết điều gì đó.'

'Chắc chắn nó có vẻ là cơ sở cho một cuộc điều tra,' Poirot long trọng nói.

Bà Leatheran khẽ run lên miễn cưỡng.

'Tôi rất lưỡng lự với ý tưởng này,' bà nói. 'Ngôi làng nhỏ yên tĩnh thân yêu của chúng tôi – bị đưa vào mấy tờ báo - tất cả đều công khai!'

'Nó làm bà hoảng ư?' Poirot hỏi.

'Có chút ít. Tôi lạc hậu, ông biết đấy.'

'Và, như bà nói, có lẽ không có gì ngoài tin đồn nhảm!'

'Chà - tôi không muốn nói tận tâm đâu. Ông biết đấy, tôi thực sự nghĩ đúng lắm - câu nói rằng không có lửa làm sao có khói.'

'Bản thân tôi cũng nghĩ như vậy,' Poirot nói.

Ông đứng dậy.

'Tôi có thể tin tưởng sự thận trọng của bà chăng, Mademoiselle?'

'Ồ, tất nhiên. Tôi sẽ không nói với ai một lời.'

Poirot mỉm cười và rời đi.

Trên ngưỡng cửa, ông nói với cô hầu nhỏ nhắn đang đưa ông mũ và áo khoác: 'Tôi xuống đây để điều tra về hoàn cảnh cái chết của cô Oldfield, nhưng tôi sẽ biết ơn nếu cô giữ kín hoàn toàn chuyện đó.'

Cô Gladys nhà bà Leatheran suýt ngã vào giá để ô dù.

Cô thở xúc động: 'Ôi thưa ngài, sau đó bác sĩ đã giết bà ấy sao?'

'Nhiều lúc cô cũng nghĩ vậy phải không?'

'Chà, thưa ngài, không phải tôi đâu. Mà là Beatrice. Cô ấy có nhiệm vụ ở đấy khi bà Oldfield mất.'

'Và cô ấy nghĩ rằng có – Poirot cân nhắc chọn những từ cường điệu – 'vụ chơi bẩn'?'

Gladys gật đầu hào hứng.

'Vâng, cô ấy nghĩ vậy. Và cô ấy cũng nói có cô y tá ở đó. Y tá Harrison. Cô y tá từng rất yêu mến bà Oldfield, và đã rất đau khổ khi bà qua đời, Beatrice luôn nói y tá Harrison biết điều gì đó vì sau đấy cô ấy quay ra chống lại bác sĩ và cô ấy sẽ không làm thế trừ khi có điều gì sai trái phải không?

'Y tá Harrison hiện đang ở đâu?'

'Cô ấy chăm sóc cụ già Bristow ở cuối làng. Ngài không thể không thấy căn nhà ấy. Nó có những cây cột và một mái hiên.'

IV

Rất nhanh sau đó, Hercule Poirot thấy mình ngồi đối diện với người phụ nữ chắc chắn phải biết nhiều về những sự việc đã làm phát sinh tin đồn hơn bất kỳ ai khác.

Y tá Harrison là một phụ nữ vẫn đẹp trạc gần bốn mươi tuổi. Cô có những nét thanh thản điềm tĩnh của Đức mẹ Maria với đôi mắt to đen huyền đầy tình cảm. Cô lắng nghe ông kiên nhẫn và chăm chú. Sau đó cô nói chậm rãi: 'Đúng, tôi biết có những câu chuyện khó chịu đang diễn ra. Tôi đã làm những gì có thể để ngăn chặn chúng, nhưng thật vô vọng. Mọi người thích sự kích thích, ông biết đấy.'

Poirot nói: 'Nhưng phải có điều gì đó làm phát sinh những tin đồn này chứ?'

Ông chú ý thấy vẻ đau khổ của cô ngày càng sâu sắc. Nhưng cô chỉ lắc đầu lúng túng.

'Có lẽ,' Poirot đề nghị, 'Bác sĩ Oldfield với vợ không hợp nhau và chính điều đó đã bắt đầu tin đồn?'

