LoveTruyen.Me

Pokemon School Of Trainers

Giữa làn khói mù mịt , Yurika cùng chiếc đồng phục trắng của Scolti lấm lem chút bẩn với Pokemon Nymphia nhảy qua các tảng đá to , cô vừa lo sợ vừa đi vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra phía trước.

Tiếng bước chân vội vã giữa không gian tĩnh mịch chỉ lẫn vài tiếng lửa vang lên cô bước qua không chút do dự bởi vì cô biết rằng Nymphia sẽ bảo vệ cô như cách mà Serena làm.

"Một chút nữa là tới rồi."

"Phiaw"

Mồ hôi chảy qua bên má lăn xuống càm rồi rớt xuống đất ngay lập tức bị vụt qua phía sau do tốc độ Yurika di chuyển không khác gì chạy nhưng có điều nói thế thì có hơi sai vì chỉ một chân là đúng nhưng chân còn lại của cô thì cứ thụt lùi phía sau không thế nhấc lên như chân kia được.

Từ lúc đầu trước khi gặp Serena, Yurika đã bị thương ở chân trái nhưng cô vẫn gắng chịu với mục đích không khiến chị ấy phải lo cho bản thân mình vì vẫn còn nhiều người khác nữa.

"Á!!"--Yurika ngã xuống đất do vấp phải một cục đá

"Phiaww"

Bởi cách di chuyển đó kèm theo cô chỉ quan sát trước mặt mà quên rằng dưới đất cũng khá nguy hiểm như các mảnh vỡ nắm rải rác khắp sân trường lúc này cũng là một mối nguy và tình huống cô là một ví dụ cho điều vừa rồi.

Yurika ngã khụy xuống ôm phần chân vốn ban đầu đã bị thương giờ lại còn thêm cái vết thương làm cô bé không nhịn được nữa , môi có chút run à không cả cơ thể em ấy đang run lên, hốc mắt cụp nhẹ xuống nước mắt cũng từ đó chảy ra dẫu cô đã cố gắng cầm cự lại nhưng giờ lí trí đã thua phản ứng cơ thể , chúng cứ tuôn ra và cô cứ lấy tay lau đi gắng không cho Nymphia nhìn thấy nó.

Yurika bật nhớ lại những kí ức trước kia khi cô cùng Shitoron , anh hai mình sống trong nhà thi đấu Miare hay gọi cách khác là nhà của hai anh em với người anh là chủ hội quán được bố truyền lại. Trong khoảng thời gian đó cô nhận ra rằng dẫu cho Shitoron có bận đến mấy hay giận cô vì những chuyện phá hoại như thế nào thì anh cô cũng chưa bao giờ để cô rời 'khỏi tầm mắt' mình. Shitoron luôn quan tâm Yurika bởi đó chính là trách nhiệm người anh trai bị buộc bởi sợi dây của người em.

Toàn bộ đó là Yurika tự nghĩ ra , cô muốn tự mình cắt đứt sợi dây đó vì đến một ngày nào đó cô cũng phải tự lập thôi nhất là trong quảng thời gian học trong trường này , cô phải trưởng thành , phải mạnh mẽ nhưng kết quả thị lại ngược với những gì cô nghĩ.

Đúng thôi , vì từ ban đầu đâu có chuyện diễn ra theo ý muốn được.

"Phiaww..."

Nymphia lo lắng tiến lại gần Yurika hỏi thăm , từ ban đầu thì Nymphia đã biết được cô bé chỉ đang giả vờ mạnh mẽ trước Serena vì không muốn bản thân làm cô chậm lại mà không kịp cứu mọi người , chính điều đó làm Nymphia có chút xao động vì chỉ nhỏ hơn bậc chị tiền bối mình một tuồi mà đã suy nghĩ thấu đáo thế rồi.

Vậy phần thưởng cho con người cố chấp ấy là một dây băng tơ khẽ dài ra luồn qua xung quanh người Yurika khi em ấy không chú ý đến rồi từ từ giảm bán kính sợ ruy băng dày ra lại đến khi chạm vào người Yurika.

Chính cái hành động đó như một người mẹ xà vào lòng con mình để bảo vệ đứa con khỏi mọi nguy hại nhiều nhất có thể , Yurika khẽ ngước lên với đôi mắt còn chút ngấn lệ , đầu cô được xoa dịu bởi chiếc ruy băng đó nhưng với tâm trí con bé lúc này không khác gì Shitoron hay Serena đang ôm cô vào lòng vậy, nó thật sự rất ấm áp.