Y tá Harrison lắc đầu cương quyết.

'Ồ không. Bác sĩ Oldfield luôn cực kỳ tốt bụng và kiên nhẫn với vợ.'

'Anh ta thực sự rất thích vợ ư?'

Cô ngập ngừng.

'Không - tôi sẽ không hoàn toàn nói thế. Chị Oldfield là một người rất khó tính, không dễ làm hài lòng và liên miên đòi hỏi sự thông cảm, chú ý mà không phải lúc nào cũng đúng.'

'Ý cô là,' Poirot nói, 'cô ấy đã phóng đại tình trạng của mình?'

Cô y tá gật đầu.

'Đúng thế - sức khỏe xấu của chị ấy phần lớn là vấn đề của sự tự tưởng tượng khác.'

'Chưa hết,' Poirot nói nghiêm trọng, 'cô ấy đã chết....'

'Ôi, tôi biết - tôi biết....'

Ông nhìn cô trong một hai phút; sự bối rối hỗn loạn của cô - sự lưỡng lự rõ ràng của cô.

Ông nói: 'Tôi nghĩ -- tôi chắc chắn rằng -- cô biết cái gì khởi đầu tạo nên tất cả những câu chuyện này.'

Y tá Harrison đỏ bừng mặt.

Cô nói: 'Ôi – tôi, có lẽ, có thể đoán được. Tôi tin rằng đó là em giúp việc, Beatrice, đã bắt đầu tất cả những lời đồn này và tôi nghĩ mình biết điều gì đã khơi nó vào đầu em ấy.'

'Vâng?'

Y tá Harrison nói khá rời rạc:

'Ông thấy đấy, tôi tình cờ nghe được vài điều - một đoạn nói chuyện giữa bác sĩ Oldfield và cô Moncrieffe - và tôi khá chắc rằng Beatrice cũng đã nghe thấy, chỉ là tôi không nghĩ rằng em ấy từng thừa nhận việc này.'

'Cuộc trò chuyện ấy là gì?'

Y tá Harrison dừng lại một phút như thể để kiểm tra độ chính xác của chính trí nhớ mình, sau đó cô nói:

'Đó là khoảng ba tuần trước khi cơn bệnh cuối cùng giết chết chị Oldfield. Họ đang ở trong phòng ăn. Tôi đang đi xuống cầu thang thì tôi nghe Jean Moncrieffe nói: 'Sẽ còn bao lâu nữa? Tôi không thể chịu đựng chờ lâu hơn nữa.'

Và bác sĩ trả lời cô: 'Không lâu nữa đâu, em yêu, tôi thề.' Rồi cô ấy lại nói: 'Tôi không thể chờ đợi thế này. Anh thực sự nghĩ rằng sẽ ổn à?' Và anh ta nói: 'Dĩ nhiên. Không thể sai được. Giờ này năm sau chúng ta sẽ cưới.''

Cô dừng lại.

'Đó là sự nghi ngờ đầu tiên tôi có, ông Poirot, rằng có gì đó giữa bác sĩ và cô Moncrieffe. Tất nhiên tôi biết anh ấy khâm phục cô ấy và họ là những người bạn rất thân, nhưng không có gì hơn. Tôi lại đi lên cầu thang - nó đã khiến tôi khá sốc - nhưng tôi nhận thấy rằng cửa bếp đang mở và tôi nghĩ rằng Beatrice hẳn là đang lắng nghe. Và ông có thể thấy phải không, rằng cách họ đang nói chuyện có thể hiểu theo hai hướng? Nó chỉ có nghĩa là bác sĩ biết vợ mình bệnh nặng và không thể sống lâu hơn nữa - và tôi không nghi ngờ rằng đó là ý anh ta nói - nhưng với bất cứ ai như Beatrice nghe có lẽ sẽ khác - có vẻ như bác sĩ và Jean Moncriefie đang - ôi - chắc chắn đang lên kế hoạch tống khứ chị Oldfield.'

'Nhưng cô không nghĩ thế chứ, chính cô ấy?'

'Không - không, tất nhiên là không....'

Poirot nhìn cô tìm kiếm.

Ông nói: 'Y tá Harrison, cô còn biết gì nữa không? Có điều gì đó mà cô chưa nói với tôi không?'

Cô đỏ bừng mặt và nói dữ dội: 'KHÔNG. Không. Chắc chắn không. Có thể có gì cơ chứ?'

'Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ rằng có thể còn - một điều gì đó?'

Cô lắc đầu. Cái nhìn bối rối cũ đã quay trở lại.

Hercule Poirot nói: 'Có khả năng Bộ Nội vụ có thể ra lệnh quật xác của cô Oldfield!'

'Ôi không!' Y tá Harrison kinh hoàng. 'Thật là một việc kinh khủng!'

'Cô nghĩ thật đáng tiếc sao?'

'Tôi nghĩ rằng thật tệ! Hãy nghĩ về tin đồn mà nó sẽ tạo ra! Sẽ kinh khủng lắm – đúng là khủng khiếp cho bác sĩ Oldfield tội nghiệp.'

'Cô không nghĩ rằng có thể nó thực ra là điều tốt cho anh ta?'

'Ý ông như thế nào?'

Poirot nói: 'Nếu anh ta vô tội - sự vô tội ấy sẽ được chứng minh.'

Ông dứt lời. Ông nhìn suy nghĩ bén rễ trong tâm trí y tá Harrison, thấy cô cau mày bối rối, và rồi thấy lông mày cô dãn ra.

Cô hít một hơi thật sâu và nhìn ông.

'Tôi đã không nghĩ về điều đó,' cô nói đơn giản. 'Tất nhiên, đó là điều duy nhất phải làm.'

Có một loạt tiếng đập mạnh ở tầng trên. Y tá Harrison nhảy dựng lên.

'Cụ già của tôi đấy. Cụ Bristow. Cụ ấy thức dậy sau khi nghỉ ngơi. Tôi phải lên làm cho cụ dễ chịu trước khi trà của cụ được mang đến và tôi ra ngoài đi bộ. Phải, ông Poirot, tôi nghĩ ông hoàn toàn đúng. Việc khám nghiệm tử thi sẽ giải quyết vụ này dứt điểm. Nó sẽ làm chấm dứt toàn bộ sự việc và tất cả những tin đồn tệ hại chống lại bác sĩ Oldfield tội nghiệp sẽ bị dập tắt.

Cô bắt tay và vội vã rời khỏi phòng.

V

Hercule Poirot đi bộ dọc theo bưu điện và gọi đến London.

Giọng nói ở đầu dây bên kia nôn nóng.

'Ông có nên bỏ qua những chuyện này không, Poirot thân mến? Ông có chắc đây là vụ án của chúng ta không? Ông biết những tin đồn ở thị trấn làng quê này thường là gì – chẳng có gì hết.'

'Đây là,' Hercule Poirot nói, 'một vụ án đặc biệt.'

'Tốt thôi - nếu ông nói thế. Ông có thói quen mệt mỏi như vậy là đúng. Nhưng nếu tất cả chỉ là một phát kiến hão huyền chúng tôi sẽ không hài lòng với ông đâu, ông biết chứ.'

Hercule Poirot mỉm cười với chính mình.

Ông nói khẽ: 'Không, tôi sẽ là người hài lòng.'

'Ông nói gì thế? Không thể nghe được.'

'Không có gì. Không có gì cả.'

Ông ngắt máy.

Nhô lên trong bưu điện ông nghiêng người qua quầy. Ông nói bằng giọng lôi cuốn nhất:

'Liệu bà có thể cho tôi biết không, Madame, nơi người giúp việc cũ của bác sĩ Oldfield - tên thánh cô ấy là Beatrice - hiện đang cư trú?'

'Beatrice King? Từ khi đó cô ấy đã có hai nơi ở. Cô ấy với bà Marley qua ngân hàng bây giờ.'