"Cảm ơn cậu nhé , Nymphia--mình sẽ không khóc nữa đâu."

Sau một hồi , Yurika lấy lại tinh thần rồi đứng lên dứt khoác , cô biết rằng tình thế hiện giờ mà khóc thì chẳng giải quyết được vì , Serena đã tin tưởng cô có thể giải quyết được nên mới không theo , giờ mà nhục ý chí thì chẳng khác nào làm thất vọng sự tin tưởng của chị ấy và người anh của mình chứ.

"Phiaww"

Cả Nymphia cũng tán thành với Yurika rồi thu chiếc ruy băng mình lại tiếp tục nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn kèm chút bụi bẩn ấy rồi cứ thế tiến lên.

Cái bước chân đầu tiên kèm ánh mắt kiên cường nhìn về phía đám khói đó chẳng còn chút run sợ nào nữa mà hoàn toàn là sự kiên định , dũng cảm bước qua , nếu đây là một cuộc thi về thần thái của trình diễn thì Yurika chắc chắn đã giành được giải rồi

Nhưng

"Yurika ?!"

Mới bước được nửa bước chân thì đột nhiên một giọng nói nam vang lên phía sau cả hai làm họ dừng bước lại . Cái âm sắc quen thuộc lẫn tiếng xé gió và sét xẹt ngang qua khiến chiếc đồng phục Yurika dao động.

Yurika nghe thấy thì theo phản xạ cô lặng nhìn về phía sau.

Một hình bóng quen thuộc với hình dáng quen thuộc thu vào đôi đồng tử xanh đậm của Yurika , cô há hốc mồm và cái cảm giác run lại bật lên kèm theo chút chất lỏng đọng trên hốc mắt cô bé nhưng khác với ban đầu dù cùng là thứ cảm giác quen thuộc đó mà cô lại không thấy bất an chút nào.

"A---anh hai!!!"---Yurika bèn chạy lại thật nhanh sà vào lòng Shitoron

"Phiaw..."

Shitioron thì cũng vừa nhảy xuống Rentogar thì bị Yurika lao tới ôm chầm vào không buông ra và thứ cậu chờ đợi sau đó sẽ là một tiếng khóc thật to khắp cả trường cho mà xem.

Nhưng đã một phút trôi qua...

Không hề có một âm thanh phát ra từ cô em gái ngốc này cả , Shitoron bất ngờ kèm chút lo lắng rồi khẽ lặng lấy tay xoa lên đầu Yurika rồi cười kèm theo cú thở dài trút hết bao sự khó chịu trong lòng , cậu từ đầu đến cuối điều đi tìm Yurika để xác nhận xem cô em gái đã an toàn hay chưa và giờ thì chẳng còn lại gì nữa.

"Đi thôi Yurika...Nymphia nữa cảm ơn cậu nhé"

"Phiaw"

Yurika vẫn im thinh không nói lời nào.

***

Bùm

Tiếng nổ lại vang lên , khói vẫn bay mang theo khói bụi.

"Shiron , dùng tia sáng băng giá"

Từ phía đám mây đó , Lilie ra lệnh cho chú cáo trắng Shiron dùng tia sáng băng giá vào đống dây leo đó, cô hoàn toàn nghiêm túc chưa kể cảnh giác cao nhất vì phía sau còn có các học sinh không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu nữa.

Tia sáng bay thẳng tới thân của thứ dây leo đó rồi những kết tinh băng từ từ lan ra đến đỉnh ngọn dây song khóa toàn bộ hành động của đám dây đó nhưng vẫn còn một số dây không còn liên kết với nhau nên băng không thể lan tới được.

"Shiron dùng---!"

Kết thúc đòn tia sáng băng giá , Lilie chuẩn bị cất giọng ra lệnh cho Shiron dùng chiêu tiếp thì đột ngột một trong những dây leo từ phía sau lao tới chỗ cô , với một tốc độ nhanh như thế thì Lilie hoàn toàn chắc chắn không thế né được , theo phản xạ cô lấy tay đỡ thứ chết tiệt đó sắp va vào tay mình.

!

Một tiếng khác lại vang lên trong lúc thứ dây leo đó sắp chạm vào làn da trắng khiết của cô , theo như tình huống thì chắc chắn cô sẽ bị thương nặng văng ra xa quay mấy vòng nhưng hiện tại cô không cảm giác gì cả , phải chăng đây là bị thương nặng đến mức không còn cảm giác gì.