Poirot cảm ơn bà, mua hai tấm bưu thiếp, một cuốn sách tem và một mảnh gốm địa phương. Trong lúc mua hàng, ông tìm cách đưa cái chết của cô Oldfield quá cố vào cuộc nói chuyện. Ông nhanh chóng chú ý đến vẻ kỳ quái ngấm ngầm lén phớt qua khuôn mặt của bà trưởng bưu điện. Bà nói:

'Rất đột ngột phải không? Có lẽ ông đã nghe thấy nhiều tin đồn nó gây ra.'

Một tia quan tâm xuất hiện trong mắt khi bà hỏi:

'Có lẽ ông đang muốn gặp Beatrice King vì chuyện này? Tất cả chúng tôi đều nghĩ thật kỳ lạ khi cô ấy rời khỏi đó một cách đột ngột. Có người nghĩ rằng cô ấy biết điều gì đó - và có lẽ cô ấy biết chăng. Cô ấy bị gợi lên vài lời bóng gió rất lộ liễu.'

Beatrice King là một cô gái khá lém lỉnh với giọng nói nghèn nghẹt như viêm họng. Cô xuất hiện với vẻ ngốc nghếch dửng dưng, nhưng đôi mắt lại thông minh hơn cách cô mong đợi người khác thấy. Tuy thế, dường như không thứ gì thoát khỏi Beatrice King. Cô nhắc lại:

'Tôi không biết bất cứ gì hết trơn... Tôi đâu có nói chuyện gì xảy ra ở đó... Tôi không biết ý ông nói nghe lỏm vụ nói chuyện của bác sĩ và chị Moncrieffe là gì. Tôi không phải là người đi nghe mấy cái cửa, và ông không có quyền nói tôi như thế. Tôi không biết xíu gì hết.'

Poirot nói:

'Cô đã bao giờ nghe nói về ngộ độc thạch tín chưa?'

Một tia thích thú bí mật nhanh chóng lóe lên trên khuôn mặt ủ rũ của cô gái.

Cô nói: 'Vậy ra đó là những gì trong chai thuốc?'

'Chai thuốc nào?'

Beatrice nói: 'Một trong những chai thuốc mà chị Moncrieffe đã làm cho bà chủ. Y tá làm đổ hết - tôi có thể thấy điều đó. Chị ấy đã nếm nó, ngửi nó, rồi trút hết xuống bồn rửa và đổ đầy nước trắng từ vòi nước vào chai. Dù sao đó cũng là thuốc trắng như nước. Và có lần, khi chị Moncrieffe đưa ấm trà lên cho bà chủ, y tá lại mang nó xuống và làm mới nó – chị ấy nói nó đã không được trần nước sôi nhưng đó chỉ là những gì tôi thấy thôi, tận mắt! Tôi nghĩ lúc đó chỉ là kiểu quan trọng hóa của các y tá - nhưng tôi đâu biết - có thể còn hơn thế nữa.'

Poirot gật đầu. Ông nói:

'Cô có thích cô Moncrieffe không, Beatrice?'

'Tôi không bận tâm chị ấy.... Có chút rụt rè. Tất nhiên, tôi luôn biết chị ấy phải lòng bác sĩ. Ông chỉ cần thấy cách chị ấy nhìn anh ta.'

Một lần nữa Poirot gật đầu. Ông quay về nhà trọ.

Ở đó, ông đưa ra vài chỉ thị nhất định cho George.

VI

Tiến sĩ Alan Garcia, nhà phân tích Bộ Nội vụ, xoa tay và nháy mắt với Hercule Poirot. Ông nói:

'Chà, vụ này phù hợp với ông, ông Poirot, tôi cho là vậy? Người đàn ông luôn đúng.'

Poirot nói:

'Ông thật tử tế.'

'Cái gì cuốn ông vào thế? Tin đồn ư?'

'Như ông nói – Đi vào Tin Đồn, được những miệng lưỡi tô vẽ.'

Ngày hôm sau Poirot lại bắt một chuyến tàu đến khu chợ Loughborough.

Chợ Loughborough đang râm ran như ong vỡ tổ. Nó đã nhẹ rì rầm kể từ khi có các thủ tục quật mộ. Giờ đây kết quả khám nghiệm tử thi đã rò rỉ, sự phấn khích đã lên đến cơn sốt nóng.

Poirot đã ở nhà trọ khoảng một giờ và chỉ vừa ăn xong một bữa trưa thịnh soạn có bít tết và bánh pudding bầu dục nhắm bia khi có tin rằng một người phụ nữ đang đợi để gặp ông.

Đó là y tá Harrison. Khuôn mặt cô trắng bệch và phờ phạc.

Cô đến thẳng chỗ Poirot.

'Thật ư? Nó thực sự là thật sao, ông Poirot?'

Ông nhẹ nhàng đặt cô vào ghế.

'Vâng. Quá nhiều thạch tín đủ để gây chết người đã được tìm ra.'

Y tá Harrison khóc: 'Tôi không bao giờ nghĩ – chưa một lúc nào tôi nghĩ rằng –' và bật khóc.

Poirot nói nhẹ nhàng: 'Sự thật phải được phơi bày, cô biết đấy.'

Cô khóc nức nở. 'Họ sẽ treo cổ anh ta ư?'

Poirot nói: 'Rất nhiều điều còn phải chứng minh. Cơ hội - tiếp cận với chất độc – chất dẫn mà nó được thêm vào.'

'Nhưng giả sử, ông Poirot, rằng anh ta không có gì để làm được - không có gì hết.'

'Trong trường hợp đó,' Poirot nhún vai, 'anh ta sẽ được tha bổng.'

Y tá Harrison chậm rãi nói: 'Có một điều gì đó - điều gì đó, tôi cho là, trước đây tôi nên nói với ông - nhưng tôi không nghĩ rằng thực sự có vấn đề gì cả. Chỉ là khả nghi thôi.'

'Tôi biết có điều gì mà,' Poirot nói. 'Tốt hơn cô nên kể nó với tôi ngay bây giờ.'

'Không có gì nhiều. Chỉ là một ngày nọ khi tôi đi xuống phòng phát thuốc lấy đồ, Jean Moncrieffe đang làm gì đó khá là - kỳ quặc.'

'Vâng?'

'Nghe có vẻ ngớ ngẩn. Chỉ là cô ấy đang đổ đầy hộp phấn bỏ túi của mình - một thứ men hồng -–'

'Vâng ?'

'Nhưng cô ấy không đổ đầy nó bằng bột – phấn mặt, ý tôi là vậy. Cô ấy đang nhét thứ gì đó từ một trong những cái chai ở tủ thuốc độc vào đấy. Khi thấy tôi, cô ấy bắt đầu đóng hộp phấn và ném nó vào trong túi của cô ấy – rồi nhanh chóng đặt lại chai vào tủ để tôi không thể thấy chai ấy là gì. Tôi dám chắc nó không có ý gì - nhưng bây giờ tôi biết rằng chị Oldfield thực sự bị đầu độc –' Cô ngắt lời.

Poirot nói: 'Cho phép tôi nhé?'

Ông ra ngoài và gọi điện thoại cho trung sĩ thám tử Grey của cảnh sát Berkshire. Hercule Poirot trở lại và ông với y tá Harrison ngồi trong im lặng.

Poirot đang nhìn thấy khuôn mặt của một cô gái với mái tóc đỏ và nghe giọng nói cứng rắn rành rọt: 'Tôi không đồng ý.' Jean Moncrieffe đã không muốn khám nghiệm tử thi. Cô đã đưa ra một lý do đủ hợp lý, nhưng sự thật vẫn còn đó. Một cô gái giỏi giang – có năng lực – cương quyết. Yêu một người đàn ông bị trói buộc với người vợ bệnh tật hay phàn nàn, người có lẽ sống dễ dàng trong nhiều năm kể từ đây, theo y tá Harrison, cô có rất ít vấn đề với cô ấy.