Mà tóm lại thì đó cũng chỉ là suy nghĩ của Lilie thôi , hiện tại cô chỉ đang nhắm mắt lại theo phản ứng cơ thể chứ tình hình ra sau thì có trời mới biết trừ khi cô mở đôi mắt của mình ra.

Và tất nhiên đôi mi xinh đẹp kia mở hé ra.

Một bóng người đen với dáng vẻ lạnh lùng đứng trước mắt cô , mái tóc của người đó có cũng có màu y hệt cô , cái ngoại hình thon và...ánh mắt của người đó khi chậm rãi nhìn sang cô thì nó mang lại cái lạnh sắc bén nhưng ấm áp lạ kì rồi nụ cười người đó lộ ra.

"Yo---trông em kìa--lên tứ đại rồi mà vẫn ngốc thế hả , anh đang tự hỏi nhường cho em chức này có phải đúng không đây."

"Nii~~san..."--Lilie ngước mắt nhìn người đang đứng ấy.

(Nii-san hay oni-san trong tiếng nhật là anh hai)

Nghe thấy người đó nói với Lilie ngốc nhưng cô thậm chí không tức giận mà thay vào đó khóe môi cô cười nhẹ rồi đứng lên đối diện với người mà cô gọi là anh hai.

"Fufu---anh xem thường em gái anh quá rồi đấy."

Lilie đắc ý cười tự tin nhìn thẳng vào anh trai mình.

Cậu ta thấy vậy thì cười nhẹ song ngoảnh mặt lại vì đứa em ngốc nghếch mà mình cất công nhượng chức đã mạnh mẽ hơn anh nghĩ.

Từ phía sau hai anh em ,một đám xì xào về vấn đề gì đó.

"Ê mấy cậu đó có phải là Gladio Aether , cựu đệ nhị VI không ?"

"Ừ đúng rồi , vậy chúng ta an toàn gấp đôi vì đã có hai Trainers mạnh trong trường này bảo vệ rồi nhỉ?"

"Ờ nhìn vào Rugarugan đó thôi đã thấy ngầu đến cỡ nào rồi."

Thứ mà mọi người bàn tán liên tù tì là về người anh trai của Lilie, một cựu thành viên của Trainers đời thứ sáu , nghe nói rằng tất cả Pokemon của anh đều đã tiến hóa dạng và sỡ hữu sức mạnh ngang sức với tứ thiên vương chưa hết khi còn đang còn nhậm chức thì các học sinh cá biệt ở khu vực khối anh quản lí giảm xuống một cách kỉ lục so với các bậc tiền nhiệm trước đó ấy chứ.

Quay lại chỗ hai anh em nhà Aether.

"Được rồi đệ tam , cho anh xin cái lệnh nào!"

"Hế ?"

Bổng đột ngột Gladio hốt lên một câu nói làm cho Lilie sững sờ khi nghe thấy anh kêu cô ra chỉ thị chiến đấu tiếp theo, bình thường thì cô cứ tưởng anh sẽ chỉ huy cuộc chiến này như trước kia nhưng hiện giờ lại ngược lại , cô không hiểu hoàn toàn câu nói của Galido cũng như ý đồ của anh là gì.

"Giờ lên đại ngốc rồi hả ? Chẳng phải vào những tình huống như thế này thì em phải hướng dẫn cho mọi người làm gì hay sao ?"

"À không---tự nhiên anh kêu em ra lệnh cho anh..."

"Thì sao ? anh bây giờ chỉ là một học sinh bình thường thôi ,trong trường không phân biệt giai cấp gì hết hiểu chưa đồ ngốc ?!"

"Em không có ngốc !!!"

Bị Gladio liên tục gán cho cô chữ 'ngốc' khiến Lilie tức giận lên bộc phát thứ bản thân kìm nén ra hét trước mặt anh.

"Em chẳng hiểu gì cả đồ ngốc."

Galido không ngừng lại mà vẫn tiếp tục gọi đứa em gái mình là 'đồ ngốc' , cô lúc này không nhịn nổi nữa thì nghiến răng giận dữ tiến lại chỗ Gladio như thể muốn đánh anh một cái cho hả giận.

"Áaaa!"