Hercule Poirot thở dài.

Y tá Harrison hỏi: 'Ông đang nghĩ gì vậy?'

Poirot trả lời: 'Đáng tiếc cho mọi thứ....'

Y tá Harrison nói: 'Tôi không hề tin anh ta biết bất cứ điều gì đâu.'

Poirot nói: 'Không. Tôi chắc chắn anh ta không thế.'

Cánh cửa mở ra và trung sĩ thám tử Grey bước vào. Anh ta có gì đó trong tay, được bọc trong một chiếc khăn lụa. Anh mở ra và đặt nó xuống cẩn thận. Đó là một hộp phấn men hoa hồng nhạt nhỏ gọn.

Y tá Harrison nói: 'Đó là thứ tôi đã trông thấy.'

Grey nói: 'Tìm thấy nó bị đẩy thẳng vào sau ngăn kéo bàn làm việc của cô Moncrieffe. Bên trong một gói khăn mùi soa. Cho đến nay có thể thấy rằng không có dấu vân tay trên đó, nhưng tôi sẽ cẩn thận.'

Anh ấn nút bật bằng chiếc khăn phủ lên tay. Chiếc hộp mở tung.

Grey nói: 'Thứ này không phải phấn thoa mặt.'

Anh nhúng một ngón tay và thận trọng nếm nó trên đầu lưỡi.

'Không có vị gì đặc biệt.'

Poirot nói: 'Thạch tín trắng không có mùi vị.'

Grey nói: 'Nó sẽ được phân tích ngay lập tức.' Anh nhìn y tá Harrison. 'Cô có thể thề rằng đây cùng là cái hộp đó không?'

'Vâng. Tôi khẳng định. Đây là cái hộp tôi thấy cô Moncrieffe cầm trong phòng phát thuốc khoảng một tuần trước khi chị Oldfield qua đời.'

Trung sĩ Grey thở dài. Anh nhìn Poirot và gật đầu. Người phía sau rung chuông.

'Xin vui lòng gọi người hầu của tôi vào đây.'

George, người đầy tớ tuyệt vời, kín đáo, không phô trương, bước vào và nhìn chăm chú vào chủ nhân của mình.

Hercule Poirot nói: 'Cô đã nhận dạng hộp phấn bỏ túi này, cô Harrison, là cái cô thấy cô Moncrieffe sở hữu hơn một năm trước. Cô có ngạc nhiên không khi biết chiếc hộp đặc biệt này được hãng Woolworth bán chỉ một vài tuần trước, và hơn nữa, nó có kiểu mẫu và màu sắc chỉ vừa được sản xuất ba tháng mới rồi?'

Y tá Harrison thở hổn hển. Cô nhìn chằm chằm vào Poirot, đôi mắt tròn và tối sẫm. Poirot nói: 'Trước đây anh từng thấy chiếc hộp này không, Georges?'

George bước lên:

'Vâng, thưa ngài. Tôi đã theo dõi người này. Y tá Harrison, mua nó ở Woolworfh vào thứ Sáu ngày 18. Theo chỉ thị của ngài tôi đã đi theo quý cô này mỗi khi cô ấy ra ngoài. Cô ấy bắt xe buýt đến Darnington vào ngày tôi đã đề cập và mua hộp phấn này. Cô mang nó về nhà. Sau đó, cùng ngày, cô ấy đến căn nhà nơi cô Moncrieffe ở trọ. Làm theo chỉ dẫn của ngài, tôi đã ở trong nhà. Tôi quan sát thấy cô ấy vào phòng ngủ của cô Moncrieffe và giấu cái này ở phía sau ngăn kéo phòng làm việc. Tôi có một góc nhìn tốt qua khe nứt cánh cửa. Rồi cô ấy rời khỏi nhà và tin rằng mình không bị quan sát được. Tôi có thể nói rằng không ai khóa cửa trước của họ ở đây và trời đã nhá nhem tối.'

Poirot nói với y tá Harrison, và giọng ông cứng rắn chua cay: 'Cô có thể giải thích những sự thật này không, y tá Harrison? Tôi nghĩ là không. Hộp này không có thạch tín khi nó rời khỏi hãng Woolworth, nhưng giờ lại có khi nó rời nhà cô Bristow.' Ông nói nhẹ nhàng, 'Việc cô giữ một nguồn cung thạch tín trong tài sản của mình là không khôn ngoan đâu.'

Y tá Harrison vùi mặt vào đôi tay. Cô nói giọng nhỏ khàn khàn: 'Đúng hết – Tất cả là sự thật... Tôi đã giết chị ấy. Và tất cả chẳng vì gì – chẳng vì gì cả... Tôi điên rồi'.

VII

Jean Moncrieffe nói: 'Tôi phải xin ông tha thứ cho tôi, ông Poirot. Tôi đã rất tức giận với ông – quá là tức giận với ông. Với tôi dường như ông đang làm mọi chuyện tồi tệ hơn rất nhiều.'

Poirot nói với một nụ cười:

'Vậy nên tôi đã bắt đầu với vụ án. Giống như trong truyền thuyết cũ về Lemean Hydra. Mỗi khi một cái đầu bị chém xuống, hai cái khác lại mọc lên ngay đấy. Vì vậy, bắt đầu với những tin đồn đang lớn hơn và sinh sôi nảy nở. Nhưng cô thấy nhiệm vụ của tôi đấy, giống như người trùng tên Hercules, là phải tìm đến cái đầu đầu tiên – cái đầu chính. Ai đã bắt đầu lời đồn đại? Tôi không mất nhiều thời gian để phát hiện ra rằng người khởi xướng câu chuyện là y tá Harrison. Tôi đã đến gặp cô ta. Cô ta có vẻ là một người rất tốt - thông minh và biết cảm thông. Nhưng gần như ngay lập tức cô ta đã phạm phải một sai lầm tồi tệ, cô ta lặp lại với tôi cuộc trò chuyện tình cờ nghe được giữa cô và bác sĩ, và cuộc trò chuyện ấy sai hết cả, cô thấy không. Về tâm lý thì nó khó mà xảy ra. Nếu cô và bác sĩ đã cùng nhau lên kế hoạch giết cô Oldfield, thì cả hai người đều quá thông minh và có đầu óc để tổ chức bàn luận trong một căn phòng mở cửa, dễ dàng bị ai đó ở cầu thang hoặc phòng bếp nghe lén. Hơn nữa, những lời được gán cho cô không hề phù hợp với bản chất tinh thần của cô. Chúng là lời của một phụ nữ lớn tuổi hơn và kiểu người hơi khác biệt. Chúng là những từ như được chính y tá Harrison tưởng tượng đang tự nói ra trong hoàn cảnh như thế.'

'Cho đến lúc đó, tôi đã coi toàn bộ vấn đề khá là đơn giản. Y tá Harrison, tôi nhận thấy, là một phụ nữ khá trẻ và vẫn còn đẹp đẽ -- cô ta đã bị đẩy sát vào bác sĩ Oldfield trong gần ba năm – bác sĩ đã rất ưa mến và biết ơn vì sự khéo léo và cảm thông của ả. Cô ả đã hình thành ấn tượng rằng nếu cô Oldfield chết, có thể bác sĩ sẽ hỏi cưới mình. Thay vì thế, sau khi cô Oldfield qua đời, ả biết được bác sĩ Oldfield đang yêu cô. Ngay lập tức, bị cơn giận dữ và ghen tuông thúc đẩy, ả bắt đầu lan truyền tin đồn rằng bác sĩ Oldfield đã đầu độc vợ mình.'