Khi đang trên đường di chuyển tới chỗ Gladio , tiếng bước chân vội vã vang vọng hóa lên bởi cơn giận ấy của Lilie thì một tiếng khác hét lên , nó xuất phát từ phía chỗ đám đông ban nãy.

"Chết rồi , đám dây leo đ--"

Ngay khắc Lilie nhìn sang chỗ phát ra cái âm sắc đáng sợ đó thì thứ dây leo đó đã bắt lấy một bạn học sinh do cô sơ ý mà quên mất rằng đằng sau mình còn có các học sinh khác đang cần sự bảo vệ từ cô.

"Gra--"

Chưa kịp ra lệnh cho Shiron thì Rugarugan từ đằng sau lao tới với vuốt bóng đêm xé toạc cái thân dây leo đó đi rồi tan biến , bạn học sinh kia thì cũng từ từ được thả xuống rồi sợ hãi run rẫy lao tới ôm vào một người bạn khác .

Lilie hoàn toàn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Gladio hoàn thành xong , cô gục mặt xuống có chút buồn.

"Thực tế là như vậy đó , nếu em không kiểm soát được bản thân chỉ vì một vài tác nhân bên ngoài thì em sẽ đánh mất thứ quan trọng nhất đấy."

"Nii~san"

Gladio tiến lên gần Lilie khẽ đưa tay lên đầu cô xoa nhẹ , rồi ân cần phát ra những câu nói nhẹ nhàng ấm áp khác hẳn ban nảy .

Lúc này Lilie dường như nhận ra rằng thứ mà người anh hai mình đang muốn truyền đạt chính là bài học , cô đã chần chừ kể từ lúc đám dây leo ấy đột ngột lao tới chỗ mình sau đợt tấn công của Shiron , ngay khắc đó chỉ vì sự sợ hãi từ quá khứ quay về mà đã vô tình khiến cơ thể vào trạng thái mất kiểm soát.

"Hehe , em cảm ơn nhé , giờ thì lên nào Nii-san."

"Được thôi Lilie"

Cách xưng hô của Gladio đột ngột thay đổi từ một cách cộc lốc sang tên của đứa em gái mình chưa kể trong cách nói ấy còn phất lên chút tự hào mà anh dành cho đứa em mình.

Lilie thì khẽ ngước sang nhìn Gladio rồi mỉm cười thật may mắn khi cô đã có một người anh trai tuyệt vời như thế này.

"Nii-san, em đang có một kế hoạch ."

"Nói anh nghe"

"Theo như em quan sát từ nảy giờ thì đám dây leo này không thể bị tiêu diệt một cách bình thường được chưa nói đến việc sau khi bị trúng đòn thì chúng còn nhanh, mạnh , đông hơn nữa."

"Hiểu rồi , anh cũng đoán được một phần kể từ lúc giao tranh với chúng."

"Hiện giờ có khá nhiều học sinh em cần phải bảo vệ nên việc ưu tiên lúc này là đưa họ đến nơi an toàn song với đó là hạn chế hành động của đám dây này."

Như Lilie nói ,bằng một cách nào đó mà đám dây leo này thay vì bị tan biến hết khi bị đánh trúng thì càng mạnh hơn nên việc cần phải đặt lên hàng đầu là đưa những bạn học viên trường này tới nơi an toàn thay vì cố đánh bại chúng.

Lilie còn tinh ý nhận ra rằng nếu như tiêu diệt mới mạnh lên thì chỉ cần hạn chế hành động của chúng đi là xong.

Một kế hoạch đơn giản nhưng hiệu quả nhất đối với cái tình huống tệ như thế này , Gladio nghe xong thì nhìn em mình cười nhẹ một cái xong đảo mắt lại.

"Oke, vậy anh sẽ đảm nhiệm vụ bảo vệ , còn em dẫn đường đi"

"Em hiểu rồi."

End chương 13.

Ây da, sắp tới đây mình sẽ off vài tuần ( cũng có thể là tháng ) để nghỉ ngơi cũng như chuẩn bị các thứ , một phần là mình bị tuột cảm hứng ấy.

Và 26/5 này mình tham gia thi tin học trẻ nữa nên mấy nay khá stress nên lên viết truyện tí cho đỡ, tính viết tiếp rồi ấy nhưng mà mệt quá, đau lưng các thứ nên đành dừng lại vậy.

Spoil chap tới combat hơi nhiều nha , dự kiến 4000 từ bù cho các bạn đổi lại tốc độ ra chậm hơn :)))).

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me