'Như tôi đã nói, đó là cách tôi đã hình dung lập trường ban đầu. Đây là vụ án một người đàn bà ghen tuông và một tin đồn dối trá. Nhưng câu ngạn ngữ cũ rích "không có lửa làm sao có khói" cứ trở đi trở lại với tôi nhiều lần. Tôi tự hỏi có phải y tá Harrison đã làm nhiều hơn là lan truyền một tin đồn. Một số điều cô ả nói nghe có vẻ kỳ lạ. Cô ả kể tôi rằng bệnh của cô Oldfield phần lớn là do tưởng tượng rằng cô ấy không thực sự chịu nhiều đau đớn. Nhưng bản thân bác sĩ cũng không nghi ngờ gì về thực tế những gì vợ mình chịu đựng. Anh ta không ngạc nhiên trước cái chết của vợ. Anh ta đã gọi cho một bác sĩ khác ngay trước khi vợ chết và bác sĩ kia đã nhận ra tình trạng nghiêm trọng của cô ấy. Tôi thử đưa ra lời đề nghị khai quật... Lúc đầu y tá Harrison sợ hết hồn bởi ý tưởng này. Rồi, gần như ngay lập tức, sự ghen tị và thù hận đã nắm quyền chỉ huy ả. Hãy để họ tìm thấy thạch tín -- ả đâu có bị tình nghi. Sẽ là bác sĩ và Jean Moncrieffe phải chịu đựng.'

'Chỉ có duy nhất một hy vọng. Làm cho y tá Harrison đánh lừa chính mình. Nếu có một cơ hội Jean Moncrieffe thoát tội, tôi tưởng tượng rằng y tá Harrison sẽ gắng sức mà liên lụy cô vào trong tội ác. Tôi đã đưa ra những chỉ dẫn cho Georges trung thành của mình - người đàn ông kín đáo nhất mà ả bằng mắt thường không biết. Anh ấy theo sát cô ả. Và như vậy - tất cả đã kết thúc tốt đẹp.'

Jean Moncrieffe nói:

'Ông thật tuyệt vời.'

Bác sĩ Oldfield hô vang. Anh nói:

'Đúng thế, thực sự. Tôi không làm sao có thể cảm ơn cho hết. Tôi thật là một kẻ ngốc mù quáng!'

Poirot tò mò hỏi:

'Cô có mù quáng không. Mademoiselle?'

Jean Moncrieffe nói chậm rãi:

'Tôi đã lo lắng khủng khiếp. Ông thấy đấy, thạch tín trong tủ độc không kiểm đếm được...'

Oldfield kêu lên:

'Jean - em không nghĩ -?'

'Không, không - không phải anh. Em đã nghĩ là chị Oldfield bằng cách nào đó hoặc người nào khác đã giữ nó - và rằng chị ấy đã lấy nó để làm cho mình bị bệnh và được cảm thông và rằng chị đã vô tình lấy quá. Nhưng em sợ rằng nếu khám nghiệm tử thi và tìm ra thạch tín, họ sẽ không bao giờ xem xét lý thuyết ấy và sẽ đi đến kết luận rằng anh đã làm thế. Đó là lý do tại sao em không bao giờ nói gì về lượng thạch tín bị mất. Em thậm chí khai gian sách độc dược! Nhưng y tá Harrison là người cuối cùng em nghi ngờ.'

Oldfield nói:

'Tôi cũng vậy. Cô ta là một kẻ thật nữ tính dịu dàng. Giống như đức mẹ Maria.'

Poirot buồn bã nói:

'Phải, cô ta chắc chắn sẽ là một người vợ và người mẹ tốt... Cảm xúc của cô ả chỉ là hơi quá chút mạnh mẽ.' Ông thở dài và lẩm bẩm lần nữa nhẹ hơn hơi thở: 'Thật đáng tiếc.'

Rồi ông mỉm cười với người đàn ông trung niên nom hạnh phúc và cô gái có khuôn mặt háo hức đối diện. Ông tự nói với mình:

'Hai người này đã ra khỏi bóng tối vụ án đi tới mặt trời... và mình - mình đã thực hiện chiến công thứ hai của Hercules.'

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me